“Ta sẽ trở về”. Dục Trăn cắn chặt răng, thấy Quách Đình ngẩng đầu nhìn mình, liền giống như lập lời thề mà lặp lại một lần, “Ta sẽ trở về. Cho dù là giết ta, ta cũng sẽ trở về”. Bởi vì, không bỏ xuống được.
Quách Đình giương mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong đôi mắt sáng ngời kia dường như có một tia khác thường, xen lẫn hối hận, còn có một thứ tình cảm sâu sắc, làm lão không dám nghĩ tới. Qua thật lâu, lão mới nhớ tới gì đó mà nói: “Lạc vương là lớn lên bên người Tam thế tử sao?”.
Lòng Dục Trăn khẽ động, gật đầu, không nói lời nào.
“Hoàng thượng gần đây thúc giục, bên này cũng tìm kiếm tỉ mỉ. Hai ngày nay thu được một tin tức, nói là ở Phượng Lâm nhìn thấy Lạc vương và Tần Bạc, chúng ta đã phát tín hiệu cho Tần Bạc rồi, đại khái là một ngày nữa sẽ có hồi âm, Tam thế tử không ngại đợi một lúc, nếu tin tức là thật, mang về cũng có thể làm Hoàng thượng vui mừng”.
Trên mặt Dục Trăn hiện lên một tia tâm tình phức tạp, đầu tiên là vui sướng, lập tức liền bị tâm tình không rõ che đi. Lặng yên một lát, hắn cuối cùng hít vào một hơi, nói: “Không đợi. Có tin tức xác thật, xin Quách lão gửi cho Liên vương Dục Dặc ở Phượng Lâm một bức thư, Dục Trăn…sẽ không chờ tin tức này. Ta muốn lập tức quay về Thịnh kinh”.
Tin tức của Liên Canh, hắn muốn biết, vô cùng muốn, thế nhưng những gì Quách lão vừa nói, lại càng làm hắn sợ hãi.
‘Mấy ngày nay Người liên tiếp giử thư giục chúng ta tìm Lạc vương, cũng không biết vì cái gì’.
Lòng vô pháp an định lại, hận không thể lập tức chạy tới bên người Phượng Thương, đem những lời này hỏi cho thật rõ, đem người kia ôm vào ngực, mới có thể an tâm.
Chưa từng có thời khắc nào, so với hiện tại rõ ràng như vậy. Tâm của hắn đã thay đổi, vào lúc nghe thấy câu hỏi của Tiểu Liễu, có lẽ còn sớm hơn vậy nữa, đáp án của vấn đề đó cũng đã tồn tại. Hắn yêu Phượng Thương, yêu bộ dạng người kia làm bộ lạnh lùng vô tình, lại rõ ràng không được tự nhiên mà quật cường, nhận hết ủy khuất, yếu ớt làm cho người khác muốn bảo vệ.
Quách Đình cười cười: “Đã như vậy, lão phu cũng không ép Tam thế tử ở lại. Có ngươi ở bên cạnh Hoàng thượng, lão phu, cũng an tâm”. An tĩnh một lúc, lão mới thấp giọng nói nhỏ: “Đứa bé kia, luôn cho rằng mình sẽ không đau đớn, sẽ không khóc, sẽ không yêu, thế nhưng, cho dù là đế vương, cũng cần có một người trong lòng, Người…”.
“Y không có mất đi”. Dục Trăn cười cười cắt đứt lời Quách Đình.
Quách Đình định mắt nhìn hắn, rất lâu, cuối cùng nở nụ cười: “Hết thảy cậy nhờ vào Tam thế tử”.
Rời khỏi Vương Đào thôn, Dục Trăn liền không ngừng giục ngực chạy về kinh, càng gần Thịnh kinh, lại càng hoảng sợ.
