"Harvey, hôn ước của chúng ta coi như xong. Thủ dụ của phụ hoàng ở trong này, nếu đây là thứ anh vẫn muốn, thì ít nhất nguyện vọng của anh đã trở thành sự thật ."
Helen nói chậm chạp, nhìn chăm chú vào phía cửa lớn, muốn nhìn thấy 1 bóng dáng nhưng ngoài cửa vẫn cứ trống rỗng, dưới đài nhất thời yên tĩnh vô cùng, một thanh âm sợ hãi hay cảm thán cũng không có.
Helen cuối cùng tự giễu nở nụ cười, thanh âm nức nở nói, "Anh không cần tiếp tục trốn tránh ta, anh tự do rồi."
Quan khách cực kì khiếp sợ, vì lễ mừng mà đến ai mà nghĩ sẽ nghe được 1 tin tức động trời thế này chứ.
Có lẽ công chúa Helen vẻ mặt bi thương quá mức trầm trọng, nên không ai vào lúc này thốt ra lời nào. Trong lòng lại đồng loạt nghĩ, Harvey thật quá đáng, thế mà lại bỏ rơi công chúa điện hạ, thậm chí còn khiến cho công chúa yêu gã sâu đậm phải xin phụ hoàng mình thủ dụ chấm dứt hôn ước, đây là chuyện mà kẻ vô tình cỡ nào mới có thể làm ra chứ!
Willbur thì lại đã có chuẩn bị tâm lý, hoặc là đã sớm dự đoán được kết quả như vậy, nhưng Willbur phu nhân lại cảm động đến phát khóc, vội vàng đi lên đài, oán hận nói với Willbur, "Đây là con ông dạy đấy!" Lại đem Helen ôm vào trong ngực, đồng tình nói "Con ơi, sao lại ra nông nỗi này chứ.”
Helen khóe mắt ngập nước, liên tục lặp lại: "Con xin lỗi."
"Con làm sao mà phải xin lỗi, là Helen nó không biết quý trọng con, nó không có vận tốt để cưới được 1 người con gái như con." Willbur phu nhân chỉ có thể thở dài, "Helen ngoan của ta, con xứng đáng được người tốt hơn. Ngày mai hãy vui lên, quên chuyện này đi."
Chân tướng là 1 hồi kịch đã được thiết kế tốt. Công chúa điện hạ trải qua một loạt thương đau, rốt cục nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, quyết tâm để người yêu được tự do. Cho dù đến cuối cùng, người yêu không có xuất hiện chỉ để lại 1 bóng dáng vạn phần cô tịch giữa đám người.
"Nếu lúc này có một mũi tên từ bên ngoài bay vào đây, cắm vào ngực vị công chúa điện hạ kia, sau đó Harvey tuyệt vọng không cam lòng hiện thân, ôm lấy công chúa thâm tình nói, thực xin lỗi, anh đã tới chậm, darling, kỳ thật anh rất yêu em —— vậy thì HE rồi." Lâm Hoài hạ giọng, vụng trộm nói bên tai Frey.
"Trong đầu nghĩ cái gì không hà." Frey bật cười, bỗng nhiên đứng đắn nói, "Tôi có việc muốn nói."
Lâm Hoài giống như còn đang xem diễn nhìn chằm chằm trên đài, Frey lại cường điệu một tiếng, "Thực sự là chuyện quan trọng. "
"Quan trọng như vậy nói trong trường hợp này không thích hợp đi." Lực chú ý còn chưa có dời đến trên người Frey, thuận miệng nói, phát giác ánh mắt Frey dừng trên người mình, ánh mắt gần như là bình tĩnh cùng trầm mặc, đành phải mỉm cười, "Nếu thực là chuyện quan trọng đương nhiên muốn nghe, trường hợp cùng thời gian đều không quan trọng. "
Frey lấy ra 1 khối tinh thạch, tinh thạch màu tím nhạt được điêu khắc thành hình dạng 1 nhân vật xinh đẹp, mà nhân vật này lại chính là mình. Lâm Hoài vuốt ve tinh thạch trong tay, mượt mà bóng loáng, không có góc cạnh hay thô ráp, cũng không biết dây thần kinh nào đứt mà thốt ra 1 câu: "Giỏi, anh nhìn lén tôi. Nói đi, nhìn bao lâu mới có thể khắc giống như vậy!"
