Tùy Tình Sở Dục

Chương 21

Edit: Sam

Chuyến bay từ Hồng Kông trở về không gặp bất cứ chậm trễ nào, tới thành phố S đúng giờ.

Dung Tiễn nghe nói Dung Tư Hàm cùng Lý Lị trở về, sáng sớm đã kéo Cù Giản sang nhà họ Dung chờ Dung Tư Hàm trở về, sau khi bọn họ tới thì bố mẹ Dung Tiễn cũng qua đây.

Hiếm khi gia đình hai anh em đều ở đây, Dung Thành đích thân xuống bếp nấu ăn tại nhà, Lý Lị cũng giúp đỡ trong phòng bếp, bầu không khí trong nhà rất vui vẻ.

Trên lầu, Dung Tiễn giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau Dung Tư Hàm, vểnh môi không ngừng trò chuyện với cô, Dung Tư Hàm vốn định thu dọn đồ đạc trong hành lý, thấy phía sau Dung Tiễn còn kéo theo một người sắp làm bố, cô đành phải bỏ hết mọi chuyện trong tay, để Dung Tiễn ngồi yên trên giường, chuyên tâm trò chuyện với cô em gái.

“Em mang thai có gì không thoải mái không, có chỗ khó chịu không?” Dung Tư Hàm nhìn Dung Tiễn vừa được xác nhận mang thai một tháng, thấp giọng hỏi, “Khẩu vị thế nào?”

Dung Lục Lục khẽ đong đưa chân, nhún vai tỏ vẻ không gì: “Ăn rất ngon miệng, đưa tới thì ăn thôi, tốt lắm.”

Cù Giản cầm cốc nước ngồi ở sofa bên cạnh, lúc này anh ta thản nhiên cất tiếng: “Vậy đêm qua là cô nào cho gì cũng không ăn, bướng bỉnh ồn ào khóc lóc nói muốn nôn mửa, còn bắt anh ba giờ sáng đi mua khoai nướng?”

“Này!” Bạn học phụ nữ có thai bị vạch trần trước mặt chị gái lập tức không thể bình tĩnh, từ giường đứng bật dậy đi qua giơ tay đánh chồng.

Cù Giản để ý đứa con trong bụng, hai tay che chở mặc Dung Tiễn ra tay, rồi anh ta nói với Dung Tư Hàm ở phía sau vợ mình: “Em có cảm thấy tính tình cô ấy hiện giờ càng ngày càng giống một người không?”

Dung Tư Hàm cười nhẹ nhìn hai người họ, cô nghĩ ngợi rồi đáp: “Con thỏ xù lông của nhà Đan Cảnh Xuyên ư?”

Cù Giản gật đầu, vươn tay nắm lấy Dung Tiễn kéo xuống ngồi cạnh mình: “Hôm qua Oa Tử đã nói với anh hết rồi, vì suy nghĩ cho đứa con của chúng ta, sắp tới không thể để em chơi cùng với thỏ xù lông nữa, trừ phi trong tình huống đều có anh và cậu ta, vậy nên sau này em chỉ có thể tìm Bội Bội.”

Dung Tiễn mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt cầu xin lắc đầu thật mạnh: “Lần trước tới nhà họ Phó, em nằm trên đùi Bội Bội bị Phó Chính thấy được, cái tên lòng dạ hẹp hòi kia lúc ăn bữa tối bỏ thêm hai thìa muối trong cơm canh của em, còn ném áo khoác của em cho con gái anh ta làm vải vẽ tranh sơn dầu. Em không đi đâu! Đánh chết cũng không đi!”

Dung Tư Hàm ngồi xếp bằng trên giường, vừa nghe vừa cười: “Vậy xem ra vẫn là chỗ chị an toàn nhất.”

“Em cũng muốn chứ!” Dung Tiễn chun mũi, “Nhưng chị cũng sẽ quay về Hồng Kông.”

“Không nhất định trở về.” Lúc này cô vươn tay vén tóc, điềm tĩnh nói, “Lần này chị trở về nghỉ ngơi một thời gian, có lẽ nộp đơn xin từ chức cho Sở Tư Pháp, ở lại thành phố S tìm một công việc khác.”

Dung Tiễn từ trước đến nay đều lơ đễnh, nghe cô nói vậy cũng không suy nghĩ sâu xa, còn cười lộ ra hai chiếc răng: “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Vậy sau này em có thể giống như hồi trước mỗi ngày tới tìm chị!”

Dung Tư Hàm gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười đã hơi ảm đạm.

