Túy Trường Sinh

Chương 22

Lạc tam công tử thật thích xem cảnh náo nhiệt sao?

Mọi người ở đây đều đã nghe nói mỹ danh Lạc gia tam đại công tử bảo vệ đệ đệ, cũng không vạch trần hắn.

Lạc Tự Tuý thở dài một hơi, nhìn bộ dáng y đã biết mọi chuyện đều đã dự tính, chắc chỉ có thể cùng Lê Tuần dàn dàn xếp xếp mà thôi. Quên đi, hắn liếc mắt thấy Ninh Khương và Lê Duy đều đã thúc ngựa đến đây, nhân tiện nói: “Tam ca, huynh biết hai vị này không?”

Lạc Tự Tiết vừa nhìn, cười nói: “Nga, ta biết Lê gia tiểu ngũ, chỉ là lâu rồi không gặp.”

“Lạc tam ca.” Lê Duy chắp tay làm lễ.

“Vẫn là tính cách thản nhiên này. Chẳng qua, may là đệ và nhị ca đệ không giống, không thì ——“

“Không thì làm sao?” Lê Tuần cười sáng lạn đến không gì sánh được, hỏi.

Lạc Tự Tiết nhạy bén không nói nữa, chỉ nói khẽ với Lạc Tự Tuý: “Lê gia đáng sợ nhất là Lê nhị, cũng như nhà chúng ta, đáng sợ nhất là nhị ca. Hai vị này cùng tuổi, giao tình vô cùng tốt… Đệ có thể yên tâm người của Lê gia.”

“Tam ca, đây là Ninh gia tam công tử, Giản Vũ quân Ninh Khương.” Lạc Tự Tuý một mặt khẽ gật đầu cười, một mặt nói: “Giản Vũ tam đệ, đây là tam ca ta, binh bộ thị tòng Lạc Tự Tiết.”

“Bái kiến Lạc tam công tử.” Ninh Khương chắp tay nói.

Lạc Tự Tiết cũng chắp tay đáp lễ, nhàn nhạt cười nói: “Giản Vũ quân, lúc trước ta chỉ gặp ngươi một lần trong tiệc rượu đầy tháng.”

Ninh Khương biểu tình trì trệ, giống như xấu hổ: “Hai vị đều là huynh trưởng.”

Lê Tuần ha hả cười nói: “Lạc tam, tiểu hài tử cũng đã trưởng thành, ngươi đừng trêu chọc hắn.”

“Ta là ăn ngay nói thật.” Lạc Tự Tiết nhảy xuống ngựa, nắm dây cương đi về phía trước.

“Tam ca…”

“Để đệ cưỡi ngựa như thế ta không yên tâm, hay cứ để ta ở đây quan sát một chút.” Phân phó binh sĩ xong, Lạc Tự Tiết mới trả dây cương lại cho Lạc Tự Tuý, vẻ mặt thận trọng nhắc, “Đừng nóng lòng, tuy rằng không có nhiều thời gian, nhưng mà can đảm cùng thông minh của đệ, nội trong hai ngày thành thục cưỡi ngựa cũng không quá khó.”

Lạc Tự Tuý gật đầu, mặc dù y có ý trấn an hắn nhưng tinh thần cũng thấy khá hơn.

Vì vậy sau đó, người cao giọng hô to, vô cùng khẩn trương tăng thêm một thành ba.

Đương nhiên còn có một tên nét mặt bình tĩnh trong lòng lại lo âu, lại không chen được câu nào, trầm mặc dán chặt mắt vào bốn người kia.

Buổi trưa, bọn họ ở trong doanh trại của cấm vệ quân dùng cơm, nghỉ ngơi chốc lát tiếp tục phóng lên ngựa.

Ngựa của Lạc Tự Tiết, Lê Tuần, và Ninh Khương vẫn gắt gao đi theo Lạc Tự Tuý. Ba người ngươi chỉ ta bảo, không ngừng nhắc nhở hắn cách điều khiển ngựa.

Lê Duy và Lạc Vô Cực giữ một khoảng cách nhất định nhìn.

“Ngươi là thư đồng của hắn?” Tiếng huyên náo có chút giảm, Lạc Vô Cực nghe câu hỏi thản nhiên.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lê Duy, nếu không phải hắn rất tự tin vào tai mình, còn tưởng rằng câu hỏi kia là ảo giác.

“Ân, Thập Nguyệt quân.”

“Ngươi là người nhà của hắn…” Lê Duy dừng dừng, thanh âm nhỏ hơn, “Lạc tứ công tử hôm nay có đúng là Lạc tứ công tử của bảy năm trước?”

Lạc Vô Cực hoảng sợ, nhìn chằm chằm mặt Lê Duy. Sao y nhìn ra được? Người bình thường đều cho rằng do công tử bị bệnh, tính tình thay đổi, làm sao y lại nghĩ đến khía cạnh kia? Y và phụ thân quen biết sao? Theo như Lê Tuần nói, Lê Duy tuyệt đối chưa tới Lạc gia! Hắn tuổi còn quá nhỏ, tuy rằng cực lực che giấu tâm tư hỗn loạn, không khỏi để lộ ra vài phần hoảng loạn cùng nghi vấn trong đáy mắt.