Trong kinh truyền ra, thiên tử đã nửa tháng không lâm triều, còn về nguyên nhân, lại có nhiều cách nói khác nhau. Có người nói là thiên tử độc sủng mỹ nhân hậu cung, mỹ nhân hàng đêm thừa ân, quân vương từ nay không còn triều sớm, cũng có người nói thiên tử thân mang bệnh nặng, không thể xuống giường, sợ là thời gian không còn nhiều… Các loại đồn đại truyền đi khắp nơi, làm quan lại trong triều cùng với dân chúng lo lắng.
Dục Trăn chỉ có thể ép buộc mình không tin tưởng, vào Thịnh kinh, ngay cả phủ mình cũng không trở về, ở ngoài cung chờ trời tối, liền nhân lúc thị vệ trong cung đổi ca leo tường vào, đi thẳng tới Phượng Uyên cung.
Nhưng chưa tới được Phượng Uyên cung, liền bị hai hắc y nhân ngăn lại, Dục Trăn cả kinh, liền lui lại mấy bước, ẩn vào chỗ tối, khẽ quát một tiếng: “Ai đó?”.
Hai hắc y nhân không trả lời, chỉ cung kính hành lễ, thấp giọng nói: “Mời Tĩnh vương lập tức rời khỏi Thịnh kinh?”.
Dục Trăn cả kinh, hơi nhíu mày: “Các ngươi…là ám vệ bên người Hoàng thượng?”.
Hai người kia vẫn nói lại câu nói kia, như thể không nghe được câu hỏi của Dục Trăn.
Dục Trăn cắn răng: “Hôm nay bất kể thế nào, ta đều phải gặp Hoàng thượng, các ngươi muốn ngăn cản, vậy đừng trách ta không lưu tình!”. Lời còn chưa dứt, đã xông tới trước, hai chưởng đánh ra, nhắm thằng vào hai hắc y nhân.
“Đắc tội!”. Hai hắc y nhân nhìn nhau một cái, khẽ quát một tiếng, liền đưa kiếm ra đón.
Trong tay Dục Trăn không có binh khí, dưới sự tấn công của hai người, chỉ chốc lát liền rơi vào thế yếu, từ xa thấy ánh lửa, biết là thị vệ tuần tra sắp đến, nếu còn dây dưa tiếp, chỉ sợ là nháo càng lớn. Cắn răng một cái, Dục Trăn tiến tới, muốn đón lấy thế kiếm của hai người.
Hai hắc y nhân bị hắn dọa sợ, vội vã thu kiếm, nhưng vẫn không kịp, một trái một phải cắt trên tay Dục Trăn một vết thương dài khoảng nửa ngón tay, Dục Trăn vượt qua hai người, đi thẳng đến Phượng Uyên cung.
Đến bên cạnh chính điện Phượng Uyên cung, Dục Trăn mới thoáng ngừng lại, cúi đầu nhìn vết thương, vết thương không sâu, máu đã ngừng, Dục Trăn kéo một góc áo xuống, cột hai vết thương lại, muốn bước về phía trước, rội đột ngột dừng lại, như là bị định thân, trong mắt là kinh ngạc, lại không thể động đậy.
Trong chính điện, ánh nến mơ hồ, liên tục vang lên tiếng rên rỉ.
Rất nhẹ rất nhẹ, giống như tiếng thở dài, nhưng thủy chung không ngừng, quanh quẩn trong bóng đêm, làm người ta chua xót.
Chẳng biết đứng bao lâu, Dục Trăn mới nắm chặt tay thành quyền, bước tới cửa sổ, khẽ nhếch đôi môi có chút run rẩy.
Đó là thanh âm của Phượng Thương, luôn quấy rầy giấc mộng của hắn, dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Chọc thủng lớp giấy, lúc nhìn vào, biểu tình của Dục Trăn liền cứng ngắc.
