Nắng sớm vừa hé, rừng cây vẫn đắm chìm trong ánh sáng màu vàng cam, yên tĩnh mà an toàn.
Lâm Hoài tước xuống 1 nhánh cây dò đường, đi đường đặc biệt cẩn trọng. Có không gian phòng thân là không tồi nhưng cậu cũng không muốn đột nhiên bi mãnh thú lao ra tấn công, chết không minh bạch đâu.
1 đường đi, phát hiện có lẽ chính mình lo lắng hơi nhiều.
Núi Morvel rất lớn, được miêu tả trong bản đồ địa chí của thành Obilen là y sơn bàng thủy – núi gần nước. Tuy nhiên bên ngoài núi Morvel địa hình lại rất bằng phẳng, tương đối an toàn, mà an toàn có nghĩa là ngọn núi này cũng không có bao nhiêu giá trị, đa số chỉ có 1 ít động vật nhỏ và thực vật giá rẻ.
Lâm Hoài vốn là nghĩ phải có chút thu hoạch mới ngừng tay nên mang theo 1 cung tên loại nhỏ, đầu mũi tên có chất gây tê, dùng để đối phó với bọn động vật nhỏ khá tốt.
Trước kia cậu thích nghịch mấy thứ này, bây giờ liền có ích. Sau khi được thoát thai hoán cốt nhờ loại quả kia, thị giác của cậu cùng độ nhạy bén của thân thể tăng lên mà bắp thịt cũng mạnh mẽ lên không ít.
Đến rừng cây thì tầm mắt bị ngăn trở, độ chuẩn xác khi bắn không cao như lúc luyện tâp nhưng cậu vẫn làm việc thần kì thuận lợi, thành quả thật đáng ngạc nhiên, sau 1 ngày mà trong không gian đã có hơn 10 con gà rừng, 5 con thỏ, trên cây ăn quả cũng an vị 2 chú chim nhỏ.
Nhưng dần dần, càng đi sâu vào rừng, động vật bắt được càng nhiều nhưng tâm tình lại không vui thú như lúc mới bắt đầu.
Không hiểu, luôn có 1 cảm giác kì quái, cậu cảm thấy động vật trong rừng hôm nay tâm tình thật mạnh mẽ. Loại dự cảm gần như hoang đường này theo cậu càng lúc càng mãnh liệt. Cậu không biết loại cảm giác này đến từ đâu nhưng tim không thể ức chế đập nhanh hơn, lòng bàn tay không tự chủ được chảy mồ hôi lạnh.
Sắc trời dần tối, trong rừng ngập tràn sương mù màu xám đậm, Lâm Hoài bước đi vài bước rồi trở lại, phát hiện cảnh tượng hầu như giống nhau như đúc, phân không rõ đông tây nam bắc, có khả năng cậu bị trúng độc ảo giác.
Xuất phát từ lo lắng, cẩn thận, cậu lập tức trở lại không gian, chuẩn bị ngốc trong đấy 1 đêm đợi đến sáng mai mới trở ra quan sát tình huống.
Lâm Hoài cởi quần áo nhảy vào nước, bơi 1 vòng cảm giác thoải mái lên không ít. Cậu ghé vào tảng đá bên hồ, không gian nho nhỏ có vẻ phi thường náo nhiệt, bên cạnh bờ ruộng có 1 vòng bụi cây làm thành vách ngăn thiên nhiên, không sợ động vật nhỏ sẽ đạp hư hoa màu. Gà rừng trong bụi cỏ thường xuyên kêu, con thỏ sôi nổi, líu ríu ầm ĩ không ngừng. Thế này mới có chút sức sống chứ! Lâm Hoài đắc ý sờ sờ cằm, 1 chuyến đi này thực sự rất đáng giá.
Nhà gỗ nhỏ bị sửa sang qua loa 1 hồi, cậu không có nhiều nguyên vật liệu lắm. Trên tường treo kinh đằng thảo đã được kết nút thắt kiểu Trung Quốc tiên diễm, trên bàn đặt mấy quyển sách mượn từ nhà Elena. Đại khái là có được trí nhớ từ trước của Luxi nên năng lực ngôn ngữ và sinh hoạt vẫn có, nhưng cậu cũng không muốn làm kẻ mù chữ nên đang cố gắng tập viết chữ.
Ngày kế tỉnh lại, sau khi ăn xong bữa sáng giản dị lại đem đống bát đĩa rửa sạch, còn đi tuần tra 1 vòng, đánh giá bên ngoài chắc cũng không còn sớm cậu mới bước ra ngoài không gian. Còn chưa đứng thẳng thì 1 tiếng nổ mạnh ầm ầm đập thẳng vào tai làm lỗ tai cậu chết lặng.
Lâm Hoài trong nháy mắt quay trở lại không gian mà hồn vẫn chưa hoàn. Trời đất, là ai nổ mìn trong rừng! Cậu hơn nửa ngày mới bình phục hô hấp, vẫn chưa có can đảm đi ra ngoài. Nếu bom nổ ngay dưới chân thì không phải cậu về với cát bụi thiên nhiên luôn sao? Lâm Hoài không dám nghĩ tiếp nữa.
