Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 37

Lâm Hoài mới ra khỏi không gian đã bị khung cảnh trong chính điện doạ sợ, chỗ trống huơ trống hoác đã biến thành cung điện xa hoa xa xỉ chân chính.

Đại điện trước sau hai bên thông nhau, bốn phía có suối phun, ở trên băng nguyên gió lạnh từng trận lại có suối nước nóng phun trào, 1 chút dấu hiệu ngưng kết cũng không có.

Phía trên treo 1 chùm đèn cực to, ánh sáng bảy sắc thay nhau luân chuyển, phía dưới là 1 bể phun nước siêu bự, giữa bể là 1 bức tượng điêu khắc bằng băng, khắc hình 1 người và 1 con chuột. Người nọ rõ ràng là Curtis trong tay ôm 1 chú chuột nhỏ, ánh mắt nhu hòa mà ấm áp.

Đây mới là bộ dáng vốn có của đại điện đi.

Không biết Curtis dùng biện pháp gì mà cả lũ ma pháp sư với chiến sĩ đang vật vã ở cửa truyền tống lại lần lượt xuất hiện trong đại điện, vẫn còn duy trì động tác trước đó.

Barron thậm chí còn đang cầm cần câu cá, một bên tùy tiện cười vui, một bộ dáng nhàn hạ thoải mái, làm sao có nửa phần giống như đang tìm đường ra.

Chẳng qua nếu Curtis là Pháp thần chuyên về không gian, cho dù sức mạnh còn chưa khôi phục hoàn toàn lực lượng không hoàn toàn thì chuyện này với y quả thực là quá đơn giản.

Frey nhìn thấy Lâm Hoài, lập tức chạy lại trước mặt cậu lo lắng nói: “Cậu không sao chứ?”

Lâm Hoài nở 1 nụ cười thả lỏng với hắn, tỏ vẻ mình không sao hết. Frey bị nụ cười của Lâm Hoài làm cho thả lỏng, xoay người nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: “Thực xin lỗi.”

Lâm Hoài bị những lời này dọa, muốn dùng tay sờ xem Frey có phải đang sốt hay không, không may là cậu khá thấp nên đành buông tha cho ý tưởng này, đờ đẫn hỏi lại, “Anh không sao chứ, có cái gì mà phải xin lỗi.”

“Lúc gặp khó khăn tôi cuối cùng lại thúc thủ vô sách, giống như 1 tên ngốc không làm được gì. Tuy rằng rất muốn tự nhủ với mình rằng, bởi vì cậu có thực lực mới tin tưởng cậu, tín nhiệm của chúng ta là thành lập dựa trên trụ cột sức mạnh ngang nhau, cho dù dưới tình huống nào cậu cũng tự bảo vệ được mình, ở thời điểm cậu bất lực có tôi cùng đi vào, cho nên căn bản tôi không có lí do gì để sốt ruột.” Frey tự giễu cười rộ lên, “Nhưng mà loại lấy cớ này càng ngày càng không có tác dụng.”

Tại địa phương xa lạ này, bên người chỉ có 1 Lâm Hoài cũng đến từ 1 nơi như mình, vẫn luôn bên nhau, vẫn dùng phương thức của chính mình yên lặng quan tâm đối phương.

Mới đầu hắn không muốn cho mình đi nhận thức người này, có lẽ là do Lâm Hoài quá mức vô hại, lại có lẽ cậu ta cũng có quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn giống mình, hắn liền nghĩ nếu 2 người đều là kẻ mạnh, nhưng vậy không cần mình để ý cậu ta nữa mà đi làm chuyện của chính mình. —— Đây là lí do vì sao hắn vẫn hi vọng Lâm Hoài trở nên mạnh mẽ hơn, lần này đến lần khác đều vin vào cớ Lâm Hoài phải tự dựa vào chính mình.

Có thể tưởng tượng cùng sự thật chênh lệch quá xa, hắn bắt đầu không thể khống chế chính mình vô tâm, nhìn thấy Lâm Hoài gặp khó khăn lại thống hận bản thân mình bất lực, phân cảm tình này càng ngày càng nặng. Hắn bắt đầu hiểu tại sao cha từng nói qua, không cần tự viện cớ tại sao mình động tình, trừ phi con đã chuẩn bị tốt việc thừa nhận hậu quả thì cảm tình chân chính không cần do lí trí chi phối.

Lâm Hoài nghe mà không hiểu ra sao, lời này khó hiểu quá. Ngay từ đầu đã biết mình sẽ không gặp nguy hiểm gì nên cậu tự nhiên cũng không hiểu tâm tình của Frey.

“Về sau sẽ không thế nữa, tôi cam đoan.” Frey dõng dạc.

