Túy Nhan Hồng

Chương 10

Tiết trời mỗi ngày mỗi ấm, ngày sang cũng càng lúc càng sớm hơn. Thói quen ủ giường của Mặc Nhan lại không phân biệt mùa, thông thường đến khi Tô Mộ Tình luyện công xong, y chỉ mới ngủ được có lưng lửng giấc.

Mà buổi sáng hằng ngày, khi Tô Mộ Tình vừa lôi vừa dỗ y rời khỏi giường, ấy cũng là một phen tình thú không thể thiếu được của hai người.

~

Trở mình dậy, đạp chăn ra, Mặc Nhan kéo lê gót giày mà mơ màng đến bên cửa sổ, tập trung tinh thần nhìn về phía dưới lầu, không chớp mắt chăm chú ngắm nhìn một thân ảnh như du long nhàn nhã mà rắn rỏi, tình cảm ái mộ không nói nên lời.

Luyện xong một bộ kiếm pháp, Tô Mộ Tình tra kiếm vào bao, ngoái nhìn về phía cửa sổ, một nhân ảnh vội vàng ẩn khuất về sau, không cần nghĩ cũng biết tiểu yêu tinh kia lại muốn giở trò.

Phi thân bay vút vào cửa sổ, Mặc Nhan quả nhiên đã chui trở lại vào chăn giả vờ say ngủ. Tô Mộ Tình thản nhiên cúi xuống thân thể kia, vỗ vỗ gương mặt y, hỏi: “Xem xong chưa?”

Hàng mi dài run rẩy mấy cái, Mặc Nhan hậm hực mở mắt ra, vẻ mặt chột dạ như bị nắm thót, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao huynh biết ta đang nhìn?”

Tô Mộ Tình cố tình nghiêm mặt, đẩy y ra một chút, ngồi xuống bên giường bảo: “Đôi mắt ngươi cứ hận không thể dán chặt trên người ta, ta có da dày sọ cứng cũng không đến nỗi ngu ngốc đến mức này.”

Mặc Nhan vô cùng mất mặt mà hừ một tiếng, nhướn mắt lên nhìn hắn, nói: “Tại hạ nửa điểm nội lực cũng không có, bảo muốn lén học võ công là kẻ ngốc nói mò. Tô đại công tử đại nhân đại lượng, sẽ không vì thế mà ghi hận trong lòng chứ?”

Gì? Tiểu đông tây này không sợ hắn nữa rồi. Tô Mộ Tình có chút kinh ngạc, xem ra đêm trước bày tỏ nỗi lòng đã bắt đầu có tác dụng, Mặc Nhan không còn thấp thỏm bất an, vuốt mèo lại bắt đầu giương ra.

Tuy rằng cứ vô tư vô lự mà tư thủ thế này chính là kết quả hắn ước ao, nhưng mà, phu quyền không thể không củng cố — Tô Mộ Tình cố tìm một lý do tương đối quang minh chính đại, cứng đầu không chịu thừa nhận thực ra hắn chỉ tham lam muốn ngắm bộ dạng vừa tức tối lại vừa không làm gì được của đối phương mà thôi.

Nghĩ một chút, hắn vung tay lên một cái, không nặng cũng không nhẹ mà phát vào mông Mặc Nhan, trầm giọng trách phạt: “Quân tử phải đường đường chính chính, từ nay về sau muốn cái gì cũng phải thành thật nói cho ta biết, không được lén lút, càng không được dối ta, nghe không?”

Mặc Nhan  bị dạy dỗ đến không nói được gì, khẩu phục mà tâm không phục đưa tay bảo vệ nơi vừa bị đánh xong. Trong mắt hạnh đào tràn đầy ủy khuất, nhỏ giọng lầm bầm: “Ưm, biết rồi.”

Tô Mộ Tình một tay xoa xoa hai gò má ôn nhuận của y, trong lòng muốn cười đến co giật, nhưng ngoài miệng lại dụ dỗ trấn an, bảo: “Nghe lời ta, về sau chuyện gì cũng phải nói ta nghe, ta cam đoan sẽ không giận ngươi.”

Mặc Ngan ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Tô Mộ Tình vẫy vẫy tay, ý tứ như có điều muốn nói. Tô đại công tử nghĩ không được y lại tuân thủ luật lệ nhanh như thế, cũng không chút hoài nghi mà vui vẻ đi qua. Thế nhưng, Mặc Nhan lại cười bướng bỉnh: “Ta muốn đánh lại huynh.”

Dứt lời, một chưởng phách đã tát lên vùng dướt hông Tô Mộ Tình, nhưng lực đạo chỉ e đánh muỗi còn không chết. Tô Mộ Tình sững ra trong khoảnh khắc, nhanh chóng phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, cười gian nắm lấy hai tay Mặc Nhan, dấn người áp sát uy hiếp: “Tiểu yêu tinh, ngươi nói, ta phải phạt ngươi thế nào?”

Nói đoạn, liền hướng về bộ vị mẫn cảm của y mà trêu. Mặc Nhan sợ nhột bắt đầu khanh khách cười không ngớt, giãy dụa đẩy ra. Ngờ đâu, Tô Mộ Tình chính là muốn trêu y nhột đến chết, động tác trên tay càng không buông tha. Chỉ chốc sau, y sam cả hai đều bị lột xuống. Mặc Nhan đỏ bừng mặt, cười đến thở không xong, liên tục kêu xin tha mạng.

