: Xông vào Yến viên
Trong phút chốc, đèn đuốc sáng trưng trong đại điện
, một nỗi kinh hoàng bao trùm.
Lúc này Mặc Húc cuối cùng cũng đã biết
được. Không phải là hắn không hề phòng bị. Nhưng như vậy cũng tốt, thời khắc
này hắn đợi lâu lắm rồi…. Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào nam tử mà
toàn thân đang tỏa ra khí phách ưu nhã kia. Mặc Húc trầm giọng nói : “
Người đâu, bắt hắn cho trẫm!”
Giọng nói trầm trầm vang vọng giữa đại điện. Trong
nháy mắt toàn bộ cấm quân rút nhanh đao kiếm, bao vấy lấy hắn.
Lúc này, Phong Dực đột nhiên từ trên phi thân xuống,
quỳ gối trước mặt Mặc Uyên, tiếng nói lạnh lẽo không có chút cảm tình : “ Vương
gia, ở đây cứ giao cho thuộc hạ.”
Công công bên cạnh đã sợ đến hồn bay phách lạc, vốn
định lớn tiếng tri hô, nhưng lại không cách nào mở miệng nổi, lúc này từ
ngoài điện chỉ mơ hồ nghe được có tiếng kêu sợ hãi liên tục không ngớt, càng
ngày càng đến gần
Trong điện, mọi người dường như nín thở nhìn ra cánh
cửa điện đóng chặt, qua hồi lâu mới phát hiện ra ngoài kia xuất hiện ánh lửa mờ
ảo. Tất cả nhanh chóng lùi về phía cửa sổ, ngoài cửa tiếng kêu bước
chân vội vã cùng với tiếng kêu cứu thảm thiết ngày càng vọng rõ : “ Người đâu,
xảy ra hỏa hoạn rồi, mau ra cứu hỏa !”
Lửa cháy hừng hực đem từng cuộn khói đen in rõ trên
nền trời, còn như muốn đem cả đại điện chôn vùi. Mọi người trở tay không
kịp!
Sợ hãi tột cùng, gã công công thét một tiếng
chói tai “Hộ giá ——”
Ban đêm, đám người trong đại điện nháo nhác thành một
đám hỗn loạn !
Cuộc tranh đấu giữa điện, hung ác tàn nhẫn, mọi ánh
nến đều bị đao kiếm vô tình làm tắt, chỉ còn lại ánh lửa dữ dội. Thanh âm hỗn
loạn, xung quanh phát sáng như ban ngày. Uất Trì Tuyết nằm xụi lơ trên mặt đất,
khổ sở chống đỡ thân thể, tay che vết thương nhưng không ngăn được được máu
tươi ồ ạt chảy. Trong đại điện thỉnh thoảng có một mảnh gỗ bốc cháy rơi xuống,
cửa điện đóng chặt, người ở bên ngoài thì vào không được, mà người ở bên trong
thì bị lửa hừng hực vây quanh, không thể thoát ra !
Cứ như thế mà chết đi…
Hình ảnh trước mắt nhòa đi, mông lung mờ mịt, đau đớn,
không còn nhìn rõ xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm vang sát bên
tai dữ dội, nàng biết ca ca nhất định sẽ phát người đến cứu nàng, thế nhưng bị
vây giữa biển lửa này, sợ là ngay cả ca ca cũng không ngờ đến.
Một cơn đau đớn lan đến, nàng bỗng nhiên muốn tìm được
nam tử kia, không biết hắn có bị thương hay không .
Sẽ không đâu… hắn là chiến thần Lạc Anh quốc. Hắn
làm sao có thể có chuyện !
Sương mù giăng mờ trên đôi mắt. Ánh lửa chói mắt
nhập nhoạng với những bóng người giữa màng sương mù, nàng vẫn cố căng mắt tìm
kiếm một bóng dáng. Chỉ nhận ra bóng áo hoàng bào của bậc đế vương kia đã
được một đội cấm quân bảo hộ chạy ra khỏi đám lửa, còn lại trong đám người,
tiếng đánh nhau liên tục không ngừng, lúc trầm lúc bổng nối tiếp nhau, nhưng
không thấy rõ người nào là hắn !
Trong nháy mắt, một cơn ho khan kịch liệt kéo tới,
nước mắt từ giữa khóe mi cuộc trào tràn ra, rơi xuống nóng hổi trên mặt đất .
Cho tới bây giờ chưa bao giờ nàng cảm thấy tuyệt vọng
đến thế.
Chẳng lẽ thực sự phải chết ở chỗ này sao…. Chờ
khi ca ca đích thân chạy đến, chỉ sợ chỉ còn thấy được thi thể của nàng
Đột nhiên, một trận kình phong đảo qua trước mặt
nàng, thổi đi không ít hơi nóng đang bừng bừng vây quanh. Uất Trì Tuyết chậm
rãi mở to đôi mắt đang ngân ngấn lệ, thì đã nhìn thấy nam tử oai dũng như
thần kia đang cúi người xuống, bế bổng nàng, gương mặt tuấn dật làm nàng không
bao giờ có thể quên vẫn nguyên nét lạnh lùng, nhưng giờ đây thần sắc đang tái
nhợt, một vệt máu đỏ tươi chảy dài trên cổ.