Nhìn thấy biểu tình trịnh trọng xa lạ của Frey, Lâm Hoài nhanh chóng gật đầu. Dùng loại giọng điệu giống như thổ lộ này mà nói chuyện với cậu, Lâm Hoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng áp lực thật lớn nha.

Frey cũng không cần biết Lâm Hoài có nghe hiểu thật không, thấy cậu gật đầu thì tâm tình rất tốt. Ở trong lòng tự hạ quyết tâm, chả liên quan đến bất kì kẻ nào, chỉ cần nhìn đến bộ dáng ngốc nghếch của Lâm Hoài, tâm tình lại vui vẻ như mặt trời mọc, “Vừa rồi có tên tự xưng là Pháp thần nói rảnh sẽ đưa chúng ta trở về.”

Điều này y không có nói với mình, nhưng mà Curtis thì có cái gì mà rảnh với không rảnh, chỉ sợ là năng lực của y còn chưa khôi phục hoàn toàn, cần tĩnh dưỡng 1 thời gian đi, tạm thời vẫn chưa rời khỏi đây được. “Vậy cũng tốt, đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng thấy có hi vọng. Xem ra vị Pháp thần đại nhân này tâm địa tốt lắm.”

“Nhưng mà y thật ngây thơ, đem người đột nhiên lôi hết vào trò chơi này, chỉ có trẻ con 3 tuổi mới thấy hứng thú thôi, lại còn mặc một thân y phục màu xanh, trông y như con ếch vậy.” Frey không chút khách khí hạ thấp Curtis, “Cậu cũng hiểu được thực làm người ta ghét đúng không?”

Lâm Hoài 囧 , đây là đang nói xấu sau lưng phải không? Còn chưa có rời khỏi nhà của người ta đã nói xấu, cũng không sợ y trả thù sao. Coi như Pháp thần ngài không nghe thấy gì đi nha.

“Hai người đang nói chuyện gì mà thì thà thì thầm thế?” Harvey hi hi ha ha nhào qua đây.

“Liên quan gì đến cậu.” Frey nhất thời sắc mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn Harvey.

Harvey ngây người một chút, đi đến bên cạnh Lâm Hoài hỏi: “Có phải anh ta từng chịu qua đả kích gì hay không? Ý tôi là trước đây đã gặp qua chuyện âm u nào đó, để lại thương tổn không thể xoá nhoà trong tâm linh nhỏ bé của anh ta, dẫn đến quá trình trưởng thành vẫn tự bế trong trạng thái quái gở như vậy, khiến cho đến giờ này vẫn chưa gả được ra ngoài??”

Lâm Hoài văng lên: “Anh muốn gả đi ra ngoài à?”

“Nói giỡn hoài, mục tiêu của bổn thiếu gia chính là lấy về cả 1 cái hậu cung, làm không được thề không bỏ qua.” Harvey bày ra một động tác đẹp dai, hào phóng nói.

Không nên cùng hắn ta nói chuyện. Lâm Hoài khinh bỉ chính mình nhiều lời.

Đại điện càng ngày càng nhiều người, không khí cũng trở nên náo nhiệt mà ồn ào náo động. So với việc doạ người như Lâm Hoài mới từ không gian đi ra thì nhóm ma pháp sư cùng các chiến sĩ càng thấy khó hiểu trước sự biến hoá trong nháy mắt của đại điện.

“Đây là có chuyện gì xảy ra vậy, chúng ta làm sao lại đến đây hết thế này?”

“Vừa mới nãy còn đang đánh nhau với lũ sâu bọ ghê tởm kia mà, ta còn phong bọn nó xuống dưới băng tầng, lũ không biết bơi khẳng định đều không sống nổi.”

“Ông ngốc à, uổng công làm ma pháp sư lợi hại nhiều năm như vậy, nơi chúng ta đang đứng tất nhiên là chỗ của ma pháp sư không gian lợi hại nhất, chỗ ở của Pháp thần, Pháp thần điện rồi. Nhưng mà không biết chúng ta đột nhiên đến đây có làm ảnh hưởng Pháp thần đại nhân nghỉ ngơi hay không.”

“Cậu lại khẳng định, đừng cho là tôi không biết lần trước cậu bị lạc vào ma thú trận băng tuyết còn gào lên Pháp thần đại nhân, buồn cười.”

“Người đều đã đến hết rồi, vậy hãy mau tập trung đứng vững quanh suối phun nước ở giữa đại điện. Thừa dịp tâm tình ta đang tốt sẽ đưa mấy người trở về, nếu không thì ở lại chỗ này cho mát cũng được.” Đại điện lại vang lên thanh âm của Curtis.

“Pháp thần đại nhân, thật là ngài sao? Ta là tuỳ tùng trung thành nhất của ngài, hôm nay có thể nghe được tiếng nói của Pháp thần đại nhân, thật sự là quá may mắn.” Ma pháp sư không gian lễ phép hành đại lễ với không khí mới căng thẳng nói.

