Lời đồn đại trong triều dần có sự biến hóa, tháng giêng qua đi, lời đồn ngày càng mạnh mẽ, trong triều, biểu tình của quan lại cũng mơ hồ có thay đổi.
Phượng Thương lại coi như không có chuyện gì, mọi chuyện trong triều vẫn quyết định dứt khoát, bá quan lại e ngại sự lạnh lùng khó dò của y, rồi các quyết sách của y càng lúc càng đáng tin cậy, ngoài trừ thỉnh thoảng có quan viên có toan tính nói vài câu khó đối đáp ở bên ngoài, hiện thời trong triều cũng coi như yên ổn.
Dục Trăn dưỡng bệnh nửa tháng, cũng đã đỡ nhiều, chỉ là Phượng Thương lại càng ngày càng bận rộn, hàng đêm leo tường vào Tĩnh vương phủ trở thành cách vài hôm thậm chí hơn mười ngày mới làm một lần, có lúc là Dục Trăn tiến cung, cũng chỉ để Dục Trăn bồi ở một bên, y lại như trước không xem hết tấu chương, không giải quyết xong mọi chuyện, bận rộn nửa ngày, liền dứt khoát để Dục Trăn rời đi.
Dục Trăn nhìn bộ dạng của y, chỉ xem như y đang chứng minh là mình không đem Nhàn vương phi giam lại, cũng không tức giận, ý ý tứ tứ quấn lấy y một chút, liền an tĩnh cùng Phượng Thương, hai người cứ như vậy cùng ở chung một phòng, nhiều ngày như vậy ngược lại lại có chút lạ lẫm, ngoại trừ thỉnh thoảng Phượng Thương mệt mỏi dựa vào vai Dục Trăn một chút, qua loa chạm nhẹ vài cái, hai người thân mật hôn sâu cũng chưa từng có.
Nhưng mà nửa tháng tiếp theo, Dục Trăn khó tránh khỏi cảm thấy vô nghĩa, thỉnh thoảng giúp đỡ Phượng Thương bố trí vài việc, liền vội vã quay về vương phủ.
Ngày đó Dục Trăn vẫn như cũ tiến cung, ở Phượng Uyên cung cùng Phượng Thương xem tấu chương một ngày, nhưng Phượng Thương một câu cũng không nói, đến lúc chạng vạng, thực sự có chút khó chịu, Dục Trăn tìm một cái cớ, vội vã nói xong, cũng không chờ Phượng Thương đáp lại, liền nhanh chóng rời đi.
Miên Hạ vẫn đứng ở ngoài cửa, tất nhiên thấy rõ ràng, chờ được truyền thì đi vào phòng, thấy Phượng Thương cầm một quyển tấu chương, hơi dựa vào ghế, ánh mắt nhìn vào tấu chương, nhìn kĩ lại phát hiện y chỉ là mở to mắt ngẩn người.
“Hoàng thượng?”. Miên Hạ cẩn thận kêu nhẹ một tiếng.
Mặt Phượng Thương hơi giật giật, phục hồi tinh thần lại, liền nói: “Không cần mất công như vậy, ngươi phân phó mấy người làm chút đồ ăn nhẹ, rồi mang lên đây”.
Miên Hạ gật đầu, vừa muốn xoay người, rồi lại dừng lại, chần chừ một chút, mới nói: “Hoàng thượng, Tĩnh vương…như vậy có được không?”.
Phượng Thương sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Cái gì có được hay không?”.
“Nô tỳ chỉ là thấy, lúc Tĩnh vương quay về, dường như…rất không vui”.
Dáng vẻ tươi cươi của Phượng Thương vẫn không đổi, hơi nhướn mày, lạnh lùng nói: “Miên Hạ, là Trẫm thường ngày quá nuông chiều ngươi sao?”.
Miên Hạ lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ biết tội”.
Phượng Thương nhìn Miên Hạ, một hồi sau mới thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: “Thôi, ngươi lui xuống đi”.
“Vâng”. Miên Hạ không nói gì nữa, chỉ lén nhìn Phượng Thương một cái, xoay người lui ra ngoài.