Đang nháo đến quấn quít rối bời, cửa phòng “sầm” một tiếng đã bị đá văng. Hai người cùng nhau quay sang, đã thấy Tô Tề đứng ngay tại cửa, mặt đầy sát khí, râu sắp vểnh lên tận trời.

Tô Mộ Tình nhìn lão cha nhà mình, lại nhìn nhìn thân thể đang ở bên dưới, nhịn không được mà cười to. Thế trận như này, còn thoát đi đâu được chính là bắt gian tại giường!

Gương mặt Mặc Nhan trắng bệch, yên ắng ngồi dậy không chút tiếng động, chỉnh đốn y sam đang rối bời, nhân tiện thay Tô Mộ Tình cài lại y kết, vô thanh vô tức mà lùi sang một bên, cúi xuống.

Tiếng thở nghe rất sắc sảo, Tô Tề hiển nhiên đang giận không phải thường, thật lâu sau mới phát ra âm thanh phẫn nộ: “Súc sinh!”

Tô Mộ Tình không chút biến sắc mà đứng dậy, vỗ vỗ trấn an Mặc Nhan đang một chút cũng không dám nhúc nhích, sau lại điềm nhiên xoay sang Tô lão cha đang giận run người, hờ hững nói: “Giận quá hại thân, thỉnh cha ngồi xuống nói chuyện. Tiểu Song, dâng trà.”

Ngoài cửa, Tiểu Song đang tiến cũng không được, lùi cũng không xong, bèn vâng dạ một tiếng, nhanh nhẹn kéo lão gia đang giận đến vô tri đến ngồi trước bàn, rồi lại rót hai chung trà sen đường phèn cho ông hạ hỏa — Vì Mặc Nhan thích, nên trà trong phòng Tô Mộ Tình đều được đổi thành hạt sen đường phèn, hương vị ngọt thanh già trẻ đều ưa thích. Nhưng mà Tô lão gia tử trong cơn thịnh nộ có cố cũng không biết được thứ cho vào miệng tư vị ra sao, nâng chung trà lên mà nuốt trôi xuống cổ, đập bàn quát lớn: “Tiểu súc sinh! Ngươi biết tội không?!”

“Hài nhi nghe cha chỉ giáo.” Thanh âm của Tô Mộ Tình vân đạm phong thanh, như thể đang nhàn thoại chuyện nhà, hoàn toàn không hề có cảm giác đại nạn lâm đầu. Mặc Nhan khẩn trương đến mức thở cũng không thông, lại sợ sệt mà lén nhìn Tô lão cha.

Tô Tề lại nhấp một ngụm trà, vuốt vuốt râu, đau đớn khôn cùng mà bảo: “Mộ Tình a, mẹ ngươi mất sớm, Tô gia chỉ có mỗi thằng con là ngươi. Cha ngậm đắng nuốt chay mà nuôi ngươi khôn lớn, những tưởng rằng dưỡng được một đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa, trọng trách của cha sẽ hoàn thành. Chờ ngươi sau này thú thê nạp thiếp, cha mút kẹo đùa cháu mà an dưỡng. Nghĩ không được ngươi lại có đoạn tụ chi tích, có đoạn tụ chi tích cũng không nói đi, nhưng lại dùng sức bức người không tình nguyện. Từ nhỏ cha dạy ngươi ra làm sao? Tiên sinh dạy ngươi ra làm sao? Có dạy ngươi ỷ mạnh hiếp yếu sao?!”

Tô Mộ Tình hai vai suy sụp, bày ra vẻ mặt “Ta biết mà”. Còn Mặc Nhan, đã bị làm cho mù mờ triệt để.

“Cha.” Tô Mộ Tình ôn nhu nói, “Cha hiểu lầm rồi, con không có bức y.”

“Không có?” Tô lão cha phẫn nộ, hỏi dồn: “Ta thấy rành rành nhà ngươi đè lên y không tha, bảo không bức, y làm sao lại kêu “cứu mạng”?”

Nói đoạn, lại quay sang Mặc Nhan đang mục trừng khẩu ngốc, biểu cảm ôn hòa mà nói: “Mặc Nhan hiền điệt, ngươi không cần sợ hắn, nói cho Tô bá bá biết, có đúng tiểu tử này ép buộc ngươi? Ta sẽ làm chủ cho.”

Tô Tề mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng trên giang hồ cũng là một kẻ nghĩa hiệp được người người tán tụng. Nhi tử đoạn tụ dĩ nhiên khiến ông kinh hãi, nhưng quan trọng hơn là con trai cư nhiên lại có tính cách bức nam khinh nữ.

“Không có, không có” Mặc Nhan liều mạng lắc đầu, “Ta với Mộ Tình…”

“Cha” Tô Mộ Tình nhanh chóng cắt ngang, trong mắt hiện lên một tia tính toán, hỏi: “Cha giận đến thế, là bởi gì hiểu lầm con ép buộc y?”

Tô Tề trầm mặt xuống mà gật đầu. Tô Mộ Tình mặt giãn ra, cười bảo: “Con với Mặc Nhan là lưỡng tình tương duyệt, cha người có thể bớt giận rồi.”

Tô Tề nhìn bọn họ nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy có chỗ khó chịu, lại đập bàn, nhưng lực đạo đã nhẹ đi không ít: “Tiểu tử thối, đừng nghĩ lừa được ta, chúng ta từng thứ từng thứ mà tính cho xong.”

