Túy Trường Sinh

Chương 106

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh —— “Lửa khói ngập trời? Không lẽ là chiến loạn?” Đế Quân bưng trà vào, không biết đã đứng bên ngoài bao lâu nữa.

Hạo Lâm quân cảm thấy mệt mỏi, không trả lời.

Đế Vô Cực nói: “Trận chiến này nếu xảy ra, không phải là loạn. Về cơ bản nếu có thể giết chết hai người kia, sẽ không vạ lây đến dân chúng. Nhưng bọn hắn có cao nhân phò trợ. Người này không chỉ tinh thông trận pháp, linh lực lại cao cường. Mặc khác bọn họ cùng với sát thủ giang hồ âm thầm cấu kết, khó ra tay. Nếu tiếp tục giằng co, chỉ còn cách dùng hạ sách.”

“Vương huynh, chưa biết thân phận cao nhân kia?”

Đế Vô Cực nghiêm nghị, gật đầu: “Sáng nay vừa nhận được tin, nhưng không có thu hoạch gì. Người này là một mối tai hoạ ngầm, chưa diệt trừ chưa thể yên tâm.”

“Nếu khai chiến, có thể khiến người này ra mặt không?”

“Mong là vậy. Nhân vật lợi hại như thế, trời đất này e không có bao nhiêu người. Nếu mời một số người tìm đủ mọi cách tra thân phận y chắc sẽ biết được. Ta đoán không lầm, khoảng nửa năm là tra ra.”

“Vương huynh muốn mời ai tương trợ?”

“…”

Thấy y không đáp, Đế Quân mỉm cười đặt khay trà xuống: “Chắc vương huynh cũng không muốn tuyên chiến.”

Đế Vô Cực bưng ly trà, chậm rãi uống: “Đúng vậy. Nếu thêm một trận hạo kiếp, e Hiến Thần sẽ sụp đổ.”

Hạo Lâm quân bỗng mở mắt, vội vàng nói: “Sẽ không đâu, có điện hạ ở đây, sẽ không thể xảy ra chuyện đó.”

“Đúng vậy, có vương huynh ở đây, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.”

Bọn họ lấy đâu ra cái loại tin tưởng này? Đế Vô Cực cười cười, không trả lời. Với tình thế hiện nay, mời hoàng đế ba nước cùng các quốc sư đứng ra chủ trì đại cục cũng là một biện pháp. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giết bọn họ thiên hạ sẽ thái bình, đây là chuyện trọng yếu. Hắn không muốn tương lai mình nhận được một quốc gia thương vong khắp chốn, một đất nước hoang tàn.

Ba người uống một hồi trà, Hạo Lâm quân ngủ tiếp. Đế Vô Cực và Đế Quân rời đi.

Thấy Đế Quân đau thương mà nhìn bên trong đến xuất thần, Đế Vô Cực trầm mặc.

“Vương huynh, thù này, Quân không thể không báo.”

“Ta nhất định giúp ngươi.”

Vừa biết dùng độc, còn biết trận pháp cộng với linh lực cường đại. Đây là một, hai, hay ba người? Nếu là một người làm, nhất định là loại giống con bạch mao hồ ly Chu Trọng Mộc kia. Lẽ nào bọn họ cũng có ngân phát thánh đồng? Nhưng năm năm qua, ở Hiến Thần không tìm thấy tin tức khả nghi gì. Huống hồ Liễu Thì quốc sư vì để tránh xuất hiện một tình trạng như Chu gia của Trì Dương, tăng cường giám thị rất nhiều.

Thần bí vậy, cuối cùng là nhân vật như thế nào?

Chưa diệt trừ người này đúng là khó an tâm.

Đế Vô Cực xoay người, bước nhanh khỏi Linh vương phủ.

Nếu là người giống vậy, chỉ có tên bạch mao hồ ly kia mới có thể giúp. Bất quá… Chưa muốn nợ y gì cả. Quên đi, lúc này không nên nghĩ tới hiềm khích lúc trước.

Trở lại Vân vương phủ, Đế Vô Cực đi thẳng vào thư phòng.

Vân vương phủ hôm nay giống hệt lúc đó. Lầu các đền đài cùng quang cảnh đều như hai mươi năm trước. Hơn mười toà cung điện xen lẫn với hoa viên, ưu nhã hoa lệ.

Vân vương thế gia từ trước đến nay hưng thịnh, không chỉ có phủ đệ ngoài kinh, trong kinh thành cũng có vài khuôn viên để thưởng thức. So với phủ đệ này thì không nguy nga tráng lệ bằng. Toà phủ đệ này được xây dựng cả ngàn năm trước, trải qua vô số phong ba vẫn hoa lệ đẹp đẽ. Có thể thấy được danh vọng của Vân vương đời trước như thế nào.