Lưu lại cho Phượng Thương bóng lưng của nàng, từ từ xuất thần.
Rất khó chịu.
Để Dục Trăn ở bên người, lại chỉ ngồi với nhau, không nói lời nào, không cười, không thèm nhìn, cũng biết là rất khó chịu. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến những lời hôm đó Dục Trăn vô tâm nói ra, mới phát hiện rằng mình không cách nào không nghi ngờ được, chỉ có thể một ngày lại một ngày im lặng như vậy.
“Vẫn là…quên đi”. Thấp giọng tự nhủ một lúc, Phượng Thương cười khổ, mà quên đi cái gì, chỉ có y tự biết.
Bỏ cây bút trong tay xuống, y thở ra một hơi dài, dựa vào ghế, nhắm mắt, không lên tiếng, mãi cho đến khi trên mái ngói truyền đến âm thanh nho nhỏ, y mới mở mắt ra, trong mắt là sự lạnh lùng quen thuộc, thấp giọng nói: “Chuyện của Lạc vương, dò la được chuyện gì?”.
Một giọng nói bỗng truyền ra từ trong điện: “Hồi Hoàng thượng, chỉ biết được lời đồn là từ phía Phượng Lâm truyền ra. Tại sao bây giờ lại biến thành như vậy, thuộc hạ vô năng…”.
“Thôi, chỉ là do lòng người thôi. Việc này các ngươi đến Phượng Lâm hỏi Liên vương đi”. Dừng một chút, Phượng Thương mới hỏi tiếp: “Còn chuyện vài ngày trước, nghe ngóng được gì rồi?”.
Thanh âm kia hơi chần chừ một lúc, mới nói: “Hồi Hoàng thượng, thuộc hạ đã truy xét được một số người năm đó, chứng thực rẳng Thái tử Vĩnh Minh có qua lại thân mật cùng một nữ tử, sau đó vì lấy Vương phi, liền đưa nàng kia quay về. Không lâu sau đó, nàng kia liền phát hiện bản thân mang thai, nhưng không đem việc này công khai ra ngoài, ngược lại lại tận lực che giấu tin tức, sau đó vào cuối xuân sinh hạ một cậu bé”.
Nghe người kia nói từng câu từng câu một, mãi cho đến câu cuối cùng “vào cuối xuân sinh hạ một cậu bé”, Phượng Thương cúi đầu cười vô lực, một hồi sau mới hít vào một hơi: “Vậy hiện tại người đó ở nơi nào, đã tìm được chưa?”.
“Vẫn còn đang tìm, bởi vì Thái bảo cũng phái người ra tìm, nên thuộc hạ liền tự chủ trương phái mười người ra ngoài tìm kiếm, mới có thể ngăn cản Thái bảo tìm ra vị…công tử kia trước”.
“Ừ”. Phượng Thương đồng ý một tiếng, liền nghe thấy khí tức bên ngoài biến mất, y mới thở ra một hơi thật dài.
Vào cuối xuân sinh hạ một cậu bé… Sau khi Thái tử thành thân nửa năm, Thái tử phi mang thai, chín tháng sau hạ sinh một cặp song sinh, đó là Liên Canh và Phượng Thương.
“Cuối cùng…vẫn muộn hơn nửa năm…”. Thật lâu sau, Phượng Thương cúi đầu nỉ non một tiếng.
Lời đồn đại trong cung, sớm đã không còn giống với ban đầu.
Lạc vương thiên mệnh không chết, bị Hoàng đế tìm về, giam lỏng ở trong cung.
Loại đồn đại này, sớm muộn gì cũng truyền đến tai Dục Trăn, những lời đồn đại lúc trước, Dục Trăn có thể tin mình, thế nhưng hiện tại thì sao?
Trong triều là một đám “công thần” nhìn chằm chằm, nếu để cho bọn họ đoạt được tiên cơ, tìm được vị “ca ca” này trước, chỉ một điều không đúng đắn liền bị lôi khỏi ngôi vị hoàng đế.
