Túy Tâm Kiếm

Chương 39

Nhất Thóc Dã Tẩu vội vã xoay người một vòng, dùng thị lực và thính lực dò xét bốn hướng, lão lập tức nhận định ra rằng trong vòng mấy chục trượng xung quanh, không có bóng của địch thủ.

Hiển nhiên là Tử Lăng bất thần ngã xuống không phải do địch thủ ám toán.

Hai người vội vã bước tới, khẽ nâng chàng dậy.

Tử Lăng đã hôn mê bất tỉnh, mặt đỏ như gấc chín, đầu nóng như lửa đốt, hơi thở cấp bách dồn dập xem ra vẻ nguy kịch vô cùng.

Nhất Thóc Dã Tẩu nheo mày thốt:

- Phàm một kẻ võ công tinh thông nhu Văn tiểu hiệp, cơ thể đã rắn chắc, nóng và lạnh không xâm nhập, dù cho chẳng may lâm bệnh đi nữa, cũng không phải trong khoảnh khắc mà nguy kịch như thế này.

Đầy vẻ lo lắng và sợ hãi, Giang Thu Lăng vội vã trả lời.

- Thưa lão bá! Chẳng hay lão bá hiện giờ có phương pháp nào để điều trị cho chàng không?

Lão già chậm rãi đáp:

- Lão phu đã xem qua Văn tiểu hiệp chẳng có ngoại thương, tức là cậu ấy bị nhiễm độc nội thương, như thế thì phải hỏi xem cậu ấy, coi thời gian và mức độ của sự thụ thương rồi mới tìm phương pháp chữa trị đuợc.

- Nhưng chàng đã hôn mê, chúng mình làm sao để hỏi dọ cho ra manh mối?

- Lão phu có một biện pháp, nhưng không dám khinh suất sử dụng. Trong mình lão phu hiện giờ có ba viên Cửu chuyển hoàn , thuốc này có một công lực đặc biệt, là dù cho một người lâm bệnh năng đi mấy, sau khi uống nói vào, sẽ hồi tỉnh lại tức khắc, nhưng sự hồi tỉnh này chỉ trong khoảnh khắc thôi.

Giang Thu Lăng vội vã đáp:

- Như thế lại càng hay, vì tối thiểu, chúng mình cũng có thể dò xét được nguyên do căn bệnh của chàng.

Nhất Thóc Dã Tẩu chậm rãi đáp:

- Chuyện đâu phải dễ dàng như thế, sau khi dược lực tiêu tan hôn mê trở lại, bệnh trạng sẽ vì đó mà gia tăng trầm trọng hơn, có thể sinh mạng của bệnh nhân sẽ gì đó mà rút ngắn.

Sau giây phút suy nghĩ, Giang Thu Lăng cương quyết nói:

- Hãy cho chàng uống vào đi, thưa lão bá! Như thế còn hơn là chúng mình ngồi đây chờ một cách tuyệt vọng.

Lão già gật đầu đồng ý.

Sau khi cho Tử Lăng uống vào một hoàn thuốc đỏ thắm, từ trong lọ trắng rút ra ở túi của lão, quả nhiên dược lực như thần. Sau một vài cử động cựa quậy, Tử Lăng lập tức hồi tỉnh.

Giang Thu lăng mừng rỡ rú lên:

- Lăng ca! Anh đã làm tôi sợ hết hồn, tại sao anh đột nhiên ngã vật xuống, rồi hôn mê bất tỉnh như thế?

Tử Lăng lộ vẻ ngơ ngác:

- Thình lình ngã xuống rồi hôn mê, tôi cũng không hiểu nguyên nhân do tại sao.

Nhất Thóc Dã Tẩu tiếp lời xen vào:

Văn tiểu hiệp hãy nhớ kỹ lại xem, bệnh tình của cậu, theo kinh nghiệm của lão phu, thì nguyên nhân là do nhiễm độc nội thương, gần đây cậu có bị nhiễm độc một phần nào mà chưa đuợc hóa giải hay không ?

Tử Lăng vội vỗ trán kêu to:

- Phải rồi! Tôi nhớ lại rồi!

Tử Lăng thở dài, đọan đem sự gặp gỡ của chàng và hai bộ xương khô phun độc, ở trước ngôi chùa Huyền thiên thiền tự thuật lại cho hai người nghe.

Nhất Thóc Dã Tẩu vội vã gặn hỏi:

- Khi nhiễm độc lần thứ hai, Văn tiểu hiệp có vận công thử nghiệm xem khí huyết trong cơ thể có gì khác lạ không?

- Thưa lão tiền bối, khi ấy tôi có cảm giác thấy một luồng kình lực khác thường, nhưng không bao lâu, tự nhiên nó tiêu tan mất hết, và vì chuyện xảy ra dồn dập, nên tôi gạt bỏ việc ấy sang một bên, và không để ý đến nó.

