Tình tiết máu chó gì đây?
Có điều còn may là tiền thân đã sớm đi, nếu không hẳn là phải nhảy dựng lên rồi lại đi một lần nữa, quả thực tàn nhẫn.
Bầu không khí trầm mặc, Lục Ly ở bên lo lắng nhìn Lục Trạch, tiếu dung thường trực trên mặt cũng biến mất không thấy.
Lục Trạch hít một hơi thật sâu, cười cười xấu hổ:
- Lão... Khục, còn tin tức tốt thì sao?
Hiện tại, gọi lão cha có phải có chút mặt dày không? Lục Trạch cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Ánh mắt Lục Văn lấp lóe, cười nói:
- Tin tức tốt là, ngươi thấy A Ly nhà chúng ta thế nào? Có xinh đẹp không? Có gợi cảm không? Coi như ngươi theo đuổi A Ly, ta cũng sẽ không đánh gãy chân ngươi, thế nào? Kinh hỉ không? Ngoài ý muốn không? Có phải là quá hời không?
Lục Trạch: “!!!”
Lục Ly: “???”
Lục Trạch quay đầu nhìn gương mặt tinh xảo, dáng người bá đạo của Lục Ly, trầm ngâm một chút, có vẻ như... Đây là tin tốt?
Lục Ly đột nhiên nở một nụ cười ôn nhu với hắn, thân thể Lục Trạch lập tức rùng mình, có chút không biết đây có phải là tin tốt hay không?
- Đương nhiên, ngươi vẫn có thể gọi ta là lão cha, chỉ cần ngươi muốn, chúng ta vĩnh viễn là một nhà bốn người.
Lục Văn thấy Lục Trạch cuối cùng cũng thả lỏng cơ mặt, khẽ cười nói.
Về phần việc nói để Lục Trạch theo đuổi Lục Ly, nói đùa, nữ nhi của hắn đáng yêu như thế, ai dám theo đều phải đánh gãy chân! Bất kể là ai!!!
Nếu như là Lục Trạch, đánh gãy một chân, những người khác, đánh gãy ba chân!
Lục Trạch nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ánh mắt thân ái chưa bao giờ thay đổi của Lục Văn, khẽ vuốt vuốt gương mặt cững ngắc, lộ ra tiếu dung:
- Ta còn tưởng lão cha muốn đoạn tuyệt quan hệ, thậm chí còn đang nghĩ làm thế nào để mặt dày ở lại a. Thực là dọa ta một hồi.
- Nếu như hắn dám đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Một thanh âm cường khí từ phòng bếp truyền ra.
Phó Thư Nhã đang đứng ở cửa bép, gương mặt cường khí mang theo nụ cười nhu hòa nhìn Lục Trạch, hiển nhiên những lời Lục Văn và Lục Trạch vừa nói, nàng đều nghe được.
- Lão mụ...
Lục Trạch mỉm cười mở miệng.
- Ừm?
Phó Thư Nhã nhíu mày, ánh mắt nguy hiểm nhìn Lục Trạch.
Lục Trạch sững sờ, sau đó lập tức dẻo miệng:
- A~ mẫu thân đại nhân mỹ lệ trẻ tuổi, mỹ mạo của ngài như bầu trời lấp lánh, khí chất của ngàn như ngân hà nhu hòa, không lời nào có thể miêu tả được sự vĩ đại của ngài...
- Buồn nôn! Xem thường ngươi!
Lục Ly ở bên nhếch miệng, nhỏ giọng nói, đối với biểu lộ khoa trương của Lục Trạch, biểu lộ cực khinh thường.
Ngay cả Phó Thư Nhã đều bị lời của Lục Trạch nói tới có chút ngại, ánh mắt cổ quái nhìn Lục Trạch:
- Con ngoan, não ngươi bị thực não trùng ăn mất?
- Khục khục...
Lục Ly ở bên cúi đầu cố kìm nén, bả vai run run.
Khóe miệng Lục Trạch lại co giật, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lần thứ ba, ba người cùng một câu?!
Hắn cười nói:
- Nào có chuyện gì, ta chỉ đang nói sự thật mà thôi a!
Hiển nhiên, Phó Thư Nhã rất hưởng thụ, nàng gật nhẹ hài lòng:
- Con ngoan, nếu như ngươi có thể theo đuổi được A Ly, ta cũng sẽ không phản đối, chúng ta một nhà bốn người.
Lục Trạch cảm thụ ánh mắt sắc bén bên cạnh đang nhìn bản thân, khóe miệng giật giật, chỉ có thể cười xấu hổ, nữ nhân hắc tâm này, hắn có cảm giác có chút không chịu nổi a.
Lúc này, Lục Văn đột nhiên thở dài:
- Chúng ta phát hiện ngươi ở Hi Thủy rừng rậm ở ngoài thành, đáng tiếc không có thu kèm tin tức hữu dụng nào, nếu không nói không chừng ngươi có thể tìm được cha mẹ của mình.
Lục Trạch nghe vậy, hơi sững sờ, trầm mặc một chút mới cười nói:
- Mặc dù rất cảm tạ họ ban cho ta sinh mệnh, nhưng, cha mẹ ta, chỉ có hai người các ngài.
Đời trước, cha mẹ hắn ly dị, đều có gia đình riêng của bản thân, hắn đứng giữa tựa như một vật dư thừa, không nghĩ tới, đời này hắn còn thảm hại hơn, vừa ra đời đã bị vứt bỏ.
Có điều, mặc dù lão cha cùng mẫu thân đại nhân không phải cha mẹ ruột, nhưng Lục Trạch chưa bao giờ thấy cha mẹ nào tốt như vậy, với hắn mà nói, họ chính là cha mẹ ruột.
Lục Văn cùng Phó Thư Nhã phức tạp nhìn nhau, cuối cùng là Phó Thư Nhã cười nói:
- Được rồi, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của A Trạch, qua hôm nay liền chính thức trưởng thành, muốn lễ vật gì không? Chút nữa sẽ chuẩn bị cho ngươi!
Lục Văn nở nụ cười xấu xa:
- Hay là chuẩn bị cho ngươi mấy mỹ thiếu nữ... A nha!
Lục Văn còn chưa nói xong, đã bị Phó Thư Nhã không biểu tình đập ngã ra ghế salon, muốn dậy cũng dậy không nổi.
Lục Trạch vốn còn có chút động tâm, nhưng vừa nhìn gương mặt của Phó Thư Nhã, lập tức xoát xoát lắc đầu, mẫu thân đại nhân vô địch thiên hạ.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào!
...