Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 52

"Ông ơi." Lâm Hoài rốt cục kêu ra tiếng đến.

"Luxi, tiểu thiếu gia của ta!" Clyde ngoài ý muốn mở to hai mắt. Nhiều năm trôi qua, Lâm Hoài thay đổi cũng không nhiều, Clyde tuy rằng lớn tuổi thị lực không tốt, vẫn dễ dàng nhận ra.

Lâm Hoài thấp giọng: "Con xin lỗi."

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Clyde đi tới ôm Lâm Hoài vào trong ngực, "Lúc ấy đi còn nhỏ xíu như vậy, giờ đã cao như thế này rồi." Đoạn buông Lâm Hoài ra, nghiêm túc ngắm nghía, liên tục nói "Tốt, tốt, tốt, con ngoan. Đứng ngoài này làm gì, còn không mau vào nhà thôi."

Mọi thứ trong nhà so với lúc trước rời đi cũng không khác là bao, vẫn đơn giản mộc mạc, Lâm Hoài ngồi xuống, lập tức có người mang nước trà dâng lên. Lâm Hoài ngửi mùi hương phiêu dật, cười nói: "Ngay cả nước trà cũng không thay đổi nhiều, vẫn giống hương vị trước kia."

"Tiểu thiếu gia thích cái gì, ông đều không thay đổi. Ông còn lo thời gian qua lâu, khẩu vị của cậu sẽ cao hơn. Chỉ cần tiểu thiếu gia còn thích là tốt rồi."

"Con hẳn là sớm nên trở về sớm 1 chút." Lâm Hoài lại cảm thấy chính mình tùy hứng thật quá đáng.

"Không trách, tiểu thiếu gia hẳn nên dùng thời gian cho chuyện càng quan trọng hơn, học viện ma pháp là 1 nơi rất tốt, cậu có thể vào đó học tập tất nhiên là phải biết quý trọng cơ hội. 1 mình ông già như ông sống cũng được. Huống chi hàng năm cậu vẫn ký gửi đồ vật này nọ trở về, mấy năm nay tuy ít đi nhưng đều là vật báu vô giá, thực là làm nhà cửa thơm lây mà." Clyde lắc đầu nói, trong lòng ông mà nói, cho tới bây giờ thiếu gia đều là vị trí hàng đầu. Nói đến chuyện này lại cảm thán, "Đều nhờ vị ma pháp sư đại nhân kia, thì ra ngài ấy lại là hoàng tử đế quốc, giờ đã thành người đứng đầu 1 quốc gia, thật là khó lường." Clyde ý cười trong suốt nói lại biến hoá trong nhà.

Tên của cậu một lần nữa trở lại gia phả của nhà Adrian, lại thành quý tộc chân chính, lại còn là 1 quý tộc có đế vương làm hậu thuẫn.

Chồng của Elena, Yali được mọi người trấn trên bầu làm trưởng trấn, thì ra vị trưởng trấn Quincy tham tài nhát gan năm nào đó giờ đã trở nên một nghèo hai trắng, thành người nghèo không đáng đồng tình nhất ở trấn.

Đất đai của trấn trên hơn phân nửa đều là của nhà cậu. Tiền địa tô cùng với hạt giống khi Lâm Hoài rời đi không bị thay đổi, khiến cho cuộc sống của mọi người trấn trên giàu có và đông đúc hơn không ít, đất đai nhà cậu đã nhiều lại càng nhiều, tài sản ở trấn trên không người có thể địch lại.

Phụ thân của Rooney và trưởng trấn Quincy từng âm mưu diệt trừ Lâm Hoài thất bại, nhà Lâm Hoài lại nước lên thì thuyền lên, sau đó dùng tiền lớn thu mua sát thủ, kết quả âm mưu sáng tỏ, lưu đày đến nơi lao động cải tạo thê lương nhất, tỉ lệ tử vong cũng là cao nhất, sống không bằng chết.

Lâm Hoài nghe mà trầm mặc, một ngụm một ngụm uống nước trà, ngay đến khi trong chén không còn chừa 1 giọt nước cũng không có phát hiện.

