Túy Trường Sinh

Chương 125

Lạc Tự Tuý nhìn thấy thần sắc y trở nên trắng bệch, mím chặt môi.

“Vương huynh!” Đế Quân kinh hãi, nắm chặt góc áo định chạy lên bị Hoàng Tiển kéo lại.

Đế Vô Cực cố gắng nuốt xuống vị tanh nồng trong cổ họng và cảm giác huyết khí cuồn cuộn trong người, nhưng không có nội lực. Một dòng máu chảy ra bên khoé miệng hắn, rơi xuống lễ bào trắng tinh.

“Vân Vương điện hạ.” Liễu Thì thấp giọng kêu một tiếng.

“Không… sao.” Máu càng chảy càng nhiều, nhiễm đỏ bạch y. Đế Vô Cực nhíu chặt mày. Miễn cưỡng giữ thăng bằng, khí lực càng rút nhanh hơn, ngay cả đưa tay ra cũng không có sức. Không hổ chí thánh chí độc, nhanh như vậy đã phát tác?

Tam đế nhất hậu và Lê Duy vẫn như vậy, cả Hoàng Tiển cũng không có gì, nắm chặt tay áo Đế Quân. Lạc Tự Tuý bất động thanh sắc, vẫn thẳng lưng đứng cạnh cửa.

Tiếng hít thở của Đế Vô Cực dần nặng nề, thân thể hơi loạng choạng, lui một bước.

Hiển nhiên, hắn đã không thể đứng vững, nói chi đến việc đi bộ đến thiên thính.

“Sư tôn, để đồ nhi đỡ Vân vương điện hạ.” Diêu Duệ bỗng lên tiếng.

Liễu Thì gật đầu: “Vậy đi.”

“Điện hạ, Diêu Duệ thất lễ.”

Đế Vô Cực cau mày, hình như không có ý muốn mượn lực của nàng. Nhưng giờ khắc này, ngay cả sức để cự tuyệt cũng chẳng còn.

“Mời các vị bệ hạ dẫn đầu. Hai vị điện hạ, xin đi theo.”

Dưới ánh mắt ân cần của bốn vị quốc sư, Đế Vô Cực mỏi mệt đem phân nửa trọng lượng mình giao hết cho Diêu Duệ. Nàng ta vẫn trầm tĩnh như trước, cẩn thận dìu hắn đi ra ngoài.

Đi ngang cạnh cửa, Đế Vô Cực nhìn thẳng Lạc Tự Tuý. Khuôn mặt trắng bệch, máu đỏ tươi nơi khoé miệng, càng làm tương phản nụ cười nhẹ bẫng kia, bắt mắt đến chói lọi.

Lạc Tự Tuý nhếch khoé môi, cười đáp. Nụ cười ấy chỉ tồn tại một thoáng, sau đó trên mặt hắn chỉ còn nghiêm trọng.

Không có kẽ hỡ.

Từ khi vào điện đến giờ không có khả nghi gì, nhưng phản ứng của Vô Cực không giống bình thường ── nàng quả thực đã hạ thủ. Khi nào? Động vào cái gì? Thay đổi cái gì?

Đều là đa nghi vô căn cứ.

Trong lòng Lạc Tự Tuý cười khổ: Nếu đã không có căn cứ, thì chỉ là đa nghi. Dù Vô Cực đã thấy kỳ lạ, nhưng vẫn uống chung huyết tửu kia. Không biết có ảnh hưởng đến kết quả hay không, hắn đã chẳng thể bình tĩnh như lúc đầu. Phải tỉnh táo. Ít nhất lúc này phải bình tĩnh như thường, không bỏ một manh mối nào.

Thiên thính cách chính điện không xa, vòng qua một hành lang là tới. Quảng đường chỉ hơn mười trượng này đủ để Đế Vô Cực dần mất đi tri giác.

