Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 64

Reggie Arnold đang ở trong tay Quang Minh giáo hoàng.

Trên thực tế, năm đó hại 1 nhà vợ ông gặp chuyện không may, trong đó nguyên nhân lớn đều do Quang Minh giáo hội giựt dây, vì báo thù ông có thể được xưng tụng là hạ sát thủ với cao tầng giáo hội, nhưng bản lĩnh của những kẻ này cũng không nhỏ, muốn giết cũng giết có hạn, nhưng điều này đã khiến ông được xếp vào danh sách truy nã gắt gao của giáo hội, là kẻ cần diệt trừ tận gốc.

Bản lĩnh ẩn thân của Reggie Arnold không nhỏ, thỏ khôn có ba hang, những kẻ phụ trách truy tìm nhiều năm rồi ngay cả cái bóng cũng không bắt được, khiến bọn hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đáng tiếc là, lần này rốt cục vẫn phải bị bắt. Có thể tưởng tượng, những tên già đầu cổ lỗ sĩ của giáo hội sẽ đối đãi ra sao với 1 pháp sư vong linh, là 1 kẻ ở mức độ nào đó đã phá sạch danh dự của người trong giáo hội.

Lâm Hoài lo lắng giữ chặt ống tay áo Frey.

Frey có chút thất thần, cầm chặt tay Lâm Hoài, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, hắn phảng phất như đang tự an ủi mình nhẹ giọng nói: "Anh không thiếu kiên nhẫn như vậy đâu. Berger nếu đã đưa tin này đến, khẳng định cha vẫn còn sống, mà đem cha đến Đế đô, có  lẽ có nguyên nhân không ra tay được. Huống chi còn có Berger, y sẽ phải kiệt lực kéo dài thời gian, nếu không đến lúc đó không có có sự ủng hộ của Quang Minh giáo hội, lại cùng ám hệ ma pháp sư triệt để đối địch, lực lượng của thành Ciphal cũng đủ để uy hiếp y. Hiện tại quan trọng nhất là tăng sức mạnh, đến lúc đó không cho giáo hoàng một cơ hội thở dốc mới được!"

"Vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đi núi Ma thú  rèn luyện?" Lâm Hoài bắt lấy bả vai Frey, "Đừng nói giỡn, tâm tình anh bây giờ mà tìm 1 chỗ yên lặng rèn luyện có thể thành công tăng sức mạnh lên sao? Mặc dù em không có ma pháp lực cũng biết, luyện tập ma pháp cùng nhân tâm cảnh có quan hệ, táo bạo sầu lo không thể nào tập luyện ma pháp lực được, anh là đang bí quá hoá liều, nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao!"

"Có em ở đây anh sợ cái gì?" Frey cười cười, "Dù bị thương có nghiêm trọng nữa thì em cũng chữa được, nếu xảy ra sự cố, cùng lắm thì coi như lãng phí thời gian vô ích mà thôi. "

Nào có đơn giản như vậy, lúc thăng cấp mà xảy ra vấn đề, nhẹ thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cũng là lãng phí thời gian mà Frey đã nói, thế nhưng là nghiêm trọng hơn thì mạng cũng mất. Lâm Hoài xác định Frey nghe hiểu ám chỉ của mình, kiên trì nói: "Cùng cha anh nói lời tạm biệt, xác định ông ấy thật sự không có việc gì, nếu không chúng ta cũng không thể an tâm, không phải sao?"

Frey cũng không phải là không muốn đi, chẳng qua là lo đến lúc đó nhìn thấy cha lại nhịn không được cứu ông ra, vậy thì nhất định sẽ hỏng chuyện lớn. Quang Minh giáo hội phòng giữ nghiêm ngặt, quan trọng nhất là còn có giáo hoàng thâm sâu khó dò, một mình hắn thì còn được, thêm cha bị trọng thương vào lại không cách nào toàn thân trở ra. Quan trọng hơn là, nếu hắn gặp chuyện không may, hoặc là bị giáo hoàng phát giác được hắn là kẻ chống đối, vậy Lâm Hoài đã từng đi cùng cũng sẽ không sống khá giả, chỉ cần nghĩ như vậy liền quyết tâm ngoan độc hẳn lên, vì người quan trọng nhất của mình, lại đem 1 người khác hãm trong nước sôi lửa bỏng, đáng giá không?

