Phương Kính Tai rón rén ra khỏi phòng Phương Hiếu Tai, sau đó cẩn thận cài lại cửa.
“Bộ dạng gì đây?”
Thấy người đi ra, trên hành lang thẳng tắp Phong Nhược Trần đứng chờ. Phương Kính Tai đặt ngón trỏ trên môi tỏ ý đừng lên tiếng, sau đấy chỉa chỉa bên ngoài, Phong Nhược Trần hiểu ý gật đầu, hai người cùng đi khỏi tòa viện.
“Đại phu khám qua, đại ca chỉ là hao tổn tinh thần, tinh khí nội kiệt nên mới ngất đi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục.”
Phương Kính Tai ngẩng đầu vươn tay duỗi người, mặt mày tươi tỉnh, khóe miệng đầy ý cười, “Ta thật cao hứng, thời gian dài vậy chưa có khi nào vui vẻ như hôm nay.”
Phong Nhược Trần vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Phương đại ca tử mà phục sinh bình an trở về, ngươi cuối cùng cũng không cần tự trách nữa.”
Gia nghiệp có thể chống đỡ, thế nhưng thứ mất đi chung quy sẽ không trở về, mà giờ khắc này, giống như lại được hồi sinh.
Phương Kính Tai đưa tay phủ lên bàn tay đang đặt trên vai mình, “Uống rượu đi, ta thật lâu chưa được say rồi.”
“Hử?” Phong Nhược Trần rất có ý mà cười, “Chẳng lẽ sợ uống say liền làm chuyện gì đó ngu ngốc, tỉnh lại bán thân?”
Tâm tình tốt trước đó của Phương Kính Tai bị gió cuốn sạch, đem tay Phong Nhược Trần trên vai bỏ xuống, “Không nói ta còn nghĩ không ra, ngươi nói thật đi, lần kia ta có thật sự đã làm gì ngươi không…”
Tối hôm qua bế Phong Nhược Trần, sau đó phát hiện cảm giác không giống như trong trí nhớ của mình, đến tột cùng là mình uống say nhớ không rõ, hay là bởi đối phương phối hợp nên cảm giác bất đồng, hắn không nói được, không thể làm gì khác hơn là hướng đương sự tìm chứng cứ.
“Đối với ta làm cái gì?”
Phong Nhược Trần giả vờ không biết gì, ung dung cười, khiến Phương Kính Tai nhịn không được đi tới cắn y một cái.
Phương Kính Tai âm thầm nghiến răng, Phong Nhược Trần biết điều chuyển về trọng tâm câu chuyện, “Không phải ngươi nói đi uống rượu sao? Đi đâu đây? Ngươi bên kia, hay là ta đến chố đó?”
“Này, ngươi đừng đi! Họ Phong, ngươi còn chưa nói xong!”
“Nói cái gì? Sự thực ngươi cũng nhìn thấy.”
“Vậy ngươi lại để cho ta làm một lần, so với so với…”
“…”
“Á, sao ngươi lại cắn ta?!”
Thanh âm huyên náo càng xa, Phương gia buồn tẻ thật lâu cuối cùng cũng khôi phục chút sức sống ngày trước.
Trên phố đang có lời đồn, chính là lão gia Phương gia và đại thiếu gia mong muốn con trai thứ thành tài, cho nên mới mượn tai nạn này mà tôi luyện, mà nay phương Nhị thiếu gia không phụ sự mong đợi của mọi người cuối cùng nên hồn, thế nên Phương đại thiếu gia trở lại.
Lời đồn vẫn là lời đồn, tám chín phần mười là không thể tin, mà người của Phương gia rất rõ ràng, Phương đại thiếu gia quả thực gặp chuyện. Thế nhưng Phương Hiếu Tai nói mình gặp cướp đốt thuyền may không chết, mà lại lưu lại đến một nông trang phụ cận, ở đó một thời gian, còn chuyện vì sao không lập tức trở về thậm chí ngay cả báo bình an thư cũng không có, Phương Hiếu Tai lựa chọn im lặng, có lẽ, càng giống như đang trốn tránh.
