Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 15

Hoàng Tuyền quốc và nhân gian kỳ thật chỉ cách nhau nhược thủy tam thiên và một cây cầu Nại Hà.

Nhược thủy kịch độc, như một hàng rào tự nhiên chặt chẽ bao quanh Hoàng Tuyền quốc, người muốn vào Hoàng Tuyền chỉ có thể thông qua cầu Nại Hà.

Mặc Trần ở bên bờ Minh Hà quanh quẩn vài ngày vẫn không tìm được lối vào Hoàng Tuyền quốc, sau khi qua cầu Nại Hà chỉ thấy bỉ ngạn hoa đỏ bừng kéo dài ngàn dặm, thật giống như một cánh đồng cháy. Vô luận hắn đi thế nào cũng không ra khỏi biển hoa đỏ tươi kia.

Hắn dừng lại suy nghĩ, lối vào Hoàng Tuyền quốc hẳn là bị một rào chắn pháp thuật cực mạnh bảo vệ, cho nên bản thân mới luôn ở trong biển hoa vòng vo lẩn quẩn, tìm không thấy lối vào đích thực.

Hết cách Mặc Trần chỉ có thể ở bên cầu Nại Hà tĩnh tâm chờ đợi.

Qua mấy ngày, bên cạnh Minh Hà rốt cục cũng có người đi tới, minh ty (ty: quản lí) bạch y bạch mạo (mạo: mũ, nón) dẫn theo một hàng người đi về hướng cầu Nại Hà. Mặc Trần ngưng thần nhìn theo, nhìn thấy trong hàng ngũ phần lớn là nữ tử trẻ tuổi dáng điệu thướt tha, thân mặc cung trang bạch sắc, mặt che lụa mỏng, tay cầm đèn ***g đỏ thẫm, lả lướt đi theo sau.

Mặc Trần tâm niệm vừa động, canh lúc minh ty dẫn đầu không để ý, nương theo bóng đêm, thân hình triển khai, lặng yên lướt đến bên cạnh hàng người, đến lúc theo kịp thì đã hóa thành một cung trang nữ tử. Đồng dạng cài trâm thật thấp, lụa mỏng che mặt, một đôi mắt đen kinh diễm giấu dưới hàng lông mi dày, quang mang lưu chuyển phi thường xinh đẹp.

Từng bạch y nữ tử bước lên cầu Nại Hà, trên cầu rất yên tĩnh, váy lụa trắng chập chờn sinh tư quét qua mặt đá thô ráp, phát ra âm thanh lột sột loạt soạt pha thêm tiếng đinh đương của hoàn bội.

“Vị khách nhân này, ngài muốn uống mê hồn trà không?” Chợt có một thanh âm già nua vang lên bên tai Mặc Trần.

Mặc Trần chấn động, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, hóa ra là Mạnh bà bà quanh năm canh giữ ở đầu cầu đang bưng một bát trà nóng xanh biếc đứng ở bên cạnh, tươi cười tha thiết, nếp nhăn trên mặt như đóa hoa cúc nở bung.

Thấy Mặc Trần quay đầu lại, bà ra vẻ thần bí nói: “Uống hết nó, bảo đảm ngài sẽ quên sạch những chuyện yêu hận vướng mắt trước kia, uống hết nó, sẽ không bị thế sự nhiễu loạn, làm người liền cũng thoải mái hơn. Ha ha…”

Lúc tuyệt vọng, ta làm sao không muốn quên đi. Thế nhưng chung quy vẫn không bỏ được tâm nguyện kia…

Trong lòng Mặc Trần nhất thời ngũ vị tạp trần, đợi đến khi nâng mắt thì trong mắt đã là một mảnh trong veo: “Không cần, đa tạ hảo ý của bà bà.”

“Thật sự không cần? Qua thôn này thì không còn *** đâu.”

Mặc Trần mỉm cười, gật gật đầu.

Khi xoay người đi xa còn nghe thấy Mạnh bà bà ở sau thì thào tự nói: “Rõ ràng có thể xong hết mọi chuyện tự tại tiêu dao, lại cố tình muốn tự tìm phiền não. Ai, trên đời này vẫn còn nhiều ngốc tử…”

Tự tìm phiền não sao? Có lẽ là vậy chăng. Không thể ngăn cản chính mình không nhớ tới y, trăm nghìn phù sinh, bách mị thiên hồng, có thể lọt vào mắt mình, chiếm cứ tâm mình lại như cũ chỉ có người nọ.

Tâm nguyện khi thành tiên vẫn còn rõ ràng trước mắt, cả đời này tuy rằng đã thưởng tận buồn vui của nhân sinh, xem hết phồn hoa nơi hồng trần, nhưng lại còn thiếu y một giọt nước mắt.

Kiếp này nếu không thể trả y một giọt nước mắt sợ là khó có thể tự tại tiêu dao.

Bước xuống cầu Nại Hà, hàng người từ tốn tiến lên phía trước như một con bạch xà uốn éo giữa rừng hoa đỏ. Cách bước đi ngoằn ngoèo này tựa hồ như tuần hoàn theo một trận thế nào đó. Đi tới được chừng một canh giờ, bỗng Mặc Trần phát hiện hàng người bất giác đã ra khỏi biển hoa đỏ kia.

Trước mặt sừng sững một thành lâu cao vút nguy nga, tường thành kéo dài ngàn dặm, gần như nhìn không thấy điểm cuối.

Mặc Trần không khỏi thầm thán phục, nghĩ đến hoa mạn châu sa mọc bên cầu Nại Hà bản thân là một mê trận huyền diệu, không chỉ che giấu lối vào Hoàng Tuyền còn mê hoặc cả người nhỡ xông vào trong đó.