Lâm Hoài cười khổ, hai người một người nghĩ kết quả tốt nhất, một người lại nghĩ đến tình huống xấu nhất, quả nhiên đạt không đạt được nhất trí. Cậu không có ngờ chuyện như vậy cũng khiến Frey do dự, không giống mình, làm sao sẽ nghĩ nhiều như vậy. Anh ấy phải  là 1 người quyết đoán như vậy. “Anh đã quên, chúng ta đã ước định với nhau rồi. Đã nói là phải tin tưởng lẫn nhau, em tin anh có thể trở về, anh cũng phải tin em dù có chuyện gì cũng bảo vệ được chính mình, em không phải kẻ yếu ớt như vậy, tuyệt đối sẽ không trở thành nỗi lo lắng của anh. "

Lâm Hoài tự biết lượng sức mình, cận chiến khá tốt, tuyệt đối sẽ không có người chiếm được lợi từ trong tay cậu, thế nhưng viễn chiến thì không được, nếu như gặp phải  cao thủ cỡ Ma đạo sư thì trừ trốn ra không còn lựa chọn tốt hơn. Vì vậy cậu mới quyết định không đi theo.

Frey cân nhắc 1 phen, quyết định: "Được, chậm nhất là khi bầu trời tối đen, dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì anh cũng quay về. "

Cầu Cầu ở một bên xuy xuy gọi không ngừng, từ lúc Lâm Hoài khuyên nhủ Frey đã kêu không ngừng, Lâm Hoài lôi nó đang nghỉ ngơi trên vai mình xuống, cười nói: "Giúp một việc."

Cầu Cầu thở hổn hển kêu, miễn cưỡng cho Frey quá giang 1 đoạn đường.

Lâm Hoài chờ trong 1 quán trà nhỏ ngoài thành cách đó không xa, chọn một phần bánh ngọt, một chén nước trà, đợi từ lúc mặt trời lên cao đến khi sắc trời ảm đạm, vẫn không thấy Frey đến đây.

Chủ tiệm là một ông lão đã lớn tuổi, ông thấy Lâm Hoài chờ trước cửa sổ, nước trà một ngụm cũng chưa uống, nhìn không chuyển mắt ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm tĩnh, vuốt ve cái chén trong tay, cũng không trấn định như vẻ bề ngoài. Đổi vài lượt nước trà, nhịn không được nói: "Đợi người sao."

Lâm Hoài lễ phép cười cười, "Đúng vậy, đáng tiếc còn chưa tới."

"Người trong lòng?"

"Đúng vậy a." Lâm Hoài không chút do dự thừa nhận, nhanh đến mức sau đó mới phát hiện hành động của mình cứ như phản xạ có điều kiện. Lúc ấy nghe Frey thổ lộ cũng không có thấy kinh ngạc, hôm nay lại tương đối có giác ngộ thừa nhận quan hệ người yêu, kỳ thực sớm đã nghĩ tới a, hoặc là trong thâm tâm đã thừa nhận chuyện này, chẳng qua là vẫn đang đợi người kia mở miệng trước mà thôi?

Ông lão lộ ra ánh mắt đồng tình, hiển nhiên cho rằng Lâm Hoài là đang hẹn bỏ trốn cũng cô gái nào, có thể đến khi trời tối cũng không gặp được cô gái kia, việc này lão thấy nhiều rồi, nhưng khi nhìn thấy 1 đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy bị bỏ rơi vẫn không khỏi có chút tiếc hận, "Có lẽ cô ấy sẽ không tới."

"Không, nhất định sẽ." Lâm Hoài cười đến kiên định. Tựa như đã từng hứa hẹn, dù gặp phải chuyện gì cuối cùng cũng phải ở cùng nhau.

