Mâu thuẫn với đại ca còn chưa chấm dứt, khiến trong lòng Phương Kính Tai cực kì không chấp nhận được. Thế nhưng đại ca đi một ngày một đêm, hiện tại dù cho bay cũng đuổi không kịp. Nghĩ đại ca trở về liền thành thật ở trước mặt hắn nhận lỗi, mua bánh hoa quế dỗ hắn. Huynh đệ không nên trở mặt thành thù, không phải sao?
Vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác ôm vò rượu đến cửa Phong phủ, đứng ở nơi đó nhìn đại môn sơn son đóng chặt, Phương Kính Tai nhưng lại có chút do dự.
Bởi vì hắn cảm thấy mình trước kia suy tính rất buồn cười, đào hoa nhưỡng này dù tốt cũng không thay được cực phẩm danh hào mỹ tửu, lúc ở Hàng Châu, Phong Nhược Trần ngay cả rượu cây xương bồ cũng có thể tìm được, sao có thể đem rượu này để vào mắt.
Phương Kính Tai a Phương Kính Tai, ngươi lại nằm mơ rồi.
Phương Kính Tai đang muốn xoay người trở về, lúc này, đại môn ‘cạch’ một tiếng vang lên. Mở cửa chính là Như Mặc, Phong Nhược Trần tiễn một nam tử trung niên quần áo hoa quý vẻ mặt tố đạm đi ra, đi tới cửa liền hướng người nọ cung kính vái chào.
“Xin Thường quản gia hướng Hoài Vương truyền đạt lòng biết ơn của tại hạ.”
“Phong lão gia không cần khách khí.” Người nọ đáp lễ, sau đó leo lên nhuyễn kiệu rời đi.
Phương Kính Tai biết y đã thấy mình, liền đứng im ở nơi đó. Phong Nhược Trần nhìn theo đỉnh cỗ kiệu đi xa, sau đó quay đầu, cười chói lóa:
“Ta nghĩ sau hôm nay trời sẽ mưa lớn.”
Phương Kính Tai ở trong lòng nghiến răng, con mẹ nói, lão tử cũng biết sau hôm nay trời mưa to!
Giấy niêm phong mở ra, trong phòng tràn ngập hương rượu.
Chất lỏng màu hổ phách trút xuống trong chén, Phương Kính Tai không chớp mắt nhìn ngón tay gầy gò của đối phương nâng lên chén rượu đưa tới bên mép.
Người nọ uống một ngụm, tinh tế thưởng thức, trên mặt không có biểu tình, Phương Kính Tai lại càng có chút khẩn trương, siết chặt nắm đấm toát mồ hôi.
“Thế nào?”
Phong Nhược Trần để ly xuống, thản nhiên cười, “Vào miệng đậm đà, lại hàm chứa chút cổ xưa thanh thuần, đạt đến tuyệt phẩm rượu ngon.”
Phương Kính Tai thở dài một hơi, trong ngực lập tức vui vẻ, tự tay cũng rót cho mình một chén, rồi sau đó giơ cao chén rượu nhẹ nhàng lắc lư, “Nếu không phải là vì muốn cho ngươi tâm phục khẩu phục, ta mới không muốn đem rượu này cho người khác đâu.”
“Lẽ nào khiến Phong mỗ khâm phục khẩu phục mới là quan trọng?”
Gương mặt Phong Nhược Trần ôn hòa, nhìn không ra hỏi cái này là thật không biết hay cố ý không biết.
Phương Kính Tai ngạnh một chút nhưng không đáp, không phải đáp không được, mà là không muốn khiến y biết mình để ý.
Đối với Phương Kính Tai mà nói, đây là việc duy nhất hắn đạt được khi so sánh với Phong Nhược Trần, cái loại vui sướng thắng được đối phương, khiến cho hắn đặc biệt thỏa mãn.
“Kỳ thực thế nhân nói sao cũng không quan trọng, mình thấy tốt là được rồi.”