Trong điện chỉ có một mình Miên Hạ, nửa quỳ ngoài sa trướng, cúi đầu không biết đang nói gì, sa trướng buông xuống, nhìn không thấy người ở bên trong, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên trong mơ hồ truyền ra.
Dục Trăn nhịn không được, không để ý gì nữa mà đi vòng qua cửa, trực tiếp kéo cửa ra bước vào, Miên Hạ quay phắt đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, Dục Trăn đã chạy đến bên giường, kéo sa trướng lên.
“Cẩn…”, nhìn tình cảnh bên trong sa trướng, Dục Trăn thất thanh kêu lên, thanh âm phảng phất như không phải của mình, hắn lui một bước, thiếu chút nữa là té trên mặt đất.
Người trên giường nhắm chặt hai mắt, mi tâm nhíu chặt, giống như đã mất đi ý thức, trên đôi môi tái nhợt tràn đầy vết cắn chưa lành, trong miệng nhét một miếng vải sạch sẽ, hiển nhiên là vì sợ y cắn mình bị thương mà nhét vào, tay chân bị tấm chăn che khuất nên không nhìn thấy rõ, tựa hồ cũng đã dùng gì đó trói lại, khiến cho y không giãy dụa được, thân thể hơi run.
“Sao lại như vậy…sao lại…”. Qua một lúc, Dục Trăn mới run giọng hỏi, xoay người bắt lấy Miên Hạ, gào lên, “Sao lại như vậy?”.
“Tĩnh…vương…”. Miên Hạ chỉ nghẹn ngào kêu lên hai tiếng, lại không nói được gì cả.
Đối mặt như vậy, Dục Trăn mới nhìn thấy rõ ràng, hai mắt Miên Hạ sớm đã khóc đến sưng đỏ, kêu lên một tiếng, nước mắt lại không ngừng chảy ra, khóc đến mức làm cho Dục Trăn sợ hãi, chỉ có thể không ngừng nỉ non: “Sao lại như vậy…Sao lại như vậy…”.
Miên Hạ giống như đã mất hết sức lực, chỉ rũ mắt, không hề hé răng, trong căn phòng lớn như vậy còn lại tiếng rên rỉ.
Không biết qua bao lâu, Miên Hạ mới nghe Dục Trăn hít vào một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi: “Thái y nói sao?”.
Miên Hạ yên lặng, thật lâu mới nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng không chịu nói với thái y…Thái y bắt mạch chỉ nói là suy yếu, thế nhưng, rõ ràng là trúng độc…Lúc vừa từ Phượng Lâm trở về, phát tác cũng không nhiều, nhưng sau này càng lúc càng nhiều hơn, qua mấy ngày, thì hầu như không dừng lại, Hoàng thượng hai ngày không chợp mắt, là Trạng nguyên gia khuyên rất lâu, mới để cho thái y hạ châm, mới có thể làm giảm cơn đau, miễn cưỡng ngủ được, thế nhưng…”.
Sau đó Miên Hạ còn nói thêm gì nữa, nhưng Dục Trăn không còn lòng dạ nào để nghe nữa, chỉ nhìn người trên giường. Qua một lúc, dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, ánh mắt ngưng lại: “Ngươi nói, là Lưu Hỏa khuyên?”.
Miên Hạ sửng sốt một chút, miễn cưỡng gật đầu: “Vâng, nửa tháng nay, Hoàng thượng chỉ gặp Trạng nguyên gia, những người khác, đều bị chặn ngoài cửa”.
“Hiện tại thì sao?”.
Miên Hạ ngẩn ra, không biết hắn muốn nói gì.
“Lưu Hỏa đang ở đâu?”.
“Ở, ở thiên điện”.
Dục Trăn cắn răng, cũng không nhìn Miên Hạ, xoay người ra ngoài.
“Vương gia!”. Miên Hạ lúc này mới có phản ứng, hô lên một tiếng. Thấy Dục Trăn ngừng bước, nàng mới hơi trấn định lại, nói, “Tình cảnh hiện tại của Vương gia, vẫn nên là để Miên Hạ đi mời Lưu Hỏa đại nhân đến”.