Trên tường thành treo đèn ***g đỏ phất phới trong gió đêm của Minh Hà. Cửa thành mở rộng, ngoài thành không thấy nửa tên thủ vệ, minh ty dẫn các nàng đi thẳng vào bên trong.

Sau khi vào thành lại là một thế giới khác.

Chỉ thấy đại đạo thẳng tắp nối liền tứ phương. Lọt ngay vào tầm mắt là đình thai lầu các đan xen chằng chịt, dưới ánh trăng ẩn ẩn thấy cỏ xanh như đệm, hoa thơm khắp nơi, cư nhiên là phong cách cảnh vật Giang Nam ở nhân gian.

Mặc Trần hết sức kinh ngạc, minh ty đã dẫn các nàng tiến vào một tòa cung điện, xuyên qua hành lang kéo dài gấp khúc dừng ở một gian hoa thính.

Một vị phụ nhân rất có dáng ma ma đi ra nghênh đón, nói một câu khổ cực rồi cẩn thận đánh giá các nàng vài lần, liền cười nói: “Năm nay nhóm vũ cơ mang đến từ nhân gian này lại xinh đẹp đến sít sao, đợi ăn mặc trang điểm xong thì mang các nàng đi gặp Tuyết công chúa đi.”

Lúc sau liền có vài người thị nữ tuổi xuân đi lên giúp các nàng chuẩn bị trang điểm, Mặc Trần thầm đếm một chút, nhóm vũ cơ này ước chừng có khoảng hai ba, hai bốn người, đều là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, dưới lớp lụa mỏng ẩn ẩn nhìn thấy khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, vóc dáng thướt tha, nhưng vẻ mặt ngoan ngoãn, đối với mệnh lệnh của ma ma vâng vâng dạ dạ, trái ngược hẳn với người bị nhiếp mất tâm trí, thân bất do kỷ.

Cái gọi là ăn mặc chỉnh trang, không ngoài gì khác là trang điểm thay đồ, mấy cô thị nữ này không ngờ rất tận tâm, không những giúp các nàng thay đổi hoa phục đủ màu, còn cẩn thận chăm chút lại đầu tóc, đem từng đầu thanh ti (tóc đen) tú phát (tóc đẹp) chải thành từng búi tóc xinh đẹp lấp lánh.

Khi đến phiên Mặc Trần thì cũng chỉ có thể kiên trì để cho các nàng đùa nghịch. Trong giây lát đã thay đổi một thân tuyết phưởng cung trang (tuyết phưởng: vải chiffon), áo ngoài màu thủy lam sa y, tóc được búi thành cung kế (búi tóc kiểu hoàng cung) phức tạp, trên còn cài hai cây trâm hình hoa mai.

Mặc Trần vốn đã xinh đẹp, tuy là hóa thành nữ tử nhưng thân hình vẫn cao gầy như cũ, lại là người tu tiên, tự nhiên có một phần thanh việt cao quý không giống người thường. Một màn trang điểm này càng khiến hắn dung nhan như ngọc, khí chất như mây, lại thêm phong thái bình tĩnh tao nhã, trong lúc vô ý đã áp đảo hết thảy phong hoa của vũ cơ.

Mặc Trần cúi đầu đánh giá một thân ăn mặc của bản thân, trong lòng cười khổ, may mắn bộ dáng này không để cho Long đế hay Vô Tâm nhìn thấy, bằng không lại không biết sẽ bị giễu cợt bao lâu.

Đợi chúng vũ cơ ăn mặc thỏa đáng, ma ma liền dẫn các nàng xuyên qua thiên thính, tiến vào một gian đại đường. Nơi này cùng hoa thính vừa rồi bất đồng, đường thượng rường cột chạm trổ, bài trí xa hoa, hiển nhiên là nơi yến khách.

Mặc Trần ngẫm nghĩ Tuyết công chúa trong miệng ma ma đến cùng là nhân vật nào, bỗng một đạo hồng ảnh từ ngoài cửa thong thả tiến vào, người chưa thấy, thanh âm như chuông bạc đã đến tai: “Người năm nay sao lại đến trễ như vậy? Chẳng lẽ không biết khánh điển của bệ hạ đã muốn bắt đầu rồi sao?”

Trong lời nói rõ ràng hàm chứa ý quở trách.

Ma ma ở một bên sợ hãi nói: “Công chúa tha tội, chọn lựa những vũ cơ này có mất chút thời gian, vừa rồi giúp các nàng trang điểm lại trì hoãn mất một hồi…”

“Được rồi, được rồi, mang các nàng vào đi.” Hồng y nữ tử không kiên nhẫn phất tay một cái, quay mặt sang bên này.

Trong nháy mắt Mặc Trần như bị sét đánh, thần quang hai mắt lóe lên, ánh nhìn sắc bén cách đám người đang đứng dừng trên dung nhan thanh diễm kia.

Hình dáng kẻ đó, hắn cả đời này cũng không quên được, cho dù ả có hóa thành bụi cũng nhận ra!

Anh Trùng Tuyết!!!

Mặc Trần không tiếng động nắm chặt hai tay, mất rất nhiều sức lực mới ngăn được thân thể run rẩy. Lửa giận sôi trào gần như muốn thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của hắn.

Anh Trùng Tuyết ném một cái nhìn lạnh lùng qua bên này, ánh mắt nghi ngờ vòng qua mọi người hơi lưu luyến trên mặt Mặc Trần.