Tô Mộ Tình nhíu mày, bày ra tư thế lợn chết không thèm sợ nước sôi. Tô Tề lại nhìn qua Mặc Nhan đang mặt mũi  thẹn thùng, mặc dù lòng có chút không đành, nhưng vì để Tô gia có người thừa kế, ông cắn răng một cái: “Lưỡng tình tương duyệt cũng không được! Một nam nhân không thể vì ngươi mà nối dõi tông đường, tương lai ai sẽ vì ngươi mà phụng dưỡng chăm lo? Trăm tuổi già rồi, gia nghiệp kia ai sẽ kế thừa?”

“Ai bảo không thể?” Ngữ khí Tô Mộ Tình thản nhiên đến nỗi khiến người muốn đánh, gọi Tiểu Song vừa ngẩng lên bảo: “Bế hài tử đến đây cho lão gia ngắm một cái.”

Chưa đầy một khắc sau, Tiểu Song đã bế đứa trẻ Mặc Nhan nhặt được đưa đến trước mặt Tô Tề, nhìn lão gia đang nghẹn họng trân trối cười nói: “Lão gia, mấy tháng người không ở trong phủ, Lâu chủ đã có tiểu thiếu gia này.”

Đứa bé kia hẳn đã được vú nuôi cho bú no, gương mặt bé bỏng trắng trắng hồng hồng nhoẻn cười thỏa mãn, với tay ra định nắm lấy râu mép Tô Tề, liên tục kêu y y nha nha. Tròng mắt Tô Tề như muốn rớt ra, theo bản năng mà với tay ra, để tiểu đông tây nắm nắm ngón tay ông, rồi lại đưa vào miệng mút. Hai hàm nhẵn nhụi cọ tới cọ lui, cọ đến mức cơn tức tối ngập lòng Tô lão gia tử nửa điểm cũng không còn, khóe môi không tự chủ mà nhoẻn cười một chút.

Tô Mộ Tình đắc ý xoa xoa cằm, không biết thẹn mà nhận lấy ánh mắt sùng bái của Mặc Nhan – con hơn cha là nhà có phúc, đấu với lão gia từ lúc mười tám tuổi về nhà đến nay, hắn chưa từng chịu thua lần nào.

[40: Nguyên văn “Thanh thủ chi vu lam, nhi thanh vu lam”. Là một câu nói của Tuân Tử. Căn bản ý nghĩa là “màu xanh chiết xuất từ cây cỏ còn xanh hơn cả cây”, ý nói đời sau hơn đời trước, trò giỏi hơn thầy, con giỏi hơn cha. Thế nên, đành mượn ý tứ “Con hơn cha là nhà có phúc” để diễn đạt một phần.]

Bất quá, Tô lão tiền bối cũng không phải không biết khát nước khi bị cho ăn mặn hết chừng ấy năm, chơi với con nít một hồi, ông đột nhiên ngẩng lên hỏi: “Này là hài tử của các ngươi?”

Hai người nhìn nhau một cái, một đương nhiên gật đầu, còn một chột dạ cúi đầu. Tô Tề hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Nam nhân làm sao sinh con?”

Tô Mộ Tình mỉm cười, cười đến mức lòng dạ khó lường, ngón tay lướt qua sau gáy Mặc Nhan, sờ vào một bộ vị chi đó. Thân thể Mặc Nhan lập tức đổ xuống, y phục rơi cả trên giường. Hắn nhặt tiểu hắc miêu lúng ta lúng túng lên, bình thản nói: “Cha lại sai rồi, y không phải nam nhân, mà là mèo đực.”~

“Xoảng!” Chung trà vỡ nát trên đất. Tô lão gia tử đối mặt kích động liên tiếp, bắt đầu thở hào hển. Cuối cùng, thở không ra hơi.

Tô Tề khi còn trẻ cũng đã làm qua không ít chuyện hoang đường. Sau khi có thê tử mới tiết chế bớt đi, tự nhiên hiểu rõ đạo lý đối với thanh niên là không thể có quá nhiều nghiêm khắc. Thế nên, với thằng con mất mẹ từ rất sớm này vẫn tương đối khoan dung rộng rãi. May mà hài tử này thông minh hơn người, văn võ song toàn, tuy tính cách có chút chút không khả ái khiến lão tử như ông thường xuyên có cảm giác thất bại. Nhưng đại thể thì cũng là một câu mà bậc cha mẹ khó khăn nhất cũng phải đồng tình: sinh con thì đương nhiên phải thế.

Không thể nghĩ ra, ông đã tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, người biết qua vô số, cư nhiên lại không để mắt nhìn kỹ thằng con nhà mình. Tiểu tử căn bản là không nói không ai biết đột ngột trở thành một chủ nhân nổi tiếng giang hồ! Từ nhỏ đến lớn không để ông quan tâm cái gì, ai lại ngờ khi muốn chân chính mà quan tâm thì phát hiện ra là đã muộn. Nhưng tính cách tiểu súc sinh kia ông cực kỳ hiểu rõ: cứng đầu như đá tảng, với cả xảo quyệt tàn ác, còn luôn tỏ vẻ: “Ta không lo, ngươi lo cái gì?”, khiến người cha thân sinh chỉ sợ chưa kịp chết đã bị bức cho chết mất rồi.