Không biết bên ngoài đang xảy ra cái gì, loại cảm giác này thật khó chịu.
Cứ trốn bên trong cũng không phải là biện pháp, cậu xốc tinh thần, lại bước ra khỏi không gian, liền đơ cả người luôn.
Phía trước không xa là 1 cái hố thật lớn, ước chừng sâu hơn nửa thước. Cây cối chung quanh bị phá hơn nửa, tàn dư còn lại thì nửa sống nửa chết. Vừa rồi chỉ chậm nửa nhịp thôi thì – cậu nhìn lại cái cây to đến 2 người cũng không ôm hết kia giờ chỉ còn là 1 cái cọc gỗ, nhất thời 1 thân mồ hôi lạnh. Dị thế thật khủng bố, vẫn là địa cầu có vẻ an toàn hơn!
Vài ma pháp sư mặc trường bào đều ở dưới hố, kì thật đã không thể gọi là người, họ đều đã chết, thi thể cũng không đầy đủ. Đây là lần đầu tiên Lâm Hoài chân chính được nhìn thấy ma pháp sư, nội tâm hừng hực dấy lên niềm vui sướng khi người gặp họa –xem đi, làm ma pháp sư cũng không có cái gì hay, ít nhất thì mấy người đã chết còn ta vẫn sống.
Lâm Hoài vốn muốn cướp bóc bọn họ 1 phen, nghe nói ma pháp sư đều là những kẻ có tiền, ma trượng, tăng phúc ma tinh của của họ đều là bảo bối đáng giá, nhưng nhìn đến thảm trạng thi thể của họ thì cậu liền dập ngay ý tưởng này. Ngay lúc cậu còn đang do dự thì mấy thi thể kia liền bốc lên 1 trận khói, từ héo rũ khô quắt trở thành cháy sém khủng bố!
Lâm Hoài không nhịn được 2 chân run run, che miệng nôn, trải qua 1 lần tử vong nhưng cậu vẫn chưa bây giờ nhìn đến tử trạng khủng bố như vậy!
Đứng không vững mà lập tức ngã ngồi xuống. Đột nhiên bả vai chợt nặng, trong lòng nhất thời quýnh lên. Hay là hung thủ không rời đi mà lưu lại để giết người diệt khẩu? Cậu chỉ là 1 thằng nhóc 6 tuổi thôi, đáng giá sao? “Đại hiệp, huynh đài, ta chỉ là đi ngang qua thôi, thật đấy!”
Bên tai vang lên tiếng cười bén nhọn, âm thanh này rõ ràng không phải của con người!
Cậu cố lấy dũng khí ngẩng đầu liền phát hiện thì ra đó là 1 quả cầu màu trắng lông ngắn! Quả cầu lông màu trắng này ánh mắt mị thành 2 đường cong cong, vui đến cao thấp nhảy lên vì đã dọa được hắn.
Lâm Hoài tức rồi nha, cho dù cậu có bị 1 đám nhóc con khi dễ không thể phản kháng nhưng không phải đến ngay cả động vật nhỏ này cũng cười nhạo cậu chứ! Cậu không suy nghĩ mấy giơ tay muốn bắt quả cầu kia nhưng nó có dáng người nhẹ nhàng, linh hoạt, vừa lóe 1 phát thì đã tránh thoát. Lâm Hoài nhìn nó chằm chằm 1 lúc, bất chợt vươn tay ra, vẫn thất bại.
Quả cầu kia lăn lộn mấy vòng trong không trung, còn cười cợt đối thủ quá yếu ớt làm nó không mất công trốn được.
Lâm Hoài cảm thấy mình bị cười nhạo. Quả cầu dạo bay quanh cậu 1 vòng, thảnh thơi bay đến 1 thân cây cách đó không xa, chào hỏi với hắn.
Lâm Hoài có chút kì quái, theo lí thuyết thì tại cái chỗ chết chóc này mà quả cầu kia còn cười hi hi ha ha với cậu cũng thực quỷ dị. Mà nó còn đang ở trên cây nháy mắt với hắn, là muốn cậu đi qua?
Lâm Hoài tỉnh táo lại, sau lưng âm phong từng trận, thổi đến lông tơ của cậu đều dựng thẳng đứng. Phía trước quả cầu đang bày thế sẵn sàng nghênh địch. Tình trạng không thể đoán trước, cậu đành ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần. Ta quản không được, mặc kệ đi!
Quả cầu thấy Lâm Hoài còn chưa có đi lên, nóng nảy, lại bay trở về bên cạnh cậu bày ra các loại pose ý đồ hấp dẫn sự chú ý của hắn, cơ mà nó tay ngắn chân ngắn, có bày tư thế nào thì trông vẫn là quả cầu mà thôi.