Vân vương hiện tại cũng hùng mạnh, thậm chí có thể nói khí thế chưa bao giờ có. Đổi chủ mới, cũng khiến toà phủ đệ ngàn năm như sống lại, cũng làm sống dậy một khát khao mãnh liệt.

Đi qua hoa viên, liền nhìn thấy một nhà thuỷ tạ nhỏ.

Nhà thuỷ tạ này nằm độc lập trên hồ, không có cầu bắt qua, bên bờ hồ cũng không có thuyền. Đây chính là thư phòng của Vân vương điện hạ. Dễ thủ khó công, đến giờ vẫn chưa có thích khách xông vào được đây.

Đế Vô Cực thả người, điểm nhẹ mặt hồ đáp xuống trước nhà thuỷ tạ.

Cửa mở ra, một đám hạ thần đang quỳ dưới đất hành lễ. Đối với bọn họ mà nói, đây chính là hoàng đế sau này, tất nhiên lễ nghi không được thiếu sót.

Đế Vô Cực bước qua bọn họ, ngồi xuống cái bàn chính giữa phòng bằng gỗ mun, lần lượt liếc nhìn bọn họ: “Ngồi đi.”

Quần thần đứng lên, ngồi nghiêm chỉnh.

Năm đó, hơn phân nửa cựu thần của Vân vương đều tự sát theo chủ, một số ít được tiên vương nhắc nhở, lui về ở ẩn chờ đợi ấu chúa. Bọn họ dốc lòng chuẩn bị nhiều chuyện, nghe nói Vân vương xuất thế, liền chạy đến đây mong góp sức. Không lâu sau, một số quan lại trong triều cũng sẵn sàng phò trợ Vân vương. Một phần vì bọn họ theo kẻ mạnh, phần khác vì có chút quan hệ với Đế Quân.

Nếu đã phò trợ một chủ, mấy năm qua cũng xoá bớt khoảng cách. Chí ít sẽ không ở trước mặt chủ tử mà nhăn nhó thiếu tự nhiên.

Đế Vô Cực đã có thể xác định, hắn có đủ trợ lực.

“Điện hạ lúc này đến Linh vương phủ, Hạo Lâm quân…” Binh bộ thượng thư thở dài một tiếng.

“Xem ra chỉ còn hai ngày.” Đế Vô Cực rũ mắt.

Mọi người nghe xong, đều thở dài.

Phàm là người từng đi theo tiên đế đều biết, Hạo Lâm quân không chỉ là nam phi của tiên đế mà còn là một vị quân sư. Mặc dù sau khi lên ngôi, tiên đế chưa phong quan để y thảo luận chính sự, nhưng ngày thường y đều giúp đỡ tiên đế xử lý công vụ, quản lý mật môn và giám sát tỉnh lị, là người tiên đế tín nhiệm nhất. Bây giờ y sắp chết, chính là tổn thất lớn nhất của phe Vân vương và Linh vương, mọi người đều tiếc nuối.

Đế Vô Cực không có biểu tình đặc biệt gì, dò xét sắc mặt mọi người xong mới nói: “Hạo Lâm quân đã không thể cứu, các khanh nên nghĩ xem làm sao giúp y báo thù.” Năm đó hắn chưa tới Giác Ngâm, Đế Quân vẫn còn là thái tử điện hạ, và Hạo Lâm quân thì canh giữ trước linh cữu. Bọn họ bị nhốt trong cung, không thể cầu cứu bên ngoài, còn không dám ăn các thứ do thiện thực ti mang tới. Hạo Lâm quân vì lo cho an nguy của Đế Quân, mới lấy thân thử độc. Không ngờ rằng Cảnh vương và Nhữ vương vốn đã muốn đưa bọn họ vào chỗ chết. Đợi khi Liễu Thì quốc sư phát hiện, ra sức bảo vệ hai người, bọn họ mới không phải chết đói trong cung. Dù sau đó có mời thái y đến giải độc, bệnh tình của Hạo Lâm quân không hề khá hơn, thân thể càng ngày càng suy nhược. Khiến Đế Quân tự trách đến bây giờ.

“Vâng, điện hạ.”

“Điện hạ, gần đây khắp nơi đều gửi công văn về bệnh dịch, còn có mấy lời đồn đại yêu ma làm loạn.”

“Bên kia thì sao?”