~

Khi Tô Tề tỉnh lại, phát hiện đang nằm trên giường mình. Đã sang đêm, ông mở to mắt lắng nghe tiếng thở trong phòng. Thanh âm ôn hòa, hẳn là của tiểu tử thối; hơi nấc nghẽn, ấy là của tiểu miêu yêu.

Sự cứng rắn trong lòng lại có chút buông lơi. Bằng lương tâm mà nói, ấn tượng của ông với Mặc Nhan là tốt vô cùng, mặc dù có hơi e ngại, nhưng nhìn đôi mắt song suốt ắng lặng kia có thể biết được thiên tính của hài tử này là thiện lương trong sáng, lại yêu thương Mộ Tình sâu sắc, chỉ là… Ai, Tô Tề cố gắng giữ vững quyết tâm, không ngừng tự nhắc mình: mặc kệ mấy lời sáo rỗng của nhi tử, người cùng yêu tinh đã định trước là thù.

Nhi tử a… ngươi không được nhất thời hồ đồ a… Tuy rằng tiểu tử kia từ bé đến lớn chưa từng làm chuyện gì hồ đồ…Ô, đó cũng là chỗ không đáng yêu của thằng bé….

Tô Tề trở mình sang bên, tiếp tục vừa giả vờ ngủ vừa tính nhẩm đối sách. Hai người kia trong phòng cũng tịnh không lên tiếng, bầu không khí ngưng đọng, mãi đến khi một chuỗi tiếng chân từ ngoài cửa truyền vào, Tô Mộ Tình mới nhỏ giọng một câu: “Vào.”

Ai đến? Tô Tề khẽ cắn môi, lại quyết tâm sắt đá lần nữa, Thiên Vương Lão Tử tới cũng bất chấp.

Gió đêm dịu dàng phảng qua, vương theo một mùi hương phảng phất quen thuộc. Tô Tề trong lòng chấn động, mở choàng mắt, xoay người ngồi dậy, thất thanh: “Ngươi…”

Đầu bảng Diễm Hồng Lâu – Phi Tuyết – đang đứng bên giường. Trên gương mặt diễm lệ phủ lên vài phần lo âu, nhu tình tựa thủy mà nhìn ông: “Tô lâu chủ phái người đến báo tin, bảo huynh đang bệnh, muốn gặp muội.”

Bờ đê vất vả củng cố hết lần này đến lần khác, chỉ bởi cặp thu thủy minh châu kia mà tất thảy vỡ tràn.

Thừa dịp lão cha còn chưa kịp phản ứng, Tô Mộ Tình mang Mặc Nhan đang không biết ra sao dẫn ra khỏi phòng, còn chu đáo mà thay họ then cài cửa đóng.

Đi mãi đến hoa viên, Tô Mộ Tình mới buông tay y ra, ngửa mặt lên trời cười khanh khách, dọa bọn chim ngủ đêm trên cây bay túa lên.

Mặc Nhan lại càng bị dọa đến sợ, phải nói là từ khi bị Tô lão cha bắt được gian tình vẫn luôn thấp thỏm không yên. Nhìn ra bốn bề yên ắng, y mới thở dài nhẹ nhõm, nắm lấy cánh tay Tô Mộ Tình, vội hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Mộ Tình?”

Tô  Mộ Tình cười một câu, nâng cằm y mà in lên một cái hôn, trấn an: “Đừng sợ, Tô Mộ Tình tuyệt không phụ lòng Mặc Nhan, trời xanh làm chứng.”

Mặc Nhan bối rối đằng hắng hai tiếng, lo lắng không thôi, nói: “Nhưng mà… Tô bá bá người…”

Tô Mộ Tình cho y một ánh mắt “Ngươi cứ an tâm”, sau lại bật cười vài tiếng, ngồi xuống trong lương đình, thuận thế ôm Mặc Nhan đặt lên chân, bảo: “Phi Tuyết là hồng nhan tri kỷ của cha, quen nhau cũng gần một năm. Cha trước nhất sợ thế tục bất dung, lại lo ta phản đối, nên cũng không đề cập đến việc chuộc thân cho nàng.”

Mặc Nhan há hốc mồm, thật lâu cũng không khép lại được. Tô Mộ Tình hái một đóa hoa ra bộ muốn đút cho y, lại đổi lấy được một cước đá vào chân. Mặc Nhan đoạt hoa trong hay hắn, trừng lên: “Huynh làm sao biết những việc này?”

“Coi thường Tình ca ca của ngươi rồi. Bản lĩnh thu thập tin tức của Hòe Diệp Lâu thuộc hàng nhất đẳng. Từ lúc cha tại Diễm Hồng Lâu vì nàng động võ, chuyện xảy ra giữa họ không gì ta không biết.”

Sau đó, hắm ôm lấy tiểu yêu tinh đang chan chứa hiếu kỳ, đại để nói qua quá trình bọn họ biết nhau rồi quen nhau, cuối cùng, chừng như chưa hết ý mà bồi thêm một câu: “Xem ra, anh hùng cứu mỹ nhân là truyền thống Tô gia a.”

Mặc Nhan dựa vào người hắn, nghe đến say mê, một chốc sau lại thở dài mà hỏi: “Huynh định làm sao đây?”

Còn có thể làm sao? Người nhà họ Tô đều rất ngoan cố. Lão cha của hắn còn không nhắc đến, nhi tử làm thế nào tự ý nhúng tay?

