Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, Lạc Cơ Nhi hít thở dồn dập,
giương đôi mắt ngập nước nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, chợt nhận ra toàn
thân đang kề sát bên người hắn, nàng cảm nhận được bàn tay to lớn trên lưng
mình, nóng rực đến gần như làm phỏng nàng.
“Không cần… Ta có thể tự mình bước ra, ta…” Nàng không tự kiềm chế được
cơn sợ hãi bắt đầu giãy dụa trong nội tâm, cũng không ngờ bỗng chốc cảm
thấy váng đầu, mất hết khí lực… Ngay lúc đó, Mặc Uyên vội đem nàng ôm chặt
vào lòng, bàn tay tự do chạm vào mái tóc ướt sũng của nàng, hơi thở say lòng
người kề sát bên má nàng.
“Nô nhi… Không nên cử động…” Môi của nàng thơm ngát, hắn nheo mắt nhìn
đôi môi cánh môi hồng nộn bóng bẩy kia, trống ngực dồn dập bởi áp lực của
dục vọng. Hắn không muốn tổn thương đến nàng, chỉ sợ chính mình trong phút
chốc không thể khống chế được liền đem nàng ăn đến xương cốt đều không
còn.
Thật muốn hôn nàng…
Vất vả lắm mới hết choáng váng, nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của
hắn, khiến nàng cảm giác hơi thở của cả hai đang liều chết giao hòa với nhau,
khiến nàng muốn chạy trốn.
“Đừng như vậy, cầu xin ngươi…” Nàng không chịu nổi cảm giáp áp lực gia
tăng từ hắn, chịu không nổi nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra quanh hắn, càng sợ hãi
chuyện sẽ phát sinh sau đó, một tiếng bi thương như con thú nhỏ kêu lên khe
khẽ.
Lý trí cùng hận thù tại giây phút này đều tan biến, sự kiềm chế còn sót lại trong
lòng Mặc Uyên bỗng chốc vỡ vụn! Rốt cuộc chịu đựng không nổi, cúi đầu hôn
môi nàng thật sâu!
“Ưm…” Mưa rền gió dữ như càng tàn sát bừa bãi hơn, bức nàng rên nhẹ một
tiếng, cảm giác cánh môi bị hôn đến từng trận đau đớn, trong cổ họng tràn đầy
mùi vị của hắn, trốn không được, tránh không xong. Hắn không biết thoả mãn
một mực nhấm nháp tư vị của nàng, bức đầu lưỡi mềm mại đến tê dại, lấy lực
đạo ma quái liếm láp, dây dưa, bàn tay nâng gáy nàng cao hơn, nụ hôn kéo dài
và khắc sâu…
Thật ngọt… vị ngọt kỳ diệu khó tin làm hắn hoàn toàn si mê, bàn tay kia vội
vàng xoa bóp bộ ngực mềm mại của nàng, kêu lên một tiếng đau đớn, trong
lồng ngực của hắn truyền ra một tiếng rống nghèn nghẹt!
“Ngươi bức ta nổi điên!” Giọng nói khàn khàn thốt lên, Mặc Uyên đột nhiên
buông đôi môi cánh hoa của nàng ra, đôi mắt ngập đầy dục tính, xâm lược
từng tấc da thịt nõn nà của nàng, như mãnh thú thô lỗ ôm lấy thân mình nhỏ
nhắn, bọt nước trong ao văng khắp nơi!
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm——
Muốn nàng!
Trong phòng sáng sủa, công công vểnh lan hoa chỉ* lên, cả người thấm ướt mồ
hôi.
(*lan hoa chỉ: ngón tay để vểnh lên điệu đà như hình bông hoa lan)
Rõ ràng là khẩu dụ trong cung truyền đến, thông báo một tiếng liền phải lập tức
hồi cung ngay, chỉ là chưa từng nghĩ, đợi lâu như vậy mà cũng không thấy Uyên
Vương xuất hiện.
Cái gậy nhỏ cầm trong tay hơi run lên, công công giẫm chân đứng dậy, bước
tới trước mặt Phong Dực.
“Phong thị vệ, đã gần trưa rồi, Tạp gia còn vội hồi cung để phục mệnh, ngài có
thể tiếp ý chỉ thay ngài ấy trước được hay không? Nếu không truyền đến trong
cung, sợ là sẽ phải gánh tội coi rẻ hoàng uy, Tạp gia…
Coi rẻ hoàng uy?
Phong Dực nghe ra sự gay gắt trong lời nói đó, ánh mặt lạnh lùng hơi chút
nhướng lên, thản nhiên ngắt lời: “Công công…”
Công công lập tức im bặt, hơi khom người, che giấu đi hết thảy sự sắc nhọn.
“Lời này của công công, nói một chút trong vương phủ là được rồi, dù hoàng
tộc cạn tình, nhưng vẫn là có huyết thống, công công cảm thấy, Hoàng Thượng
có thể trách tội đến đâu?”
Công công bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh, xưa nay biết vị Phong thị vệ
trong vương phủ sắc mặt lạnh lùng, ít nói kiệm lời, không nghĩ mới mở miệng
sẽ là lời nói sắc bén như thế, khiến hắn – một nô tài già vốn nhiều năm sống
trong cung cũng phải toát mồ hôi lạnh, càng khom thấp người nói: “Phong thị vệ
nói rất phải.”
Phong Dực thản nhiên nhìn người trước mắt, đôi mắt lạnh lẽo hạ xuống, bước
ra tiền sảnh.
Hắn không nên nói nhiều như vậy…
Hoàng tộc cạn tình… chỉ sợ rằng bốn chữ này, đủ để điên đảo Càn Khôn, tinh
phong huyết vũ đi… (*gió tanh mưa máu)