Tầm nhìn không rõ, vô số ánh sáng rực rỡ chói mắt. Bóng người và đồ vật bị khuếch đại hoặc thu nhỏ, cứ như đang lạc vào thế giới kỳ ảo. Ngay sau đó, mùi rượu trong miệng và phượng hoàng huyết lại bốc lên, máu trong cổ họng dâng lên, không biết là mùi tanh hay vị ngọt.

Bốn phía lúc im lặng, lúc ầm ĩ.

Trong thánh cung không có tạp âm, nhưng hắn nghe rất rõ âm thanh chém giết la hét thảm thiết nơi chiến trường. Tiếng người sắp chết thống khổ rên rỉ lớn dần, ong ong trong đầu, đau đớn không chịu nổi.

Muốn giơ tay đỡ trán, nhưng ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay cũng không được.

Thân thể phản ứng quá nhanh, quả nhiên là nàng ── Diêu Duệ. Chỉ có Diêu Duệ tôn giả mới có thể nắm được hành tung của Liễu Thì quốc sư, không để lộ sơ hở; chỉ có Diêu Duệ tôn giả mới giao thủ được với Trọng Mộc, hao tổn linh lực đến mấy thì một tháng cũng bình thường; chỉ có Diêu Duệ tôn giả mới có thể tiếp cận Nhữ vương và Cảnh vương không bị người ngoài nghi ngờ; cũng chỉ có Diêu Duệ tôn giả mới có thể thi triển tà thuật trong kinh thành, còn có thể nhân cơ hội huỷ diệt khí tức tà thuật. Nàng lợi dụng hai trăm năm tín nhiệm, vi phạm đạo nghĩa của tu hành giả, can thiệp vào tranh đấu hoàng thất.

Có thể không chỉ vậy.

Nhưng, phản ứng này không hẳn là trúng độc. Cuối cùng nàng bỏ cái gì vào trong huyết tửu…

Đế Vô Cực cố gắng duy trì cảnh giác. Nhưng chỉ bằng sức mình hắn không thể chống lại phượng hoàng huyết trong người, rất nhanh hắn đã rơi vào trạng thái sắp hôn mê. Ý thức dần dần bị ăn mòn ── địch thủ bên người, lý do mình ở đây, thân phận mình, thậm chí những ký ức xa xưa cũng bị gặm nhắm.

Bên tai bỗng yên tĩnh trở lại.

Rất an tĩnh, cả tiếng gió thổi cũng ngừng.

Hắn chỉ có thể nghe tiếng bước chân mình và một hơi thở rất quen thuộc phía sau.

Không biết tại sao, hắn cảm thấy vô cùng sung sướng. Chẳng biết đó là ai, chẳng biết xung quanh hung hiểm hay không, chẳng biết mình muốn làm gì nữa, chỉ cần người này còn ở cạnh hắn, hắn đã thấy mãn nguyện.

Vừa bước vào thiên thính, cửa đã bị khép lại.

Lạc Tự Tuý lần thứ hai chú ý đến Đế Vô Cực.

Trong phòng hơi tối, có một tấm màn màu đen nặng nề che khuất ánh sáng. Trăm ngọn đèn vây quanh thạch tháp tạo thành một trận thế quái dị.

Đế Vô Cực và Nhữ vương nằm xuống thạch tháp, Diêu Duệ bước ra ngoài trận thế, rủ mắt, như che giấu đen tối bên trong.

Liễu Thì, Vô Gian, Sơ Ngôn, Mẫn Diễn đều cầm vân kính, ngồi ngay ngắn ở bốn phía.

Ánh lửa nhảy múa, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Lạc Tự Tuý nhìn Đế Vô Cực một thân bạch bào dính máu, im lặng như cũ. Mặc dù cách khá xa, hắn vẫn có thể thấy sự thay đổi trên gương mặt y.

Đi được nửa đường bước chân Vô Cực đã rối loạn, bây giờ, y chắc đã hoàn toàn hôn mê rồi.