Dục Trăn biết nàng nói không sai, trong lòng lo lắng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, chờ Miên Hạ đi ra ngoài, đứng yên một lúc, mới chậm rãi thong thả quay về bên giường.
Quỳ bên giường, hắn thật cẩn thật nhấc góc chăn lên, quả nhiên thấy tay chân Phượng Thương đều bị vải mềm trói lại, để tránh y giãy dụa mà bị bầm tím. Lúc này hơi an tĩnh lại, vải bông cũng hơi lỏng ra một chút, chỉ là trong mộng, thân thể Phượng Thương hơi co lại, giống như chống cự lại cơn đau đớn vô hình.
Dục Trăn nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, qua một lúc, mới từ từ vươn tay, run run nắm lấy tay y.
Bàn tay gầy đến mức khớp xương hiện lên rõ ràng, nắm trong tay, có thể cảm giác được rất lạnh lẽo, làm người khác nắm trong tay, nhưng lại lạnh trong lòng.
“Cẩn…”.
“Tĩnh vương còn biết trở về, xem ra đáng giá đánh cuộc một lần!”. Một thanh âm đột ngột cắt đứt suy nghĩ của Dục Trăn, Dục Trăn quay phắt đầu lại, liền thấy Lưu Hỏa tựa tiếu phi tiếu đứng trong điện nhìn mình, Miên Hạ đã lui ra ngoài, đang muốn đóng cửa lại.
“Ngươi biết y trúng độc”. Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Lưu Hỏa nhún vai: “Ta còn biết cách giải độc, hơn nữa, Hoàng thượng cũng biết”.
“Nói”. Dục Trăn phá lệ ngắn gọn.
“Không thể nói”.
“Lưu Hỏa!”.
Lưu Hỏa lắc đầu: “Ta đã đáp ứng Hoàng thượng sẽ không nói với người ngoài. Thế nhưng, nếu là Tĩnh vương…”.
“Ta không phải là người ngoài”. Dục Trăn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Hỏa.
Lưu Hỏa cười quỷ dị: “Có phải hay không, thử qua là biết. Hoàng thượng cũng không nghĩ như vậy. Đúng không?”.
Một câu cuối, không phải là hỏi Dục Trăn, trong lòng Dục Trăn khẽ động, quay đầu lại nhìn, liền thấy Phượng Thương mở mắt, chớp mắt nhìn mình.
Giương mắt, liền càng lộ ra vẻ yếu đuối, hai mắt hãm sâu trên khuôn mặt tái nhợt, đôi con ngươi sáng như ngọc lưu ly ngày xưa đến bây giờ lại là vô thần, làm cho Dục Trăn yêu thương không thôi: “Cẩn…”.
Phượng Thương dường như hơi run lên, mở miệng, lại không phát ra âm thanh nào, nhìn vào Dục Trăn mà trong mắt lại nổi lên một tầng mờ mịt, như là không hiểu vì sao hắn lại ở đây.
Dục Trăn chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, không để ý đến Lưu Hỏa đang đứng một bên, quỳ bên giường, nắm chặt lấy tay Phượng Thương, không ngừng kêu tên y: “Cẩn, Cẩn…”.
Phượng Thương vẫn không hé răng, vẻ mờ mịt trong mắt lại càng sâu hơn
Bàn tay trong tay Dục Trăn căng lên, lại không phát ra âm thanh gì, tiếng bước chân phía sau xa dần, hắn có điểm hốt hoảng quay đầu nhìn lại, liền thấy Lưu Hỏa đã đi đến bên cửa.