Lụa mỏng trên mặt che giấu sắc mặt phát đen của hắn, hạ mi liễm mắt, đem con ngươi màu đen kinh mộng giấu dưới hàng mi dày, đem ánh mắt bốc lửa thu lại, bây giờ chưa phải lúc, không nắm chắc được một kích tất thắng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc Trần hít một hơi thật sâu, cường ngạnh đem hỏa khí ầm ầm nén xuống.

Hừ lạnh một tiếng, Anh Trùng Tuyết ra hiệu cho ma ma dẫn chúng vũ cơ qua, nửa xoay người biến mất ngoài cửa.

Lần này đi rất lâu mới tới Vạn Ma Điện trong lời của ma ma. Càng tới gần, tâm của Mặc Trần càng trở nên yên lặng, hiện giờ cừu nhân đã gần trong gang tấc, không sợ không có cơ hội đòi lại món nợ năm đó, tâm yên tĩnh trở lại, đôi mắt sâu thẳm cũng trở nên trong veo.

Anh Trùng Tuyết, hôm nay nếu không thể vì Dương Tranh báo quỷ hỏa thiêu thân chi cừu thì liền uổng phí ta khổ công tu hành nhiều năm như vậy.

Nhìn đại điện sâu thẳm khó lường trước mắt, khóe môi Mặc Trần nhếch thành một tia cười lãnh đạm.

Trong điện đã sớm tân khách mãn tịch, mấy viên dạ minh châu cực lớn được khảm vào ngọc trụ phản chiếu cả điện nội thành một mảnh xanh lơ nhu hòa.

Bảo tọa của đế vương nằm ở đầu, ở giữa ngăn cách bằng vài bậc thang và một tầng màn che bằng lụa mỏng. Cách lụa mỏng nhìn chân diện mục của đế vương chẳng khác nào nhìn hoa trong sương mù, nhìn không rõ lắm.

Dưới bậc thang, thập điện Diêm La và thập bát ngục Ngục Ty ngồi ở hai hàng tiểu trác (bàn nhỏ) xếp hình chữ nhất.

Anh Trùng Tuyết ngồi ở bàn thứ nhất hàng đầu tiên.

Chỉ nghe Anh Trùng Tuyết vỗ tay một cái, tiếng ca nhạc thong thả vang lên, không khí buổi tiệc vốn nghiêm nghị trang trọng cũng trở nên hài hòa hơn.

Vũ cơ bên cạnh Mặc Trần chia thành hai đội, một đội ước chừng mười người, từ sau cột nối đuôi nhau ra, ở trước điện nhẹ nhàng múa. Còn lại vài người chưa nhập tịch liền đứng ở sau cột phục vụ.

Mặc Trần dựa vào ngọc trụ lạnh thấu tâm, đôi mắt lại lạnh lùng nhìn Anh Trùng Tuyết. Con ngươi tuyệt lệ như hàn băng ngàn năm, bị ánh mắt như vậy nhìn thì ai cũng đều không rét mà run.

Yến tiệc linh đình, bôi ảnh tửu hương, lại thêm vũ cơ muôn vẻ thướt tha như hồ điệp xuyên hoa nhảy múa giúp vui, các trọng thần minh giới đều có chút men say.

Như có như không, từ sau màn che truyền ra một tiếng than nhẹ chán chường, phút chốc quần yến náo nhiệt trở nên yên tĩnh, ca vũ dừng lại, ngay cả men say của Diêm La ngục ty cũng bị dọa tỉnh.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau không biết nên làm gì mới tốt, các vũ cơ cũng nơm nớp lo sợ thu thành một nhúm.

Anh Trùng Tuyết hơi nhíu mày, cho tất cả vũ cơ đi xuống, tiếp theo khom người đi vào trong màn che.

Mơ hồ thấy ả khom người đối với người trên hoàng tọa nói gì đó, mọi người nín thở tĩnh khí, giây lát sau từ sau màn che truyền ra giọng nói uể oải: “Hàng năm đều là mấy thứ này, trẫm thật sự không vực nổi hứng thú…”

Thanh âm trầm thấp dễ nghe, trong đại điện lặng ngắt như tờ thong thả xoay chuyển lại làm các vị trọng thần đang ngồi sợ tới mức mặt như màu đất.

Mặc Trần thầm nghĩ: sau màn che hẳn là Minh hoàng quân vương của đêm tối, không biết Anh Trùng Tuyết là liên quan thế nào với hắn đây? Bọn họ gọi ả là công chúa, chẳng lẽ là…

Đang lúc mọi người lúng túng thì nghe thấy sau màn che thốt ra một câu: “Đổi người khác đi.”

Cách nửa ngày, Anh Trùng Tuyết rốt cục đi ra, nàng quét mắt trong điện, bỗng nhiên liền đi về hướng Mặc Trần.

Mặc Trần trong lòng run lên một cái liền đứng thẳng người, đón nhận cái nhìn săm soi của ả.

“Ngươi không lui ra là còn có ca vũ muốn biểu diễn cho chúng ta phải không?” Anh Trùng Tuyết hất chiếc cằm xinh xắn, hỏi.

Đối mặt với cừu nhân gần trong gang tấc, Mặc Trần thản nhiên đáp lời: “Ta vũ nghệ không tinh, chỉ biết múa vài thế kiếm, không dám hiến cái kém cỏi.”

“Nga?” Khóe mắt đuôi mày nhếch lên hàm chứa ý vị như đang suy nghĩ, “Ta… Nhưng thật ra không ngờ tới năm nay lại có một nhân vật đặc biệt như vậy đâu…” Ngón tay ngọc ngà xinh xắn lột xuống diện sa (khăn che mặt) của Mặc Trần.