Phong Nhược Trần nâng chén rượu uống một ngụm, nói, “Tựa như hoa đào này, chỉ có gặp ngươi tài năng mới có thể hóa thành thuần túy vĩnh viễn, nếu là chỗ khác, hương thơm bất quá là rơi rụng đầy đất mà thôi.”
Phương Kính Tai nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, nghe y nói như thế, trong lòng đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ nhỏ đến lớn cũng không có người công nhận qua, mà đời này người đầu tiên tán thưởng hắn, lại chính là người hắn ghét nhất.
“Ngươi không cần nói mấy lời này lấy lòng ta, nếu thật là thích, sang năm tặng ngươi mấy vò được rồi.”
“Vậy tại hạ cám ơn trước.”
Phong Nhược Trần cười chắp tay, sau lại nghĩ tới cái gì đó, hỏi:
“Rượu này liền kêu ‘Đào hoa nhưỡng’? Không có tên khác sao?”
Phương Kính Tai nhìn y một cái, “Hoa đào chế riêng cho rượu đương nhiên kêu Đào hoa nhưỡng, chẳng lẽ còn kêu ‘Lê hoa bạch’, ‘Hạnh nhân hoàng’ phải không?”
“Ta cũng không phải có ý này, giống như ‘Nữ nhi hồng’ có danh ‘Hoa điêu’, ‘Trúc diệp thanh’ kỳ thực là ‘Phần tửu’… Rượu ngon như vậy, nên có một cái tên động nhân.’’
Phương Kính Tai không kiên nhẫn xua tay, “Ta chơi không nổi cái vẻ nho nhã các ngươi.”
Im một chút, đột nhiên nhào vào bên bàn sát lại Phong Nhược Trần nói:
“Đều nói Nhược Trần công tử tài học hơn người, ngươi nghĩ tên xem.’’
Phong Nhược Trần nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi, trong miệng khẽ ngâm:
“Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong…” (*)
Rồi mới quay đầu:
“Ngươi xem, kêu ‘Tiếu xuân phong’ thế nào?”
“Được!’
Phương Kính Tai vỗ bàn một cái, sau đó nâng chén rượu cùng Phong Nhược Trần cạn:
“Hoa đào rơi lả tả qua đi thời gian rực rỡ, hóa thành hương rượu tiếu xuân phong, tên này ta thích.”
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nhưng lại phát hiện, lần này đổi lại Phong Nhược Trần cầm chén ánh mắt chăm chú nhìn mình, Phương Kính Tai không khỏi có chút kỳ quái, đưa tay trước mặt y quơ quơ, ai ngờ y đưa tay nắm lại.
Hai bên nhìn nhau, không nói gì, Phương Kính Tai tựa hồ có thể cảm giác được đây đó trong phút chốc có mạch nước ngầm tràn vào, nhưng mà tụ ở nơi đó sợ rằng chỉ một động tác liền kích thích cuộn trào mãnh liệt khôn cùng đem hai bên nuốt trọn.
Ước chừng một khắc, Phong Nhược Trần có phản ứng trước, y từ từ tiến lại gần, sau đó…
Bốn môi cùng chạm…
Hơi thở từ lâu đã quen thuộc, không có bất kỳ chống cự thậm chí còn chủ động hé miệng nghênh tiếp đối phương, trong vạn dặm truy đuổi dây dưa, ý thức tán loạn.
Một lúc lâu, Phong Nhược Trần mới lui lại, nhưng vẫn nắm tay hắn không có hành động gì nữa, Phương Kính Tai có chút kinh ngạc.
“Không… làm sao?”
Thanh âm ép xuống thấp nhất, hỏi. Kỳ thực lúc bị bắt gặp ngoài cửa, Phương Kính Tai cũng đã chuẩn bị tâm lý, tự mình giống như dâng hàng đến cửa, theo đạo lý Phong Nhược Trần sẽ không thể không làm gì được.