Không quay đầu lại, trong thanh âm của Lưu Hỏa mang theo chút cay đắng, lại như có tiếu ý: “Muốn giải độc rất đơn giản, cùng người mình yêu giao hoan. Chỉ cần cả hai cùng yêu đối phương, tất sẽ giải được độc… Thế nhưng, nếu một người yêu thương không đủ, hai người sẽ cùng chết”. Dứt lời, hắn dừng lại một chút, nghiêng người đi ra ngoài, đóng cửa thật chặt.
Dục Trăn sững người, qua một lúc, mới chậm rãi quay đầu lại, thấy Phượng Thương đã nhắm hai mắt lại, chỉ có hàng lông mi khẽ rung làm tiết lộ tâm tình của y.
“Cẩn…”. Dục Trăn thấp giọng gọi một tiếng, thân thể Phượng Thương hơi động, nhưng vẫn nhắm chặt mắt không chịu mở, Dục Trăn lo sợ kêu một tiếng: “Cẩn”. Phượng Thương vẫn như trước không chịu nhúc nhích.
Dục Trăn nhìn y, qua thật lâu, mới rũ mắt nở nụ cười, Phượng Thương ngẩn ra, khẽ mở mắt, lại thấy Dục Trăn đá giày leo lên giường, vừa cởi áo khoác ngoài ra.
Phượng Thương có chút mờ mịt giương mắt, thẳng cho đến khi Dục Trăn đưa tay muốn kéo vạt áo của y ra, y mới giật mình hoảng sợ tránh đi, Dục Trăn không để ý đến sự giãy dụa của y, nắm lấy vải buộc trên tay Phượng Thương, lưu loát mở y phục của y.
“…Không…muốn”. Cuối cùng Phượng Thương khó chịu quay mặt đi chỗ khác, khàn khàn nói nhỏ.
Trong mắt Dục Trăn lóe lên một tia yêu thương, lại không chịu bỏ qua cho y, đưa tay chậm rãi chơi đùa nơi nổi lên trước ngực Phượng Thương.
Thân thể hư nhược mẫn cảm không gì sánh được, chỉ một lúc, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một mảnh đỏ ửng, hừ nhẹ một tiếng: “Không nên…không…muốn…”.
“Tại sao lại không nên?”. Trên tay Dục Trăn không hề dừng lại, phủ lên vành tai Phượng Thương mà vân vê.
Khí tức ấm áp phun bên tai, làm Phượng Thương khó chịu mà giật mình, cảm thấy bàn tay của Dục Trăn trượt xuống bụng dưới của mình, liền tránh đi, hốt hoảng nói nhỏ: “Không nên, không nên, sẽ chết, sẽ, sẽ chết…Ưm!”.
Một chữ cuối liền bị nụ hôn vùi mất, triền miên khiến người ta say mê, đau đớn nhiều ngày làm cho thân thể Phượng Thương trở nên suy yếu, nụ hôn vừa dứt, Phượng Thương liền thở dốc không ngừng, giương mắt nhìn Dục Trăn, trong mắt cũng phủ lên một tầng hơi nước mập mờ.
“Đây là nguyên nhân?”. Thanh âm của Dục Trăn vang lên bên tai, không thể nghe ra được tâm tình, Phượng Thương mở to mắt, nhưng không cách nào thấy được vẻ mặt của hắn, “Đây là lý do ngươi bắt ta rời khỏi Thịnh kinh?”.
Toàn thân Phượng Thương run lên, không rên một tiếng, chỉ khẽ cúi đầu thở hổn hển, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt. Dục Trăn lại cúi đầu hung hăng hôn lên môi y.
“Ngươi tại sao lại không tin ta?”. Dục Trăn buồn bực nói, trong thanh âm có một tia nghẹn ngào không thể phát giác, “Ta không đáng tin tưởng như vậy sao? Ngươi cũng không tin tưởng mình đến vậy sao?…Hỗn trướng!”.
Một câu chửi bới cuối cùng mang theo chút nức nở, Phượng Thương chỉ là mờ mịt mở to hai mắt, tất cả giãy dụa đều dừng lại.