"Ngài ấy thật sự là quý tộc thiện lương nhất, quyết đoán nhất mà ông từng biết, tiểu thiếu gia nhất định phải cảm ơn ngài ấy thật tốt." Clyde nhớ lại sự giúp đỡ gián tiếp của Berger cho nhà bọn họ, khoé miệng cười không khép lại được.

Có lẽ là xuất phát từ lương tâm khó an, Berger vì cậu nhất thời buông tha cho rất nhiều cố gắng. Lâm Hoài cảm tạ nhưng không cách nào thật sự cảm kích. Cảnh ngộ sáu bảy năm kia mà nói ra miệng, thật không nói nên lời. Cậu không có vận khí tốt như lời Berger đã bịa ra, được đạo sư của Berger phát hiện ra được thiên phú dược tề mà giới thiệu cho học viện dược tề sư xuất sắc nhất.

Đối với Clyde đã tuổi già suy yếu chỉ cầu Lâm Hoài có thể có thành tựu, nguyên nhân hư vô mờ mịt này cũng đủ khiến ông tin tưởng. Tương lại sau này của Lâm Hoài là không thể đo được. Giờ khắc này, giấu diếm có phải là phương pháp tốt nhất hay không?

"Nếu đã trở về, ông phải tổ chức 1 bữa tiệc thật long trọng cho thiếu gia mới được. Ông phải làm cho người toàn thành biết được, tiểu thiếu gia của chúng ta có bao nhiêu xuất sắc!”

"Tốt." Clyde gia gia đề nghị cậu sẽ không phủ định, cậu cũng không có ý định sẽ điệu thấp (khiêm tốn, không khoe khoang). Nếu Berger đã trải sẵn đường cho cậu, có lí gì lại không lợi dụng cho tốt chứ. Chỉ tiếc Berger hiện tại nhất định bận rộn nhiều chuyện, không rảnh để ý đến động tĩnh bên này.

Clyde được đồng ý của Lâm Hoài, bố trí biệt viện, mua nguyên liệu nấu ăn, sửa sang lại thực đơn,  phân phát thiệp mời, việc làm bận rộn không ngừng.

Những người có chút danh tiếng trong thành đều nhận được thiệp mời, bọn họ đều rất ngạc nhiên, một người từng bị trục xuất khỏi gia tộc sau đó tiến vào học viện ma pháp học tập lại được gia tộc thừa nhận rốt cuộc là nhân vật truyền kì 3 đầu 6 tay ra sao. Thế cho nên, trong khoảng thời gian này, trên đường đều bàn tán về chủ đề này.

Tiệc tối hôm đó, biệt viện trang trí lại hoàn toàn, giăng đèn kết hoa, hết sức náo nhiệt.

Lâm Hoài ở trên lầu nhàn nhã ngồi, Clyde khó chịu đi qua đi lại: "Gia tộc Adrian chỉ phái có 1 người đến, thật khinh người quá đáng!"

Thịnh yến lần này của Clyde chủ yếu là làm cho gia tộc Adrian đã từng vứt bỏ Luxi xem.

Ông quên không được biểu tình ghét bỏ khinh thường mà người nhà Adrian phái đến tuyên bố tin tức, giống như tiểu thiếu gia chính là bùn đất không xây được tường, cái gọi là học tập ở học viện ma pháp bọn họ cũng không để vào mắt, 1 kẻ không có năng lực ma pháp mà lại đi học ở học viện ma pháp chẳng qua thật giả lẫn lộn là kẻ đáng thương. Ông muốn cho người nhà Andrian hiểu được, tiểu thiếu gia được trở lại gia phả nhà Adrian chính là quang vinh của họ.

Lâm Hoài đã sớm dự liệu điều này. Không có chân chính làm gì, cậu vĩnh viễn sẽ không được người khác coi trọng, càng cho rằng mình chính là một tên mua danh chuộc tiếng, lây dính ít vinh quang của Berger mà thôi."Ông ơi bớt giận đi, chỉ cần chúng ta không để trong lòng, bọn họ nói cái gì khó nghe hay bị cho là cái gì, chỉ phí nước miếng mà thôi. Dùng thực lực nói chuyện mới là thật, chuyện khác đều là hư danh."

