Trước mắt, càng ngày càng tối đen.
Lạc Cơ Nhi không biết chính mình đã trốn đến nơi nào, chỉ biết là xung quanh cây cối ngày càng ít, nàng hít thở không vào, đôi môi trắng bệch đã khô lại, cả người giống như con thú nhỏ đang gần kề cái chết.
Vai phải bị đâm xuyên qua, nàng đã dùng hết sức lực cuối cùng bẻ gãy được mũi tên, rút nó ra.
Khi đó nàng dường như đau đến suýt ngất, tưởng như không thể tỉnh lại được
Hô hấp ngày càng khó khăn, đau nhức đến chết lặng đi.
Nàng nhanh chóng sẽ chết sao?
Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua khe hở của những tầng cây cối, chiếu thẳng vào trong cặp mắt trong veo như nước của nàng.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, người ở đâu? Lạc Nhi đau quá, đau quá. Vì sao người không đến giúp Lạc nhi.”
Lạc Cơ Nhi bước chân lảo đảo, rốt cục nàng thấy được ở phía trước là một nơi sáng choang, đó là một đầm nước lớn, lớn đến nỗi làm nàng cảm thấy giống như một cái hồ. Nàng vốn trời sinh sợ nước, trong tiềm thức nàng muốn tỉnh lại, vùng đứng dậy, nhưng dưới chân lại bị trượt xuống, thân thể giống như chim gãy cánh rơi vào trong hồ nước lạnh buốt.
“Có người rơi xuống nước! Có người rơi xuống nước!”
Mấy tiểu nữ nô đang giặt quần áo bên hồ thấy cảnh này liền kêu lên thất thanh.
Một thân áo trắng, Mặc Uyên tức giận ngút trời thúc ngựa đi ra từ khu rừng, vừa lúc cũng thấy được một màn như vậy.
Sau một lúc, người được cứu lên đã hấp hối.
Hắn xuống ngựa, trang phục màu trắng làm hắn cả người thoạt nhìn siêu phàm thoát tục, còn cặp mắt đen sâu thẳm khiến cho nữ giới khắp thiên hạ bị khuynh đảo, lúc này lại lóe ra ánh nhìn sắc bén! Ánh mắt của hắn ẩn chứa nguy hiểm!
Cúi người, hắn giữ chặt cái cằm nhỏ nhắn của nàng.
Tẩm qua nước ao, quần áo tù nhân rộng thùng thình dính sát lên người nàng, chiếc áo mở rộng ra, da thịt của nàng lộ trần ra, lẫn lộn với vết máu đỏ tươi, mấy sợi tóc lộn xộn dán trên da nàng, có vẻ mỹ lệ yếu ớt đến cực điểm.
Không hiểu sao, từ dưới bụng truyền đến một luồng khô nóng kỳ dị.
Mặc Uyên nhướng mày, ánh mắt càng thêm bén nhọn nhìn người con gái nhỏ bé toàn thân ướt đẫm đang hấp hối.
Tự dưng hắn lại có phản ứng với nàng.
Bên môi hé ra nụ cười tà mị, ngón tay thon dài không kiêng nể, lướt qua trước ngực nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Ngươi là người thứ nhất dám chạy trốn dưới mũi tên của ta, tiểu nô thú vị như thế, làm sao ta có thể buông tha?”
Lạc Cơ Nhi, ngươi đã phá hủy quy tắc trò chơi của ta
Như vậy, dùng chính ngươi tới bồi thường đi!
Lúc nàng tỉnh lại, giống như đặt mình trên thiên đường.
Dưới thân một mảnh mềm mại, hoàn toàn không giống như là trở về nhà giam, ngược lại như là về tới hoàng cung.
Trong cung điện của Đằng An quốc, chỗ nào cũng đều có giường mềm mại như vậy, rèm như vậy. Hơn nữa lại có người hầu thân thiết, có phụ hoàng và mẫu hậu yêu thương nàng.
“Ưm …một tiếng nhỏ, Lạc Cơ Nhi thử thay đổi tư thế nằm.
Vai phải bị thương không biết đã được người băng bó từ lúc nào. Trong phòng to như vậy, hết sức xa hoa, trên bệ cửa sổ có ngọn nến đỏ tươi đang lẳng lặng cháy.
Nàng cho rằng chính mình đang ở trong mộng.
Có thể nói, hiện thực vốn là một giấc mộng, Đằng An không bị xâm chiếm, nàng cũng không bị lưu lạc tha hương!
Ấm áp như vậy, khiến nàng muốn rơi lệ, chịu đựng đau đớn kịch liệt, nàng hít mạnh một hơi đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa, đúng lúc đó tiếng mở cửa bỗng nhiên vang lên.
“Phụ hoàng, mẫu hậu” nàng mừng rỡ rơi lệ, đã nghĩ muốn tiến ra đón.
Trong nháy mắt, một hình dáng cao lớn xuất hiện trước mặt nàng, người đàn ông tuyệt mỹ, trên mặt có đường nét góc cạnh rõ ràng, áo bào rộng mặc trên người, cả người tỏa ra hơi thở gợi cảm mà áp bách.
Lạc Cơ Nhi giật mình, bước chân đứng lại, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch!
“Xem ra thể lực ngươi không tệ, trúng một tên của ta, mà còn có thể xuống giường?”
Giọng nói êm dịu, phối hợp với nụ cười trên mặt hắn, nhưng trong mắt nàng còn khủng khiếp hơn nhiều so với giọng nói của Diêm Vương.
Nàng không phải chạy thoát rồi sao? Vì sao, vì sao còn có thể nhìn thấy người đàn ông khiến nàng kinh hồn bạt vía này?