Nhất Thóc Dã Tẩu trầm ngâm thở dài.

- Như thế thì độc tố đã xâm nhập vào cốt tủy của cậu rồi.

Giang Thu Lăng vội hỏi:

- Lão bá, thế thì chàng đã bị nhiễm phải độc gì?

Nhất Thóc Dã Tẩu lo lắng đáp:

- Thi độc.

Tử Lăng trầm ngâm giây lát rồi đáp:

- Theo kinh nghiệm tôi từng thấy, sự nguy hại của thi độc vượt qua tất cả độc dược trên thế gian này, khi bị trúng phải trong khoảnh khắc thể xác có thể tan biến thành nước, thế mà tại sao tại hạ lại chịu dựng đuợc những bao nhiêu thời giờ? Mãi đến bây giờ mới bộc phát?

Nhất Thóc Dã Tẩu gật đầu đáp:

- Mặc dù như tiểu hiệp vừa bảo, nhưng thi độc cũng chia ra mạnh, yếu, nặng, nhẹ nhiều loại, những bộ xương khô ấy đang còn trong dạng thí nghiệm, nên có chứa những độc tố yếu lại nhẹ, lại thêm vào đấy công lực có sẵn trong người của tiểu hiệp rất thâm hậu, cho nên một khi độc tố xâm nhập, nội lực của bản thân cậu đè chặt và giữ nó trong cốt tủy, nên cấp thời chưa thể bạo phát rồi, nếu chẳng có biến cố ở Tử Vong Động, thì bệnh trạng của cậu có thể duy trì thêm vài hôm nữa mới bộc phát.

Văn Tử Lăng thở dài:

- Mạng số do trời định, dù có cưỡng cầu cũng vô ích.

Vừa nói đến đây, đôi vai chàng run run, rồi thình lình ngã vật xuống bất tỉnh nhân sự.

Giang Thu Lăng hoảng hốt, vội ôm chàng trai trẻ vào lòng, nước mắt như mưa, nàng ngước mặt nhìn lão già, nức nở cần khẩn:

- Lão bá! Có phương pháp nào để cứu chàng thoát chết hay không?

Nếu cứu đuợc tiểu hiệp, lão phu chẳng nhẽ đành khoanh tay đứng nhìn hay sao? À này! Còn một biện pháp cuối cùng là di độc công độc, nghĩa là đem thi độc dược cho cậu ấy uống thêm vào...

Sắc diện của Giang Thu Lăng bỗng nhiên nổi lên một luồng hy vọng:

- Thế ra tính mạng của chàng có thể cứu sống đuợc hả lão bá?

Nhất Thóc Dã Tẩu trầm ngâm đáp:

- Tuy có thể duy trì mạng sống, nhưng Văn tiểu hiệp sẽ vì thế, mà biến thành một độc nhân, suốt đời dùng độc dược làm thực phẩm, không còn sử dụng những thực phẩm của nhân gian này, điều quan trọng là trọn đời không tiếp xúc với nữ giới nữa.

Giang Thu Lăng sa sầm nét mặt, mặc nhiên nín lặng.

Lão bá trầm ngâm giây lát rồi tiếp:

- Biện pháp này chắc cô nương không đồng ý, còn Văn tiểu hiệp, một khi tỉnh lại, chắc cũng không chấp nhận một đời sống nửa người nửa quỷ ấy.

Giang Thu Lăng ôm mặt nức nở khóc.

Lão già bồi hồi cảm động, tay chắp vào mông, băn khoăn tới lui đếm bước.

Bỗng nhiên....

Lão bá vụt dừng lại, tay vỗ vào trán đánh đét, một tiếng thật to, vừa kêu lên:

- Có rồi! Có rồi!

Đôi mắt mờ lệ và khẩn trương nhìn lão già, Giang Thu Lăng vội hỏi:

- Lão bá có phương pháp giải cứu rồi ư?

Nhất Thóc Dã Tẩu gật đầu:

- Đúng như vậy! Nhưng hy vọng rất mỏng manh, có thể cho rằng không dễ gì thành tựu đuợc. Nhưng đã đến nước này, chúng mình cũng đánh liều thử xem.

Giang Thu Lăng khấn khởi thốt:

- Ồ! Nếu chúng mình chịu cố gắng, thì dù cho sự việc có khó khăn đến mấy, tôi tin rằng có thể đạt đuợc lắm chứ.

Lão già chậm rãi thốt:

- Trên Hạn vân phong của giải Ngoại phương sơn, có một cổ viện tên là Thất xảo thiền viện. Chủ nhân của tòa cổ viện ấy là Liên Tâm lão ni cô, sau thiền viện ấy có một giếng cổ, trong ấy có nuôi mấy con Vạn niên kim lý, nếu đuợc một con đem nấu nước mà uống vào thì tất cả thi độc đều có thể hóa giải tiêu tan.

