"Như vậy vừa vặn, nơi này ta có 1 vị ma pháp sư, hắn có thể đem tu vi áp chế xuống bằng tiêu chuẩn Đại ma đạo sĩ giống như vị pháp sư xấu số kia. Mi nếu thắng hắn thì việc này coi như xong." Beicarl cầu còn không được, chỉ vào hắc bào nhân phía sau nói. Hắc bào nhân là người gia tộc phái đến đây, dưới tình huống như vậy thì tìm người trong nhà tất nhiên không còn gì tốt hơn.
"Tốt!" Lâm Hoài đối với cấp bậc ma pháp sư căn bản không thèm để ý. Lâm Hoài giờ mới chú ý đến người vẫn im lặng đứng sau Beicarl, hơn phân nửa khuôn mặt bị chiếc mũ rộng thùng thình che mất, cổ áo cao cao dựng thẳng lên, trông có vẻ phá lệ quái dị.
Beicarl xoay người hỏi nói: "Ngài nói chuyện này —— " Hắc bào nhân gật đầu, ý là đáp ứng rồi.
Beicarl lo lắng đối Lâm Hoài nói: "Đây là chính là tự mi đòi đánh đấy nhá, theo ta đến phòng nghị sự thì cùng lắm chỉ đem anh trai mi và mụ Janette vẫn hay che chở mi nói ra tình hình thực tế, cũng lắm thì trừng phạt 1 chút. Nhưng giờ sẽ không đơn giản như vậy, nhưng mà mi cũng yên tâm đi, ma pháp sư chỉ cần 1 kích —— tất cả đều đã xong, một chút cũng không đau đớn gì đâu."
Sao lời này nghe cứ như là dỗ trẻ con thế nhỉ, Lâm Hoài sâu sắc cảm giác Beicarl có tiềm chất làm y tá nha = =
Frey kéo Lâm Hoài một phen.
Lâm Hoài mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi không thành vấn đề."
Frey lại nói: "Tôi làm gì có lo lắng cho cậu." Dừng một chút, chuyển miệng nói, "Muốn làm thì làm, còn có tôi ở đây (bảo kê)." Lâm Hoài nhìn về phía Frey, ánh mắt nhất thời trở nên có chút quái dị, Frey ho nhẹ một tiếng, xoay đi không lên tiếng .
Lúc này chung quanh đã có không ít người vây quanh, Beicarl cao giọng nói: "Hôm nay, y sư Luxi khiêu chiến sinh tử với vị pháp sư phía sau ta đây, mời mọi người làm chứng!" Lời này của Beicarl thật xảo diệu, không đề cập tới tiền căn hậu quả, chỉ nói Lâm Hoài khiêu chiến, như vậy thì cho dù Lâm Hoài thua cũng là tự mình chuốc lấy nhục.
Đám người một trận ồ lên.
"Ta không có nghe lầm đi, Luxi y sư đang làm gì vậy?!"
"Luxi y sư không phải lúc từ chiến trường trở về thân thể liền suy yếu phải nằm ở nhà sao? Sao lại có thể đến chỗ này, còn khiêu chiến một vị ma pháp sư vậy?"
"Không biết nữa, khẳng định là trò quỷ của lão Beicarl kia, mấy y sư bị lão ta chỉnh chết đầy ra kia kìa.”
"Đội trưởng trông có vẻ không hề lo lắng chút nào, chẳng nhẽ Luxi cậu ấy có chút bản lãnh chăng?”
Lâm Hoài cùng hắc bào nhân đứng ở 1 khu đất trống.
Lâm Hoài ngủ vài ngày, tinh thần đã chậm rãi khôi phục, tuy chưa đạt được trạng thái tốt nhất nhưng đối phó một hai ma pháp sư trình độ Đại ma đạo sĩ là không thành vấn đề. Mấu chốt là cậu phải tiên hạ thủ vi cường, nếu để cho đối thủ phóng ra ma pháp trước thì cậu sẽ không tránh kịp.
Lâm Hoài nghe thấy tín hiệu bắt đầu, lập tức phóng thích tinh thần lực, phô trương áp về phía hắc bào nhân.
Hắc bào nhân biểu hiện rất kỳ quái, không giống như đi đánh nhau mà ngược lại lắc lư đi một vòng, hai tay ôm ngực, một bộ dáng khí định thần nhàn. Cảm ứng được tinh thần công kích của Lâm Hoài, liền dùng trình độ tinh thần lực ngang Lâm Hoài mà giằng co.
Vì thế, những người dưới đài chỉ có thể nhìn thấy trên tràng 2 người cách nhau hơn 10 thước, song song không chút sứt mẻ, xa xa nhìn nhau.