Tuy là chí thánh chi độc phượng hoàng huyết, tuy tạm thời yếu thế, nhưng hắn vẫn tin tưởng, tin tưởng y sẽ giữ lời hứa trở về.

“Văn Tuyên bệ hạ, Thuần Hi bệ hạ, Thanh Ninh bệ hạ, xin mời về hành cung nghỉ tạm. Nơi này do bốn chúng ta canh chừng, nếu có chuyện phát sinh, Diêu Duệ và Trọng Mộc sẽ đến thông báo.”

“Làm phiền bốn quốc sư.”

Ba vị hoàng đế gật đầu, đi ra khỏi thiên thính. Lạc Tự Tỉnh, Hoàng Tiển, Đế Quân và Cảnh vương theo sau.

Lạc Tự Tuý không chần chừ lâu, sau khi nhìn Đế Vô Cực một lát, liền cùng Lê Duy rời khỏi.

Trời còn sớm, trăng non đã khuất từ lâu, chỉ còn một bầu trời đêm le lói vài ánh sao hời hợt.

Lạc Tự Tuý dựa bên cửa sổ, ngắm sao.

Ánh sáng lờ mờ soi suống mấy khóm hoa, kèm theo vài âm thanh thầm thì.

Lạc Tự Tuý khẽ cười, nhìn về phía cây tử đằng kia.

Dưới cây tử đằng, Hậu Khí Diễm, Hoàng Tiển và Lê Duy đang thấp giọng thảo luận. Tranh luận tuy kịch liệt nhưng giọng nói lại mơ hồ, cứ như không muốn làm kinh động màn đêm yên tĩnh này.

Đã trễ lắm rồi, bọn họ thật có tinh thần. Lạc Tự Tuý trở về bên án thư.

Trước đây thời gian hắn hơi khác lạ, bọn họ rõ ràng còn nói cười trêu chọc, hôm nay thấy hắn yên lặng nên bọn họ lo lắng. Nhìn hắn ra sao mà khiến người lo lắng? Hay là bọn họ nghĩ hắn tức nước vỡ bờ?

Lạc Tự Tuý chậm rãi đặt tay lên bàn, nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ giấy.

Chất giấy thượng đẳng, xúc cảm rất tốt. Nhớ lại lúc Vô Cực đem giấy đến, từng ngẫu hứng vẽ một bức, màu sắc nổi bật, thích hợp để vẽ tranh.

Nhớ lại nụ cười khi đó của Đế Vô Cực, Lạc Tự Tuý cong cong khoé môi, vén tay áo lên, chậm rãi mài mực.

“Muốn vẽ tranh à?”

Đột nhiên ngoài phòng ngủ truyền đến giọng nói lạnh nhạt quen thuộc.

Lạc Tự Tuý nâng mắt, nhìn người vừa đến cạnh cửa, thoáng chốc, Lạc Tự Trì vẫn mặc quan phục đã đứng bên người hắn.

“Nhị ca… Chỉ là mài mực thôi. Đến thánh cung nhiều ngày vậy, đệ chưa hề nghĩ đến việc cầm bút, coi chúng nó như đồ trang trí trên bàn.”

“Tình hình đại khái, ta đã nghe Tự Tỉnh nói.”

“Tam ca và Tự Tỉnh đều ra ngoài?”

“Công phu của đệ kém bọn họ nhiều lắm.”

“Đệ biết. Nhưng giờ đệ chẳng biết phải làm gì.”

“Không phải đang làm sao? Diêu Duệ tôn giả.”

Nếu cả nhị ca nhà hắn cũng đoán vậy, nhất định không phải hắn đa nghi. Lạc Tự Tuý buông đồ mài mực, khẽ cười: “Hai trăm năm tu hành, cũng không đổi được tính người. Vậy mấy ngày nay, Lê ngũ ca và Trọng Mộc đều không tìm được dấu vết gì.”