Một nguồn hy vọng tràn ngập cả tâm hồn thiếu nữ:

- Thế thì chàng có thể qua đuợc tai nạn. Lão bá, Vạn niên kim lý chắc chắn giải đuợc thi độc chứ?

- Nếu không biết rõ, lão phu đâu dám mở miệng nói càn, nhưng lão phu vừa nói qua, hy vọng đuợc con vật ấy trên tay thực là rất ít.

Thiếu nữ với một giọng đầy tin tưởng:

- Chủ nhân của viện ấy là một ni cô, lẽ đuơng nhiên với lòng từ bi bác ái của một phật môn đệ tử, tôi nghi rằng bà ấy chắc không tiếc gì một vật để đổi lấy một sinh mạng của một thiếu niên tài hoa phong nhã như vầy.

Lão già lắc đầu đáp:

- Việc đời đâu có đơn giản như thiển ý của cô nương tưởng, phải biết rằng, Vạn niên kim lý là một vật báu quý nhất đời, tính tình của Liên tâm lão ni cô lại cực kỳ cổ quái, thực là một bà trời đánh không chết, cho nên rất ít người lay chuyển đuợc lòng ích kỷ của bà ta.

- Thế ra võ công của lão ni cô chắc là cao siêu lắm hả Lão bá?

- Theo thiển ý của lão phu có lẽ là phải thế..! Lão còn nhớ, độ bảy tám năm về trước, Tân môn ngũ hổ ở vùng Mạc Bắc và bọn Âm sơn thất điểu định hợp tác, ý định đột nhập và Thất Xảo thiền viện để chiếm đoạt những con Vạn niên kim lý, nhưng kết cuộc là cả bọn bị giam cầm ở trước Thất xảo thiền viện những bốn mươi chín ngày trời.

Giang Thu Lăng ngạc nhiên nheo mày:

- Ồ! Thế ra họ chiếm đoạt không đuợc con vật quý báu ấy hả lão bá?

Lão già gật đầu rồi tiếp:

- Ồ! Cô nương tưởng đâu dễ dàng đấy ư! khi bọn họ cả thảy mười hai người vừa đặt chân đến trước Thất xảo thiền viện thì họ gặp phải một luồng sương mù dày đặc, không những họ tìm gặp sơn môn của tòa tu viện mà đến những sơn lộ họ cũng không sao nom thấy, do đó quanh đi lộn lại nhiều ngày, có tìm nhưng chẳng có lối ra, dưới sự cơ hàn bức bách, họ đành nằm nghẻo dưới đất chờ chết. Mặc dù họ là những tay võ lâm cao thủ, nhưng dưới sự đói khổ, những bốn mươi chín ngày chẵn, bảo sao họ không thúc thủ chịu phép. Đến ngày thứ bốn mươi chín, thì bỗng nhiên mù tan trời tạnh.

Giang Thu Lăng vội xen vào:

- Trong rừng núi âm U, sương mù bao phủ là việc rất thường. Tại sao lại có thể cho rằng việc ấy là do bàn tay của Liên tâm lão ni tạo nên hả lão bá?

Lão già gật đầu tiếp:

- Cũng có nhiều người thắc mắc về vấn đề ấy. Nhưng có hai việc lạ thường mà làm cho họ phải kinh tâm táng đởm, lòng tham của họ tiêu tan, và nhanh chóng từ giã rút lui. Điểm thứ nhất, sau khi đi quanh quẩn bốn mươi chín ngày, đến lúc trời mây tạnh mới phát giác ra rằng họ đang nằm ngay trước cửa sơn môn của tòa tu viện và điểm thứ hai là trước cửa có người để sẵn một nồi cháo nóng, và mười hai bộ chén đua, nếu không có sẵn thực phẩm ấy, bọn họ làm gì có sức nữa để thoát thân.

Giang Thu Lăng thở dài rồi thốt:

- Dù sao đi nữa, đã có sẵn một sinh lộ, tôi nhất định cố gắng thử xem.

Nàng buồn rầu nhìn Tử Lăng rồi thốt:

- Nhưng .... không biết chàng có thể chịu đựng đuợc bao nhiêu ngày nữa?

Lão già trầm ngâm đáp:

- Thi độc đã bộc phát, sợ e khó duy trì đuợc lâu. Thôi đuợc! Cô nương nhất định phải đi Ngoại hoang sơn để lão phu tiếp cho một tay.

Nói xong lão liền đưa tay hữu ra, điểm vào mạch huyệt nơi lưng của Tử Lăng nhiều lần.
Bình Luận (0)
Comment