Chính vì gia đình không thiếu tiền, nên Lục Trạch, Lục Ly mới có thể không ngừng dùng thịt Hung thú để rèn luyện, nhà bọn họ là một căn biệt thư ba tầng, còn có một cái sân lớn, còn có một diễn võ trường ba trăm mét vuông, chuyên môn cho Lục Trạch và Lục Ly luyện võ.
Nhà có giàu thì địa vị cũng không bằng cao cấp võ giả, cho nên hai người cha mẹ Lục Trạch luôn hy vọng con cái mình thành cường giả, như vậy cũng không cần phải chịu bầu không khí ngươi chèn ta ép trên thương trường.Hai người đi xuống lầu, Lục Ly nhìn da thịt trắng sáng của Lục Trạch, ánh mắt khẽ lấp lóe:
- Lục Trạch, trình độ luyện da của ngươi có tiến bộ?
Biến hóa rõ ràng như thế, đương nhiên không thể qua được ánh mắt của Lục Ly.
Lục Trạch gật nhẹ, cười nói:
- Không phải ta đã nói là mới đốn ngộ sao? mạnh lên thì có gì ngạc nhiên? Nói không chừng mấy hôm nữa sẽ vượt qua ngươi nha.
Lục Trạch khiến Lục Ly nở một nụ cười ôn nhu:
- Vậy sao? A Ly thực chờ mong nha? Ca ca cố lên.
Vừa nói chuyện, đôi chân dài của Lục Ly đã phát lực, thân thể phóng tới trước Lục Trạch, một đợt gió thơm thổi qua, bàn tay trắng nõn tinh tế như hóa thành hồ điệp nhảy múa, ấn tới trước ngực Lục Trạch.
Ánh mắt Lục Trạch ngưng lại, thật nhanh!
Lục Ly mặc dù không dùng toàn lực, nhưng thực lực Thất phẩm không thể bàn cãi, huống chi nàng còn là thiên tài, chiến lực hơn bình thường một bậc, Lục Trạch phát hiện bản thân căn bản không thể tránhkhỏi.
Hắn quả quyết kéo căng toàn thân, da thịt sáng trắng ánh lên lưu quang, hai tay đặt giao nhau trước ngực, toàn lực phòng ngự.
Hồ điệp bay qua, nhẹ nhàng đứng ở điểm giao của hai tay Lục Trạch.
Một chưởng nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa lực lượng như núi sập, từ bàn tay nhỏ nhắn xuyên qua cánh tay Lục Trạch, hung hăng ấn lên ngực hắn.
Ngực Lục Trạch khẽ hự một cái, bước chân lui lại, liên tục mười bốn bước mới lần nữa đứng vững.
Mặc dù một kích đánh lui, nhưng Lục Trạch vẫn nở nụ cười, bảo vệ tốt!
Rèn luyện sâu khiến phòng ngự của hắn tăng nhiều, nếu là hôm qua, một chưởng này tuyệt đối có thể khiến Lục Trạch ngã nhào, nhưng hiện tại chỉ hơi chút tê tay, ngực cũng chỉ hơi khó chịu.
Lục Ly nhìn thấy một chưởng này cũng chỉ có thể khiến Lục Trạch lui sau mấy bước, nụ cười trên mặt liền hóa thành vẻ kinh ngạc, mở miệng, nháy nháy mắt, nhìn chằm chằm Lục Trạch, một hồi mới nói:
- Hôm qua ngươi tuyệt đối không ngăn được chiêu này.
Lục Trạch lắc lắc cánh tay hơi tê, nhếch khóe miệng:
- Không nghĩ tới sao?
Lục Ly nghe vậy, nở nụ cười ôn nhu:
- Nếu như vậy, hôm nay ta không cần nương tay rồi!
Vừa nói, nàng lần nữa lao tới.
Bởi Lục Trạch chỉ mới học qua cơ sở võ kỹ, nên Lục Ly cũng chỉ sử dụng cơ sở bộ pháp cùng cơ sở chưởng pháp, nhưng trình độ nắm giữ của Lục Ly đương nhiên vượt qua Lục Trạch, động tác thuần thục nhẹ nhàng, ít có ngắt quãng.
Nhìn Lục Ly khí thế bừng bừng xông lại, khóe miệng Lục Trạch khẽ giật, thế này là thấy hắn có thể chịu đòn, nên buông tay đánh sao?
Quả nhiên, muội muội này đúng là tâm đen!
Có điều, nhìn cơ sở bộ pháp của Lục Ly, Lục Trạch cũng không dám nghĩ gì thêm, hắn biết bản thân có quá nhiều nhược điểm, bất luật tu vi hay võ kỹ cũng chỉ nhập môn, cần luyện thêm rất nhiều.
Hắn vừa nhìn bộ pháp của Lục Ly, vừa không ngừng né tránh công kích, ban đầu chỉ có thể bị động đỡ đòn, sau đó thi thoảng có thể né một hai chiêu, dần dần, trong mười chưởng của Lục Ly, Lục Trạch có thể miễn cưỡng né hai, ba chưởng.
Loại tốc độ tiến bộ như này, bất luận là Lục Ly hay Lục Trạch đều có chút ngơ ngác, phải biết, Lục Ly cao hơn Lục Trạch những Tam phẩm a.
Lục Ly: gia hỏa này chẳng lẽ là kỳ tài luyện võ?! Không thể chứ? Trước kia xuẩn xuẩn manh manh a.
Lục Trạch: ha ha ha! Lão tử đúng thực là thiên tài!!!
Hai người luận bàn hơn nửa giờ, Lục Trạch bị đánh mấy trăm chưởng, toàn thân cao thấp không chỗ thịt nào tránh được ma chưởng của Lục Ly, đứng cũng không vững.
Khóe miệng hắn khẽ co quắp:
- Lục Ly, ta khánh nghị, mãnh liệt kháng nghị! Ngươi đang ghen ghét thiên phú của ta tốt hơn ngươi!!!
Lục Ly vẫn nở nụ cười ôn nhu:
- Ca ca, A Ly làm thế là để kích thích tiềm lực của ca nha? Cơ sở bộ pháp của ngươi tiến bộ như vậy, còn không phải là sợ A Ly đánh? Hiện cơ sở bộ pháp của ngươi đã tinh thông nha, đều là công của A Ly a?
Lục Trạch có chút im lặng, không biết nên nói gì cho phải, đúng là bị đánh quá đau, hắn mới có thể nắm giữ cơ sở bộ pháp nhanh như vậy, mặc dù A Ly nói không sai, nhưng Lục Trạch luôn cảm thấy không đúng lắm?
Hắn nhìn nụ cười ôn nhu của Lục Ly, luôn cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.
- A!
Lúc này, Lục Ly ném một bình dược tề màu lam nhạt tới:
- Nhanh uống đi, đừng để để lại ám thương.
Thứ này là dược thủy trị liệu, sử dụng công nghẹ biến đổi đặc biệt luyện thành, võ giả chưa rèn luyện lục phủ ngũ tạng rất dễ để lại ám thương, cần thứ này để khôi phục nhanh chóng.
Lục Trạch nhận dược tề, uống một hớp, chậc chậc lưỡi, cái lưỡi ê ẩm ngọt ngào, có vị sữa bò, rất dễ uống.
...