Lê Duy chậm rãi liếc hắn một cái:

“Thì ra là thế.”

Lạc Vô Cực sắc mặt càng tái nhợt.

Lê Duy rũ mắt xuống, thấp giọng: “Thiên mệnh không thể cãi. Lạc tứ công tử ngày hôm nay, mặc dù không phải là Lạc tứ công tử bảy năm trước, nhưng lại chính là Lạc gia tứ công tử… Đừng lo, các ngươi không cần đề phòng ta.”

Lạc Vô Cực mím chặt môi, thúc ngựa đi trước.

Trải qua một ngày luyện tập khổ cực, Lạc Tự Tuý đã học được mã khẩu lệnh (điều khiển ngựa bằng miệng), cách cầm cương, khi nào nên kẹp bàn đạp, vân vân… Hắn có thể cho ngựa phi nước kiệu, nhưng nếu chạy như bay giống Lạc Tự Tiết, Lê Tuần, Ninh Khương, Lạc Vô Cực có thêm cái mạng nữa hắn cũng chưa dám.

Mãi đến lúc hoàng hôn, Lê Tuần mới đưa bọn họ hồi cung.

Đứng bên tường, cấm vệ tướng quân vẻ mặt cảm thán: “Ta nói, Lạc tiểu tứ, đệ nên tính cách khác đi.”

Lạc Tự Tuý quay đầu lại cười nói: “Không phải còn một ngày sao?”

“Nhị ca, đừng nói xui xẻo.” Lê Duy lạnh lùng nói.

Binh bộ thị tòng nhấc chân, cười như không cười đá hắn một cái: “Tiểu tứ nhà ta sao lại lâm trận bỏ chạy? Lê nhị ca, ngươi coi người Lạc gia chúng ta là hạng gì?”

Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm (gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây), đã sắp đánh nhau. Lê Duy kéo tay Lạc Tự Tuý, còn lôi kéo áo choàng của Ninh Khương, kéo đi trở về: “Đừng để ý bọn họ, nhanh đi nghỉ thôi.”

Ba người mang theo thư đồng rời đi, xa xa còn nghe được tiếng đánh nhau mơ hồ.

Ninh Khương bỗng nhiên cười rộ lên, nói: “Thật không ngờ Lê nhị công tử và Lạc tam công tử lại là người thẳng tính như vậy.”

Nói thẳng tính, chi bằng nói là quái dị, Lạc Tự Tuý thầm nghĩ.

“Nhị ca ta và Lạc nhị ca, Lạc tam ca đều là người hiếm có.” Lê Duy nói, “Những người khác ta không biết. Nhưng ba người này, thật cũng như giả, giả mà như thật. Vừa cứng rắn lại vừa mềm dẻo, dù thời cuộc có đổi dời, bọn họ vẫn tiêu diêu tự tại.” Dứt lời, hắn nhìn Lạc Tự Tuý, khẽ mỉm cười: “Lạc tứ công tử xem ra cũng được hai vị huynh trưởng nhiệt tình hun đúc.”

Lạc Tự Tuý nhẹ cười, nói: “Đâu dám, đệ so với hai vị ca ca còn kém xa.”

Trở lại Phong Minh cung, ba người từ biệt nhau, trở về điện của mình.

Trước khi ngủ, Lạc Tự Tuý đang cởi áo ngoài, Lạc Vô Cực sắc mặc sa sút, nhảy xuống giường, lướt qua bình phong đi tới bên cạnh hắn.

“Thế nào?” Lạc Tự Tuý thấy hắn sau khi trở về tâm tình vẫn không tốt, suy nghĩ một chút cười hỏi, “Lê Duy nói gì với ngươi?”

Lạc Vô Cực nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Hắn, hắn đã nhìn ra.”

Lạc Tự Tuý chỉ dừng một chút, sau đó “A” một tiếng, tiếp tục cởi quần áo.

Thấy hắn vẫn bình thường, Lạc Vô Cực nóng nảy, thấp giọng quát: “Ngươi không lo sao? Hắn nhìn ra ngươi và phụ thân là hai người khác nhau!”

“Vô Cực, ngươi thấy Lê Duy là người như thế nào?”

Lạc Vô Cực giật mình, cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động, lắc lắc đầu nói: “Hắn luôn lờ mờ khó đoán, nhưng… chưa có cảm giác nguy hiểm.”

“Có cũng không sao, ta cảm thấy Lê gia sẽ đứng về phía Lạc gia. Mặc dù có quan hệ thông gia cùng Phong gia nhưng theo như tính tình của hai người bọn họ cũng không quá khó để suy đoán. Nếu thấy bằng hữu gặp nạn, bọn họ tuyệt không khoanh tay đứng nhìn.”