“Ngươi không tin…ta cũng sẽ thích ngươi sao?”. Trong lời nói Dục Trăn lộ ra vẻ vô lực, hắn ôm chặt lấy người dưới thân, giống như phát điên mà hôn xuống.
“Dục Trăn, Dục Trăn…”. Phượng Thương không giãy dụa nữa, chỉ khàn khàn gọi tên hắn, trong thanh âm lộ ra vẻ ngỡ ngàng, làm cho lòng Dục Trăn một trận thê lương.
Dục Trăn không nói gì nữa, chỉ thật cẩn thận mơn trớn hạ thân của Phượng Thiowng, nhìn y ẩn nhẫn mà ngoan ngoãn theo động tác trên tay mình mà thở dốc, trong mắt lại tràn đầy sợ sệt, trong lòng liền từng chút từng chút mềm xuống, đau nhức như bị kim châm vào, chỉ có thể im lặng cúi đầu, cẩn thận hôn lên môi y.
Thẳng cho đến lúc Dục Trăn cẩn thận kéo hai chân Phượng Thương ra, y mới giống như cá gặp nước mà giãy người, Dục Trăn cười cay đắng, thấp giọng gọi: “Cẩn…”.
“Sẽ…chết…”. Phượng Thương lẩm bẩm.
“Sẽ không, ta yêu ngươi”. Dục Trăn nhẹ giọng trấn an, cảm giác được thân thể Phượng Thương cứng đờ, trong lòng hắn căng thẳng, “Nếu như chết, chúng ta cũng chết cùng một chỗ, nếu chưa hài lòng, kiếp sau ta sẽ hoàn lại gấp đôi”.
Phượng Thương mở to mắt nhìn hắn, qua một lúc, mới nhợt nhạt cười, nhắm mắt lại: “Kiếp sau…ta không muốn gặp lại ngươi nữa”.
“Được”. Dục Trăn thấp giọng trả lời, thử dò xét một chút, liền động thân đi vào, đau đớn đột ngột làm cho Phượng Thương đau đớn mà hừ nhẹ một tiếng, không nhịn được mà ngẩng đầu lên. Dục Trăn một bên cởi đoạn vải bông trên tay y ra, một bên chậm rãi động, cảm giác được tay Phượng Thương từ từ đặt lên lưng mình, thỏa mãn cười, nói tiếp: “Thế nhưng, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi”.
Phượng Thương cười cười, hai người đắm chìm trong khoái cảm, y không nói nữa, chỉ là tay càng ôm chặt hơn, lại chậm rãi động thân, hùa theo động tác của Dục Trăn.
Dây dưa mãnh liệt, Dục Trăn không khống chế được sức mạnh, nghe thấy người dưới thân cúi đầu rên rỉ thành tiếng, hắn không nhịn được mà cúi đầu hôn Phượng Thương, trong nụ hôn hắn cảm thấy được có một tia cay đắng, chỉ có thể dùng sức ôm chặt người dưới thân, không dám nhìn tới đôi mắt đang âm thầm chảy lệ.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Dục Trăn vẫn như trước ôm chặt Phượng Thương không chịu buông tay, tiếng thở dốc của hai người vang lên trong cung điện rộng lớn, nhưng hắn vẫn cảm thấy nhiệt độ của người trong lòng hơi thấp.
“Cẩn, khi ngươi còn bé thì làm những gì?”.
Người trong ngực im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi chuyển người, nhàn nhạt nói: “Đọc sách luyện võ, là những chuyện mà một thế tử nên làm”. Tay Dục Trăn ôm càng chặt hơn, Phượng Thương có chút mờ mịt ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Dục Trăn tràn đầy đau đớn, trong lòng khẽ động, đưa tay mơn trớn mắt Dục Trăn: “Ngươi không tin sao?”.
