Ngày hôm sau, Phương Kính Tai đau đầu tỉnh dậy, trong đầu giống như có ruồi nhặng phá rối, vang lên ong ong.
Đợi khi thần trí thanh tỉnh mới nhớ đến bản thân, cánh tay vô ý chạm phải cơ thể ấm áp bên cạnh, nghiêng người nhìn, bất giác hít một hơi khí lạnh.
Tưởng rằng mình uống say nên mộng xuân, không nghĩ tới…
Thế là kí ức một đêm trước thay nhau nổi lên…
Một chút chống cự, đè nén thở dốc, cùng với người kia thực cốt tiêu hồn nóng bỏng sát sao…
Nhớ mang máng chính mình đặt người ở dưới thân liều chết trừu tống, đem một bụng bất mãn cùng buồn bực phát tiết lên người y.
Trong lòng Phương Kính Tai bắt đầu thấy hối hận, nhìn sống lưng trắng nõn trơn bóng đầy vết thâm, biết mình lúc đó không khống chế được, cảm thấy vô cùng may mắn khi mình không có chơi đùa chết người, nhưng mà…
Nghe đồn là công tử ‘Vô Song’ nhưng sao lại giống như chim non thế này?
Lúc sáp nhập, khí lực cũng không nhỏ, không ngờ cơ thể lại gầy yếu như thế…
Dù sao vẫn cảm thấy có cái gì không đúng…
“Này.”
Đưa tay đẩy người kia một cái, đối phương không có phản ứng thế là lại đẩy hai cái:
“Này, ngươi không sao chứ?”
Nhìn y vẫn nằm không nhúc nhích, trong lòng Phương Kính Tai có chút luống cuống, liền lại gần nhìn một cái…
Ác mộng!
“A ── a a a ──!”
Tiếng kêu thảm thiết xé trời.
“Sáng sớm ngươi gào thét cái gì?”
Người nọ quay người lại, vẻ mặt mệt mỏi, thanh âm cũng khàn khàn.
“Phong, Phong, Phong…”
Phương Kính Tai ôm chăn núp ở một bên, run run rẩy rẩy chỉ vào trước mặt người nọ, líu lưỡi nửa ngày cũng không biết nói cái gì.
Người nọ nhếch một bên mày:
“Làm sao mà vẻ mặt như thấy quỷ thế?”
Phương Kính Tai cuối cùng cũng từ dư vị khiếp sợ trở lại bình thường:
“Phong, Nhược, Trần! Ngươi ngươi ngươi sao ngươi lại ở nơi này?”
Phong Nhược Trần quét mắt nhìn hắn một cái:
“Ngươi cho là ai ở chỗ này?”
Nói xong vén chăn lên lộ ra một thân chứng cứ phạm tội.
Thế là tầm mắt Phương Kính Tai vẫn không nhúc nhích rơi vào giữa hai chân Phong Nhược Trần… Nơi đó một mảnh hỗn độn, nhắc nhở hắn lần nữa…
Đây không phải là mơ!
Chính mình lại đem y biến thành Mạch Ngọc!
Phương Kính Tai à Phương Kính Tai, đến heo ra ngoài còn phân biệt đâu là con của mình, ngươi cư nhiên lại đem hai người nhận nhầm, ngươi ngươi ngươi, quả thực… Ôi.. hiện tại cũng không quản được mấy thứ đó, trọng yếu là… cái này làm sao mà giải quyết?
Hay là nói mình say đến bất tỉnh nhân sự một chút cũng không biết…
Có quỷ mới tin!
Chỉ có thể nói mình uống say coi y là Mạch Ngọc…
Không được!
Ngay cả một nam quan còn không giải quyết được chẳng phải là càng khiến y thêm chê cười?
Phương Kính Tai ôm chăn vào ngực nghĩ làm sao kiếm cớ, mà Phong Nhược Trần lại có vẻ bình tĩnh khác thường.
Y qua quýt lau thân thể, mặc quần áo tử tế liền gọi tiểu nhị mang giấy bút đến.
Phương Kính Tai tưởng là mình nghe lầm, không phải trước tiên nên gọi nước nóng hay đồ ăn sáng sao?
Qua chốc lát, tiểu nhị liền đem giấy bút cùng mực tới. Phong Nhược Trần nhận lấy ngồi ở trước bàn, không biết từ đâu móc ra một bàn tính ‘lạch cạch’ một bên đọc một bên tính.
“Trà mới mười lăm thuyền, mỗi gánh mười ba lượng, trên đường báo thuế bốn lần mỗi lần hai nghìn lượng, gấm Vân Nam năm thuyền…”
Phương Kính Tai cuốn chăn thành một cục:
“Ngươi tính cái gì thế?”
“Bồi thường.”
Phong Nhược Trần đem bàn tính đến trước mũi hắn đâm một cái:
“Tổng cộng là một trăm hai mươi vạn lượng, nể tình hai nhà Phong, Phương nhiều năm qua lại cùng với tiền tài Phương gia đạt được, ta thu ngươi một trăm vạn lượng không tính là quá đáng.”
“Ngươi nói cái gì? Một trăm vạn lượng?”
Phương Kính Tai thoáng cái nhảy dựng lên:
“Đầu bài Ỷ Hương Các cùng lắm một đêm ngàn lượng, ngươi coi ngươi là ai?”