Trên đường, một tiếng mõ truyền đến, đã sang canh ba.

Tô Mộ Tình đặt cằm lên vai Mặc Nhan, nheo nheo mắt u buồn nói: “Ta còn nhớ, khi mẹ hấp hối có bảo với cha: nếu tương lại gặp được người như ý, không nên bỏ lỡ.”

Trong mắt Mặc Nhan phủ một lớp hơi nước mỏng tang, vươn tay ôm siết bờ vai của hắn, chẳng biết nói gì. Do dự mãi thật lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta…mới cai sữa được mấy hôm, mẹ đã bỏ ta ra khỏi ổ…”

Tô Mộ Tình bật cười khúc khích, tiểu yêu tinh của hắn đang nghĩ cách đùa để hắn vui vẻ sao? Vân vê tóc Mặc Nhan, hắn thân thiết mà bảo: “Cũng may ta không bỏ qua ngươi.”

Mặc Nhan được khen đến nỗi có chút thẹn thùng, gương mặt ấm nóng đặt kề bên hắn, dịu dàng nói: “Ta cũng vậy.”

Dứt lời, lại ho hai tiếng giấu đầu hở đuôi, mang trọng tâm câu chuyện kéo về, hỏi: “Vậy Tô bá bá sao vẫn không tái giá? Sợ huynh không vui sao?”

Tô Mộ Tình ngắm trăng sáng trên bầu trời đêm, nói: “Phải, sợ ta không vui. Nhưng mà, người sợ nhất chính là một lần nữa mất đi tình yêu. Cha ta xem mẹ còn trọng hơn cả sơn hà, vĩnh viễn yêu thương. Mẹ ta thân thể không khỏe, làm mọi cách tìm thầy tìm thuốc đều vô dụng. Ta nghĩ từ khi bà mất, cha giống như đã có một vết sẹo trong đáy lòng, đối với tình ái chỉ sợ mình thua cuộc, căn bản là hề đụng đến ý niệm muốn tái hôn”

Mặc Nhan chun chun mũi, nắm chặt tay áo Tô Mộ Tình, mắt nhìn đăm đăm: “Tô bá bá người….”

Tô Mộ Tình khẽ vỗ trên lưng y, thở dài bảo: “Người cũng là tịch mịch.”

Mặc Nhan ngẩng đầu, si ngốc ngắm nhìn hắn không nói một lời. Tô Mộ Tình xoa gương mặt y, nói: “Mặc Nhan, biết vì sao ta nói với ngươi những lời này không?”

Mặc Nhan  không hiểu. Tô Mộ Tình gượng gạo cười, lần đầu tiên biểu lộ vẻ bất an của mình trước mặt y: “Thọ mệnh phàm nhân, bất quá là bảy mươi năm ngắn ngủi. Ta mất rồi, ngươi phải làm sao đây?”

“Dẫu ta có muốn nói với ngươi: nếu gặp phải người như ý, không nên bỏ qua”, Tô Mộ Tình ngắm y thật sâu, thật sâu, lắc đầu bảo: “Nhưng mà, ta nói không được.”

Y không có mẫu thân dịu dàng che chở, mãi mãi cũng không. Hắn căn bản vô phương tưởng tượng cảnh Mặc Nhan nắm tay người khác, Tô Mộ Tình cười đến đau lòng, chỉ sợ khi ấy tuy rằng đã chết cũng sẽ ghen đến mức từ mộ phần nhảy ra.

Mặc Nhan đưa tay chặn miệng hắn, rướn người hôn lên mắt hắn: “Mộ Tình, ta mặc dù tu luyện, nhưng cũng đã phá giới.”

Chớm nhớ đến trong đêm mưa ấy tương phùng, gò má Mặc Nhan nhuốm đỏ, nói tiếp: “Cho nên, đã từ lâu hủy đi ý định tu tiên. Dù cho có tu thành hình người, cũng chỉ là ở lại nhân gian mấy mươi năm ngắn ngủi, vừa vặn cùng huynh đi suốt một đời.”

Tô Mộ Tình giật mình, dùng sức mà ôm ghì y trong lòng, như thể muốn khắc ghi vào thân thể, khí lực mạnh đến dọa người, thanh âm vương theo chút run rẩy, lẩm bẩm: “Mặc Nhan, Mặc Nhan, ngươi tội tình gì?”

Mặc Nhan nhu thuận nép vào hắn, nhỏ giọng đáp từng câu từng chữ: “Huynh xứng đáng, ta cam tâm tình nguyện.”

~

Sang canh tư, trong phòng Tô lão gia ánh đèn chưa tắt, hai kẻ khanh khanh ta ta trong hoa viên vạt áo đã nhuốm sương đêm mà trở lại trước cửa phòng.

Tuy nói rằng phi lễ vật thị, nhưng Tô Mộ Tình dám đem tổ phần Tô gia ra đảm bảo: bên trong, tuyệt không có chuyện gì phi lễ.

[41: Phi lễ vật thị: Xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử, ý nói chuyện phi lễ thì không nên nhìn ngó.]

Đẩy cửa ra, quả nhiên, hai người họ còn ngồi trước đèn, nhìn nhau mà không nói, ưu tư chăng khắp phòng. Thấy Tô Mộ Tình cùng Mặc Nhan đến, Phi Tuyết khẽ hạ nét mi, đứng dậy hành lễ, nói: “Trời không còn sớm, tiện thiếp cũng nên cáo từ.”