Bầu trời tối đen, cửa quan rốt cục có một người xông vào, sắc trời đã hoàn toàn đen, người nọ chìm trong màn đen, chỉ thấy được khuôn mặt trắng bệch, trên người tản ra mùi máu tanh gay mũi, vị trí của hắn ngay tại cửa lớn, phía ngoài gió thổi qua, mùi máu tươi hòa với khí lạnh tất cả xông vào trong lỗ mũi, một thân quần áo đen, ngọn đèn leo lắt không thấy rõ được tình huống, Lâm Hoài căng thẳng, sao lại bị thương thành như vậy?

Tinh thạch trước ngực có chút nóng lên, phát nhiệt, Lâm Hoài biết rõ tác dụng của khối tinh thạch này, trước kia Frey luôn che giấu ma pháp lực, tinh thạch rất ít khi phản ứng, nếu không lấy trình độ ma pháp lực hắn sử dụng chỉ sợ đã nóng bỏng người lâu rồi. Nhưng nhìn bộ dáng kia của hắn cũng biết nhất định là 1 hồi ác chiến, ngay cả đứng cũng rất khó khắn huống hồ là cưỡng cầu thu liễm ma pháp lực.

Lâm Hoài ném tiền thanh toán bánh ngọt cùng nước trà, chạy tới, không nói chuyện, Frey liền giữ chặt tay cậu, khó khăn nói: "Đi mau."

Frey để tay trước ngực ho khan, gió đêm mang theo khí lạnh hít vào phổi, khiến hắn hô hấp cũng ngại phiền.

Lâm Hoài nói: "Tìm một chỗ trốn chút đi."

Frey lắc đầu, biểu tình trong đêm tối nhìn không rõ, chỉ nghe hắn khàn khàn cự tuyệt: "Lúc này không được, anh bị Quang Minh giáo hoàng chết tiệt phát hiện, lão đó bản lĩnh rất cao, anh không ngăn nổi, may mà chạy thục mạng bản lĩnh vượt qua thử thách, bằng không đã ngã quỵ trong tay lão rồi."

Lâm Hoài trong đầu tâm tư quay ngươc lại, cậu có thể cảm nhận được không ít kẻ mạnh mẽ có thể chống cự tinh thần lực, nhưng trọng điểm không phải ở phía sau, mà là những kẻ đang canh giữ ngay phía trước. Phía trước cách đó không xa có không ít kẻ lợi hại đang yên tĩnh theo dõi, nhất định là đang đợi những người khác, hoặc là đang đợi ai đó, lúc này trên đường trừ 2 người bọn họ đang ra sức chạy thì còn có ai đâu, nếu là truy binh, hà tất phải thủ phía trước chứ?

Nghiêng mặt nhìn Frey, khuôn mặt quen thuộc trong bóng đêm lộ ra kiên nghị mà cố chấp, nhíu chặt lông mày hiện ra thống khổ khó chịu, bắt lấy tay của cậu lại dùng hết sức, phảng phất như lo lắng một khi buông ra cậu liền biến mất vậy.

Bước chân dần dần dừng lại.

Frey nghi vấn nói: "Sao lại không chạy, anh bị thương, bản lãnh của em lại không đủ, nếu như bị đuổi tới thì không có cách xoay sở. "

Lâm Hoài nở nụ cười thoáng qua, con ngươi sáng trong phảng phất có tia chớp như bảo thạch, chói mắt đến kinh người: "Có người nào nói cho mi biết chuyện gì xảy ra hay không. Lại có ai nói với mi rằng đừng xem thường bất kì người nào, kể cả đối phương có là ma khí phế vật, hay chỉ là 1 thiếu niên nhìn qua nửa điểm uy hiếp cũng không có. Còn có ai nói với mi, lời thượng cấp nhắn nhủ sự tình phải được cẩn thận tỉ mỉ nghiêm túc hoàn thành, tự cho là đúng chỉ sợ sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ. Vẻ mặt đã ngốc, hành sự cũng ngu ngốc đến đáng thương."