“Vẫn tiếp tục tích trữ quân lương, còn bố trí canh gác ngoài kinh trăm dặm, để ngừa bệnh dịch truyền vào cung.”

“Quốc sư đại nhân đâu?”

“Quốc sư đại nhân hiện đang ở Cung Từ Khê Dự. Diêu Duệ tôn giả đã đem tình hình gần đây báo cho ngài ấy, quốc sư nói sẽ đến các địa phương bị dịch trước để cứu chữa.”

“Điện hạ, may là linh thú của tiên đế vẫn còn, kinh thành mới được bảo vệ, bằng không bệnh dịch sẽ lan tràn các tướng sĩ có khả năng cũng nhiễm bệnh.”

Đế Vô Cực thản nhiên nhìn vị quan vừa báo, nói: “Nếu chỉ có kinh thành Hiến Thần được bảo vệ, ngày vong quốc cũng không xa. Nếu bọn họ bố trí canh phòng, chúng ta cũng phối hợp bố trí canh phòng theo. Phải chú ý cách ly người bệnh, sau đó xuất lương thực cứu tế.”

“Điện hạ anh minh, hạ thần thiển cận, thật xấu hổ vạn phần.”

“Điện hạ, khai chiến đã kề sát, dùng lương thảo vậy có thích hợp không?”

“Không sao, lương thảo có thể mua nữa.”

“Nhưng, hơn phân nữa lương thương trong kinh thành đều bán lương thảo cho Cảnh vương và Nhữ vương.”

“Bọn họ ham lời, giá cao sẽ bán. Huống hồ còn có lương thương ba nước kia.”

“Ngân khố…”

Đế Vô Cực nhìn thần sắc lo lắng của mọi người: “Ta biết ngân khố không còn nhiều, các ngươi an tâm.”

Vẻ mặt quần thần hơi nới lỏng. Nếu điện hạ nói không cần lo, việc này tất có thể giải quyết. Bọn họ từ trước đến giờ luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng phán đoán của chủ tử.

“Lúc xuất lương thực…”

“Thần đã rõ, vương gia nhân từ, dân chúng chắc chắn cảm kích ngài!”

“Ta không muốn khai chiến, Hiến Thần cũng không cần chiến loạn.”

“Điện hạ, nếu khai chiến, quân ta dũng mãnh nhất định bách chiến bách thắng.” Một vị tướng quân lên tiếng.

Đế Vô Cực uống hớp trà, nói: “Để dân chúng lầm than, không thể liên tiếp gặp nạn.”

Quần thần nhất thời im lặng. Đa số đều không hiểu được dụng ý hôm nay của chủ tử.

“Nhưng cứ như vầy mãi, kết cục càng khó lường. Chiến tranh, chỉ là hạ sách.”

“Vâng, điện hạ anh minh.”

Một vị thanh niên tuấn nhã ngồi giữa quần thần khẽ cười nói: “Ý của điện hạ, làm theo tiền lệ? Giống như kiếp nạn trước đây của Hạo Quang, tam đế tứ sư chủ trì đại cục, cùng chọn một vị vua, tránh xảy ra chiến loạn.”

“Không chỉ Hạo Quang, bốn nước đều có tiền lệ.” Đế Vô Cực sửa lại, đôi mắt quan sát vẻ mặt tất cả mọi người.

“Nhưng nghi thức chọn lựa này, chỉ một người được, vạn nhất…” Một hạ thần do dự nói.

“Không có vạn nhất.” Đế Vô Cực lạnh lùng cắt lời y, khoé miệng hơi nhếch lên, “Là vị trí của ta, cuối cùng sẽ thuộc về ta.”

“Điện hạ trời giáng làm đế vương, thần thề chết theo điện hạ!” Công tử trẻ tuổi đứng lên, quỳ xuống, xá thật lâu. Chúng thần cũng quỳ lạy theo: “Hạ thần thề chết theo điện hạ!”

Đế Vô Cực vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười vừa nãy đã biến mất: “Còn chuyện gì không?”

“Điện hạ, có không ít thế tộc quy thuận Cảnh vương, Nhữ vương. Rất nhiều hàn tộc đại hộ đều dời đi, trong khoảng thời gian ngắn chưa tìm thấy tung tích bọn họ.”

“Lệnh cho ám hành sử khắp nơi tra xét chuyện này.”

“Tuân lệnh.”

“Thế tộc đều e dè tân chính. Thôi được, người không tin mình tất không có chỗ dùng. Quan trọng cần phải thuyết phục binh lính, thống lĩnh các châu. Dù không thể dẫn theo binh lính góp sức, bọn họ cũng có kinh nghiệm phong phú, có thể trọng dụng.”