Lạc Tự Trì lộ ra nụ cười bình thản: “Giấu diếm cỡ nào cũng để lại dấu vết. Nếu nàng cam nguyện đi vào tà đạo, cũng không tiếc lộ ra bản tính vốn có.”

“Vừa rồi đệ nhìn đến căng mắt nhưng không thấy sơ hở gì. Nàng ta quả thật đã hạ thủ.”

“Nàng có thể gạt được bốn vị quốc sư, tất nhiên có thể gạt được mọi người. Đệ đừng miễn cưỡng.”

“Nhị ca, nếu khai chiến trước thời hạn, Hiến Thần sẽ ra sao?”

“Đệ suy nghĩ nhiều quá rồi. Hơn nữa, trận chiến này không can hệ đến kết quả nghi thức.”

Lạc Tự Tuý cười cười, xoay người rót một ly trà đem tới: “Khi nào nhị ca về Trì Dương?”

“Mấy ngày nữa sẽ về.” Lạc Tự Trì uống trà, nói: “Phụ mẫu rất nhớ đệ, nên mong ta về sớm.”

“Qua đợt này, đệ với Vô Cực sẽ về phủ.”

Nghe vậy, Lạc Tự Trì hơi mỉm cười. Nhìn thấy bộ dáng tươi cười khó gặp này, Lạc Tự Tuý cũng cười thật tươi.

“Nếu đã mài mực rồi, vậy phiền nhị ca đem quà về cho Vũ Phù với tiểu Cật.” (Con ảnh hả?)

Sáng sớm hôm sau, hoàng thất ba nước đều trở về hành cung.

Lạc Tự Tuý trở lại tẩm điện, thấy Lâm và Mạch đang chơi đùa trong sân. Vui vẻ đến hỏi tung tích của Lạc Tự Tỉnh, hai nam hài đều thành thật lắc đầu. Hắn cũng hiểu tính nết ưa liều khoái mạo hiểm của đệ đệ mình, nhưng nghĩ đến có Lạc Tự Tiết ở đó thì yên tâm hơn.

Ban ngày, tẩm điện Hoàn vương điện hạ náo nhiệt như thường.

Thanh Ninh bệ hạ trêu đùa hai nam hài chạy ngược chạy xuôi, rất nhàn nhã. Thái tử điện hạ Trì Dương ở một bên xem trò vui cười đến híp cả mắt, hình như cũng không có việc gì.

Lạc Tự Tuý ngồi cạnh Hậu Khí Diễm, cười thuần khiết.

Đêm khuya vắng người, mọi âm thanh đều biến mất, người hay ngủ ngày trước trằn trọc cả đêm, không ngủ được.

Đèn sáng rỡ, giấy và bút mực đều được chuẩn bị sẵn.

Lạc Tự Tuý phủ thêm ngoại bào, đi tới cạnh án thư. Hồi tưởng, cầm bút, tinh tế phác hoạ.

Ngòi bút nhúng mực đỏ phác thảo một bầu trời đầy lửa đỏ, từng nét từng nét, lặp đi lặp lại sắc đỏ chói mắt ấy.

Hắn cầm bức tranh, nhìn kỹ. Ngọn lửa trong giấy rực rỡ vô cùng, nhìn một chút, tình cảnh trong tranh như hoá thành thật  ──  toàn thân hắn vị vây trong biển lửa, ngọn lửa không ngừng bén tới, mang theo cảm giác đau đớn.

Tình kiếp, không phải là phượng hoàng huyết kiếp. Nhưng ngoại trừ phượng hoàng huyết, còn gì có thể vây khốn được Vô Cực?

Trận hoả hoạn này sẽ dấy lên lúc nào?

Phía sau có một trận gió nhẹ, hình như có người đẩy cửa vào.

Lạc Tự Tuý theo bản năng quay đầu lại ──

Không có bóng dáng ai.

Cửa hé ra một khe hở, nhưng không người.

Vô tình, cổ tay run rẩy, bút vẽ rơi xuống, thấm đỏ vạt áo.

Bình Luận (0)
Comment