Diện sa rơi xuống, mọi người không khỏi hút một hơi. Chỉ thấy dưới ánh châu quang xanh lơ là gương mặt thuần khiết như tuyết như nguyệt, con ngươi đen như mực hạ thấp, hàng mi dày tỏa ra bóng ảnh như một vết mực nhạt trên tờ giấy trắng, càng làm tôn lên mi mục như họa, dung tư tuyệt lệ của chủ nhân.

Anh Trùng Tuyết hiển nhiên kinh hãi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặc Trần hồi lâu, không biết đang nghĩ cái gì.

Trái lại Mặc Trần lại là bình tĩnh ung dung.

Nếu đã đến đây sẽ không nghĩ tới có thể dễ dàng thoát thân, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!

Trầm ngâm một hồi, Anh Trùng Tuyết nói: “Vậy ngươi liền vì bệ hạ múa kiếm giúp vui đi.”

Mặc Trần sái nhiên cười, chậm rãi đi vào trong điện.

Đảo mắt nhìn trọng thần minh giới một cái, Mặc Trần đưa tay rút trâm cài tóc trên đầu, tố mai ngân trâm (trâm bạc mai trắng) toát lên ánh sáng lạnh lẽo. Mặc Trần tay phải cầm trâm, hai ngón tay trái vạch từ đầu trâm tới cuối trâm, trong miệng quát một tiếng: “Nứt!”

Chỉ thấy cây trâm ba tấc nhất thời ngân quang bạo phát, chớp mắt đã hóa thành thanh tuyền bảo kiếm dài ba thước bảy tấc.

“Đã chê cười rồi.” Mặc Trần khẽ mỉm cười, đối diện chúng nhân ồn ào, tùy tay vạch một đường kiếm hoa. Kiếm quang lưu lệ làm lóa mắt những người bên cạnh.

Liếc mắt thoáng nhìn, Anh Trùng Tuyết đứng cạnh cột trụ cười lạnh như đã ngộ ra điều gì.

Mặc Trần nhướng mày cười. Nếu đã bị ngươi nhận ra, ngươi muốn chơi vậy ta liền cùng ngươi chơi đến tận hứng. Để cho ngươi xem một chút, Dương Mặc Trần hôm nay và hồ tinh năm đó có gì bất đồng!

Kiếm của Mặc Trần mở đầu múa rất nhẹ nhàng linh hoạt, lam thường (váy màu lam) phiêu phiêu như bay phản chiếu kiếm quang lóe lên từng vệt, trông rất đẹp mắt. Dần dần kiếm quang áp đảo châu quang, điện nội đã không còn nhìn thấy thứ ánh sáng nào khác. Dõi mắt nhìn chỉ thấy một đạo lam ảnh xoay quanh một đạo bạch khí tại không trung như giao long triền nhiễu, hàn khí dày đặc khiến người ta lạnh thấu xương.

“Có ý tứ.” Từ sau màn che truyền ra một lời khen nhẹ.

Lúc này, kiếm của Mặc Trần cũng đã múa đến chỗ tuyệt diệu, chỉ thấy trong điện bay lên một đạo kinh hồng, lam ảnh đằng không đánh vào Anh Trùng Tuyết.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, kiếm của Mặc Trần vừa vặn dừng ngay bên chiếc gáy trắng nõn của ả.

Lạnh lùng, Mặc Trần nâng lên đôi con ngươi kinh mộng kinh diễm, trầm giọng nói: “Anh Trùng Tuyết, ta đến đòi ngươi một người.”

“Ồ? Nếu không phải có bệ hạ nhắc nhở, ta cũng không ngờ được đường đường là Hồ thần vương đây lại chịu hạ mình làm tiểu vũ cơ của chúng ta đấy.” Anh Trùng Tuyết không nhìn hàn mang bên gáy, trên gương mặt diễm lệ lộ ra nụ cười nhạt đầy khiêu khích: “Hồ thần vương điện hạ, ngài tới muốn đòi ta người nào a?”

“Dương Tranh, đem Dương Tranh trả lại cho ta!”

“Dương Tranh?” Anh Trùng Tuyết dừng một chút rồi sau đó bộc phát một trận cuồng tiếu không thể đừng được, “Ha ha ha…”

Mắt Mặc Trần lạnh như băng sương.

Tiếng cười của nàng dần dần thấp xuống, sau đó hóa thành một cái nhếch miệng khinh miệt bên môi: “Trách không được ta cảm thấy ngươi nhìn rất quen mắt, hóa ra là ta đã gặp ngươi, ta nhớ rõ đôi mắt này, ngươi chính là con tiểu hồ ly năm đó đúng không?”

“Trí nhớ tốt, ta cũng chưa từng quên ngươi.” Mặc Trần nói rõ từng câu từng chữ.

Anh Trùng Tuyết thản nhiên cười, thủy tụ đỏ rực trong nháy mắt đã xoắn lấy kiếm của Mặc Trần, lôi lôi kéo kéo, thân hình tiêm xảo như du ngư trơn tuột né tránh, thoát khỏi mũi kiếm sắc nhọn.

“Thú vị, nếu ngươi hôm nay thắng được ta, ta sẽ trả y lại cho ngươi, có điều trước tiên ngươi phải tránh được đao kiếm của bọn họ mới được.” Nữ tử đắc ý cười, chỉ vào thị vệ minh giới chẳng biết lúc nào đã hình thành thế bao vây phía sau Mặc Trần.

Mặc Trần mặt không đổi sắc xé xuống sa y màu thủy lam, thân hình xoay tròn, lụa mỏng trong tay vung lên cao che mất thân ảnh, đợi đến khi lụa mỏng rơi xuống trong điện đã không còn vũ cơ dung tư xuất chúng kia nữa, đứng trước mặt bọn thị vệ là một người trẻ tuổi hắc y chấm đất, tóc đen như suối.