Clyde tâm tình dịu đi một ít, Lâm Hoài không cần vậy ông an tâm."Ông chính là giận bọn họ không để tiểu thiếu gia nhà chúng ta vào mắt."

Lần này Clyde gửi ba lượt thiệp mời đến gia tộc Adrian, kết quả học cuối cùng chỉ cho 1 tên trẻ tuổi qua đây là màu. Tên kia lại không coi ai ra gì, hai tay trống trơn đến, còn mang theo một câu: "Nói cho tên ma khí phế tài nhà mi biết, nếu đã trở lại, nhất định phải tham gia đấu loại của gia tộc Adrian, lần này không được thừa nhận cũng đừng vọng tưởng trở lại gia tộc Adrian lần nữa, đỡ phải làm bẩn danh dự của gia tộc." Bị bắt thu hồi quyết định chính là chuyện làm hổ thẹn danh dự gia tộc nhất, bọn họ càng hi vọng có thể dùng lí do quang minh chính đại đá Lâm Hoài ra ngoài.

Clyde lập tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Adrian là đại Ma đạo sư, đại lục chỉ có năm vị Pháp thánh, dưới Pháp thánh chính là đại Ma đạo sư. Gia chủ của nhà Adrian, Lambert Adrian chính là 1 trong những đại Ma đạo sư giỏi nhất. Nếu không phải thế hệ người trẻ tuổi của gia tộc không có nhiều người có thực lực mạnh, mà tân đế bản nhân thực lực cao cường, bối cảnh thâm hậu, lại vừa đấm vừa xoa, Lambert căn bản không có khả năng thỏa hiệp.

Gia tộc Adrian giáo dục hướng đến việc khôn sống mống chết (khôn sống, dại chết) làm chuẩn tắc, lưu lại nhất định đều là tinh anh, bị đuổi ra ngoài Luxi không phải người thứ nhất cũng không phải người cuối cùng. Gia tộc Adrian có thể kéo dài không suy, cũng là dựa vào phương pháp đào thải nghiêm khắc và đốc thúc đứa nhỏ không ngừng cố gắng.

Chỉ là nhiều đứa nhỏ sau khi bị gia tộc Andrian xoá tên thì có thể trở về gia tộc mẫu thân, không bi thảm giống như Luxi năm đó.

Lúc ấy, Lâm Hoài mặt không đổi sắc đối người nọ nói: "Kia mời ông anh cũng chuyển lại  một câu —— tôi không họ Adrian, tôi mang họ Locker! Cho dù các người không bỏ tên của tôi, sớm muộn gì tôi cũng đến tận nhà để làm rõ chuyện này." Lâm Hoài nói nhà ông, dòng họ tôi thật rõ ràng có lực, chữ nào chữ nấy rõ ràng.

Người nọ thấy Lâm Hoài hoàn toàn không để mình vào mắt, tức giận đến đỏ mặt tía tai, phải biết rằng, mới trước đây hắn cũng từng là nhân vật chủ chốt khi dễ tiểu Luxi, lúc cậu còn là 1 đứa nhỏ bẩn thỉu ngu ngốc. Nguyên bản đang nhàn nhã tự tại uống trà, lập tức vỗ bàn đứng dậy.

"Ta nói cho mi biết, gia chủ nhà Adrian chúng ta cũng sắp trở thành Pháp thánh , đến lúc đó, nhà chúng ta chính là gia tộc lớn nhất nhì đại lục, ngay cả vị đế vương mà mi đang dựa vào kia cũng phải nhường chà chúng ta 3 phần. Lần này gia tộc cũng coi như không làm mi thất vọng, nếu tử tế thì vẫn mang họ Adrian, mi đừng không biết tốt xấu, có hối hận cũng không kịp đâu!"

"Yên tâm, tôi chưa bao giờ làm chuyện phải hối hận." Lâm Hoài vuốt cằm mỉm cười.

"Ta đã biết, mi là sợ hãi vì ta nói đấu loại, dù sao đấu loại của gia tộc Adrian là không màng sống chết, mi chắc là sợ chết khiếp đi." Người nọ tự cho là đúng, bày lại vẻ khoan dung tà nghễ nhìn Lâm Hoài, "Nếu không cũng sẽ không đến bây giờ mới nói ẩu nói tả."