“Phi Tuyết cô nương dừng chân.” Tô Mộ Tình khoát tay ngăn nàng lại, nói: “Nói ra, chính là tại hạ phiền cô nương đến đây một chuyến. Bây giờ đường vắng canh thâm, cô nương đừng ngại nghỉ lại trong phủ, để người ngoài đỡ nói Tô Mộ Tình không hiểu được lễ nghi.”

Phi Tuyết cau nét mày ngài, khó xử nhìn thoáng sang Tô Tề. Người kia lại lánh đi ánh nhìn của nàng, luôn luôn từ khước.

Mặc Nhan theo sau Tô Mộ Tình mà đến, xoay người lại khép cửa phòng, nhìn Phi Tuyết mím môi cười.

Gọi tiểu tư dọn bữa khuya, Tô Mộ Tình ân cần bố trí Phi Tuyết ngồi xuống dùng điểm tâm, thái độ thân thiết ôn hòa khiến người như mộc xuân phong. Trong bầu cười nói, không khí nặng nề ban đầu đã tiêu biến không còn dấu vết.

Tô Mộ Tình hữu ý mà làm như vô tình gạt lão cha sang một bên. Mặc Nhan vừa ăn điểm tâm vừa nhìn cái này gắp cái kia. Còn Phi Tuyết hẳn có chút bất an tinh thần, đôi mắt đẹp đẽ luôn nén lòng không đặng mà nhìn về phía Tô Tề.

Xé đông rứt tây không biết bao lâu, Tô Tề rốt cuộc không nhẫn được nữa, đập bàn hư trương thanh thế, nói: “Nhi tử! Hồ lô ngươi đích thực bán thuốc gì?”

Tô Mộ Tình cong một bên mày, chờ ông vừa hỏi xong, lập tức đi thẳng nhập đề, nói: “Hài nhi chỉ muốn báo tận hiếu cho phụ thân mà thôi.”

“Ngươi ít làm ta giận mấy lần, ta sẽ cảm tạ trời đất.” Tô Tề lòng thoải mái ra, nhưng ngoài miệng vẫn gầm gừ.

Tô Mộ Tình cúi đầu, giả vờ ra vẻ thực sự hoảng sợ, nói: “Hài nhi biết sai rồi, hài nhi không dám nữa.”

“Sao cơ?” Tô Tề hơi giật mình, khẽ nhìn sang Mặc Nhan, nghĩ hoài cũng không giải được, nghi hoặc có thừa, bắt đầu thăm dò: “Nói thế thật sao?”

Tô Mộ Tình gật đầu, nói: “Hài nhi biết mình tội ác tày trời, không gì chuộc nổi, nếu như không muốn khiến phụ thân tức giận, chỉ có cách dẫn Mặc Nhan xa chạy cao bay. Phụ thân nếu không gặp thì tâm sẽ không phiền. Nhưng hài nhi lại sợ phụ thân tịch mịch, không thể làm gì khác hơn là trước khi bỏ đi chọn một người bầu bạn cùng phụ thân.”

Tô Tề đầu nổ “bùng” một tiếng, đập bàn đứng lên, quát: “Ta không chuẩn! Tiểu tử thối! Ngươi dám gạt cha ngươi?”

Vì sao không dám? Tô Mộ Tình tiếp tục lấy lùi làm tiến: “Phụ thân bớt giận, từ khi mẫu thân mất đi, phụ thân lo lắng cảm thụ của hài nhi, không chịu tái giá. Hài nhi đã đại bất hiếu, thỉnh phụ thân không nên để hài nhi lương tâm bất an thêm nữa.”

Tô Tề tức giận đến bộ râu run loạn lên, thật lâu sau mới thở hắt ra, nói: “Ta còn tưởng lương tâm nhà ngươi đã bị cẩu gặm rồi.”

Tô Mộ Tình thoải mái cười, bắt đầu kéo lưới: “Phụ thân năm nay bốn mươi tám tuổi, tuy râu có bạc một chút, nhưng không tính là già.”

“Ô.” Tô Tề dứt khoát nâng chung trà lên, hờ hững.

“Tướng mạo cùng hài nhi cũng có vài phần tương tự, cũng không tính là xấu.”

Gân xanh nổi lên.

“Có phong độ nghĩa hiệp, gặp chuyện bất bình bạt đao tương trợ, Phi Tuyết cô nương hẳn cũng rất cảm kích.”

“Hừ!” Trong sự xem thường mang theo ba phần mừng thầm.

“Tuy người có già nhưng tâm không già, thích Phi Tuyết cô nương, muốn đón nàng vào cửa cũng là lẽ thường tình.”

“…”

“Hơn nữa, quan trọng nhất, là Phi Tuyết cô nương cũng thích phụ thân.”

Gương mặt già nua vài phần đỏ ửng.

“Đã lưỡng tình tương duyệt, lại không người nào khác gây trở ngại…” Trong khi nói, một tay lặng lẽ buông xuống cầm lấy tay Mặc Nhan.

Một cặp mắt sắc lẻm đã sớm phát hiện ra bọn họ mờ ám, khụ một tiếng, muốn nói mà lại thôi.

“Nhưng phụ thân lại sợ hài nhi trách cứ, chậm chạp không thể biểu lộ với người trong lòng.”

Tô Tề đặt chung trà xuống, sợ mình sẽ làm vỡ thêm một chén sứ men xanh thượng hạng nữa.