Lâm Hoài mắt xem mũi, mũi hướng tim, bất động như núi. Quả cầu bị chọc tức rồi, nó nhảy lên đầu Lâm Hoài dùng sức giẫm a giẫm. Lâm Hoài thế này mới mở to mắt, lại nhìn đến quả cầu 1 đôi mắt nai ươn ướt, đúng là đang khóc. Lâm Hoài thầm than, dù sao cũng không thể cứ ngồi mãi, mạo hiểm 1 lần dù chết cũng không uổng 1 lần đến dị thế, đối với quả cầu bất đắc dĩ làm ra cái thủ thế đồng ý.
Quả cầu lúc này mới nín khóc mỉm cười, cùng Lâm Hoài bảo trì khoảng cách 2 bước làm nhiệm vụ dẫn đường.
Càng đi càng sâu, cây cối càng cao lớn tươi tốt làm cho Lâm Hoài thân hình nho nhỏ cứ phải ngửa cổ ngước nhìn mấy cái cây cao vun vút. Cây cối che lấp mất ánh sáng, lọt vào trong mắt chỉ có âm trầm lạnh lẽo.
Quả cầu dừng trước 1 cửa động nhỏ trong núi, xèo xèo kêu lên nóng vội.
Lối vào sơn động có vương máu, Lâm Hoài nhận mệnh bước vào, được vài bướcc liền nhìn thấy 1 người nằm trên mặt đất sống chết không rõ, quả cầu bay đến quanh người nọ, lại hướng Lâm Hoài kêu vài tiếng. Sẽ không phải là bảo cậu cứu người đi? Cậu cũng đâu phải là bác sĩ, hại chết người ta thì biết làm sao?
Thật ra trong không gian có thuốc chữa bệnh nhưng chưa đến lúc nguy cấp vẫn là không dùng đến đi? Lâm Hoài phân vân. Ngay lúc cậu còn đang do dự thì quả cầu vội vàng kêu ầm lên. Cậu bất đắc dĩ thỏa hiệp, cứu thì cứu, dù sao thì cũng đến đây rồi.
Cậu ngồi xổm bên cạnh người nọ, ánh sáng quá yếu, đến miệng vết thương thế nào đều không nhìn được thì cứu chữa cái gì. Quả cầu lục lọi trong đống quần áo của người nọ lôi 2 mấy viên đá cực lớn, phì phi phun lên mấy ngụm nước miếng, tức thì mấy viên đá liền tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lâm Hoài tò mò nhặt lên 1 tảng đá đặt trong lòng bàn tay, nháy mắt tảng đá tỏa ra ánh sáng chói mắt khiến Lâm Hoài phải nhắm tịt mắt lại. Sau đó ánh sáng ổn định giảm đi, không mạnh không yếu, vừa đủ sáng.
Lâm Hoài kinh ngạc phát hiện nằm trên mặt đất bất quá chỉ là 1 thiếu niên tuổi không lớn, diện mạo cũng không phải nhất đẳng, trên mặt không còn chút máu, tái nhợt dọa người. Nhếch môi vén áo y lên còn có thể cảm nhận được y cả người lạnh lẽo, run rẩy. Đại khái là đã trải qua 1 hồi ác chiến nên trên người y loang lổ vết máu, trên bụng cũng có 1 vết thương khá sâu, may mà máu đã ngừng chảy nếu không đã sớm đi đời nhà ma.
Lâm Hoài lấy nước rửa sạch miệng vết thương cho y, trong balo nhỏ có 1 ít dược liệu đề phòng bất trắc, nhưng lấy tình trạng thương thế của y đại khái chỗ đó không đủ dùng.
Quả cầu lăn 1 vòng trong balo sau đó hóa thành 1 mũi nhọn 1 màu trắng xông ra ngoài. Lúc trở về trông nó béo thêm 1 vòng, chỉ nghe “phốc” 1 tiếng, nó phun từ trong miệng ra 1 đống dược liệu giống y đúc trong balo.
Quả nhiên là tiểu tử thông minh. Quả nhiên là 1 cái miệng vạn năng ( aka thắp đèn + kiếm dược =))
Lâm Hoài tay chân lanh lẹ cầm máu chữa thương, quả cầu ở 1 bên cực kì phối hợp. Nhìn thấy cậu biến mất vào không gian lấy đồ vật này nọ cũng không ầm ỹ, không nháo, chỉ im lặng canh giữ bên người nọ.
Đem miệng vết thương đều băng bó tốt rồi, Lâm Hoài mệt lăn. Hạng bác sĩ gà mờ như cậu làm việc thật vất vả. Lo y sẽ sốt nên lấy ra nước suối trong không gian cho y hạ nhiệt độ – sức sống của người này thật mạnh mẽ, cộng thêm thuốc trị đúng bệnh nên 1 chút sự cố ngoài ý muốn cũng không có phát sinh. Lâm Hoài thả lỏng, ngủ quên lúc nào không hay.