Không khí tựa hồ ngưng trệ, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập. Loại trạng huống quỉ dị như vậy, những người phía dưới tuy không có nhìn được chiến tranh nóng như trong dự đoán cũng biết là không chỉ đơn giản như mắt nhìn được.
Beicarl là kẻ sốt ruột nhất, cuộc sống nhiều năm xa xỉ thối nát đã đem thân thể lão hoàn toàn thiếu hụt bại hoại, uy áp khuếch tán trong không trung làm cho lão mồ hôi đầm đìa, hai chân run lên. Lão ôm cổ họng kêu lên: "Mau ra tay a, đứng làm gì?"
Frey sắc mặt phát lạnh, trường kiếm màu bạc trường tất nhiên nửa tuốt ra khỏi vỏ, kề lưỡi kiếm sáng lạnh lên cổ lão, ghé vào tai hắn nói nhỏ, "Câm miệng cho tôi, hiện tại thứ tôi không muốn nghe thấy nhất chính là giọng lão."
Beicarl thình lình bị hoảng sợ, thanh âm giống như bị bóp chết, yết hầu bị xé rách, nửa điểm thanh âm cũng không phát được.
Frey híp mắt nhìn hắc bào nhân trên đài, kẻ này vẫn giằng co với Lâm Hoài rất thành thạo, cũng không vội thắng mà tấn công. Frey nắm chặt tay, tập trung vào tình hình chiến đấu, một khi phát sinh trạng huống, hắn cũng mặc kệ cái gì mà qui tắc trận đấu, trước cứ đem Lâm Hoài cứu ra rồi nói sau.
Nghĩ như vậy, trường kiếm không tự giác vạch trên cổ Beicarl một vệt máu, Beicarl hoảng sợ dựng thẳng một ngón tay chỉ vào vật nguy hiểm nhưng chả có ai chú ý đến hắn. Thân thể lão cứng ngắc không nghe sai sử, chỉ có rơi lệ đầy mặt.
Khỉ thật, Lâm Hoài lúc nãy có tự tin nhưng giờ không thừa nhận mình gặp phải cao thủ cũng không được, vẫn là cậu chưa có khả năng ứng phó cao thủ.
Bên ngoài tưởng bọn họ ngang tay nhưng Lâm Hoài biết không phải như thế, cho dù cậu đem tinh thần lực đề cao đến loại trình độ nào thì đối phương đều có thể trong thời gian ngắn nhất mà điều chỉnh đến độ cao đồng dạng. Loại lực phản ứng linh mẫn, lực cảm ứng cẩn thận đến nhường này, thật sự quá mạnh. Lâm Hoài không thể không toàn lực ứng phó.
Hắc bào nhân "Chậc" một tiếng, nhìn không thấy biểu tình, bắt đầu chậm rãi đột phá trạng thái cân bằng tinh thần lực, áp Lâm Hoài một đầu.
Frey nhất thời tim đập sai nhịp, cảm thấy không tốt nên xông lên nhưng đồng thời lại có loại dự cảm kì quái trong đầu bồi hồi rằng—— Lâm Hoài không có việc gì, hiện tại không thể đi qua.
Trong 1 nháy mắt, hắn cơ hồ thống hận loại dự cảm này, giữa những người ở đây, đại khái chỉ có hắn, Lâm Hoài cùng kẻ hắc bào nhân thần bí kia là biết tình thế trên tái tràng là như thế nào ác liệt, hắn có thể đoán trước được, tinh thần lực của hắc bào nhân áp bách có thể nói nghịch thiên. Hắn không thể tưởng tượng Lâm Hoài phải chịu đựng như thế nào!
Lâm Hoài thở hổn hển, cậu nghĩ chính mình trải qua không gian tẩm bổ đã muốn đủ lợi hại, không nghĩ tới vẫn là đánh giá cao chính mình. Tinh thần lực của chính mình không ngừng bị áp, muốn cũng không thể lui!
Cậu chẳng thể nghĩ tới, cư nhiên trong nháy mắt này lại thấy được không gian.
Cùng cảnh quan nhìn thấy trước kia khi cậu tự đặt mình vào không gian không giống. Cậu có thể xác định là cậu ở ngoài không gian, cảnh tượng trong không gian và cảnh tượng chung quanh xuất hiện cùng lúc, mơ hồ chồng lên nhau.
Không gian càng nhìn càng rõ ràng, từng gốc cây ngọn cỏ bên trong đều như gần ngay trước mắt, nhiều năm như vậy, không gian đã sớm biến dạng rất lớn, lớp sương mù màu vàng bên trên mặt đất càng ngày càng dày, thực vật ma pháp đều to cao lớn rất nhiều, còn tăng thêm 1 2 cấp bậc—— Lâm Hoài khiếp sợ mở to hai mắt nhìn —— cậu thế nhưng tại loại thời điểm này lại có thể cùng không gian liên hệ sao?