Mọi người trong một thoáng chỉ nhìn thấy đôi mắt kia, không thấy rõ dung nhan của hắn.

Đôi con ngươi màu đen kia, sâu không thấy đáy, sâu đến không lường được, trong màu đen yên tĩnh ấy dường như có lắng đọng lại vô số giấc mộng xưa chốn hồng trần, phồn hoa nơi nhân thế. Có vài phần cô đơn, có vài phần phong trần, nhưng lại đủ mười phần yên hành mị thị (bộ dáng thẹn thùng không tự nhiên), khiến bất luận kẻ nào nhìn thoáng qua cũng đều không đừng được run rẩy.

“Thất lễ.” Trong náo động, Mặc Trần tao nhã gật đầu, sau đó xuất chiêu!

Kiếm quang lưu lệ lạnh lẽo vạch ra một vòng tròn trước người, sau một trận âm thanh leng keng đinh đương, binh khí trong tay thị vệ phía trước đều chỉ còn lại nửa thanh. Còn đạo kiếm quang kia lại như du long ở trong vòng vây tả xung hữu đột như vào chỗ không người.

Chặt đứt hết thảy binh khí của thị vệ, Mặc Trần thu tay lại đứng, ánh mắt trong vắt lạnh lùng, thần sắc thản nhiên bình tĩnh. Sau đó, ba thước băng tuyền trong tay chậm rãi giơ lên, mũi kiếm chỉ vào nữ tử đằng xa, dừng lại.

“Hiện tại ta có tư cách đòi người với ngươi chưa?” Âm sắc trong trẻo kiên định lại ung dung vang lên.

Hắn đứng giữa điện, giơ kiếm, mặt lạnh, ngưng mâu, bích lạc hoàng tuyền, hắn đều phải đòi lại người hắn tư niệm đã lâu!

Đại điện to lớn nhất thời tĩnh lặng như chết.

“Đòi người? Hồn cũng không còn, còn ở đâu ra người.” Anh Trùng Tuyết như nghe được chuyện đáng cười nhất thiên hạ, nhịn không được phốc một tiếng, cười rộ lên.

Tiếng cười đột ngột phá vỡ không khí lặng như tờ nhưng lại khiến cho Mặc Trần biến sắc, trường kiếm trong tay run lên, chỉ nghe một tiếng tê minh chói tai, kiếm khí đã từ mũi kiếm bắn ra, tại tiền phương tạo ra một đạo bạch ngân, kiếm quang đặc biệt lạnh đến thấu xương.

Anh Trùng Tuyết nghiêng người tránh thoát, dựa vào ngọc trụ không kiêng nể gì cười: “Dương Tranh sớm đã bị ta ném vào trong nhược thủy của Minh Hà, ngươi muốn tìm hắn, đi lên cầu Nại Hà nhìn xuống không phải liền gặp được sao. Ha ha ha…”

“Anh. Trùng. Tuyết————” Mặc Trần một tiếng quát chói tai, xiêm y toàn thân thoáng chốc bị cương khí khuấy động, tóc đen cuồng loạn bay trong kiếm khí sắc nhọn, đôi mắt kia một mảnh tối đen, trầm ám đến có thể nuốt trọn tất cả ánh sáng, “Anh Trùng Tuyết, hôm nay ta muốn dùng máu của ngươi tế Dương Tranh!”

Sát ý dấy lên, trường kiếm trong tay cũng không chút lưu tình, kiếm quang rét lạnh hóa thành cầu vồng truy kích hồng ảnh đang bay vút trong điện.

Một tên thị vệ xông lên cản, trước mắt hoa lên, còn chưa kịp phản ứng đầu đã nhanh như chớp lăn xuống đất lưu lại thân hình vẫn còn hoa chân múa tay nhào tới trước.

Lại có mấy người xông tới, lợi kiếm bổ xuống một cánh tay phía trước, kiếm thế đảo qua bên cạnh, hai tên bên cạnh cùng bị chém thành hai khúc. Huyết hoa nhất thời ở trong điện tung bay như mưa, kiếm khí xao động trên người Mặc Trần nhưng máu lại một giọt cũng không thể dính vào người hắn.

Anh Trùng Tuyết một đường lẩn nấp trong đám người, kiếm quang của Mặc Trần một đường đuổi theo, một đường tiếng kêu ai hồng vang lên, lưu lại chi thể (tứ chi và mình) đầy đất, máu chảy thành sông.

Dừng lại bước chân giết chóc, Mặc Trần lay động kiếm phong, phủi đi một chuỗi huyết châu dính trên mặt, đối Anh Trùng Tuyết lạnh lùng cười: “Thế nào, ngươi bây giờ đã biết sợ? Cho nên để thuộc hạ lại đây thay ngươi chịu chết?”

Quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám thị vệ đã bị dọa đến mất mật, ép cho bọn chúng đồng loạt lui bước, thập điện Diêm La và thập bát ngục Ngục Ty sớm chẳng biết đã đi đâu, trong điện một mảnh hỗn loạn.

“Không muốn uổng phí tánh mạng liền tránh ra cho ta, nếu không chớ trách ta ra tay tàn nhẫn.” Mặc Trần trầm giọng cảnh cáo, sau đó phi thân, trường kiếm khua ra liên tiếp kiếm hoa bọc lại đường lui của Anh Trùng Tuyết.