Hắn không nói, Phương Kính Tai cũng không hỏi nhiều, chỉ là lúc ngắm trăng nghe tiếng gió đại ca như biến thành người khác, giống như có rất nhiều tâm sự, thường thường một mình rơi vào trầm tư, ngồi xuống liền là một ngày.
Qua mùa mưa dầm Giang Nam, lá trà Phong gia đều an toàn chuyển xong, sau đó liền đến lượt rượu Phương gia còn tồn lại. Nhưng là chẳng biết tại sao, cường đạo hai bờ sông Hoài vô cùng phách lối, thấy thuyền liền cướp cũng không thèm nói đạo lý, thậm chí ngay cả đội thuyền của quan phủ cũng không buông tha, trong thời gian ngắn đã khiến các thương hộ bàng hoàng, vốn là phải đi thủy lộ đều đều đổi hết thành đường bộ.
Hàng Phương gia chỉ có thể đi đường thủy, Phương Hiếu Tai biết tin hai bên sông Hoài kiệt lực khuyên can, thế nhưng hàng hóa đã đọng lại hai tháng, không thể tồn thêm nữa.
“Ta cùng ngươi đi một chuyến đi.”
Phong Nhược Trần nói, qua sự việc kia thanh âm có chút khàn khàn, nghe rất mê người.
Phương Kính Tai còn tham luyến không thôi nằm ở trên người y hôn môi liếm lộng, nghe Phong Nhược Trần nói như thế, không hiểu ngẩng đầu, “Ngươi đi làm gì? Cùng bọn họ đấu võ mồm?”
Phong Nhược Trần chỉ cười không nói, Phương Kính Tai không thích bộ dạng y lúc này, luôn cảm giác mình chính là con chuột bị đùa giỡn dưới móng vuốt. Liền đỡ hông của y đem chính lời kia lấp lại, mất sức của chín trâu hai hổi mới đem y áp đảo, lại phí hết sức lực mới tóm được y, không lấy cả vốn lẫn lãi đem về thật không có nguyên tắc thương nhân.
Mấy ngày sau, Phong gia lão gia theo thuyền Phương gia xuôi nam giao hàng, thuận tiện còn thuê mấy người trong tiêu cục võ sư đồng hành, một đường thuận lợi không bất trắc. Lúc trở về, Phương Kính Tai còn đem Phong Nhược Trần ra, không có việc gì thần kinh như vậy mà ầm ĩ, phải biết rằng hắn Phương Kính Tai trời sinh phản cốt, người gặp người sợ, quỷ gặp…
Lời còn chưa nói hết, thân thuyền một trận lay động kịch liệt, hai người trở lại trong khoang liền thấy thương thuyền của mình bị mấy thuyền nhỏ vây quanh.
Thấy thế cuộc như này, nghĩ mình thật sự đụng phải cường đạo như lời đồn, Phương Kính Tai không khỏi có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, mà Phong Nhược Trần không sợ hãi, ghé vào tai hắn nói nhỏ, “Nhìn đi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thật đúng lúc, Phong mỗ có thể mở mang kiến thức một chút phương Nhị thiếu gia ‘trời sinh phản cốt, người gặp người sợ’.”
Phương Kính Tai không cãi lại, chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống bụng tức.
Tặc thuyền tiếp cận thương thuyền bọn họ, một đám người cầm gậy gộc nhảy lên khoang thuyền, mấy người võ sư kia mỗi người vẻ mặt túc mục chuẩn bị một hồi ác chiến, ai biết những tên này chỉ là chiếm thuyền nhưng không có động thủ, Phương Kính Tai đang buồn bực, đối phương bên kia có một giọng nói hồn nhiên, thanh âm vô cùng phách lối truyền tới.
“Kêu đương gia của các ngươi ra gặp ta.”Hết chương 38