Linh khí trong không gian theo Lâm Hoài thành lập tinh thần lực liên hệ tiết ra ngoài, vờn quanh thân Lâm Hoài, lúc Lâm Hoài sắp dùng hết lực lượng lại thong thả cảm nhận được linh khí chậm rãi bổ túc!
Hắc bào nhân rõ ràng cảm nhận được hiện tượng kì quái phía bên Lâm Hoài, không hề lưu thủ, một cỗ tinh thần lực gần như khủng bố bốn phương tám hướng vây quanh Lâm Hoài, cũng hướng phía giữa Lâm Hoài mà không ngừng đè ép tới!
Lâm Hoài giật mình, trong không gian có mọc loại dây leo hung hãn màu tím—— là túy đằng, trên thân leo có không ít lá nhọn, còn có thể phân bố ra nọc độc. Lâm Hoài lập tức phát ra mệnh lệnh tiến công với túy đằng, đồng thời thân thể cấp tốc lui về phía sau, trong lúc nhất thời, sân đấu bị vô số thực vật có độc bao trùm, những thực vật này cứ như từ hư không xuất hiện khiến người ta một chút chuẩn bị tâm lý đều không có.
Hắc bào nhân chỉ kinh ngạc ngắn ngủn có một giây, dưới thân một cây đại thụ chui lên từ dưới đất. Thì ra hắn lại là mộc hệ ma pháp sư!
Lâm Hoài triệu ra từ trong không gian dây leo càng thêm mập mạp (ờ đại loại là to hơn ấy, nhưng từ mập mạp nghe nó—hình tượng hóa hơn chăng, dễ thương hơn nữa = =), quấn quanh cây đại thụ, đồng thời không ngừng siết chặt như muốn bẻ gãy đại thụ!
Hắc bào nhân rất bình tĩnh, ý đồ khống chế dây leo màu tím. Dây leo đã sinh trưởng trong không gian 1 thời gian, động thực vật bình thường thì chỉ có thể to lớn hơn (động thực vật sinh trưởng) bên ngoài, nhưng nó vốn là ma thực, có thể không ngừng thăng cấp, cuối cùng đạt được trí tuệ. Ở phương diện trí tuệ, thực vật không theo kịp động vật nhưng có trí tuệ thì vẫn là có. Dây leo này đã biết không gian là 1 chố tốt, làm sao sẽ phản chủ chứ! (em hắc bào nhân ý đồ dùng tinh thần lực khống chế dây leo nhưng bạn dây leo đã có trí tuệ nên không theo.)
Hắc bào nhân phát hiện việc khống chế thất bại, kỳ quái "Di" một tiếng, sau đó xuất ra 1 trong số ma pháp công kích ít ỏi của mộc hệ —— thuật rừng rậm, tái tràng coi như bị hủy hoàn toàn, toàn bộ bề mặt bị các loại đại thụ cao lớn phá hoại.
Một gốc cây đại thụ chuẩn bị đánh vào Lâm Hoài, Lâm Hoài lui về không gian tránh trong nháy mắt, giây tiếp theo xuất hiện đã chuẩn bị tốt phản công, 2 chân nhảy lên 1 nhánh cây lớn, linh hoạt nhảy sang 1 ngọn cây khác, dây leo màu tím vờn quanh cậu, hướng về Lâm Hoài, thậm chí ngay cả gai, lá nhọn đều thu vào, trung tâm đi theo bảo vệ, che chở cho Lâm Hoài.
Lâm Hoài cẩn thận nhìn cây cối 4 phía, đặt mình vào trận pháp của đối phương, 1 chút không lưu ý sẽ mất mạng ngay.
Hắc bào nhân cười hì hì, Lâm Hoài cảnh giác chú ý bốn phía xem có gì ngoài ý muốn phát sinh hay không. Cây cối hoàn toàn biến mất, lần này, Lâm Hoài chỉ lo cảnh giác có nguy hiểm hay không phát sinh mà không bao giờ nghĩ tới loại tình huống này, vù 1 tiếng ngã từ trên cây xuống, đặt mông xuống đất.
Hắc bào nhân cười càng vui vẻ, vui sướng khi người gặp họa nói: "Tiểu quỷ, bản lãnh không nhỏ nha, rơi thảm như vậy, có muốn anh trai xoa xoa giúp không nào?"
Nghe thanh âm thế mà lại là 1 người trẻ tuổi, còn là loại tính cách cợt nhả nữa chứ! Hắc bào nhân xốc mũ lên, mái tóc màu vàng nhạt ánh lên lưu quang, ánh mắt loan loan như trăng khuyết, vẻ mặt tươi cười gợi đòn vui vẻ nhìn Lâm Hoài đang buồn bực