Phong Nhược Trần khí định thần nhàn nâng chén trà lên nhấp một ngụm:
“Ngươi cũng nói đó là đầu bài Ỷ Hương Các… Nếu Phong mỗ thật sự muốn đem chuyện này vỡ lở ra, ngươi cho là một trăm lượng bạc có thể đòi lại công bằng cho Phong mỗ?”
Phương Kính Tai nổi giận:
“Ngươi biết ta uống say? Họ Phong ngươi một đại nam nhân lẽ nào ngay cả phản kháng cũng không được liền để ta thượng?”
Phong Nhược Trần không lập tức bác bỏ hắn, tiếp tục uống trà, một hơi lại một miếng, sau đó đặt chén trà xuống.
Phương Kính Tai chú ý tới trên mặt y có bốn dấu ngón tay, mà mấy vết tích trên cổ cũng thình lình đập vào mắt.
Phương Kính Tai chịu đựng đau đầu bắt đầu nhớ lại…
Hắn lúc đó đã say cực độ, mơ mơ màng màng nhìn thấy Mạch Ngọc, đối phương nói tiểu nhị muốn một phòng hảo hạng sau đó tự mình đỡ hắn đi vào.
Vừa vào cửa, đã lôi kéo y lên giường đè xuống, lúc đó bởi vì đối phương không phối hợp mà kích động cho y một phát, còn nói cái gì ngươi trời sinh là người bị người thượng còn giả bộ cái gì thanh cao, đến trên giường người kia vẫn giãy dụa chống lại liền bóp cổ y…
Thế là, cứ như vậy, bản thân mình mạnh hơn y.:v /
Phương Kính Tai có chút không giám tin tưởng sự thật này, không sai, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, trốn cũng trốn không thoát.
Ý thức được đây là lỗi của mình, ngay sau đó khí thế hắn liền giảm một nửa.
“…Lão tử há lại là người dám làm không dám nhận! Họ Phong kia, phải bồi thường ngươi lão tử không có ý kiến, thế nhưng muốn một trăm vạn lượng có phần hơi quá.”
Phương Kính Tai nắm chặt chăn trên người, len lén liếc y. Chỉ thấy y một tay chống mặt, một tay kia ở trên bàn tính gảy, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu, hạt châu trên bàn tính lạch cạch vang lên, đem Phương Kính Tai đã giống như chim sợ cành cong bị dọa đến ngẩn ra.
“Được rồi, bạc có thể không tính, nhưng Phong mỗ không bao giờ làm thâm hụt tiền buôn bán.”
Nói xong múa bút trên giấy gạch một cái:
“Ngươi để ta lần tới thượng. Chuyện tối qua Phong mỗ coi như chuyện cũ bỏ qua.”
“Thượng? Lần tới thượng?”
“Không muốn?”
Phương Kính Tai âm thầm cắn răng, chính mình đuối lý chỉ có thể trơ mắt nhìn. Cho dù có trăm nghìn bản thân cũng không muốn, thế nhưng vừa nghĩ đến một trăm vạn lượng, lại đem suy nghĩ cắt ngang một cái:
“Thượng liền thượng, mỗi người một lần coi như trả hết nợ!”
Phong Nhược Trần ngẩng đầu, mi mục sáng chói khóe miệng mỉm cười:
“Phong mỗ nói chỉ một lần sao?”
Vươn tay đến trước mặt Phương Kính Tai đang ngây ra, trước giơ trón trỏ lên.
“Đây là vốn.”
Tiếp theo giơ ngón giữa.
“Như thế này mới không thua thiệt.”
Sau đó đến ngón áp út.
“Đây mới là lãi.”
Phương Kính Tai sớm đã tức giận đến mức không nói được gì, trợn tròn mắt trừng Phong Nhược Trần, biểu tình kia tựa hồ muốn đem y một hơi nuốt vào.
Trên giấy, Phong Nhược Trần viết xong một khoản cuối cùng, nhấc lên thổi khô:
“Không đáp ứng cũng được…”
Buông tay, “Cầm một trăm vạn lượng đến đây.”
Phương Kính Tai nhấc chân, tiến lên đoạt tờ giấy kia, vẻ mặt hung tợn cầm bút trên bàn kí tên của mình, sau đó đem bút ném một cái:
“Ba lần thì ba lần, sợ ngươi sao!”
“Phong mỗ nói là ba lần?”
Phong Nhược Trần chỉ chỉ mặt trên cho Phương Kính Tai nhìn.
Đúng vậy, ba, đêm!
Còn bao nhiêu lần… Phong Nhược Trần nhìn Phương Kính Tai từ đầu đến chân quét một lần:
“Vậy còn để xem biểu hiện của Phương nhị gia.”
Thực đẹp mắt, khẽ cười.
Phương Kính Tai chỉ cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một tiếng.
“Con mẹ nó, ngươi dám sai khiến lão tử!”
Phong Nhược Trần không đếm xỉa gì đem tờ giấy kia cất xong, sau đó đi ra ngoài. Lúc đi qua Phương Kính Tai còn đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
“Một tờ khế ước, nếu Phương nhị gia đổi ý, tiền bồi thường còn cộng thêm phí bội ước…”
Người đã đi ra tận ngoài cửa, còn không quên lui lại nhắc cho tỉnh:
“Mười lăm tháng này, Phong mỗ đến thu đêm đầu tiên, lúc đấy nhớ kĩ rửa sạch rồi nằm lên giường chờ Phong mỗ.”
“…”
Một lúc lâu…
“Họ Phong! Lão tử cho ngươi thượng liền theo họ của ngươi!”