Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 18

Ba cái bàn bát tiên hợp lại thành một bàn dài, trên mặt bàn bày chỉnh tề chút rượu với mấy cái chén. Vừa đi vào, mùi rượu, mùi trái cây, các loại mùi hoa đập thẳng vào mặt. Mấy loại rượu này đều là Phong Nhược Trần cho người đến thành Hành Châu vơ vét mang về.

“Bắt đầu đi.”

Hai người chia nhau mỗi người một bên bàn. Phong Nhược Trần làm tư thế mời, lại nói:

“Chỉ là không có thưởng phạt, chơi không vui.”

Phương Kính Tai không quan tâm, bưng lên chén thứ nhất:

“Được rồi, ngươi uống, sai liền đến lượt ta.”

“Được.”

Phương Kính Tai đem chén rượu lên mũi ngửi, nói:

“Rượu màu vàng, trong suốt, mùi rượu thơm ngào ngạt, nồng mà không mạnh, này chính là ‘nữ nhi hồng’ lâu năm.”

Nhãn trên vò rượu quay về hướng Phong Nhược Trần bên này, y không nói, nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Phương Kính Tai cầm lấy chén thứ hai, vẫn là nhìn trước ngửi sau, khóe miệng cong lên:

“Rượu Trúc diệp thanh, nước rượu xanh nhạt trong suốt, hương vị ngọt ngào vừa phải, êm dịu vừa miệng, uống ít nhưng điều hòa phủ tạng, thông khí dưỡng máu.”

Dứt lời trực tiếp đưa tới, Phong Nhược Trần nhận lấy cái chén, trên nhãn chính là ‘trúc diệp thanh’.

Hứng thú nhìn Phong Nhược Trần uống xong, Phương Kính Tai lúc này mới cầm lấy chén thứ ba, ngay cả ngửi cũng không thèm ngửi nói thẳng luôn:

“Màu giống như ngọc bích, đặc như sữa tươi, mùi trái cây nồng nặc, mùi rượu ưu nhã, ngon dịu, đủ cả năm vị, đây là loại đứng đầu tứ tuyệt Thanh Thành – Nhũ tửu.”

Phong Nhược Trần thua liền ba chén, trên mặt hơi lộ ra vẻ tán thưởng, nhận lấy Nhũ tửu uống một hớp nhỏ, khen:

“Chất lượng cực tốt, vị ngon.”

“Một, giọt, cũng, không, chừa, lại!”

Phương Kính Tai chỉ tay vào cái chén Phong Nhược Trần đang cầm, gằng từng chữ nhắc nhở.

Phong Nhược Trần lắc đầu, cười có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đem chén không cho hắn nhìn.

Tiếp tục uống thêm mấy chén, nóng rực, rất nồng, mặt Phong Nhược Trần cũng đã hiện lên tầng hồng nhạt.

Thấy y như vậy, Phương Kính Tai chỉ rượu còn dư lại trên bàn:

“Ở đây ít nhất phải hai ba mươi loại, Phong đại lão gia không sợ uống say mất mặt trước kẻ hèn này sao?”

“Đã là thi, dĩ nhiên sẽ không qua loa như vậy.”

Phong Nhược Trần đi vòng qua bàn đến bên Phương Kính Tai, thay hắn cầm một chén đứng lên, “Nhưng cũng không thể vừa mới bắt đầu đã gây khó cho Phương nhị thiếu gia được.”

Trong phòng  tràn ngập các loại mùi rượu, thời gian lâu cũng khiến cho người ta bắt đầu đần độn không rõ loại nào với loại nào. Phương Kính Tai nhận lấy cái chén nhìn màu rượu, sau đó đưa lên mũi lấy tay quạt quạt ngửi thử, mùi rượu rất đậm, trộn lẫn một chút hương thơm là lạ, Phong Nhược Trần nhíu mày nghĩ trong chốc lát, lần đầu tiên lướt qua miệng chén, sau đó gật đầu, như có tính toán trước trong lòng, chỉ vào cái chén trong tay Phong Nhược Trần nói:

“Màu cam lại có chút xanh lục, trong suốt, vào miệng thì ngọt, ngọt mà không ngấy, mang theo vị thuốc đông y, khiến người ta không ngán, chưng cất rất vừa miệng, cay mà hắc, sau khi uống thì thần sắc nhẹ nhàng khoan khoái, đây là ‘Tô hợp hương tửu’. ”

Phong Nhược Trần lắc đầu, “Sai rồi!”

“Để ta uống thử!”

Phương Kính Tai cầm lấy chén nhỏ uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong cũng nhíu mày:

“Có người nói ‘Mỹ tửu xương bồ hương Lưỡng Hán, nhất hộc giới để ngũ phẩm quan’ ta thấy cũng không hơn gì cái này.”

Phong Nhược Trần đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ra Phương Kính Tai tự mình uống chén rượu kia rồi lại nghĩ y cố tình nói sai, cuối cùng dở khóc dở cười.