"Sợ?" Lâm Hoài ra vẻ thâm trầm, "Thật lâu không nghe từ này rồi. Nhưng mà, cái dạng bây giờ của anh gợi lại trí nhớ xa xưa của tôi nha!" Người nọ tức giận, nắm chặt tay, hai mắt trừng trừng, sẽ mặc niệm ma pháp chú ngữ. Gia tộc Adrian thế truyền là thổ hệ ma pháp, nhà Lâm Hoài chỉ sợ đã định sẽ không tồn tại nữa, mà khách nhân tới lui trong nhà hắn căn bản không để vào mắt, cùng là 3 quý tộc lớn nhất, 2 nhà đã có liên quan đến nhà hắn, còn lại đều có thể dùng danh dự  của nhà Adrian áp xuống, khiến cho bọn họ đến dũng khí kêu oan cũng không có.

Lâm Hoài cảm thấy trong lòng có cái gì hơi hơi nóng lên, cảnh giác lên liền cảm nhận được dao động tinh thần lực của đối phương. Lâm Hoài cười lạnh một tiếng, cậu không có chủ động công kích, người nọ còn không biết điều đã bước chân vào nhà cậu lại dám tấn công nhằm giải quyết cậu. Nằm mơ!

Lâm Hoài hóa tinh thần lực thành lưỡi dao, hung hăng chém vào trong óc người nọ. Ưu điểm lớn nhất của công kích tinh thần lực chính là không có dự liệu trước, không cần chú ngữ ma pháp triệu hồi, tốc độ cực nhanh, khó lòng phòng bị. Đáng tiếc, tác chiến cự ly xa là điểm yếu của cậu.

Khoảng cách của 2 người trong lúc đó chỉ có mấy thước, sắc mặt người nọ nhất thời trở nên tái nhợt vô cùng, ầm ầm ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép. Lực đạo Lâm Hoài xuống tay tự mình biết, không có nước sự sống, chỉ sợ sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi mấy tháng, lúc này sợ là nói cũng không nên lời.

Chỉ tiếc Lâm Hoài nghĩ thông suốt muốn có buổi nói chuyện với gia tộc Adrian, đành phải đợi thật lâu mới tiếp tục được rồi.

Lâm Hoài điều chỉnh biểu tình, đi lên hô: "Anh làm sao vậy?" Lại nói với bọn người hầu đang trợn mắt há hốc mồm, "Còn không hỗ trợ đem khách nhân đưa đến khách phòng, nghỉ ngơi một lát."

Trong phòng loạn thành một đoàn, người tới là khách, hơn nữa lai lịch không nhỏ, không biết nên dùng cáng mang đi hay làm sao, không bao lâu, có 1 người thân thể khoẻ mạnh nhìn không vừa mắt, đi qua dùng sức vác người trên vai đi ra ngoài.

Hiển nhiên Clyde vẫn chưa nguôi giận, ông cũng không biết người nọ choáng váng là do Lâm Hoài gây ra, chỉ nghĩ quái bệnh đột phát. Mới tức giận bất bình ở trong phòng đi đi lại lại không ngừng. Ngẫm lại đoạn đối thoại lúc trước của 2 người, tâm tình chậm rãi bình phục. Thở dài một tiếng, nói với Lâm Hoài: "Chuyện cậu nói với ông kia, thì ra vẫn nhớ kĩ. "

Biết được Lâm Hoài một lần nữa trở lại Adrian gia, có cao hứng cũng có thất vọng. Nhất là Lâm Hoài có tiền đồ, hai là Locker gia sẽ yên lặng xuống .

”Chuyện đã đáp ứng ông thì sao có thể dễ dàng quên chứ. Con nói rồi, con muốn chấn hưng nhà Locker, sẽ khiến cho tất cả mọi người biết thế nào là dòng họ chân chính. Nếu về sau chuyện gì làm cũng ghi danh nghĩa của Adrian gia thì chẳng phải con làm không công sao." Lâm Hoài khi nói lời này, trong mắt quang mang ba động.
Bình Luận (0)
Comment