Lúc này Lý Lị đi lên gõ cửa bảo bọn họ xuống ăn cơm, Dung Tiễn tiến lên khoác cánh tay cô đi đằng trước, Cù Giản đi theo sau bọn họ, ánh mắt anh ta dừng trên người cô sâu thêm mấy phần.

**

Ăn xong buổi tối, mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, Dung Tiễn giấu đầu lòi đuôi lúc này mọi thứ đều lộ ra, giống như ông lớn sai khiến Cù Giản: “Em muốn uống nước, em khát nước!”

“Lúc ăn cơm uống nước gì chứ?” Mẹ Dung Tiễn ở một bên nói, “Tiểu Cù, con đừng để ý tính tình con nít của con bé.”

“Ai là con nít chứ?” Dung Tiễn lập tức bất mãn bĩu môi, “Con chính là một đóa hoa quân đội tiếng tăm lừng lẫy! Bất khả chiến bại đó!”

Lúc này Cù Giản buông đũa, đứng dậy bình tĩnh nói: “Anh đi múc canh cho em, lúc ăn cơm uống nước không tốt.”

Mẹ Dung Tiễn rất yêu mến đứa con rể này, bà lập tức trợn mắt nhìn con gái: “Con chừng nào thì có thể hiểu chuyện giống Hàm Hàm hả? Sau này sinh con rồi, Cù Giản chẳng khác nào một mình nuôi hai đứa con, nó không mệt sao?”

“Hứ, anh ấy thích.” Tuy nói vậy, Dung Tiễn ngồi tại chỗ lùa mấy miếng cơm, vẫn không thể kiềm chế đẩy ghế ra sau, đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Hàm Hàm, con nói chuyện với Lục Lục đi, không phải mỗi người đàn ông đều giống như Cù Giản, kết hôn lập gia đình, ngày tháng sau này nó phải biết làm thế nào thông cảm Cù Giản, chăm sóc gia đình mình mới đúng.” Ba Dung Tiễn phần nào bất đắc dĩ nói với Dung Tư Hàm.

Dung Tư Hàm cười gật đầu, thu đũa lại nhìn sang phòng bếp, ánh mắt cô lại lập tức ngơ ngác, hốc mắt dần sưng lên.

Cù Giản đang đứng tại bàn bếp múc canh, Dung Tiễn ôm anh ta từ phía sau, cười tủm tỉm làm nũng với anh ta, người đàn ông anh tuấn hết sức dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán vợ mình, nhu hòa tựa gió xuân.

Cô không khỏi nhớ tới hai ngày trước, trong căn hộ tại Hồng Kông, cô tan tầm trở về rót nước tại phòng bếp, Phong Trác Luân nhàn rỗi ở nhà vừa nấu bữa tối vừa biếng nhác trêu chọc cô, cũng trong không gian nho nhỏ ấy, khi nhìn nhau nụ cười xinh đẹp lại trêu chọc trên khuôn mặt anh khiến cô đang cầm cốc nước nhịp tim đập mạnh.

Thời điểm đó trong lòng cô đã có ý nghĩ sống cùng anh lâu dài một cách chân thật.

――

Cùng anh kết hôn sống chết, cùng nhau làm chuyện mà mỗi đôi vợ chồng sẽ làm, cùng nhau sắp đặt từng li từng tí trong cuộc sống tốt đẹp của họ, mỗi ngày đều thức dậy bên cạnh anh, từ nay về sau cho đến già.

Dung Tư Hàm thu hồi ánh mắt, lúc này cúi đầu nhắm mắt lại.

Cho dù khó khăn cỡ nào, cô cũng không dám, không muốn suy nghĩ chỉ một chút thôi về những điều đó, bởi vì lối ra cũng chỉ có một ―― liều lĩnh quay đầu lại, đẩy bản thân vào hoàn cảnh rốt cuộc không thể chạy thoát.

Mà điều này không nên do cô làm.



Khi Đường Thốc chạy tới Lan Quế Phường thì Phong Trác Luân đang tựa vào quầy bar, áo sơ mi cởi ra hai nút áo, cười đến mức gọi hồn xinh đẹp, anh ngửa đầu lại rót vào một ly rượu.

Một đám phụ nữ xung quanh vây quanh quầy bar, chen chúc đẩy đưa muốn đi về phía chỗ anh, Đường Thốc cao giọng hô lên “Làm ơn”, vất vả lắm mới từ trong đám người chen vào.