“Ngươi”…nàng khó khăn phun ra một chữ, mắt mở to.
“Không muốn chết thì ôm lấy ta” mấy chữ lạnh lùng chậm
rãi buông ra từ trong miệng , hắn hờ hững dời ánh mắt, chỉ dùng một cánh
tay, rất nhanh, nữ nhân dưới thân đã bay lên không!
Uất Trì Tuyết cuống quýt mà nắm lấy áo hắn, nỗi khiếp
sợ cùng vui mừng khôn xiết đan xen trong lòng, không kịp liếc hắn một
cái, ánh lửa nóng rực phả vào mặt. Nàng kinh hoàng kêu một tiếng rồi vùi mặt
vào ngực hắn.
Mặc Uyên thở dài, cứu nữ nhân này biết đâu ngay cả
chính mình cũng cảm thấy căm giận bản thân
Hắn, cuối cùng cũng là không đủ nhẫn tâm.
Đêm khuya thanh vắng, không gian xung quanh lặng ngắt
như tờ.
Cây ngọc lan vẫn lặng thầm tỏa hương thơm ngọt ngào
vương vấn, như muốn bao bọc lấy thân thể bé nhỏ mềm mại của nàng, mơn man, lan
tỏa.
Mệt mỏi làm cho nàng ngủ rất sâu, cổ tay trắng ngần
như ngọc lộ ngoài chiếc áo ngủ bẳng gấm, bỗng có một nha hoàn từ từ
đi vào, vừa định giúp nàng ém chăn, tận mắt nhìn thấy nàng đang an
giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng , ánh nhìn bất giác ngây dại, ngơ ngẩn ngắm
nhìn gương mặt xinh đẹp không thể dời mắt đi.
Thình lình ngoài viện vang lên tiếng người cãi nhau
kịch liệt.
Thanh âm chói tai, làm nàng đang giữa cơn ngủ mê từ
từ thức giấc. Lạc Cơ Nhi cựa người, dần đần mở mắt.
Tiếng ồn càng ngày càng đến gần
“Đại nhân , các người không thể đi vào”
“Vương gia có lệnh, bất luận kẻ nàocũng không được
đi vào Yến viên cho dù Vương gia vắng mặt, mệnh lệnh này dù chết
cũng không thay đổi _______A ”
Tiếng đao kiếm đâm vào thịt, trong đêm tối tiếng
hét kinh hãi vang lên
“Tôn đại ca! ! ” Tiếng gầm gừ của viên thị vệ, rút
kiếm hướng tới chỉ vào đám người người đang xông vào “ Các ngươi chính là tay
sai trong cung!”
“Đủ rồi.”
Tiếng nói léo nhéo… thanh âm sắc nhọn vang lên
bên ngoài phòng , theo đó là một dáng vẻ bệ vệ, mang theo muôn phần hung hăng
càn quấy. “ Tạp gia cũng không muốn đại khai sát giới ở chỗ này, các
ngươi tốt nhất là thức thời một chút đi…. Mệnh lệnh của Vương gia cùng
thánh chỉ có thể coi như nhau sao ? Mau mở cửa cho Tạp gia ta!”
Trong nháy mắt nỗi kinh hoảng bao trùm lấy thân thể
bé nhỏ của nàng, đôi mắt ngây thơ cũng bừng tỉnh lại.
“ rầm rập ..!” một thanh âm di chuyển thô bạo vang
lên, trong nháy mắt, một đám cấm quân vọt vào, những ngọn đuốc sáng chói mắt
trên tay, đằng đằng sát khí !
Bao nhiêu buồn ngủ, mệt mỏi vào giờ khắc này đã bay
đâu mất hết. Lạc Cơ Nhi từ trên giường ngồi dậy. Mái tóc dài buông xuống bờ vai
nhỏ. Nàng rất nhanh bước chân xuống khỏi giường. Vô thức mà xoa nhẹ lên bụng của
mình. Ánh mắt chăm chú xuyên qua tấm rèm bằng sa mỏng, nhìn ra phía ngoài
phòng.
Tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn vang lên, vội quỳ xuống
đất, chắn trước chiếc giường mềm mại của nàng
Gã công công gương mặt vênh vào nghênh ngang bước
vào, nhìn thấy cảnh tượng như chốn bồng lai kia, chiếc giường mèm mại phủ sa trắng
bê ngoài cửa sổ là cây ngọc lan nhẹ nhàng tỏa hương thơm ngát bay
vào chóp mũi, cuối cùng trong nháy mắt cũng làm cho hắn có chút không
đành lòng.
Tiếng nói rõ ràng, gã công công chỉ chỗ chiếc rèm mỏng
đang buông kín kia giương giọng nói “Mau xốc lớp rèm che kia lên cho ta”