Curtis đáp lời 1 tiếng một tiếng, có chút hưởng thụ tiếp nhận sự sùng bái của ma pháp sư, cũng không nói thân phận của chính mình, giọng điệu uy nghiêm nói: “Còn không đứng vững, thật sự muốn ở lại chỗ này sao?”

Lập tức không ai lên tiếng nữa, bao gồm cả vị không gian ma pháp sư kia, lòng kính ngưỡng bát ngát với Pháp thần còn chưa đủ để ông quyết tâm sống cả đời tại chỗ giá lạnh không thấy mặt trời này đâu.

Suối phun nước bay lên không trung, giống như tự mình có tư tưởng, tự động bày ra ma pháp trận, đồng thời tản mát ra ánh sáng màu lam. Hào quang từ xanh nhạt cho đến đậm dần dần bao phủ mọi người trong địa điện, hào quang tăng vọt, lại trong nháy mắt biến thành vô sắc, đại điện khôi phục vẻ trống trải cùng yên tĩnh vốn có.

Curtis lúc này mới từ cánh cửa phía sau đại điện chậm rãi đi ra, một thân trường bào xanh nhạt tung bay dưới cơn gió lạnh ào ào trong điện, ánh mắt lặng im đọng lại trên pho tượng băng, đáy mắt phiền muộn rốt cục hóa thành 1 nụ cười yếu ớt, chuột con, hẹn gặp lại.

Trở lại thành Corina, Frey nhanh chóng từ chức đội trưởng, không biết Pháp thần khi nào thì “có rảnh”, đem công tác giao tiếp làm trước chắc chắn không sai. Lâm Hoài cũng cùng nghiệp đoàn y sư nói mình phải rời đi, Janette đại thẩm khó chịu nói: “Cánh cứng rồi sẽ bay, mi cũng không thông cảm cho bà già này, thật vất vả tìm được một người nối nghiệp, không nghĩ tới lại nhanh như vậy đã muốn đi, ta thật sự là đáng thương a!”

Lâm Hoài xấu hổ cười. Vài năm này Janette đối với cậu rất tốt, trên phương diện học tập cũng giúp đỡ nhiều lắm nhưng chưa đến mức coi mình là người nối nghiệp mà đối đãi. Y sư nghiệp đoàn nước rất sâu, người nối nghiệp hội trưởng cũng không phải bà nói vài câu là có thể định ra, nhưng mà Lâm Hoài vẫn rất thật tâm thành ý cảm tạ bà: “Thật có lỗi, là có thực chuyện quan trọng phải rời đi.”

“Hừ, cho đại thẩm ôm một chút liền tha thứ cậu.” Jeanette miệng cứng lòng mềm mà ôm Lâm Hoài vào trong ngực, nước mắt tung hoành. Coi Lâm Hoài là con cháu mà đối đãi nhiều năm như vậy, phân cảm tình này không phải nói đứt là mất ngay được.

“Về sau sẽ đến thăm bà.” Lâm Hoài nói. Đối với chuyện này cậu cũng không chắc lắm, người và việc ở thành Corina này đều là những kí ức trân quý, nếu có cơ hội cậu nhất định sẽ không nuốt lời.

“Nhớ rồi đó, đây là ước định đấy.” Janette lấy khăn tay lau nước mắt, có chút trẻ con nói.

Về nhà chợt nghe thấy Barron đang oa oa kêu to. Sau khi Frey ở đội hộ vệ đem chuyện từ chức chuyện thông báo, tất cả mọi người trong đội đều rất kinh ngạc, đều hi vọng hắn có thể lưu lại. Đoàn người Ma pháp sư lúc trở về, nhắc qua chuyện cự trùng trên Hoang nguyên đã bị tiêu diệt 8 9 phần 10, trong thành sẽ nghênh đón 1 đoạn thời gian yên bình cùng an ninh rất dài, tác dụng của đội hộ vệ cũng không quan trọng đến như vậy. Frey đã có việc cần làm, bọn cũng không có lí do cưỡng cầu.

Nhưng Barron phản ứng lại có vẻ mãnh liệt. Ông tuy rằng tranh cường háo thắng nhưng đáy lòng vẫn bội phục năng lực của Frey, Frey phải đi khiến ông thật sự cảm thấy đáng tiếc. Thành Corina thiếu đi 1 đội trưởng tốt, cũng mất đi 1 phần sức mạnh cường đại. Xuất phát từ chút lo lắng ấy, ông so với người khác còn kiên trì hơn.

“Cậu thật sự không lo lắng một chút? Danh hào “Dũng giả chi thành” của chúng ta đến thủ đô đế quốc vẫn còn vang, ở lại chỗ này tuyệt đối hơn hẳn quân đội đế quốc.” Barron bám riết không tha quảng cáo với Frey, theo từ đội hộ vệ về tới nhà.