Frey ánh mắt lạnh như hàn băng, vẫn kiệt lực khống chế giọng điệu không quá đột ngột: "Em nói cái gì? Đã đến nước này rồi đừng có múa mép khua môi với anh, anh thật sự lo trốn không thoát đây."

"Ta không có múa mép khua môi với mi, cũng không có hứng thú này, mi cho rằng mi là ai?" Lâm Hoài lạnh mặt xuống, "Còn có, Frey anh ấy đâu?"

"Frey" thoáng kinh ngạc, "Mi cư nhiên phát hiện?" Dứt lời, lại hư ảo thoáng cái biến thành ánh trăng nam ngày đó đứng sau Giáo hoàng trong quán rượu."Ta xem thường mi rồi, thế nhưng đừng quên, bây giờ mi cách ta gần như vậy, đừng tưởng rằng có thể đào tẩu!"

"Đúng vậy, mi cũng biết cách ta gần như vậy, vậy mà còn dám làm càn, thật sự là não vô nước mà." Lâm Hoài cười đến cực kỳ quỷ dị, mới đầu tưởng rằng nhất thời thần kinh quá nhạy cảm, không nghĩ tới người này căn bản chịu không được thăm dò. Gã không biết, tháng này sáng nam ghét nhất chính là bị người xem thường, điển hình nịnh trên trù dưới. Vốn bị sai đi đuổi bắt Lâm Hoài đã khiến tâm tình gã khó chịu, nhưng lại không dám mở miệng nói không trước mặt Quang Minh giáo hoàng, con mồi đã trong tay, còn bị không coi ra gì mà nói này nói kia, một đầu đại hỏa, kế hoạch vốn kỹ càng giờ không thèm dùng nữa, chỉ muốn trút giận, liền dỡ xuống ngụy trang.

Nếu như không còn lo lắng, Lâm Hoài liền khống chế tinh thần lực nặng nề chém vào đại não của ánh trăng nam kia, muốn đem gã triệt để biến thành phế vật.

Đúng vào lúc này, không biết lúc thánh quang điểu bay tới từ lúc nào, nó so người thường mẫn cảm hơn nhiều, phát giác Lâm Hoài có hành động, bắt đầu phóng thích tinh lọc thánh quang, giống với sự trừng phạt của ánh trăng nam đối với người mở miệng nghi vấn hành động của gã trong quán rượu.

Thánh quang như ngàn vạn sợi tơ, theo làn da thẩm thấu vào đại não, dệt thành một cái lưới lớn, đem suy nghĩ của cậu biến thành trống rỗng. Lâm Hoài cắn môi dưới, có thể là căn bản không dùng được sức, thậm chí còn hầu như sắp quên sức lực tới từ đâu, chỉ mơ hồ nhớ rõ phải bảo trì một phần thanh tỉnh.

Ánh trăng nam vì bản thân gã vốn là quang minh ma pháp sư, trên người lại có ánh sáng chí bảo hộ thân, đứng trong thánh quang cũng giống như đắm chìm trong ánh mặt trời, gã suồng sã cười rộ lên, nếu đã đưa thân vào thánh quang lại không có gì bảo hộ trong thời gian lâu dài, cho dù là bảo vật cực phẩm gì cũng đều hóa thành khói bụi, huống chi là một người.

Vui vẻ thưởng thức vẻ mặt thống khổ của Lâm Hoài, nhìn cậu chống đỡ không nổi ngồi chồm hổm xuống, 2 tay ép chặt huyệt Thái dương, nhìn trán cậu nổi gân xanh, xem môi cậu bị cắn chảy ra tơ máu. Càng thống khổ, lại càng khiến cho gã vui vẻ, đối với kẻ dám cười nhạo mình gã chưa bao giờ khách khí, chỉ cảm thấy cậu bị thánh quang tinh lọc thật sự quá khách khí rồi.

Nghĩ tới đây, cầm chặt tay đem Lâm Hoài như muốn bẻ gãy cổ tay.
Bình Luận (0)
Comment