“Vâng.”

“Điện hạ, gần đây chúng tướng sĩ đều muốn xin điện hạ chỉ điểm võ nghệ, khi điện hạ rảnh xin hãy đi một chuyến.”

“Chiều hôm nay ta sẽ đi.”

“Tạ điện hạ.”

“Điện hạ, bọn thần xin cáo lui.”

Mọi người vội vã cáo lui, trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại công tử trẻ tuổi. Mặt mày y tươi cười, thong thả phe phẩy quạt lông, nhàn nhã đứng lên đến gần Đế Vô Cực. Cái bộ dáng ấy chứng tỏ người trước mặt không phải chủ công mà là bằng hữu.

Đế Vô Cực lấy ra một văn kiện, cuốn lại, cất vào trong hộp ngọc: “Cung Sâm, ngươi có muốn đi Khê Dự không?”

“Điện hạ bận rộn, không thể rời khỏi, thần tất nhiên phải làm hộ.”

“Lần đi này rất nguy hiểm.”

“Không sao. Lễ phẩm ít, một hai người đi theo là được.”

Đây coi như oán trách trá hình. Đế Vô Cực nhướn mày: “Ngươi chuẩn bị được gì?”

“Điện hạ không có trân bảo quý hiếm gì, thần đành thu thập khắp nơi. May mắn là có không ít đại nhân cắn răng cắn lợi dâng vài thứ cũng tích góp được chút ít. Nhưng đây là lễ vật chúc mừng tân đế, bấy nhiêu đây có vẻ hơi khó coi.” Cung Sâm đáp, trên mặt vẫn tươi cười.

Gặp phải khó khăn gì người này cũng không hề mở miệng. Bây giờ nói thế, hình như đã thu được đồ tốt. Đế Vô Cực hiểu y quá rõ rồi, hơi ra vẻ suy tư, hỏi tiếp: “… Không lẽ ngươi hỏi Quân?”

Cung Sâm gật đầu cười: “Linh vương điện hạ rất sảng khoái, cho thần một khối bạch ngọc.”

“Dài hai xích, cao một thước?”

“A? Linh vương điện hạ còn có cái khác sao?”

Có một người rất giống y. Đế Vô Cực bỗng nghĩ đến vị bệ hạ sắp đăng cơ kia, than thở: “Đây là bảo vật yêu thích của Quân.”

“Thần đây không phải là đoạt đồ của người ta chứ?”

Làm như ngươi, y có thể không đưa sao? Đế Vô Cực đẩy tới một cái hộp ngọc: “Bỏ đi, dù sao cũng không đồ gì khác… Bên kia chuẩn bị gì?”

“Sáng sớm nay lễ xa đã xuất phát. Chắc từng đắc tội vị bệ hạ kia, nên cố tình bồi tội, đồ vật quý hiếm không nói, còn tặng thêm bốn tuyệt thế vũ cơ.”

“Bọn họ biết sở thích vị kia luôn.” Đế Vô Cực mỉm cười, “Chẳng biết mỹ nhân Hiến Thần ta có hợp ý vị kia không?”

Cung Sâm ngừng quạt, nhìn chủ tử nhà mình, bất đắc dĩ cười: “… Điện hạ còn ở đó mà giễu cợt bọn họ? Ngài không lo lắng sao?”

“Sao phải lo? Hơn nữa ta không phải giễu cợt, là đang bình luận thôi.” Đế Vô Cực tiếp tục thưởng trà, tiếu ý giảm bớt, “Vị kia đúng là rất thích mỹ nhân, đặc biệt là xem mỹ nhân nhảy múa. Nhưng bọn họ lúc này có khả năng chữa tốt thành xấu.”

“Ý điện hạ là gì? Chúc mừng tân đế dâng mỹ nữ, xưa nay đều hợp lẽ thường.”

“Thật ra vị kia chắc sẽ nhận.” Tiếc là nhận cho có thôi. Cũng có thể do ảnh hưởng từ một vị khác.

“Điện hạ. Tuy nói vị kia nhìn điện hạ từ nhỏ lớn lên, cảm thông hoàn cảnh điện hạ nhưng cũng không thể vì điều này mà bỏ qua phép tắc.”

Tóm lại, vẫn cảm thấy thiếu chứ gì. Đế Vô Cực liếc hắn, nói: “Ta biết rồi.” Nói xong, liền lấy ra một cuộn tranh.

Bình Luận (0)
Comment