Mà mới vừa rồi trong nháy mắt, vẻ mặt sững sờ ngu si của y lọt hết vào mắt Phương Kính Tai, thế là hắn lại thêm dũng cảm, cầm lấy một chén khác trên bàn đưa cho Phong Nhược Trần, “Nhìn ngươi uống ta cũng thấy thèm, ngươi cũng sai, được rồi, ta uống.”

Giống như Phương Kính Tai hiểu rượu không hiểu trà, Phong Nhược Trần thông thạo trà nghệ, đối với rượu chỉ thường thôi, nhận cái chén ngửi lại ngửi, sau đó nếm thử một ngụm, không rõ lắm mà hỏi:

“Mạt hương tửu?”

Phương Kính Tai cong khóe miệng cười, Phong Nhược Trần giống như chấp nhận, thở dài, uống cạn chén rượu trong tay, sau đó lật lại, vừa nhìn – ‘Chi hương mạt lỵ’, tay run run:

“Ngươi trêu ta.”

“Sao lại là ta trêu ngươi? Phong đại lão gia là không đoán hết thôi.”

Phương Kính Tai lấy lại cái chén trong tay, liền đổi chén khác cho y.

Cứ như vậy ngươi một chén ta một chén, đến khi ngà ngà say Phong Nhược Trần lại có chút ngốc. So với suy nghĩ tỉ mỉ ngày thường, từng bước mưu tính, chẳng biêt có bao nhiêu khả ái, Phương Kính Tai hiếm khi nghĩ đến việc này, trong lòng thấy không thoải mái. Ít nhất lúc này, ở trước mặt đống rượu, Phương Kính Tai hắn mới là thần thánh!

“Hạnh nhân thiêu tửu?”

“Sai!”

“Đấy là Thiêu đao tử?”

“Cũng không đúng.”

“Không đoán được!”

Phong Nhược Trần đang muốn uống, Phương Kính Tai đoạt lại cái chén trong tay y.

“Đây là ‘Tất bát tửu’ của người Hồ, bỏ thêm gừng, quế, rễ cây tiêu, ngươi không thể uống.”

Nói, uống một hơi hết sạch, rượu kia vừa vào cổ họng đã cay gắt, khiến hắn sặc ra nước mắt.

Để chén xuống, chỉ thấy Phong Nhược Trần nghẹo đầu, ánh mắt mù mịt nhìn hắn:

“Thế nào?”

“Khó uống.”

Giơ tay áo lên định lau miệng, thế mà đối phương xông đến kéo vạt áo hắn.

Đầu lưỡi mềm mại lướt qua môi hắn, dừng lại trên môi, giống như tinh tế thưởng thức rồi sau đó dán chặt, tựa hồ chưa thỏa mãn, cạy mở kẽ môi đi vào dò xét, quấn lấy đầu lưỡi hắn mút lấy vị rượu còn dư lại lúc nãy, thế là mùi rượu, mùi trái cây, mùi hoa, còn có hương trà nhàn nhạt, xen lẫn vào nhau, liếm mút biến thành hôn sâu, bị người nào đó hôn lên, trong óc Phương Kính Tai cũng là một mảnh hỗn loạn.

Hắn không uống nhiều như Phong Nhược Trần, nhưng hầu như đều là rượu mạnh, lúc này rượu phát tác, đã cảm thấy một trận khô nóng trong cơ thể vọt lên.

Đưa tay muốn đẩy Phong Nhược Trần ra, nhưng tay vừa chạm vào vạt áo đã bị quỷ thần xui khiến đem tay mò vào trong. Người đối phương cũng nóng rực như mình, xúc tua trắng mịn khiến hắn nhớ tới một đêm kia ở dược lư.

Càng hôn càng suồng sã, Phương Kính Tai gạt cái chén trên bàn bát tiên, đẩy Phong Nhược Trần lên, sau đó đè xuống.

Quần áo xộc xệch bị kéo ra, dấu răng đỏ chói từ cổ đi xuống bụng, đầu v* bị trêu đùa đứng lên, Phương Kính Tai bị cồn ăn mòn hiện tại chỉ còn một ý niệm trong đầu, đem y ép chặt dưới người, sau đó hung hăng tiến vào y!

Nghĩ như thế, đang muốn thực thi thì đối phương đã khom đầu gối thúc vào chỗ yếu hại của hắn, ánh áng trong con ngươi xoay chuyển, giống như say mà cũng không giống.

“Đừng quên, ngươi còn nợ ta hai đêm… Hay là ngươi tính nợ thêm một trăm vạn lượng?”

Phương Kính Tai đau khổ nghiến răng:

“Lão tử nói không trả lúc nào?”

Nói xong kéo y từ trên bàn lên, ở trên môi cắn một cái.

“Nói, muốn ở đâu? Hay vẫn là ở phòng này?”
Bình Luận (0)
Comment