Tô Mộ Tình hít một hơi, chớp mắt với Mặc Nhan một cái, nói: “Sở dĩ, với tính cách của phụ thân, hài nhi nếu muốn thành toàn cũng là khó như lên trời a…”

….

“Ngươi đồ tiểu vô liêm sỉ!” Một tiếng rống đánh thức toàn bộ Tô phủ. Mặc Nhan kéo Phi Tuyết trốn ra ngoài cửa. Trong phòng, phụ tử trình diễn một màn động võ.

Ô, có thể nói là lão tử giáo huấn nhi tử, cũng có thể nói nhi tử hiếu kính lão tử. Đương nhiên còn có thể nói, phụ tử hai người đang tiến hành sự biểu lộ tình thân không giống người thường.

~

Tuy chỉ là tái hôn, nhưng gia nghiệp Tô phủ lớn đến thế, chuyện phô trương là không thể thiếu được. Tân khách nhộn nhịp, tiếng chúc tụng bên tai không dứt. Mà Tô lão cha bị hỉ sự khiến cho đầu óc quay cuồng đã đối với chuyện nhi tử mắt nhắm mắt mở, đối với Mặc Nhan lại khôi phục sự thân thiết ngày xưa.

Người gặp việc vui thì lòng sảng khoái. Mặc Nhan vốn đã hoạt bát hiếu động, như thế này càng không chịu ngồi yên, giúp đỡ bọn hạ nhân sắp xếp sửa sang, hầu như cả ngày đều không thấy mặt Tô Mộ Tình. Ban đêm thì vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ. Tô Mộ Tình nhẫn nại hết vài hôm, rốt cuộc trong ngày tiệc cưới, túm mèo nhỏ đã quên mất tiêu Tình ca ca của hắn ra hậu hoa viên sưởi nắng.

Bọn khách nhân cũng không vào trong nội viện, một bức tường đã tách biệt mọi âm thanh ồn ào phía trước. Toàn bộ chúng gia đinh nô phó vội vàng đến thở không xong, hai người lại len lén an nhàn, ngồi trên chiếc ghế giả sơn cước, dần dần đã tựa vào nhau. Mặc Nhan thuận tay ngắm nghía hoa kết trên đai lưng Tô Mộ Tình, đột nhiên áp gương mặt trên vai hắn, lặng lẽ cười.

“Sao vậy?” Tô Mộ Tình nâng gương mặt y lên, khẽ hôn một cái, dịu dàng hỏi: “Lén cười ai đây, tiểu yêu tinh?”

Mặc Nhan lắc đầu, ôm lấy hai vai hắn, nói: “Huynh nhất định không nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đâu.”

“Sao?” Tô Mộ Tình bị khơi dậy thích thú: “Nói ta nghe nào.”

Đôi ngươi trong suốt của Mặc Nhan chan chứa nhu tình, nói: “Khi ấy huynh cứu ta, còn giúp ta băng bó vết thương. Sau đó, huynh vuốt ve lưng ta, bảo ta ‘mặt mũi với lông đen như mực’ “

Tô Mộ Tình mỉm cười, một dòng noãn ý tuôn chảy qua tim. Nếu nói như thế, tên của tiểu yêu tinh là do chính tay hắn đặt. Tuy đã quên chính mình có nói những lời ấy hay không, nhưng khi ấy, dáng hình của mèo con khi được thả ra cứ một bước đi đều ngoảnh lại nhìn, hắn vẫn còn nhớ rõ.

[42: Đoạn này, khi ấy Tô Mộ Tình đại ý đã nói mèo con “dung nhan như mặc”. Và do đó tên của tiểu yêu tinh là Mặc Nhan:”>]

Ai mà ngờ, cử chỉ vô tâm khi ấy có thể cho hắn sự bồi thường quí giá nhường này? Tô Mộ Tình giữ lấy gương mặt Mặc Nhan, môi hôn lên trán y, khẽ nói: “Mặc Nhan, cảm ơn ngươi.”

Mặc Nhan cau mày lại, khó hiểu hỏi: “Cảm ơn ta điều gì?”

Tô Mộ Tình ôm y vào lòng, chỉ cười mà không nói.

Cảm ơn ngươi đã kiên trì suốt sáu năm, cảm ơn ngươi đã xuất hiện trước mặt ta, cảm ơn ngươi thủy chung như một, yêu ta.

~

Yến tiệc qua đi, gánh hát trong phủ mời đến lên sân khấu hiến nghệ, mọi khách nhân đều đã được vời qua đây.

Tô Mộ Tình không sang chỗ nào nhiệt ấy, viện một cớ liền vội vã trở về phòng.

Hắn không thông âm luật, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, là tiểu yêu tinh của hắn đã uống say.

Mặc Nhan chưa từng say rượu. Lần này trong phủ đón dâu, ngày đại hỉ không uống không tận hứng. Tô Mộ Tình cũng để y vui vẻ, ngờ đâu mèo nhỏ tuy mê rượu nhưng tửu lượng lại kém đến mất mặt. Chớm được vài chén đã nhãn túy mông lung mà dựa vào hắn, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy đỏ ửng, đôi mắt hạnh đào hé mở, nhu mị đa tình. Khí tức quyện cả hương rượu lẫn hương quả phảng phất, dịu dàng phủ sang hai má, khiến người khao khát trông mong.