Anh Trùng Tuyết mặt cười hàm sát, cắn răng, dựa vào linh lung đoản kiếm tiến lên tiếp chiêu. Hai người ở trên không trung như tia chớp trải qua mấy chiêu, âm thanh đinh đương không ngừng vang lên bên tai. Sau khi hạ xuống, Mặc Trần vững vàng đứng yên, Anh Trùng Tuyết lại đăng đăng đăng lui vài bước liên tiếp, xiêm y nơi đầu vai đã ướt đẫm máu.

“Hay cho ngươi một con hồ tinh!” Anh Trùng Tuyết ôm lấy bả vai bị thương, căm giận liếc Mặc Trần một cái, bỗng nhiên lướt về phía hoàng tọa.

Mặc Trần hừ lạnh một tiếng, tay áo thu lại, cả người như một con bướm đen đuổi sát theo ả.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Một loạt mũi tên khí thế thình lình từ sau Mặc Trần phóng tới, chỉ thấy thế đi của hắn không thay đổi cũng không quay đầu lại mà chỉ dùng kiếm hướng ra sau, vung một cái, ngân quang như trăng non, kiếm khí như kinh hồng, mấy chục mưa tên rơi xuống như chim bị đứt cánh. Liếc mắt nhìn lại, đầu tên đều bị đồng loạt chặt đứt.

Thật sự là kiếm pháp khiến người sợ hãi!

Ngay khi Anh Trùng Tuyết sắp sửa xông vào trong màn che, kiếm quang của Mặc Trần đã đuổi tới sau lưng ả, hàn ý trên thân kiếm xuyên lưng đánh tới, ả nhịn không được rùng mình một cái, xoay người ném đoản kiếm trong tay, ý đồ chắn một kiếm của hắn.

Mặc Trần không nhìn kiếm quang đang nghênh diện mà đến, đầu hơi nghiêng, vào khoảnh khắc đoản kiếm suýt nữa sát qua gò má thì trường kiếm trong tay đã đâm vào ngực Anh Trùng Tuyết.

Trường kiếm dựa vào thế đi tiếp tục mang hai người bay về phía trước. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô thê lương trên đỉnh đầu, nâng mắt nhìn, Anh Trùng Tuyết đã bị kiếm của Mặc Trần đính ở trên ngọc trụ cao cao.

Mãnh liệt ho một cái, máu theo khóe môi tràn ra, Anh Trùng Tuyết trên mặt hiện ra tiếu ý quỷ dị: “Cho dù giết ta, ngươi cũng vĩnh viễn không gặp được Dương Tranh, nói cho ngươi biết, Dương Tranh… Chẳng qua chỉ là một cái bóng… Ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ đến gặp được y…”

Ả cười, máu liền từ trong miệng trào ra làm cho gương mặt xinh đẹp kia khủng bố như quỷ dạ xoa. Xung quanh miệng vết thương bị trường kiếm xuyên qua rỉ máu, chỉ chốc lát vài đường máu đã uốn lượn chảy dọc theo cán kiếm.

Mặc Trần thả lỏng bàn tay cầm kiếm từ trên đỉnh cột nhẹ nhàng hạ xuống, vẻ mặt bừng tỉnh như đã đánh mất thứ gì đó, trong nhất thời đắm chìm trong lời nói của Anh Trùng Tuyết.

Dương Tranh… Là một cái bóng… Làm sao có thể? Dưới cầu Nại Hà đến cùng có thứ gì…

Chẳng lẽ ta thiên tân vạn khổ xông vào địa phủ Hoàng Tuyền, mặc cho hai tay dính đầy máu tanh vẫn không bắt được một luồng u hồn của ngươi sao?

Dương Tranh…

Mặc Trần ngửa đầu thống khổ nhắm lại hai mắt. Nhất thời trong lòng nổi lên nồng đậm thê lương và mệt mỏi, đối sinh, đối tử, đối phần tương tư chấp nhất vạn năm này…

Sau màn che bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ, Mặc Trần mở mắt ra, lúc này mới giật mình nhận ra từ lúc bắt đầu hỗn loạn đến khi Anh Trùng Tuyết bị giết, có một người vẫn không hề hiện thân, tựa như đối với huyết tinh chém giết trên điện đều không thấy.

Minh hoàng ẩn sau màn che bằng lụa mỏng kia!

Như có kình phong thình lình thổi tung màn che, một thân ảnh thon dài từ đằng sau bay vụt ra, tay áo rộng thùng thình giơ lên như diều hâu triển khai đôi cánh to lớn không gì sánh được của nó, tỏa ra bóng xám dày đặc.

Cũng không thấy được tốc độ của y có bao nhiêu nhanh, nhưng chúng nhân trước mắt hoa lên, bóng người thon dài kia đã đến trước mặt Mặc Trần.

Tay áo rộng lớn từ từ lộ ra một bàn tay tái nhợt đánh về phía ngực Mặc Trần.

Kiếm của Mặc Trần đã rời tay, trong lúc vội vàng chỉ có thể giơ tay áo tiếp chiêu. Thân ảnh đan xen, trong khoảng thời gian như điện quang hỏa thạch hai người đã tung ra mấy chiêu.

Mặc Trần bị một luồng lực mạnh đến kinh người chấn lui mấy bước, vừa đúng lúc người nọ xoay tròn thân, tay áo tung bay, tay áo che khuất mặt theo chiêu thức biến hóa mà mở ra. Mặc Trần vừa nâng mắt liền đối diện gương mặt kia…

Tóc trắng như sương, tung bay trong không trung, mi nhãn thanh tú, miêu tả ra dung nhanh khắc cốt ghi tâm, hết thảy đều như mới gặp hôm qua, lông mày kia, mắt kia, môi kia đều là nguồn gốc của tư niệm trong mộng đến đau lòng…

…Dương Tranh?