“Ta không muốn… Như thế ngươi sẽ mau trả hết nợ.” Phong Nhược Trần hàm thanh mà nói.
Buông ra hai tay Phương Kính Tai, sau một khắc, lại bị hắn cầm ngược lại.
Phương Kính Tai thấy Phong Nhược Trần vẻ mặt giật mình, tầm mắt nhìn lên hầu hết y chuyển động, xuống chút nữa, là xương quai xanh mơ hồ lộ ra sau cổ áo…
Bụng dưới dần dần dâng lên một đoàn lửa nóng, như bị lửa đốt đến đau nhức.
Ông trời! Phương Kính Tai trong lòng thở dài một tiếng, mình nhất định bị điên rồi!
Hắn đối với y cuối cùng nảy sinh sắc dục!
Người trước mắt này, không có vóc người xinh đẹp dung nhan tuyệt lệ như nữ tử, cũng không hiểu được kĩ năng uyển chuyển trên giường như tiểu quan hay lấy lòng, thậm chí, giữa bọn họ ngay cả xã giao vui vẻ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng hắn sinh ra ý niệm như vậy, không chỉ một lần.
Muốn nhìn y bị đặt ở dưới thân, muốn chà đạp dằn vặt y, muốn nhìn bộ dạng y mất trật tự…
Dục vọng một khi bị khơi mào, sao có thể dễ dàng dập tắt?
“Thế nhưng ta muốn…”
Phương Kính Tai mơ hồ nói một câu, liền sát lại gặm cổ y.
“Một trăm vạn lượng một lần.”
Phong Nhược Trần lần thứ hai hảo tâm nhắc nhở.
“Ngươi dám nói… Đây không phải là ngươi tình ta nguyện?”
Lần này Phương Kính Tai không bị số tiền dọa sợ, hắn biết, y sẽ không.
Tay tiến vào vạt áo đối phương dò xét, thấy đối phương không chống cự liền thuận thế đẩy y ngã trên mặt đất, chính mình nhảy qua ngồi trên người y, dục vọng đang gắng gượng chống đỡ nóng rực, đưa tay cởi y phục Phong Nhược Trần, dùng khẩu khí ác bá lấn lương:
“Lần trước không nhớ rõ, ngươi thua ta, lần này để ta cảm nhận một chút.”
“Chỉ sợ … cũng không phải hồi ức.”
Phong Nhược Trần cũng cười, cực kì thản nhiên nằm mặc hắn mở ra vạt áo, đem vạt áo mở rộng.
Trong mắt Phương Kính Tai tràn đầy tình dục, cúi đầu hôn bờ môi y, “Ta sẽ khiến ngươi… thực tủy biết vị.”
Vừa nói, bên trong ngoại trừ tiếng vải vóc va chạm, chỉ còn lại tiếng than nhẹ mơ hồ, lửa triều tình dục chia đều cho hai thân thể trẻ tuổi dây dưa với nhau, mà đang trong lúc cao trào, một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.
“Lão gia.”
Thanh âm Như Mặc ở ngoài cửa vang lên, “Tô lão bản, Lý lão bản, Giang lão bản đã tới, đang ở tiền thính chờ ngài.”
Hết chương 25
Nhân diện bất tri hà xứ khứĐào hoa y cựu tiếu đông phong
Trích trong
Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi
Đề tích sở kiến xứ) là một trong rất ít những bài Đường thi nói về chủ đề tình yêu của tác giả Thôi Hộ
Nguyên tác
題都城南莊
去年今日此門中,
人面桃花相映紅;
人面不知何處去,桃花依舊笑東風.Phiên âm
Đề Đô Thành Nam Trang
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứĐào hoa y cựu tiếu đông phongDịch nghĩa
Đề (thơ) ở trại phía Nam Đô Thành
Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng
Gương mặt người xưa giờ không biết chốn nao(Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông.Đô Thành: Tức Trường An (kinh đô nhà Đường)