“Phong gia này?”

“Chờ Phong nhị công tử trở về rồi hẵng tính.”

Thấy Lạc Vô Cực cuối cùng cũng thở phào, Lạc Tự Tuý nhịn không được cười nói: “Ngươi chú ý như vậy là tốt nhưng cũng phải cẩn thận trực giác của bản thân. Chớ lo lắng, ta luyến tiếc mạng sống như vậy, tất nhiên sẽ chú ý đến những nguy hiểm bên cạnh.”

Lạc Vô Cực nghe giọng hắn nói, cảm thấy hắn xem mình như đứa trẻ vô tri, khuôn mặt đen thui, giễu cợt nói: “A, ‘chú ý nguy hiểm bên cạnh’! Vậy hôm nay là ai không nghĩ đến bản thân mình vừa tập cưỡi ngựa, một lòng muốn phi nước đại, thiếu chút nữa nạp mạng!”

“… , đó là do sử dụng không đúng sức lực.”

“Là vậy sao? Chứ không phải đã chú ý những việc nguy hiểm sao?”

“… , Ân, vừa rồi trống canh cũng đã điểm, khuya rồi, ngủ đi.”

“Ngày mai, ngàn vạn lần cũng không được như vậy.”

“Lạc Vô Cực, đi ngủ đi, ngày mai dậy sớm.”

“…”

Ngày thứ hai, vẫn đầu giờ tỵ, trường đua cấm vệ quân lại có cảnh náo nhiệt.

Ngày hôm nay không chỉ có Lê Tuần và Lạc Tự Tiết đã sớm chọn ngựa đứng chờ, mà còn có Lạc Tự Trì lạnh lùng ở một bên.

Dưới chỉ thị của mọi người Lạc Tự Tuý thuần thục làm những động tác cơ bản.

Buổi chiều, Lạc Tự Tiết và Lạc Tự Trì luân phiên ra trận bảo hộ, từ từ ngựa của hắn cũng lao đi đúng bài bản. Có hai vị huynh trưởng bên mình, hắn không còn gì lo lắng, vừa học được cách khống chế ngựa, đã chạy băng băng như vũ bão, tuy rằng hắn đã nắm vững kỹ xảo, nhưng mọi người nhìn hắn không khỏi lau mồ hôi.

Đến chạng vạng tối, tất cả mọi người đều tận hứng, mới leo xuống ngựa đi đến trướng của cấm vệ tướng quân ăn mừng một phen.

Phút cuối tiễn ba người họ hồi cung, Lạc Tự Trì lạnh nhạt nói: “Đa tạ Thập Nguyệt quân, Giản Vũ quân.”

“Lạc nhị ca chớ khách khí, chỉ là việc nhỏ không cần đa tạ.” Lê Duy bình thản nói.

“Tiểu đệ với Tê Phong nhị ca cũng coi như bằng hữu, cái này không tính làm gì.” Ninh Khương cười trả lời.

Lạc Tự Trì gật đầu, nhìn về phía Lê Tuần: “Hai ngày nay đa tạ ngươi đã chiếu cố.”

“Chuyện đó đương nhiên.”

Dứt lời, Lạc Tự Trì nhìn Lạc Tự Tuý, nhìn một lúc mới nhẹ nhàng cười: “Tự Tuý, nhị ca biết ngươi rất nỗ lực, nhưng phải nhớ không được nóng vội.” (Oa~, ôn nhu quá đi xD~)

“Ân, nhị ca.”

Sau đó hắn xoay người nhảy đi mà không hề để ý đến Lê Tuần và Lạc Tự Tiết đang đần mặt ra. (Ta thích chữ “đần” =]]] )

Lạc Tự Tuý nhìn hắn đi xa, thở dài nói: “Lê nhị ca, tam ca chúng ta hồi cung thôi.”

“A… Ân.”

“… Ân.”

Ba người mang theo ba đứa trẻ chậm rãi đi trên đường mòn vắng vẻ. Sắc trời một màu u tối, vầng trăng khuyết hờ hững như khảm trên nền trời, ánh sáng bàng bạc vung vẩy chung quanh.

“Hai vị ca ca, thực không dám giấu. Ninh gia đệ đã chọn Thái tử điện hạ, Ninh Khương xin thề với thần, tuyệt không dối trá.” Ninh Khương dừng lại, đưa tay phải lên nói.

Lê Duy và Lạc Tự Tuý đều ngừng bước, quay đầu nhìn hắn.

Im lặng một lúc, Lê Duy chợt nói: “Ta tin đệ. Lê gia ta tuân theo ý chỉ của thánh thượng.”

Lạc Tự Tuý nhếch miệng, nhẹ giọng nói: “Lạc gia ta cũng cẩn tuân thánh ý.”

Thong thả trở về Phong Minh cung, ngoài Hiến Nghi điện của Ninh Khương, ba người đối diện nhau mỉm cười, không nói gì thêm mà chỉ từ biệt.

Bình Luận (0)
Comment