Thực giống một khối hương cao mê hoặc, khiến người thèm nhỏ dãi. Tô Mộ Tình cả nhịn lẫn nhẫn, rốt cuộc chịu đựng đến khi yến tiệc qua đi, hắn liền ôm Mặc Nhan vội vã trở về phòng. Đóng “sầm” cửa phòng lại, gấp gáp mà bế tiểu yêu tinh đã choáng váng lên đi nhanh vào nội thất.

Ánh nến buông lơi, rèm lụa phủ ấm, càng có không khí của đêm động phòng hoa chúc. Mặc Nhan xõa tay chân nằm trên giường, nhìn Tô Mộ Tình từng kiện từng kiện dỡ bỏ y phục của mình, bật cười khanh khách, thấp giọng nói: “Ta có phải đã say không, cả người đều nhũn ra, như muốn bay lên ấy.”

Tô Mộ Tình cởi y phục của chính mình, cơ thể tinh tráng phủ lên Mặc Nhan, một tay thâm nhập vào bên trong vạt áo. Tiểu yêu tinh kia thở dài, vươn tay vuốt ve bờ ngực hắn, trên giương mặt tỏa ra một nét cười như mộng, hồn nhiên không hay biết mình lớn gan ve vãn đã kích thích dục hỏa người nọ càng thêm cháy nồng.

Tô Mộ Tình rên lên một tiếng, mĩ vị trước mặt, không ăn là dại.

Kéo vài cái đã lột bỏ y phục vướng bận trên người Mặc Nhan, vất xuống dưới giường. Thân thể trần trụi kề sát vào nhau, không ngừng mơn man trên da thịt nóng ấm. Hai tay hắn lại khoan nhặt vỗ về trên người y, không ngừng khơi ra sự nhiệt tình của đối phương. Mặc Nhan có rượu lại càng can đảm, cũng học theo, ôm trọn lưng hắn, đôi tay không an phận mà vuốt mà tìm, thấp trầm thở dốc.

Thái dương Tô Mộ Tình ứa mồ hôi, nhẫn nại đến khổ sở, cẩn thận bôi trơn đầy đủ cho ái nhân, một tay nâng thắt lưng y lên, cử động đem dục vọng nóng cháy xâm nhập. Mặc Nhan khẽ kêu một tiếng, hai chân quàng sau lưng hắn, theo cơn trừu động cuồng dã của hắn mà rực cháy tận tình.

Tạm nghỉ mây mưa, Mặc Nhan gối đầu lên vai Tô Mộ Tình, tóc đen nhánh xõa rối, cùng hắn quấn quít triền miên không thể rời xa. Tô Mộ Tình vỗ về sau gáy y, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn lên môi y, tình ý đượm nồng không cần dùng lời để nói.

Mặc Nhan ngẩng lên nhìn Tô Mộ Tình, chừng như muốn nói rồi lại thôi, do dự luôn mãi, sau cùng thu hết can đảm trong lòng, vùi đầu vào hõm vai hắn nhắm mắt lại mà gọi: “Tình ca ca…”

Tô Mộ Tình tựa hồ bị sặc một chút, nâng cằm y lên, ngạc nhiên hỏi: “Mặc Nhan, ngươi uống sai thuốc ư?”

Mặc Nhan đỏ bừng cả mặt, giơ chân lên đá hắn một cái, hổn hển xoay người đi, kéo cẩm bị phủ kín đầu.

Xấu hổ rổi! Tô Mộ Tình muốn cười đến sắp bị nội thương, dùng cả tay chân mà lôi Mặc Nhan từ ổ chăn ra, giữ chặt lấy gương mặt y, mệnh lệnh: “Gọi lại lần nữa.”

Mặc Nhan chết sống cũng không chịu, cứ như mèo mà ôm siết lấy hắn không buông. Tô Mộ Tình ôm y, mãn nguyện thở dài, bảo: “Mặc Nhan, ngươi nghe cho rõ nhé, ta chỉ nói một lần.”

Mặc Nhan ngẩng lên, nhìn hắn quan hoài tình ý. Gương mặt Tô Mộ Tình nóng bừng, thấp giọng nói: “Ta yêu ngươi.”

Mặc Nhan chấn động cả người, lộ ra vẻ mặt không tin được, e sợ hỏi: “Huynh nói sao?”

Tô Mộ Tình lặp lại: “Ta yêu ngươi, Mặc Nhan.”

Mặc Nhan ngơ ngẩn mà nhìn hắn một lúc, đột nhiên nói: “Phốc…huynh nói đến hai lần!”

Tiểu yêu tinh bắt đầu học được cách bắt bẻ hắn ư?! Tô Mộ Tình nhướn mày, nghiêng người qua đặt Mặc Nhan dưới thân, sắc mị mà cười: “Vậy… chúng ta đêm nay làm mấy lần đây, tiểu Mặc Nhan?”

Thân thể Mặc Nhan cong lên, mị nhãn như tơ, kề sát bên tai y mà khẽ nói câu gì. Trong trướng, lại một lần nữa nồng nàn vô hạn.

Giữa cơn ấm nóng, thời khắc của sáu năm trước kia thoắt hiện. Bốn mắt gặp gỡ, vương vấn tình tơ. Gió cất lên không mang hương rượu cũng là ngây ngất. Túy nhan hồng.

~ Chính văn hoàn ~
Bình Luận (0)
Comment