Quanh thân hoàn toàn lạnh lẽo.
Rất lạnh, nàng thử cuộn mình, nhưng phát hiện cả người không còn chút khílực, cái trán ngược lại nóng hổi, tỏa ra sưởi ấm thân người.
Đầu choáng váng hoa mắt, nàng cảm nhận chút ánh sáng mỏng manh, ý thức
bắt đầu tê liệt, đói khát quá độ làm nàng cảm giác hô hấp đều yếu dần từng
chút từng chút, mở to mắt chỉ thấy một khoảng bóng đen mê muội, nhìn không
rõ lắm, mímắt nặng trịch, nặng đến mức nàng sắp mở ra không được nữa…
Mẫu hậu, ta lạnh quá…
Cơ Nhi lạnh quá, các ngươi ở nơi nào…
Đôi môi tái nhợt của nàng ngập ngừng, vô thức khẽ lẩm bẩm hai lần, nhưng
nháy mắt dường như cảm thấy một tia lạnh lẽo, một đôi tay tà mị tao nhã tới
gần nàng, mang theo độ ấm của thân thể, hung hăng chà đạp da thịt toàn thân
nàng. Hắn thấp giọng cười tà mị rút lui, màu đỏ tươi của máu theo đầu ngón
tay từng giọt rơi xuống, làm nàng khiếp hãi thét chói tai.
Nhiều thanh âm cùng ảo giác xuất hiện trong đầu, nàng không thể kháng cự…
Mẫu hậu, Cơ Nhi muốn chết…
Mẫu hậu, Cơ Nhi không muốn chết, thật sự không muốn chết…
Ta rất hận, rất hận…
Ta không có cách nào bảo vệ chính mình.
Làm sao bây giờ…
Vô số thanh âm, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, nàng đã không còn phân rõ
được hiện thực cùng ảo giác, chỉ nhớ tới ánh mắt nóng rực của nam tử khiếp
người kia mà thân thể phát run, trong ý thức mông lung vẫn muốn trốn tránh như
cũ.
“Chi nha —— “
Tiếng đẩy cửa rất nhẹ, một thân ảnh chậm rãi đi tới, ánh mắt thản nhiên chăm chú nhìn con người xinh đẹp yếu ớt trên mặt đất.
“Cô cô, Vương gia đã phân phó, nơi này không cho người vào…”
“Một lát là được rồi.” Giọng nói thành thục mà uy nghiêm ngắt lời nói của người
kia, “Ta sẽ không giúp nàng, ngươi cũng không nói cho Vương gia ta đã tới,
được không?”
Một tiếng tiền đồng nhỏ gọn rơi xuống, tay kia mang theo chút trấn an cùng vẻ
mua chuộc đẩy cửa lao vào bên trong.
“Dạ Cô cô, ta đứng ở cửa đề phòng…”
Dần dần, trong phòng giam lại khôi phục yên tĩnh.
Ánh sáng mờ mịt, cặp mắt nữ tử lõi đời mà lạnh như băng mang theo một chút
đau lòng, cúi người xuống dưới, vén nhẹ mái tóc trên gương mặt, cảm nhận
được rung động rất nhẹ của nàng, theo bản năng nàng muốn trốn tránh cái
đụng chạm của người xa lạ.
“Biết ta là ai chứ…” Nữ tử than nhẹ, không giống như là câu hỏi, mà là thuần
túy nhẹ giọng thì thầm, nàng mang theo túi bằng da, đem miệng túi mở, đặt sát
đôi môi nhỏ bé khô nứt của nàng, bên trong ào ạt chảy ra nước trong, làm ướt
yết hầu đang khát cháy.
Hơi ẩm mờ ảo bao bọc quanh nàng, Lạc Cơ Nhi khàn khàn ưm một tiếng, mí
mắt nặng nề rốt cục hé mở.
Phát không ra âm, nàng chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, mang theo hương vị
ôn nhu, đang chậm rãi tới gần nàng.
“… Muốn chết sao?” Đầu ngón tay Cô cô từ gương mặt gầy trượt xuống, một
tiếng thì thầm nhẹ nhưng rõ ràng tràn ra trong miệng, hết sức chăm chú nhìn
vào mắt nàng.
Muốn chết sao…
Tủi nhục đau thương nổi lên, ý thức muốn sống mãnh liệt lại một lần nữa hung mãnh chiếm cứ lòng nàng, Lạc Cơ Nhi cố gắng để mình mở to hai mắt, cảm
giác hơi nước cuối cùng trong thân thể đã hóa thành nước mắt, ấm áp vòng
quanh hốc mắt nàng.
Thong thả nhưng kiên định lắc đầu, nước mắt trong suốt trong hốc mắt nàng ồ
ạt chảy ra, lộ ra khát vọng cực độ của nàng.
Không muốn chết… Nàng thật sự không muốn chết…
“Vậy thông minh một chút,” Cô cô chậm rãi cúi người, đôi môi mang theo ma
lực áp bên tai nàng, nói, “Nếu ngươi không muốn chết nhanh như vậy.”
Người dưới thân run nhè nhẹ, Cô cô hạ mắt xuống, chăm chú nhìn quần áo
nàng rách nát lộ ra da thịt trắng nõn nà, giọng nói trở nên trầm thấp mà lạnh lẽo,
“Đem nỗi hận của ngươi chôn kín đi, không cần phản kháng hắn nữa… Chỉ có
chờ hắn chân chính yêu ngươi, hắn mới có thể dỡ xuống phòng bị đối với
ngươi, đã hiểu chưa?”
Nàng cố gắng nghe rõ, cố gắng nhớ kỹ từng chữ nàng ta nói, nâng mặt lên,
nhưng trước mắt bỗng nhiên một khoảng tối đen…
Bỗng nhiên cảm giác mơ hồ huyền ảo sâu thẳm càng ngày càng dày đặc làm
nàng không thể chống cự…
Gắt gao nắm lấy tay áo Cô cô, nàng muốn há miệng, nhưng thân mình mềm
nhũn, nàng trầm luân vào trong bóng đêm vô tận…
Cuối cùng dừng lại trong đầu, chính là một câu âm u——
“Nhớ kỹ lời Cô cô nói, tốt nhất là đánh vào tâm!”