Frey muốn nói mà lời lại nghẹn bên miệng.
Lâm Hoài phát giác mình dùng từ có vấn đề, 囧 một chút: "Không biết anh còn có tay nghề này nha, thật lợi hại."
"Ừ, trước đây phụ thân dạy tôi." Vốn không nghĩ tặng sớm như vậy, định một cơ hội thích hợp nhưng nhìn thấy kết cục bi thảm của Helen và Harvey khiến Frey quyết định tặng luôn. Frey không hề đề cập đến chuyện này, "Nếu không thích thì trả lại cho tôi cũng được."
"Đã tặng đi rồi thì làm gì có lí đòi lại chứ, sống là tượng của tôi, chết là tượng của tôi, tóm lại chính là của tôi." Lâm Hoài đem tinh thạch nhét vào trong lòng, Frey ánh mắt chợt lóe, quay đầu đi . =))
Lâm Hoài cách lớp quần áo có thể cảm giác được tinh thạch tản ra nhiệt độ so với nhiệt độ cơ thể cao hơn 1 chút.
Đây là một khối tinh thạch tính chất hỗn hợp, tràn ngập nguyên tốt hỏa, ám, phong, số lượng ma pháp thạch có thể tạo hình như thế này rất ít, so với ma tinh còn sang quý hơn. Frey bán đi 2 con ma thú cấp 8 gặp được trên đường đến thành Northen kia, sau đó vét sạch ma tinh trân quý trên người mới mua được tinh thạch nhỏ bằng nắm tay này. (:3 a sạt nghiệp để mua tinh thạch cho em =))
Nhìn đến nó là nghĩ ngay đến Lâm Hoài, ở chung lâu như vậy, trừ bỏ lúc trước tặng một quyển sách về tinh thần lực—— thì hình như về sau không tặng quà gì nữa thì phải. Hắn không coi trọng vật chất này nọ, nhưng là nhất thời có cảm giác đáng tiếc, nếu có thể có vật lưu lại đoạn thời gian ở chung kia thì thật trân quý.
Ma pháp lực hóa làm băng đao cứng rắn, giống như khắc ra hình ảnh ở trong đầu, nửa ngày thời gian đã hoàn thành.
Đây là quà tặng ý nghĩa đầu tiên mà cậu nhận được, tuy không quý giá bằng không gian nhưng lại rất ấm áp. Lâm Hoài nhớ lại biểu tình thong thả mà cẩn thận của Frey, không tự chủ được nhớ lại câu mình vừa thốt ra, cho dù biết có lẽ người ta chưa từng để trong lòng, cũng quẫn bách vô cùng.
Nhất thời đột ngột đứng lên, cảm giác chính mình hành động hơi đột ngột, lại vội vàng ngồi xuống.
"Cậu làm sao vậy?" Frey không hiểu.
Lâm Hoài cười nói: "Nghĩ ra ngoài đi dạo, không khí này khiến người ta tâm tình không tốt." sau khi công chúa Helen nói lời giải trừ hôn ước, lễ khai mạc vẫn không có tiến triển gì, mọi người hiển nhiên cũng không nóng nảy, tin tức bát quái của danh môn quý tộc càng khiến bọn họ hứng thú hơn, huống chi, còn liên quan đến người trong hoàng thất chứ.
Frey đề nghị: "Nếu không tôi đi với cậu? "
Đang có tâm tình, loại đề nghị cùng nhau giải sầu này sẽ khiến cậu càng hoảng, tất nhiên sẽ không rút não mà đi đáp ứng. Lâm Hoài buông tay: "Lúc này đại khái là thời gian an toàn nhất trong phủ thành chủ đi, đi ra ngoài hít thở khí trời 1 chút sẽ về, nhanh thôi. Huống chi hai người cũng rất dễ thấy, không thích hợp." Không đợi Frey trả lời liền lắc mình đi ra ngoài.
Lâm Hoài thực thích cảm giác ở trong phủ thành chủ, cây cối phồn thịnh, hoa cỏ xanh um, không khí trong lành mát mẻ, thơm mùi cỏ cây, khiến cậu cảm thấy giống như đang đi dạo trong không gian vậy.
