Lục Trạch ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn chung quanh, trong đầu đầy dấu hỏi chấm.
Giờ phút này hắn đang nằm trên một bãi thảo nguyên xanh, cỏ non xanh tốt còn đọng sương sớm, gió nhẹ thổi qua, mặt cỏ như hóa thành một con sóng xanh mướt.
Phong cảnh không tệ, nhưng, tại sao hắn lại ở đây?!
Lục Trạch có chút ngẩn người, chẳng lẽ hắn vừa xuyên qua, lại ngựa không dừng vó mà xuyên qua lần nữa?
Xuyên Không chi thần đúng là vất vả nha, nể mặt đối phương vất vả như vậy, nhất định có cơ hội sẽ đánh giá 1 sao.
Cuộc sống tươi đẹp có nhà có muội mới bắt đầu, đã lập tức biến thành dã ngoại cầu sinh, đến cùng là do nhân tính vặn vẹo, hay là không có đạo đức a?
Mà trước mắt, vấn đề là sáng nay phải cỏ sao?
Lục Trạch nhìn cỏ non xanh tốt, có chút im lặng thầm nghĩ.
Mặc dù hiện tại không đói bụng, nhưng làm gì cũng phải đi một bước mà nghĩ ba bước, tối thiếu cũng phải chuẩn bị đủ ba bữa sáng trưa tối hôm nay a?
Chờ một chút...
Ánh mắt Lục Trạch đột nhiên sáng lên, lộ ra nụ cười như đã tính trước.
Nhất định là đang nằm mơ!
Tiếu dung tự tin hiện lên, đưa tay hung hăng véo đùi một cái.
“...”
Thế là, nụ cười trên mặt Lục Trạch lập tức biến dạng, đau nhức kịch liệt khiến khóe miệng không tự chủ mà co quắp, lòng thầm hận bản thân của mười giây trước.
Nhéo quá mạnh!!!
Quanh đây cũng không có ai, trang bức cho không khí nhìn sao?!
Quả nhiên lại xuyên qua rồi sao? đánh giá một sao tuyệt không thể né!
Đúng lúc này, Lục Trạch đột nhiên nghe được một âm thanh huyên náo từ sau truyền tới, âm thanh càng lúc càng vang, lông tơ trên người Lục Trạch lốp bốp bật dậy, quay đầu nhìn lại.
- Mẹ nó!
Lục Trạch không tự chủ mà chửi thề, thuận tiện xoay người đưa tay bứt nắm cỏ.
Nhìn xem, thứ gì trước mặt hắn đây?
Một đầu tiểu... bạch thỏ!
Cơ mà, Tiểu Bạch thỏ này có chút kỳ quái, bởi hình thể của nó, hoàn toàn không liên quan đến chữ tiểu.
Có ai từng nhìn thấy con thỏ cao tới một mét sao?!
Đại bạch thỏ cũng không thể đại được như thế chứ?
Nhìn siêu cấp đại bạch thỏ, Lục Trạch không nhịn được thầm nghĩ, cái này, chặt bỏ đầu hẳn là có thể ăn chứ?
Không không không, tại sao lại có thể như vậy chứ?!
Suy nghĩ tàn nhẫn này vừa hiện, Lục Trạch liền quả quyết dập tắt.
Đầu thỏ ăn rất ngon, tuyệt đối không thể bỏ!
...
Lục Trạch nhìn siêu cấp đại bạch thỏ còn đang cúi đầu gặm cỏ, trong đầu bắt đầu tính toán nên hấp hay kho tàu.
Cuối cùng qua một hồi chật vật lựa chọn, Lục Trạch chọn làm kho tàu, có điều lại phát hiện căn bản không có gia vị, thậm chí muốn nhóm lửa cũng khó, nơi này toàn là cỏ, có muốn nhóm lửa cũng cần phải có mấy khúc củi khô a.
Đúng lúc này, siêu cấp đại bạch thỏ như nhận ra điều gì, hai tai dài của nó cảnh giác dựng lên, sau đó bỗng ngẩng đầu.
Hai mắt đỏ hồng, cái miệng ba múi vẫn đang nhấm nuốt.
Một người một thỏ đối mặt thật lâu, lại tựa như cùng đọc được điều tương tự từ trong mắt đối phương, xác nhận một hồi, hai bên đều là kẻ háu ăn.
Có điều, Lục Trạch cảm thấy thứ con thỏ này muốn ăn, nhất định là cỏ non, chứ không phải hắn.
Thẳng cho đến khi cái miệng ba múi mở ra, lộ bộ răng sắc bén lóe hàn quang, Lục Trạch mới thừa nhận bản thân đã sai.
Mẹ nó, thứ này tuyệt không phải một con thỏ nghiêm chỉnh nha!
Tiểu Bạch thỏ đáng yêu như thế, sao lại có bộ răng nhìn qua đã thấy có khẩu vị rất tốt này được?!
Ngay lúc Lục Trạch cảm nhận được ác ý của siêu cấp đại bạch thỏ, thân thể lập tức không tự chủ mà lui một bước.
Hắn xuất thân từ Địa cầu, mặc dù thích ăn, nhưng ngay cả con gà cũng chưa từng chủ động cắt tiết, cho nên vừa cảm nhận được khí tức hung lệ của siêu cấp đại bạch thỏ, lập tức có chút bỡ ngỡ.
Về phần tiền thân, theo ký ức để lại, thiên phú võ kỹ của tiền thân không được tốt lắm, các loại cơ sở quyền pháp ở trường đều mới chỉ nhập môn, hơn nữa cũng không có kinh nghiệm thực chiến.
Lục Trạch xiết hai tay, hung tợn nhìn lại siêu cấp đại bạch thỏ, đúng vậy, gặp lão hổ không được hoảng, chỉ cần ngươi thể hiện ra ngươi càng hung ác hơn nó, đến lúc đó, nhất định có thể chết tôn nghiêm hơn một chút.
Lục Trạch chưa từng gặp lão hổ, nhưng siêu cấp đại bạch thỏ này có khác gì sói hoang trên Địa cầu... cũng nên tính là mãnh thú chứ?
Một người một thỏ nhìn nhau, siêu cấp đại bạch thỏ rất hung lệ nhưng cũng rất cẩn thận, nó không hề chủ động phát động công kích, mà Lục Trạch đã sớm mồ hôi đầm đìa, không ngừng nhớ lại cách vận dụng cơ sở bộ pháp, chạy nhanh mới là thượng sách.
Bị con mắt đỏ hồng của siêu cấp đại bạch thỏ nhìn chằm chằm, Lục Trạch cảm thấy áp lực cực lớn, rất nhanh, mồ hôi trên trán hắn ngày càng nhiều, hơn nữa miệng cũng có chút đắng khô, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.