Mặc Trần há miệng nhưng bởi vì quá mức kinh sợ mà không phát ra được một tiếng động, cả người cứ như vậy ngơ ngẩn đứng sững nơi đó.

Kinh ngạc, nghi ngờ, cuồng vui, không hiểu… Trái tim bị đủ các loại tình cảm tràn đầy, cơ hồ làm tê liệt đi các giác quan, quên đi thiên địa vạn vật, mãi đến khi…

Một cơn đau đớn chấn tỉnh hắn vốn đang ngây người, chậm rãi cúi đầu, chậm rãi thấy rõ một bàn tay tái nhợt trên ngực mình, mười ngón đã đâm sâu vào ***g ngực…

“Dương… Dương Tranh…” Ánh mắt không tin, thanh âm không tin, lời vừa ra khỏi miệng, máu liền không đừng được từ khóe miệng tràn ra…

Dương Tranh… Ngươi… Vì sao muốn giết ta…

Kinh ngạc qua đi, tuyệt vọng lấp đầy đôi mắt sâu như biển, thế nhưng Mặc Trần lại vô pháp nói ra những lời này, hắn đem hết toàn lực nhìn y, dùng hết chút khí lực sau cùng của mạng sống, cơ hồ muốn đem hình dáng trước mắt của người đã đưa hắn vào chỗ chết mạnh mẽ nhu tiến vào nơi tận cùng của linh hồn…

“Nhầm rồi…” Thản nhiên cười, người nọ lại là một tiếng ho nhẹ, ánh mắt hẹp dài rét lạnh đón nhận hố đen đầy thê lương kia, lẳng lặng nói: “Tên của ta là Trùng Hoa, Anh Trùng Hoa.”

Ngón tay đang xuyên thủng ngực hắn theo lời nói mạnh mẽ kềm chặt, Mặc Trần nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, ống tay áo dùng sức gạt tay của người kia, thoáng chốc huyết vũ đầy trời, điểm điểm đỏ sậm thảm liệt như hoa, thân hình hắn lung lay, lảo đảo lui ba thước, trên mặt mất hết huyết sắc trắng bệch như tờ giấy.

Bàn tay đang ôm ngực có thể rõ ràng cảm giác được vết thương lớn bằng nắm tay, dữ tợn, trái tim gần như trần trụi lộ ra còn máu tươi thì đang ồ ồ phun trào từ miệng vết thương, vô luận hắn có làm thế nào cũng đều không bịt lại được…

“Hồ châu của ta…”

“Là cái này sao?” Mở ra lòng bàn tay đầm đìa máu, nâng lên một viên ngọc lưu ly màu đen, ngũ thải lưu quang ở trong bàn tay y diễm diễm tỏa sáng lộ ra huyết sắc, có một loại vẻ đẹp thê tuyệt.

Rất muốn gọi ra tên của y lần nữa, rất muốn hỏi y, vì sao vừa thấy mặt đã đối với mình ra sức hạ sát thủ, đáng tiếc đã không còn khí lực…

Ánh mắt xa cách lãnh đạm như vậy, còn có nụ cười như có như không như đang nghiền ngẫm đau đớn của hắn nơi khóe môi, người này thật sự là Dương Tranh sao?

—— Dương Tranh sớm đã bị ta ném vào trong nhược thủy của Minh Hà, ngươi muốn tìm hắn, đi lên cầu Nại Hà nhìn xuống không phải liền gặp được sao…

Cầu Nại Hà… Dương Tranh… Cầu Nại Hà…

Ý thức hỗn độn của Mặc Trần bỗng nhiên hiện lên một tia trong suốt, hắn lắc lư lắc lư đi hai bước, mạnh mẽ nhún chân, dùng tới chút pháp lực cuối cùng của mình hóa thành một đạo huyền ảnh bay ra đại điện…

Minh hoàng liếc nhìn hạt châu trong tay, bàn tay trống không còn lại thì hướng vào hư không vẫy vẫy, một tiếng vang nhỏ, thanh kiếm đang đính trụ Anh Trùng Tuyết trên cột bị ép buộc rút ra, lọt vào tay y.

Tiêm ảnh màu đỏ rực cũng theo trói buộc bị dỡ bỏ mà từ trên cột trượt xuống, yếu ớt nằm trên mặt đất.

“Bệ hạ, cứu cứu ta… Đau chết ta rồi…”

Anh Trùng Tuyết chưa chết, vừa khôi phục ý thức liền giãy giụa muốn bò qua.

Minh hoàng không phản ứng, trường kiếm trong tay bởi vì pháp lực biến mất phát ra một vệt ngân quang liền biến trở về một cây ngân trâm hoa mai.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, lâm vào trầm tư.

“Bệ hạ, những gì ta làm đây đều là vì ngài… Bệ hạ…” Anh Trùng Tuyết phủ phục trên mặt đất cầu khẩn, cố gắng vươn tay phải giữ chặt vạt áo y. “Vì ngài, ta bức Dương Tranh bỏ đi… Vì ngài, ta đem hồn của hắn ném vào nhược thủy, khiến cho hắn không bao giờ có thể nhiễu loạn đến tâm ngài nữa… Ta vẫn luôn sùng bái bệ hạ…”

Khẽ thở dài, Minh hoàng ném một cái nhìn lên người ả, có chút thương hại, có chút vô tình: “A Tuyết, ta nghĩ trước đây ta đã quá phóng túng ngươi rồi, làm cho ngươi quên mất… Bản thân bất quá chỉ là…”

Anh Trùng Tuyết bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cho dù vừa rồi bị trường kiếm của Mặc Trần xuyên qua cũng không hề có chút biểu tình sợ hãi: “Bệ hạ, Trùng Hoa… Tha cho ta…”

Chưa nói xong, dung nhan nhu mì xinh đẹp kia đã bắt đầu tan rã, da thịt nhanh chóng bong tróc ăn mòn, rất nhanh xương cốt trắng hếu cũng lộ ra.