“Cẩn…Ta vừa đến Vương Đào thôn, gặp được Quách Đình”. Dục Trăn gằn từng chữ, nhìn y không chớp mắt.
“Ừm”. Phượng Thương nhàn nhạt trả lời một câu, liền muốn chợp mắt, lại bị Dục Trăn siết chặt hơn dọa sợ, lại mở mắt ra.
“Lúc trước ta không chịu nghe ngươi nói, oan uổng ngươi, tại sao ngươi không nói? Ngươi không hận sao?”.
“Hận”. Phượng Thương chỉ trả lời câu cuối cùng. “Hận thì sao chứ?”.
Y xoay người, nhìn thằng vào mắt Dục Trăn: “Năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên trốn đi Thịnh kinh, đầu tiên là muốn nhìn thấy ca ca, nhưng sau đó lại nhìn thấy ngươi”.
Dục Trăn chấn động, không nói gì, chỉ an tĩnh chờ Phượng Thương nói xong.
“Khi đó trên người còn có vết thương, biết rất rõ sau khi quay về thôn nhất định sẽ bị phạt, thế nhưng, thấy được ngươi, đã cảm thấy…đáng giá”. Thanh âm của Phượng Thương bình tĩnh đến đáng sợ, Dục Trăn lại cảm xúc phập phồng. “Khi đó, ca ca dựa vào lòng ngươi, ngươi từng miếng từng miếng mớm thuốc, từng tiếng dỗ ca ca, ôn nhu cưng chiều, ta thật sự, rất ước ao. Khi đó…rất lâu về sau, ta luôn mong muốn, nếu như có một ngày, ngươi cũng đối xử với ta như vậy một lần, thì cho dù là chết, cũng không có gì ghê gớm. Ngươi xem, những gì ta mong muốn, hiện tại đã thành sự thật, hận, không hận, thì có thế nào chứ?”.
Dục Trăn lại càng ôm chặt ơn, như là ôm một bảo vật cực kỳ trân quý, hít nhẹ một hơi, lại từ từ thở ra: “Thật ra ngươi không cần ủy khuất chính mình như vậy”.
Phượng Thương lắc đầu cười, chậm rãi tựa vào lòng Dục Trăn, cũng không nhìn hắn: “Lưu Hỏa cũng từng hỏi ta, nếu ngươi không thể chấp nhận ta, chẳng bằng buông tay, đều là sống cả, hà tất phải ủy khuất chính mình…Nhưng mà, Dục Trăn, nhân sinh bất quả chỉ là một chén rượu, một chén tỉnh một chén say, trong cơn say có được niềm vui*, việc gì phải canh cánh chuyện biệt ly? Nếu ngươi nói yêu ta, ta còn muốn thứ gì khác nữa?”.
(*) Câu này nguyên gốc chính là tựa đề truyện, Túy nhược thành hoan.Nhân sinh bất quả chỉ là một chén rượu, một chén tỉnh một chén say, trong cơn say có được niềm vui, việc gì phải canh cánh chuyện biệt ly.
Túy nhược thành hoan.
Dục Trăn rũ mắt, cười nhẹ: “Ngươi không cần muốn gì nữa, sau này, chờ ta nghĩ ra, ta sẽ làm cho ngươi tin tưởng”.
“Ta tin”. Phượng Thương không ngẩng đầu, hình như đã buồn ngủ, chỉ dựa vào hắn, cúi đầu trả lời một câu.
Dục Trăn cười khổ, để y thoải mái dựa vào mình, mềm giọng nói: “Cẩn, ngươi xem, ngươi cũng sẽ đau, sẽ khóc…Vì vậy, ngươi cũng có thể thử tin tưởng, ta cũng sẽ thích ngươi”.
Phượng Thương mệt mỏi đến cực điểm mà nhắm chặt mắt, thanh âm mang theo một tia mơ hồ qua loa: “Ừ, ta tin”.
—Chính văn hoàn—