Anh ta giật lấy ly rượu trong tay Phong Trác Luân, nhìn lướt qua một hàng vỏ chai trên bàn, anh ta phát điên nói: “Con mẹ nó, anh không muốn sống nữa à?!”

Một hàng rượu này liếc một cái gần như hai mươi mấy chai!

Khuôn mặt Phong Trác Luân đỏ lên bởi rượu, anh cong khóe môi, cười nói: “Không chết được.”

Anh thật sự đã say rồi, cặp mắt xinh đẹp vừa đen lại sáng đượm một lớp sương mù hơi mỏng, nhưng rải rác đến mức ngay cả chút tiêu cự cũng không có, từ đầu đến chân ngay cả trên tóc đều là mùi rượu nồng nặc.

“Anh cứ vậy thế nào cũng sẽ đến bệnh viện rửa ruột!” Đường Thốc cáu kỉnh cào tóc, lúc này anh ta quăng đi biên lai tính tiền, rồi kéo anh ra bên ngoài, “Anh có chút nhân tính được không, chết rồi giúp anh nhặt xác còn không phải ông đây hả!”

Anh bị kéo ra Lan Quế Phường, đứng ở góc đường người loạng choạng suýt nữa không đứng vững, Đường Thốc thấy thế vội vươn tay đỡ anh.

Từ đầu tới cuối trên khuôn mặt Phong Trác Luân chỉ mang theo nụ cười khiến người ta mê hoặc, trong bóng đêm dày đặc mà cực nóng khiến người ta kinh hãi.

Đường Thốc nhịn vài giây, rốt cuộc kéo anh tức giận nói: “Anh chết là tốt nhất! Bây giờ chết đi! Tôi thực sự không hiểu, đã vất vả vậy xác định quan hệ ở bên nhau, giờ mới mấy ngày hả? Tại sao vẫn kiên quyết chia tay với cô ấy? Bây giờ anh có khổ sở đau lòng bao nhiêu muốn chết thì thế nào, người ta đã đi rồi, không bao giờ trở về nữa!”

Lúc này anh hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến cạnh đèn đường ở góc đường mà dựa vào, âm thanh hơi khàn: “Không về thì tốt.”

Ở tại đây, cô mới bị cuốn vào lốc xoáy càng sâu này, sống mệt mỏi cực nhọc, chịu đựng nguy hiểm và dằn vặt mà cô không nên chịu đựng.

Cả đời phụ nữ có bao nhiêu cái tám năm, anh đã ích kỷ níu giữ cô lâu như vậy, anh đã thỏa mãn rồi.

“Phong Trác Luân, hiện tại tôi cảm thấy anh thực sự hèn nhát nhu nhược.” Đường Thốc nghiêm nghị, nhìn anh gằn từng tiếng nói, “Tôi không biết anh đang sợ cái gì, không dám hứa hẹn với cô ấy, chính mình không muốn trao ra toàn bộ thể xác tinh thần, khiến cô ấy và bản thân đều không có cảm giác an toàn, thích một người nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là tốt rồi, mẹ nó đây là lời phi lý! Nếu đối phương thật sự thích anh, cô ấy tuyệt đối sẽ không muốn bị anh nhường cho bất cứ người nào, tại sao người bảo vệ cô ấy để cô ấy sống tốt không phải anh mà là người khác?”

Hai bên đã yêu thương một lòng hướng về nhau thì tại sao không cố hết sức để được ở bên nhau?

“Cậu cũng biết tôi vô trách nhiệm với phụ nữ bao nhiêu, đàn ông giống như tôi hoàn toàn không đáng để phó thác.” Anh im lặng một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Đường Thốc, nhếch khóe miệng trầm giọng nói, “Bởi vậy thực ra tôi không phải nhường mà là cam tâm tình nguyện.”

Anh xứng đáng không có gì cả, anh xứng đáng cô độc cả đời, có hồi ức về cô đã có thể chèo chống sự cam tâm tình nguyện của anh, thả cô đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi mọi thứ, rời khỏi ký ức của bọn họ, không bao giờ trở về nữa.

Đường Thốc nhìn thấy anh cười, trong lòng anh ta lại cảm thấy khó chịu như là bị kim đâm.

Nụ cười như vậy, không phải nước mắt, không phải gào thét điên loạn, là nụ cười đã tuyệt vọng đến nỗi không thể cầu xin gì nữa, tình nguyện một mình cam chịu vạn kiếp bất phục.