Một thiếu niên ngoan ngoãn, luôn dễ khống chế hơn một người từ nhỏ đã được chỉ dạy về đế vương chi đạo.
Nghĩ đến đây, Phượng Thương không khỏi cười tự giễu, thì ra dù được ca ca nhường lại, ngôi vị hoàng đế này, cũng vẫn không thực sự là của y.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, Phượng Thương liền chỉnh lại nét mặt, hỏi: “Ai?”.
Thanh âm của Miên Hạ từ bên ngoài truyền đến, xen lẫn với nét lo âu: “Hoàng thượng?”.
Tâm tình của Phượng Thương đang phiền loạn, không chút nghĩ ngợi liền rống lên: “Cút xuống!”. Nói xong lại có chút hối hận, nghe thấy tiếng bước chân của Miên Hạ xa dần, cũng không mở miệng gọi lại.
Một lát sau, y chậm rãi nằm lên án thư, cúi đầu chôn vào hai tay, không chút động đậy.
“Cẩn, đệ sẽ trở thành người đứng đầu thiên hạ, ta không muốn gì cả, nhưng đệ nhất định phải đứng đầu thiên hạ, nhìn xuống bách tính trăm họ. Bởi vì đệ đáng giá”.
“Cẩn, đến hôm nay, chúng ta có còn gì để mất đi nữa đâu chứ?”.
“Đã đi con đường này nhiều năm như vậy, Cẩn, ta và đệ, đều đã không còn đường rút lui rồi”.
“Cẩn, vô luận thế nào, ta sẽ không tiếc tất cả để đoạt lấy Phượng Lâm cho đệ, từ nay về sau, thiên hạ này tất cả đều là của đệ. Hơn mười năm nay, ta và đệ đều như nhau, đều chỉ vì thiên hạ này mà sống, mất đi thiên hạ, ta và đệ đều không còn gì nữa. Vì vậy, hãy cố gắng bảo vệ thật tốt”.
Nằm sắp một lúc lâu, Phượng Thương mới ngồi dậy, hít vào một hơi thật sâu, lấy qua một tờ giấy, vội vàng viết trên đó mấy câu, viết đến chữ cuối cùng, môi của y cuối cùng cũng nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt, niêm phong bức thư lại, mới kêu một tiếng: “Miên Hạ”.
Qua một lúc, cửa bị đẩy ra, Miên Hạ chần chờ đi đến, cung kính nói: “Có nô tỳ”.
Sắc mặt Phượng Thương cứng đờ, thu lại dáng vẻ tươi cười, giơ bức thư lên: “Cầm lấy, cho nhân mã đưa đến Tĩnh vương phủ”.
“Vâng”. Miên Hạ trả lời, đi tới cầm lấy bức thư, hành lễ, không nói gì mà lui xuống.
Phượng Thương theo bản năng thấp giọng nói: “Nếu Trẫm xin lỗi, Tĩnh vương sẽ không tức giận nữa chứ?”.
Miên Hạ đã đi ra cửa, quay người đóng cửa lại, làm như không nghe thấy gì.
Phượng Thương cười khổ một tiếng, như thể không sao hết, lại nhíu nhíu mi tâm, đi qua bên chồng tấu chương, tinh tế nhìn.
Mãi cho đến khuya, y mới nhớ tới chuyện được mật báo, ngay cả một bữa ăn cũng náo loạn, Miên Hạ không hỏi lại mình còn muốn truyền lệnh nữa hay không, đến giờ vẫn chưa có đồ ăn.
Hơi nhướn mày, không khỏi cười cười, Phượng Thương nhìn nhìn canh lậu* bên cạnh, qua một lúc, mới hơi đổi sắc mặt, cất giọng gọi: “Miên Hạ!”.
(*) Canh lậu: đồng hồ nướcMiên Hạ đẩy cửa vào, có chút kinh ngạc nhìn sự thất thố trên mặt Phượng Thương.
Chần chờ một lúc, Phượng Thương mới che giấu biểu tình trên mặt, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đã đưa thư chưa?”.
