Uyên vương phủ.
Đã vào đêm, trong đại điện bài trí vài lò lửa thật lớn, ánh lửa trong đó ấm áp mà bừng bừng, chiếu toàn bộ điện phủ sáng như ban ngày.
“A…” Dưới thân là khuôn mặt lạnh lẽo, Lạc Cơ Nhi chịu đựng đau đớn nơi cánh tay phải đã gãy, muốn dùng tay trái còn lại di chuyển thân người, nhưng thật sự phí công. Da thịt bóng bẩy của nàng trên mặt đất lạnh lẽo bị độ ấm kích thích phát đau, mái tóc dài tán loạn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm tái nhợt.
Chợt một đôi màu giày đen vân rồng xuất hiện trước mắt.
Lạc Cơ Nhi chậm rãi run run rẩy đứng lên, theo bản năng cắn môi dưới, muốn lui ra phía sau, nhưng nam tử kia từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay ma lực mang theo tà mị từ mặt của nàng trượt xuống, kéo lấy mái tóc dài của nàng, đưa tới chóp mũi khẽ ngửi.
Mặc Uyên cảm nhận cảm giác mềm mại trên đầu ngón tay, cặp mắt thâm sâu che giấu hết thảy cảm xúc.
“Gặp được hoàng huynh rồi sao?” Câu hỏi nhẹ như cánh ve, lượn lờ vài vòng trên không trung, chui vào tai nàng.
Chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của nàng, cặp mắt Mặc Uyên trầm xuống, tay đột nhiên dùng sức, vừa lòng khi nghe được nàng kêu đau một tiếng. Bị kéo đau da đầu khiến Lạc Cơ Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, cặp mắt thống khổ chăm chú nhìn về phía hắn.
Bên môi hiện lên một tia cười yếu ớt, Mặc Uyên chậm rãi nâng tay phải đã bị bẻ gẫy của nàng, ngón tay thon dài ấm áp dò xét tiến vào lòng bàn tay lạnh lẽo run run của nàng làm lòng bàn tay như bị một tia nóng cháy chui vào, “Móng vuốt tiểu nô nhi của ta quả nhiên lợi hại, bắt đầu biết thị uy ta.” Mặc Uyên thâm thúy nói xong, ngón tay nhẹ nhàng đè lại cổ tay đã xanh tím của nàng, ác ý chậm rãi dùng lực, “Nói cho ta biết là ai cho ngươi mượn lá gan, là hoàng huynh sao?”
“A ——!” Lạc Cơ Nhi đau đớn kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân mình mỏng manh ngã sấp dưới đất không ngừng run rẩy.
“Đừng chạm vào ta nữa, xin ngươi, đừng đụng…” Nàng thất thanh cầu xin, cơn đau kia như xé rách dọc theo cánh tay lan tràn khắp tứ chi xương cốt, nàng không chịu nổi.
Trong lòng Mặc Uyên chợt đau, cặp mắt trở nên thâm trầm, nhìn nàng đau đến ngã sấp xuống đất, nửa thân lưng trần, thân áo mỏng bao phủ bị xé rách, lộ ra làn da trắng trẻo.
Cúi người, ngón tay hắn vén mái tóc đen lòa xòa trên lưng nàng ra, nhanh chóng hôn lên da thịt căng mịn kia.
“Đừng…” Lưng vô cùng mẫn cảm làm Lạc Cơ Nhi rên nhẹ, hắn như ác ma cúi người xuống liếm con mồi của hắn, hết sức dụ hoặc.
“Hắn đụng chạm ngươi, có phải không?” Hô hấp nóng bỏng dường như có thể tổn thương da thịt nàng, hắn kìm nén hỏi.
Lạc Cơ Nhi cực lực bỏ qua rung động toàn thân, cắn môi dưới chật vật lắc đầu: “Không có… Hắn không có…”
“Ngươi cho ta là đứa ngốc sao?!” Tiếng gầm nhẹ thô bạo đột nhiên nổ vang bên tai!
Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy lưng bị ép chặt, cả người bị xoay lại, nàng đau đớn ‘ưm’ một tiếng, nhìn mặt hắn nổi giận, chỉ cách chính mình nửa tấc.
Trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang, Lạc Cơ Nhi muốn rơi lệ, nhưng liều mạng nhịn xuống, run run thấp giọng nói: “Uyên Vương điện hạ, ngươi không thấy thực buồn cười sao? Trong mắt ngươi, ta chỉ là một nô tỳ hạ lưu, ngay cả mạng của ta, ngươi cũng có thể tùy ý lãng phí, cần gì phải để ý người khác làm gì với ta?” Nước mắt rơi xuống, từng giọt đọng lại trên mu bàn tay hắn, nàng yếu ớt cố cười, nụ cười ẩn giấu nỗi thống khổ, cả người run run, “Ngươi yêu Uyển phi không phải sao, ngươi hận hoàng huynh ngươi không phải sao, vậy vì sao không đi tranh đoạt, vì sao không phản kháng? ! Tra tấn ta như vậy ngươi thấy vui vẻ sao?”