Frey vẻ mặt tôi-đã-không-muốn-cùng-nói-chuyện-với-ông, có thể thấy được ngôn ngữ của Barron oanh tạc lợi hại đến mức nào.

Lâm Hoài nói: “Nhưng mà chúng ta thật sự có việc.”

“Chuyện gì so với thành Corina còn quan trọng hơn?” Barron nghiêm túc nói.

Không muốn cùng nói chuyện với ông, đồ cuồng Corina thành! Lâm Hoài vô lực .

Frey lấy ra 1 quyển sách đưa cho Barron: “Chuyện lần này của bọn tôi quan trọng hơn thành Corina nhiều lắm, rất nhiều.” Hắn nói thẳng, “Cái này cho ông, hi vọng ông đừng lãng phí nó.”

“Cái gì vậy?” Barron cầm sách, lật vài tờ.

“Binh thư.” Frey đơn giản nói, “Cha tôi đưa cho tôi.”

Barron sẽ không thật sự ngốc mà tin lời của Frey, quyển sách này mới chỉ viết gần đây thôi, cũng không thắc mắc, chuyển trọng tâm, “Ta đã hiểu, đội trưởng. Cậu là làm đại sự, sẽ không ở lại nơi này của chúng ta, chuyện này ta vẫn biết.” Barron hiếm khi chịu thua mà gọi Frey 1 tiếng đội trưởng, bọn họ cùng nhau ngồi ăn, không phân cao thấp.

“Lúc 2 đứa mới đến thành Corina, 1 đứa nhìn yếu đến căn bản khiến cho người ta không để vào mắt, 1 đứa bộ dáng nộn nộn đáng yêu, nhưng 1 chút bản lĩnh cũng không có, nhưng ta biết 2 đứa sẽ không chỉ như vậy mãi. Ta nhìn người đã nhiều năm như vậy, biết được ánh mắt 1 người là rất quan trọng. 1 người tương lai có bản lĩnh hay không từ ánh mắt là có thể nhìn ra.”

“Ta cũng không biết 2 đứa đến từ đâu, việc này không quan trọng—— nhìn 2 đứa khi đó ta lại nhớ đến con ta, tuổi nhỏ, thích đánh nhau gây sự, chưa bây giờ nhận thua. Vợ vì không chịu được ta dành hầu hết thời gian cho mọi chuyện trong thành bèn bỏ đi, đem theo cả con ta, lúc ta về rốt cuộc không tìm được họ trở về.”

“Ta không phải là 1 người cha làm tròn nghĩa vụ, cũng không phải người chồng xứng chức, nhưng tuyệt đối đủ tư cách 1 đội trưởng. Ta nghĩ, cả đời này không làm ai thất vọng, đối với Corina thành, ta không thẹn với lương tâm.” Barron chua sót cười, cầm quyển sách của Frey vẫy vẫy với 2 người, hít sâu một hơi, “Ta sẽ tiếp tục làm tốt chuyện của ta, cậu không ở, còn có ta!”

Tiễn bước Barron, Lâm Hoài cùng Frey đều trầm mặc một lúc. Lâm Hoài nhìn về phía bóng Barron tiêu thất, thật lâu mới nói: “Ông ấy hình như cũng rất đáng thương, vì một tòa thành mà buông bỏ nhiều thứ như vậy.”

Frey nhẹ nhàng cười rộ lên, cười đến có chút mê mang: “Vì điều quan trọng nhất mà buông tha hết thảy đều không sao ư?”

Lâm Hoài trừng mắt nhìn hắn: “Anh hỏi cái vấn đề cao thâm này làm gì, chính mình cao hứng là tốt rồi, trong lòng nghĩ nhiều làm gì cho mệt.”

“Ngu ngốc.” Frey lấy tay gõ đầu Lâm Hoài.

“Đau!” Lâm Hoài tay xoa xoa đầu, miệng oán giận. Rất nhiều thời điểm cậu cũng không phải không hiểu gì, nhưng thỉnh thoảng giả ngu 1 chút cũng rất tốt. Đại khái Frey nghĩ tới chuyện mình vừa giác ngộ ra, loại giác ngộ này chỉ có thể tự mình ngộ ra, ý kiến của người khác không theo được.

“Cách lúc trở về còn thời gian, chuyện trong thành đã xong xuôi, tiếp đây làm gì bây giờ?” Lâm Hoài hỏi. Nói xong 2 người liếc nhìn nhau, trong lòng đều có tính toán.

Nói giỡn hoài, mảnh đại lục này nguyên tố nống đậm như vậy, ma thú ma thực cái gì cũng không thiếu, nếu không tranh thủ cướp đoạt 1 phen thì chẳng phải là uổng công chuyến du lịch này hay sao?
Bình Luận (0)
Comment