Miên Hạ nhìn y một cái, cúi đầu nói: “Đã đưa đi rồi, Tĩnh vương trả lời, nói rằng trong vương phủ có người bị bệnh, tối nay không thể tiến cung, xin Hoàng thượng thứ tội”.
Ánh mắt Phượng Thương lạnh lùng: “Đã có hồi âm, vì sao lại không nói?”. Trong vương phủ có người bị bệnh, nếu không phải là lấy cớ, có lẽ là Tiểu Liễu bị bệnh. Mỗi lần nhìn thấy thiếu niên kia, thật sự nhìn không ra là bị bệnh gì, nhưng rõ ràng so với người khác lại ốm yếu hơn ba phần, lại nói tiếp, thật sự là có điểm giống với ca ca của mình.
Miên Hạ nghe thấy ngữ khí của y trầm xuống, chỉ nói: “Tĩnh vương nới, hôm nay Hoàng thượng mệt mỏi, những lời này ngày mai hẵng nói, đỡ cho Hoàng thượng lại phân tâm mệt nhọc”.
Trong lòng bực bội, nhưng Miên Hạ lại nói không sai, thường ngày mình cùng Dục Trăn làm càn, Miên Hạ cũng biết rõ. Yên lặng một lúc, Phượng Thương mới phất phất tay: “Ngươi lui ra đi”.
Miên Hạ đứng lên, lại chần chờ một lúc, cuối cùng nói: “Còn có, một phong thư, được đưa đến cùng”.
Phượng Thương ngẩn ra: “Lấy đến”.
Miên Hạ lấy bức thư trong lòng ra, đưa đến trước mặt Phượng Thương, Phượng Thương vội vàng gỡ niêm phong ra, không phải là nét chữ của Dục Trăn.
“Thánh ý khó dò, lúc vắng vẻ lúc lấy lòng, Hoàng thượng đem đại ca hô đến phải đến, bảo đi liền đi giống như con chó vậy sao?
Hay là Hoàng thượng chỉ nghĩ đến những gì Người phải trả giá, còn đại ca không bỏ ra nửa phần?”.
Chỉ có hai câu ngắn ngủi như vậy, không có sĩ đầu*, cũng không có lạc khoản**, nhưng mà theo ngữ khí, liền có thể đoán được người viết thư chính là Tiểu Liễu.
(*) Sĩ đầu: nơi ghi tên người nhận.(**) Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ, ở đây có thể là nơi ghi tên người viết thư.Chữ viết còn có điểm run rẩy, không biết là do viết vội, hay là người viết sức khỏe không tốt mà run tay.
Phượng Thương chỉ cầm lấy tờ giấy kia, không hề động đậy.
Miên Hạ đứng một bên không khỏi hoảng hốt, cuối cùng nhịn không được kêu một tiếng: “Hoàng thượng?”.
Phượng Thương vẫn không lên tiếng, qua thật lâu, mới thong thả gấp bức thư kia lại, cất phong thư vào, ngẩng đầu ảm đạm cười: “Không có việc gì, ngươi lui xuống đi, Trẫm mệt rồi”.
“Vậy nô tỳ hầu hạ Người đi ngủ…”.
“Không cần!”. Phượng Thương đột nhiên quát lên một tiếng, thấy Miên hạ sửng sốt, mới nở nụ cười: “Thời gian không còn sớm, Trẫm ở trong này nghỉ ngơi một chút, đợi đến sau canh tư, ngươi vào gọi Trẫm. Bây giờ tắt hết đèn đi”.
“Vâng”. Miên Hạ vâng mệnh, do dự một lát, mới rời đi, đem đèn hai bên tắt hết.
Phượng Thương ngồi trên ghế, nhìn từng ngọn đèn tắt đi, chỉ cảm thấy trước mắt đều mơ hồ, yết hầu nghẹn lại khó chịu.
Không tiếng động mà nhếch môi, y nghĩ rằng mình đã khóc, đưa tay lau đi, một lúc sau buông tay xuống, mới phát hiện vẫn như trước.