An toàn bảo đảm, quan trọng là trên đường đều có hộ vệ, Lâm Hoài liền đi lòng vòng . phủ trạch của thành chủ vốn đã rất lớn, lại trồng rất nhiều cây cối, bóng đêm dày đặc, bốn phía không chút đèn đuốc, Lâm Hoài rất nhanh phát hiện, mình lạc đường rồi.
Đang chuẩn bị lựa chọn phương pháp ngốc nhất, chính là cầu cứu, chỉ cần thanh âm đủ lớn, có thể khiến thủ vệ gác đem nghe thấy, đây cũng là phương pháp đơn giản nhất. Bỗng nhiên giật mình, đẩy ra một mảnh lùm cây, dọc theo đường hẹp quanh co đi không xa, quả nhiên ở một khối đá bên cạnh cái ao nhìn thấy Hạ Duy đang ngồi dưới đất dựa vào 1 gốc cây.
Lâm Hoài do dự không biết nói gì, Harvey đã quay đầu qua, nói giỡn:
"Không nghĩ tới người đầu tiên đến đây là cậu, tôi vừa rồi cứ nghĩ nếu may mắn là 1 cô gái xinh đẹp sẽ lập tức cưới cô ấy làm vợ. Đáng tiếc ."
"May mà không phải, nếu không đi nhầm 1 bước đã bị định chung thân chẳng phải là đáng thương quá sao." Lâm Hoài bị lời này doạ, cố ý trêu cợt nói: "Anh có biết có chuyện gì vừa xảy ra ở lễ đường không?"
"Không sai biệt lắm chính là ý kia." Harvey đứng lên, vỗ bụi đất trên người, ban đêm sương nhiều, bụi đất bết thành nước bùn, "Thế mà lại ngồi ngốc mất cả đêm, đói chết mất. "
"Vốn chính là thương lượng tốt rồi, tôi xin phụ hoàng của cô ấy giải trừ hôn ước, còn lại đều do cô ấy giải quyết. Cô ấy chính là cái dạng này, cho dù chuyện gì xảy ra cũng phải tranh thủ lợi cho mình nhất." Harvey rửa tay, tự giễu nói.
"Nhưng cô ấy nhìn qua có vẻ rất thích anh.” Trên đài khóc đến hoa lê đẫm mưa cũng không phải là dựa vào dược thủy mà làm được, nếu không phải hành động quá mức chân thật thì chính là động tình cảm thật. Janette cũng nói qua, hai người là thanh mai trúc mã, mới trước đây cảm tình vô cùng tốt. Nhưng nghe lời này của Harvey,chẳng nhẽ tất cả là một hồi giao dịch sao?
"Có lẽ đi. Ai biết được." Harvey nhẹ giọng thở dài.
"Thực không phải anh đá cô ấy chứ? "
"Đá? Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, đề cập đến con một duy nhất của đại thành chủ lớn nhất trong 8 thành của đế quốc, còn là mộc hệ Pháp thánh, cùng hoàng trưởng nữ có tư cách thứ 2 tranh giành đế vị có hôn ước, sao có thể chỉ 1 2 câu mà chấm dứt!" Liên tiếp các danh từ thân phận, không biết là đang châm chọc ai.
"Nguyện vọng lớn nhất của cô ấy là trở thành nữ đế, nhìn chung trong lịch sử, các đời lịch đại, chân chính làm được nữ đế có thể có vài vị. Thế lực gia tộc mẫu thân của cô ấy rất hùng hậu, so với các hoàng tử khác chỉ có hơn chứ không kém, có ý nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được. Nhưng cô ấy quá cố chấp, thứ trên hết trong lòng vĩnh viễn là quyền thế, ta cũng không dám gật bừa, không muốn 1 cuộc sống tràn ngập vàng son lẫn lộn, giữ 1 toà thành đã đủ mệt chết rồi, huống hồ là cả 1 quốc gia. "
Lâm Hoài không nói lời nào, côn trùng kêu rả rích, gió đêm lạnh, chỉ có giọng nói của Harvey vang lên.
Lâm Hoài cảm thấy lúc này Harvey cần nhất là 1 người có thể lắng nghe.
"Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, 2 bím tóc lúc lắc, cười rộ lên khuôn mặt thật tươi tắn, ánh mắt cong cong giống như mảnh trăng non. Khi đó cơ thể của tôi còn rất tệ, bệnh tật đầy mình, mẫu thân nói với tôi, con mà khỏi được bệnh thì về sau về sau có thể lấy cô ấy làm vợ. Kì thật chẳng qua là thoả hiệp trong lúc đó của phụ thân cùng đế vương mà thôi, chỉ cần sống sót, sau khi thành hôn sẽ không thể tiếp tục ở lại thành Northen, cũng sẽ mất đi quyền lợi kế thừa thành chủ vị."
