Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 26

Tiếng ca hát kéo dài, vang vọng khắp nơi.

Rượu quá tam tuần, phía trung tâm đại điện các vũ nữ đang nhảy múa tưng bừng, trên mặt mọi người đã đỏ bừng, hàm chứa bảy phần ý cười, thưởng thức cánh tay áo lay động như nước, dáng múa uyển chuyển. Mắt nhìn lơ đãng, cuối cùng cũng thấy được hoàng thượng cùng sủng phi đang ân ân ái ái, làm cho kẻ khác phải mỉm cười.

Hơn thế, xung quanh trong hoàng cung đều được thiết trí sân khấu và bày trí hoa cảnh. Khi dạ yến qua đi là lúc các cung phi thưởng rượu ngắm hoa. Lúc này, các vương công quý tử cùng bá quan chậm rãi nán lại trong cung uống rượu, vừa bình thản lại vừa vô tâm.

Khi Lạc Cơ Nhi lấy lại tinh thần, cả thân người đều đã thoát ly ra khỏi tiếng ồn ào.

Thân thể nhẹ nhàng bị nhấc đi, nàng bị đưa tới một tòa cung điện xa lạ bên cạnh cung điện, bởi vì hôm nay có tiệc mừng nên ở đây rốt cuộc đã trở nên lạnh lẽo.

Mặc Uyên nheo mắt lại, chậm rãi quan sát chỗ ngồi trong cung điên xa hoa tinh xảo này——

Tích Uyển cung!!

Nét chữ cứng cáp trên hoành phi này nhất định là do chính tay Mặc Húc viết.

A, Tích Uyển, Tích Uyển

Đáy mắt hiện lên một tia mịt mù, hắn chậm rãi kéo tiểu nữ nhân vào lòng, trước khi nàng kịp kêu ra tiếng liền đem cả người nàng áp sát vào tường, thân hình tuấn lãng cao lớn dính sát vào nàng, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của nàng.

“Ngươi rất không tập trung!” Một nụ cười tà mị nở ra chỉ cách môi nàng một tấc, ngón tay thuôn dài của hắn khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, thấp giọng hỏi, “Có ta ở cạnh ngươi, vậy mà ngươi lại có tâm tư khác? Hử?”

Lạc Cơ Nhi cứng người lại.

Nàng không thể thở nổi, dù đơn giản chỉ là chốc lát, xung quanh đều là mùi vị của hắn, nàng tránh không được, trốn không xong.

Thấy nàng có chút thống khổ quay đầu đi, Mặc Uyên trừng lớn con mắt, ngón tay giữ chặt cằm nàng, tiến sát về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “ Ngươi giống nàng ta, mị hoặc từ trong xương cốt, hẳn là nghĩ làm cách nào để leo lên được long sàng của người đàn ông kia!”

Tiếng hắn gầm nhẹ khiến cả người nàng run rẩy, không biết nàng đã chọc giận hắn ở chỗ nào?

“Ta không hiểu, ta nghe không hiểu.” Tiếng nàng êm dịu, giọng nói như cầu xin, muốn tránh khỏi cái siết chặt đau đớn dưới cằm.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng tưởng như không nghe thấy được, từ một hướng khác của đại điện, chậm rãi đi tới… Mặc Uyên hơi chau mày lại, trông thấy ở xa xa một thân ảnh hồng nhạt, phía sau là một đám cung nữ, đang đi về phía này.

Bên môi ẩn hiện nụ cười tà mị pha lẫn nồng đậm hận ý, Mặc Uyên thu hồi ánh mắt, đôi mắt nặng nề nhìn tiểu nữ nhân trong lòng: “Không có vấn đề gì, ngươi lập tức sẽ hiểu.”

Lạc Cơ Nhi run sợ mở mắt ra, hàng mi rậm dài cụp xuống, cặp mắt trong veo như nước làm rung động lòng người.

Một cơn tà hỏa từ dưới bốc lên, Mặc Uyên cúi người, cắn đôi môi như cánh hoa đỏ thắm của nàng!

“Xoẹt ——!”

“Đừng.”

—— Tay hắn tìm đến chỗ cổ nàng, hung hăng xé mở y phục mỏng như cách ve của nàng! Ngăn chặn đôi môi muốn bật ra tiếng của nàng!

Lạc Cơ Nhi cả người run rẩy, lồng ngực phập phồng muốn giãy dụa đẩy hắn ra.

Trong ngự hoa viên, bên ngoài cung điện nguy nga,

một mảng da thịt từ cố đến bờ vai lộ ra trắng như tuyết, mịn màng không tì vết, bờ vai gầy yếu của nàng bị hắn hung hăng ôm vào trong ngực, bàn tay to lớn xé nát quần áo, thăm dò vào bên trong, nhằm chuẩn xác nơi mềm mại kia, dùng hết sức mà nhào nặn vân vê, ác ý muốn bức nàng thét ra chói tai!
Bình Luận (0)
Comment