Lúc này bước chân Phong Trác Luân hơi loạng choạng đi tới ven đường, anh vươn tay đón xe taxi, trước khi ngồi vào anh quay đầu dùng sức vỗ vai Đường Thốc, thấp giọng nói câu: “Cám ơn.”

**

Mỗi một tấc trang hoàng trong nhà đều mang theo khí chất cao sang lạnh lùng, nguy nga lộng lẫy, trong không gian xa xỉ to lớn lại chẳng có chút sức sống.

Phong Trác Luân đẩy ra cửa chính tiến vào, vẻ mặt hờ hững kéo ra một cái ghế tại bàn ăn ngồi xuống.

“Ô, nhìn xem ai kìa.” Một người đàn bà xinh đẹp ngồi tại một đầu bàn ăn, lúc này bà ta vươn tay về phía người làm bên cạnh nói, “Khách quý trở về, chị đi bảo phòng bếp bưng lên thêm hai món.”

Ngồi bên cạnh người đàn bà chính là La Khúc Hách, hắn ăn vài miếng đồ ăn, ánh mắt lạnh lùng tao nhã hướng về phía Phong Trác Luân.

Lúc này một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống, mặt mày anh tuấn, phong thái hết sức xuất chúng, ông ta ngồi xuống vị trí người chủ tại bàn ăn, nhìn thấy Phong Trác Luân ông ta cất tiếng: “Tiểu Du vừa đón về từ bệnh viện, bây giờ đang nghỉ ngơi trên lầu, ăn uống xong anh có thể đi lên thăm bà ấy.”

Từ đầu đến cuối Phong Trác Luân không nói lời nào, anh cầm đũa gắp đồ ăn dùng cơm, làm như không nghe thấy.

Người đàn ông trung niên nhìn anh, biểu cảm ôn hòa ban nãy đã thu về trong nháy mắt, lông mày ông ta hơi nhướn lên.

“Khúc Hách con có ngửi được mùi chua của rượu không?” Lúc này người đàn bà xinh đẹp kia buông đũa xuống, cau mày giơ tay bịt mũi.

La Khúc Hách cười với bà ta: “Cũng ổn, không nồng nặc lắm.”

“Chiều nay đi ăn với nhóm người Lưu phu nhân, bọn họ nói mấy câu mẹ cảm thấy rất có đạo lý.” Người đàn bà xinh đẹp trầm ngâm một lát, sau đó lấy khăn giấy lau khóe miệng, “Một người đàn ông có năng lực và vượt trội hay không thì phải xem người đó có khả năng tự kiểm soát không, không ham mê rượu chè chính là một ví dụ cơ bản nhất.”

“Cũng có thể tình huống mỗi người khác nhau.” La Khúc Hách cười ôn hòa, “Người làm thiết kế, mỹ thuật nghệ thuật, có lẽ cần phải phóng túng mới có được linh cảm làm việc.”

Người đàn ông trung niên nhìn người đàn bà xinh đẹp và La Khúc Hách một cái, ông ta điềm tĩnh cất tiếng nói với Phong Trác Luân: “Công việc thiết kế trang sức của anh dạo này tốt chứ?”

“Tốt lắm, cám ơn đã quan tâm.” Ánh mắt Phong Trác Luân khẽ động, rốt cuộc chậm rãi buông đũa xuống, anh cong lên nụ cười biếng nhác nói, “Ba.”

Người đàn ông trung niên gật đầu, lúc này ông ta gằn từng tiếng nói với La Khúc Hách: “Hiện tại nó ở Hồng Kông, còn chưa quay về Pháp, về phương diện nào anh cũng nên chăm sóc nó nhiều hơn.”

Người đàn bà xinh đẹp thấy thế cũng lập tức nói theo: “Dù sao đi lâu vậy rồi, cuối cùng không giống nơi mình đã quen thuộc, người một nhà không nói nhiều lời, đương nhiên là phải giúp.”

Phong Trác Luân cảm thấy nực cười nhìn bọn họ, sắc mặt này giống như thực sự lộ ra vẻ quan tâm, quả là chân thành.

A Nghiêm đứng phía sau La Khúc Hách không xa lúc này đi tới, đưa một xấp giấy cho La Khúc Hách, hắn cầm lấy rồi đứng dậy đi vòng qua bàn ăn tới bên cạnh Phong Trác Luân, đặt xấp giấy kia tại mép bàn ăn.

“Chút sức mọn, cậu đừng để ý.” Hắn cười tao nhã, ánh mắt dịu dàng, “Em trai.” ——
Bình Luận (0)
Comment