"Thế mà lúc đó tôi còn rất vui vẻ, khi đó đồng bạn đều đã có hôn ước, Helen lại là người đáng yêu nhất. "
"Nhưng dần dần lớn lên thì suy nghĩ cũng thay đổi. Helen mạnh mẽ tùy hứng, nhìn trúng mục tiêu tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù đến tình uống không thể vãn hồi cũng muốn tranh thủ chút lợi thế cuối cùng. Tôi không biết cô ấy coi tôi là cái gì, là thứ để khoe khoang với bạn bè, hay là lực lượng duy trì để đạt được đế vị? Chưa bao giờ nói đến cảm tình, vậy thì chỉ có thể nói đây là kết quả thích hợp nhất. "
"Tôi từ lâu đã nhắc đến việc giải trừ hôn ước, đối với ai cũng đều tốt, không lãng phí thời gian, cô ấy cũng có thể một lần nữa tìm được một đối tượng tốt khác, đáng tiếc vẫn kéo dài đến bây giờ."
"Phụ thân anh hình như đã sớm biết chuyện này?" Lâm Hoài hỏi nói. Willbur thành chủ cũng không giống như không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào.
"Cậu nói lão già kia? Tôi và ông ấy ở rất nhiều phương diện đều không thể đạt thành nhận thức chung, tỷ như tôi kêu nhận nuôi 1 đứa nhỏ về kế thừa gia nghiệp, tỷ như tôi bảo muốn đi 1 chuyến lữ hành đến vực ác ma —— cậu có biết vực ác ma không? Đó 1 là 1 nơi thám hiểm rất tốt, cũng là nơi phát sinh nguyên tố bạo động lần đầu tiên của đại lục." Harvey nói xong nở nụ cười, "Nhưng mà trong chuyện này 2 người không thể thống nhất được, mẫu thân của tôi cũng vậy, bằng không tôi cũng chẳng chạy đến thành Corina, nếu có thể, thậm chí trong thời gian ngắn cũng không về. Bọn họ thà rằng tôi cùng công chúa bảo trì hoảng cách trăm ngàn dặm cũng không muốn biết tình cảm của chúng tôi ra sao. "
Lâm Hoài nghĩ đến Willbur thành chủ và Willbur phu nhân, thì ra mọi người đều là phái hành động.
"Helen tranh đế vị chỉ vì cái trước mắt, cô ấy không có cái loại tâm cơ này. Nguyên nhân tôi nói với quốc chủ muốn giải trừ hôn ước cũng là 1 trong những điều này, chỉ cần hôn ước không thành lập thì thành Northen có thể bảo trì vị trí trung lập. Quốc chủ sẽ không hi vọng đế quốc phát sinh phản loạn."
Harvey rốt cục ngừng lại, hỏi Lâm Hoài, "Nghe xong nhiều như vậy, có cảm tưởng gì?"
Lâm Hoài nháy nháy mắt: "Hôm nay nhìn đến anh là chuyện tệ nhất, hoặc là ngay từ đầu nên khiến cho anh im luôn. Không có chuyện giết người diệt khẩu linh tinh gì đấy chứ."
Chuyện biết được đều nói ra miệng, tâm tình tăm tối cũng như được mở 1 cánh cửa, nhất thời sáng sủa hơn nhiều. Nghe thấy thế, Harvey cười nói: "Có thể lắm à nha. "
Lâm Hoài nghiêm túc: "Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật ."
"Không có gì, chỉ là quyền lợi cùng thế lợi xung đột nhau, chỗ nào chả có, không phải sao?" Harvey đứng lên, "Đại lục lại không yên ổn, giờ là lúc loạn lạc, ai xưng vương mà chả được. "
"Có ý tứ gì?" Nghe cứ như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Harvey nhìn phương xa, "Chỉ mong dự cảm của tôi là sai, bạo động nguyên tố phạm vi lớn lần thứ 2 sắp xảy ra, ma pháp sư hệ mộc đối với điều này mẫn cảm nhất, đặc biệt là tôi."