Ta giúp nàng.
Một tiếng kêu rời rạc nho nhỏ tràn ra khỏi bờ môi, Lạc
Cơ Nhi quay đầu đi, tránh hơi thở nóng rực của hắn phả tới, thân thể trở nên
căng cứng.
“Ta không cần, ngươi buông ra…” Khó khăn nói ra mấy
chữ này, Lạc Cơ Nhi nỗ lực co mình lại.
Bàn tay to lớn áp ở bụng cưỡng chế nhấc tay
nàng lên, toàn bộ bàn tay nóng rực không quan tâm đến nàng đang lùi về đằng
sau, bao phủ lên bụng của nàng, dùng lực đạo nhẹ nhàng chậm rãi ấn lên, đôi môi
tái nhợt hôn lên vầng trán thấm đầy mồ hôi của nàng: “Đừng kháng cự, Lạc nhi…
Nàng cần, ta biết nàng cần ta…”
Ôn nhu trí mạng, mang theo hơi thở gấp gáp nóng rực
ùn ùn kéo đến.
Biết trốn tránh không được, Lạc Cơ Nhi buông bỏ giãy
dụa, nhắm hai mắt lại, để mặc bàn tay của hắn kìm lên bụng mình lúc mạnh lúc nhẹ,
đau đớn giày vò theo lực đạo của hắn cứ như vậy mà dần giảm bớt…
Cứ trầm luân như vậy sao? Trong đêm đen, đôi mắt
nàng tuyệt vọng mở to, trong lòng tràn đầy cay đắng.
Mà thôi… thì một lần, cứ một lần như vậy…
“Nơi này rất lạnh, ” Mặc Uyên ngừng ấn, nhẹ giọng nỉ
non bên tai nàng, dần dần ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, “Ta mang nàng rời
khỏi nơi này…”
“Không!”
Theo bản năng kháng cự, Lạc Cơ Nhi mở con ngươi, tay
nhỏ bé cứng rắn nắm chặt ván giường lạnh như băng dưới thân, “Ta không đi đâu hết,
ngươi buông ta ra…”
Mặc Uyên ngẩn cả người, đôi mắt thâm sâu hiện lên một
tia đau xót, bàn tay nóng rực xoa gáy nàng, ôn nhu khẽ dỗ dành: “Ngoan, ôm lấy
ta, nơi này ẩm ướt lại lạnh, ta không thể để nàng sống ở chỗ này…”
“Ta đã nói rồi, không cần đối tốt với ta như vậy nữa!”
Lạc Cơ Nhi thống khổ giãy dụa, kìm nén lệ trong mắt rơi xuống, “Ta chỉ là một
nô lệ, ngươi không cần phải làm vậy cho ta…”
“Nàng nhất định phải càng không ngừng nhấn mạnh thân
phận này phải không? !” Như thể tức giận bỗng nhiên bộc phát, Mặc Uyên giữ chặt
gáy nàng, cảm giác trái tim mình đột nhiên bị siết chặt! Thế nhưng sau phút chốc,
hắn dồn dập thở gấp, cưỡng chế chính mình bình tĩnh trở lại, không biết làm sao
đem thân thể mềm mại áp vào trong lòng, nụ hôn nóng rực xâm chiếm đuôi lông mày
và khóe mắt của nàng, khổ sở nhẹ giọng thì thầm, “Không cần như vậy… Lạc nhi, Lạc
nhi! Nói cho ta biết nàng muốn cái gì, ta sẽ cho nàng hết thảy…”
Sớm đã quen tâm tình thất thường của hắn, lưng Lạc
Cơ Nhi cứng ngắc, không hề đáp lại đối với nhu tình của hắn.
“Ta phải rời đi…” Bốn chữ nghẹn ngào, thoát ra khỏi
đôi môi tái nhợt của nàng, “Ngươi cũng sẽ cho ta sao?”
Mặc Uyên cứng đờ người, đôi môi chôn trên khuôn mặt
xinh đẹp của nàng chậm rãi nhếch lên.
Rời khỏi…
Cho dù hắn cố gắng như thế nào, nàng vẫn là muốn rời
khỏi hắn sao…
Rõ ràng cảm giác được nam tử kia trở nên cứng ngắc,
Lạc Cơ Nhi bỗng chốc sợ hãi, cũng không liệu đoán được ngay sau đó, chăn mỏng
trên người nàng bị xốc lên, toàn bộ thân mình mềm mại nhỏ xinh bị ôm lấy, bị kiềm
hãm ở trong vòm ngực ấm áp kiên cố! Là hắn… Hắn nằm lên giường nàng, gắt gao
bao vây cả người nàng!
“Ngươi…” Lạc Cơ Nhi nóng ruột.
“Ta bồi nàng, ” Vẻ mặt tuấn mỹ nhưng xanh mét, Mặc
Uyên ngữ khí lạnh lùng, động tác ôn nhu ở bên dưới không giảm, “Nàng ở chỗ này
bao lâu, ta liền cùng nàng bấy lâu…”