Bạch cốt hồng nhan, chẳng qua chỉ trong giây lát.

Thân thể huyết nhục ai ngữ không ngớt đảo mắt chỉ còn lại một bộ xương khô thảm đạm, nơi xương sườn còn cắm một đóa hoa mạn châu sa đỏ bừng, hai hốc mắt tối om còn hướng tới Minh hoàng mở to, ngón tay xương trắng mảnh mai còn cách vạt áo y chỉ kém một tấc.

“… Ngươi bất quá chỉ là một đóa bỉ ngạn hoa thôi, sinh trưởng giữa thịt thối và xương trắng, mượn pháp lực của ta mới hóa thành hình người.” Minh hoàng có chút thương hại nói, lại mở ra ngón tay, nheo mắt nhìn viên ngọc lưu ly màu đen quang hoa diễm diễm trong lòng bàn tay.

“Thật sự là xinh đẹp mà, như cặp mắt kia của hắn, dường như có thể hủy diệt hồng trần…” Y suy nghĩ, trong thoáng chốc như nhớ ra điều gì đó.

Một trận ho khan cắt đứt suy nghĩ của y, y thu lại hạt châu và ngân trâm, nương theo vết máu lướt ra ngoài.

Dọc đường máu rơi như trút.

Miệng vết thương bị niêm kín tạm thời bởi vì điên cuồng chạy không cần mạng đã lại nứt ra, máu liên tục chảy xuống, chảy xuống… Ngay cả hắn cũng cho là muốn chảy khô rồi.

Nơi phương xa mơ hồ trông thấy bóng dáng cầu Nại Hà, như một cái cây già tang thương cô độc vắt ngang qua mặt nước.

Dưới cầu, nhược thủy tam thiên cuồn cuộn chảy qua.

Ở trên cầu há miệng thở dốc, miệng vết thương đã đau đến chết lặng, thân thể không còn hồ châu bảo hộ, thậm chí còn không chống lại được gió lạnh trên Minh Hà.

Từ trên cầu nhìn xuống, nước Minh Hà đen như nước mực, gần như chiếu không ra hình bóng của bản thân.

Nương theo ánh trăng lạnh lẽo hắn nhìn thấy một đám xanh thẳm ở trong nước lúc chìm lúc nổi.

Là một gốc sen xanh. Thân sen cố gắng nổi trên mặt nước, trên mấy phiến lá xanh lục là một nụ hoa đang chờ nở. Phù dung trong nhược thủy, mang theo vài phần cô tuyệt cùng tịch mịch, ngoan cường sinh trưởng…

Gió sông thổi tới, nó nhẹ nhàng lung lay, cánh sen hơi tách ra, trong phút chốc Mặc Trần như thấy được nụ cười thương xót đầy ấm áp của người kia…

Nó… Chẳng lẽ nó là Dương Tranh?

Nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, Mặc Trần toàn thân run rẩy như lá rụng.

“Dương Tranh… Dương Tranh…” Hắn đứng trên cầu gọi, dưới cầu nước lặng khẽ gợn, sen xanh chậm rãi nở rộ, nở rộ…

Gió thổi qua đài sen, nơi tim sen bỗng nhiên toát ra một tiếng thở dài, cách ngàn vạn năm, Mặc Trần lại nghe thấy được âm sắc trầm nhu kia: Ai, ngươi vẫn còn tìm đến đây sao… Si nhi của ta…

Trong nháy mắt, đau lòng đến chết!

Chua xót như thủy triều bao phủ ánh mắt của hắn.

Một giọt nước mắt trong veo nhỏ xuống cánh sen đang nở bung, lại một giọt, một giọt, một giọt, như trân châu đứt dây…

Không tự giác lấy tay lau đi, hóa ra… lệ đã đầy mặt.

Mặc Trần đau xót nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi.

Dương Tranh, ta mỗi ngày nhớ kỹ phải trả lại cho ngươi một giọt lệ, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới lại là thế này…

Ngươi đã ở trong dòng nước lạnh như băng này đợi rất lâu sao? Xin lỗi, ta đây sẽ xuống bồi ngươi, ta đây sẽ xuống…

Thân ảnh màu đen lung lay vài cái, như con diều đứt dây bỗng ngã vào trong nước sông trầm ám.

Khi nhược thủy kịch độc tràn vào mắt hắn, hắn thoáng thấy hoa sen kia đã nở đến tận cùng, cách mặt nước nhìn lại tựa như một ngọn đèn xanh biếc.

“Bình sinh không tương tư, vừa hiểu được tương tư, liền sợ tương tư…”

Hóa ra, loại độc tương tư này đã từ lâu xâm nhập cốt tủy, ngày đêm khắc khoải mà đớn đau.

Dương Tranh, ngươi có biết ta nhớ ngươi rất lâu, rất lâu rồi không?

Ta đời này, chỉ rơi nước mắt vì ngươi…

—————————————————

một lần nữa, Hoa tỷ lại cầm dao đâm vào tim độc giả :(((((( đây cũng là chương mình thích nhất trong Túy ngọa hồng trần, chỉ bởi vì câu nói “Si nhi của ta…” :(((( nghe mà rớt nước mắt luôn

à, nếu nàng nào thích thể loại quằn quại nơi âm phủ như này thì hãy đọc thử Vong Xuyên đi nha, đảm bảo quại y chang luôn

Bình Luận (0)
Comment