“Hôm nay cô nương vào cung, nên cười nhiều hơn mới được, trong cung
không giống vương phủ, gặp phải chủ tử đều là phiền toái…” Đem một cây
trâm nạm ngọc lưu ly màu bạc cắm vào búi tóc mỹ lệ, trên mặt thị nữ lộ ra một
chút tươi cười, thực vừa lòng tay nghề của mình, “Em đã nói chưa? Cô nương
rất thoát tục…”
Qủa thực, cô gái 14 tuổi, thân thể ngây ngô mang theo vẻ xinh đẹp, da thịt nõn
nà làm người ta mê muội.
“Ta… nhất định phải mặc thành như vậy sao?”
Sự thân mật của nàng làm trong lòng Lạc Cơ Nhi ấm áp, ngón tay mảnh khảnh
nắm vào lòng bàn tay, cẩn thận dè dặt hỏi.
—— Thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng trong áo bào màu nguyệt sắc
(*xanh nhạt), mái tóc đen như mực thả xuống thắt lưng, cánh tay nàng nhỏ bé
mềm mại vươn ra từ cổ tay áo bằng sa mỏng, trắng nõn dịu dàng khả ái, khiến
vẻ thanh lệ của nàng vương vấn sự yêu diễm, đôi mắt trong veo trẻ con không
tương xứng với vẻ lạnh lùng và xa cách “Thích không? Chính tay bổn vương chọn cho ngươi đấy.” Một thân ảnh tà mị
không biết khi nào đã bất ngờ xuất hiện trong gương đồng.
Hai tay của thị nữ run lên, chiếc lược nho nhỏ liền rơi xuống mặt đất, nàng hô
nhỏ một tiếng, vội vàng cúi người quỳ xuống: “Vương gia…”
Trong mắt Lạc Cơ Nhi nhất thời có sự bối rối, ánh mắt dịu dàng nhìn vào nam
tử trong gương đồng đang đi về phía mình.
Quả nhiên là mỹ lệ làm người ta hít thở không thông… Một tiếng than nhẹ, ánh
mắt Mặc Uyên trở nên nóng rực, hắn liền biết không thể chải chuốt hơn nữa, vẻ
đẹp của nàng chỉ hơi gọt dũa thêm như thế này khiến cho hắn hóa đui mù, hắn
sao có thể cho phép cái đẹp của nàng tràn vào trong mắt người khác…
“Tốt lắm rồi sao? Tốt lắm thì mau đi thôi.” Giọng nói khàn khàn, ánh mắt nóng
rực của hắn bao phủ thân mình nhỏ nhắn mềm mại, ngữ khí không thể kháng
cự.
Thị nữ cúi đầu vẫn chưa ngẩng lên, vội vàng thu thập đồ đạc, cung kính rời khỏi
cửa phòng.
Trong mắt chứa đựng vẻ nóng rực cùng ôn nhu, Mặc Uyên cúi người, khẽ ngửi
hương thơm của nàng.
Hơi thở nóng rực của hắn làm cả người Lạc Cơ Nhi cứng đờ, nàng biết mình
không trốn được, ánh mắt cùng bàn tay nhỏ bé quơ nhẹ không biết nên để chỗ
nào.
Một tiếng cười khẽ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng,
nhẹ nhàng kéo một cái, toàn bộ người nàng bị kéo, đột nhiên xoay người bị
đặt trên bàn trang điểm, phía sau không có chỗ dựa vào, nàng theo bản năng
bám trụ vào ngực hắn, trên lưng cứng đờ, hơi thở của hắn liền sát lại vào, cách
một tấc, ở miệng mũi tinh tế non mềm của nàng thong thả lướt nhẹ một cách dụ
hoặc…
Trong lòng nàng bối rối, nuốt xuống khát vọng mà kêu nhỏ, nhìn đi chỗ khác
không nhìn vào hắn.
“Nói cho ta biết, ngươi muốn tiến cung sao?” Không mảy may để ý tới vẻ lạnh
lùng cùng bối rối của nàng, Mặc Uyên si mê ngửi hương thơm từ đôi môi mềm
mại của nàng, nhớ tới hôm qua nàng còn ở dưới thân mình nức nở hầu hạ, đôi mắt dâng lên một chút tối tăm thâm trầm, bàn tay rộng lớn trên lưng ôm càng
chặt hơn.
Lạc Cơ Nhi hờ hững lắc đầu, dung mạo trong lúc này đầy vẻ ngoan ngoãn
thuận theo mệnh trời: “Ngươi hỏi sai người rồi, tiến cung cũng đâu phải lựa
chọn của ta, có muốn cũng không muốn được.”
Chỉ có hắn biết, vẻ nhu thuận trong lúc này có bao nhiêu cương quyết cân nhắc
cùng ngấm ngầm chịu đựng.
Một chút ý cười trên môi, hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên hông
mình, vừa lòng nhìn nàng nhíu mày, chế trụ khéo léo lưng nàng, môi hắn nhích
lại gần… Không cần phân trần, hôn cánh môi mềm mại thấm hương của
nàng…
“Ô…” Nụ hôn ôn nhu đến không nhận ra làm Lạc Cơ Nhi run sợ, bàn tay đặt
trên lưng hắn rõ ràng cảm nhận được sự kiên cố và không thể kháng cự của
hắn, hai tay nàng đều nóng rực, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn giữ chặt thân hình
lại, nàng thậm chí không dám đưa tay đặt lên thân thể hắn…
Mạnh mẽ, bên môi bắt đầu có một chút đăng đắng, một viên thuốc nho nhỏ bị
đẩy vào, trong nụ hôn triền miên ẩm ướt hướng về yết hầu của nàng——
Đó là cái gì?!