Lại là các bút tích của quan viên các lộ, khuyên hắn mang binh xuất trận, Hồ
Duệ nhiễu loạn ở biên cảnh, đã vô lực ngăn cản.
Hắn biết, nam tử tà mị kia bề ngoài tuấn mỹ nhìn như vân đạm phong khinh
(*thờ ơ hờ hững), hoàn toàn là một chiến thần, ba năm trước, cùng với gia tộc
Hộ Duệ giao chiến, đã khiến quân dội của Hộ Duệ nghe tin mà sợ mất mật, mà
hôm nay…
“Đã là giờ nào rồi?” Trên sập (*tháp), nam từ thần sắc không đổi bỗng nhiên
thản nhiên mở miệng, mang theo âm thanh vừa hứng thú lại tà mị theo đại điện
mà đi ra.
“Bẩm vương gia, giờ tý rồi.” Đóng thẻ tre* lại, Phong Dực thản nhiên đáp
lại. (*loại sách làm bằng thẻ tre thời cổ đại)
Giờ tý.
Đã gần bảy canh giờ trôi qua.
Khoé môi tuấn dật, bỗng nhiên nở một nụ cười tà mị đến cực điểm, đi kèm với
nụ cười kia, cặp mắt thâm sâu như đầm nước của hắn cũng từ từ mở ra, nhìn
chằm chằm vào cái bấc đèn màu cam chói mắt trên chiếc bàn thấp kia, ngón
tay miễn cưỡng vươn ra, để đầu ngón tay theo ánh nến mà chậm rãi dời qua,
cái kia cháy càng ấm nóng để lộ ra ẩn ý càng sâu của hắn.
“Ta phải trừng phạt ngươi như thế nào đây, tiểu nô nhi…” Hắn dùng thanh âm
vừa đủ nghe thâm thấp lẩm bẩm, trong mắt tản mát ra ánh thanh u mà nguy
hiểm, “Ngươi không nên thu lấy trái tim ta như vậy phải không…..”
Hắn sẽ không ngốc đến mức không phát hiện được giờ đang là giờ nào.
Chẳng qua là thời gian đang dần trôi, trái tim hắn đích thực đang giống như là
bị bàn tay nhỏ bé ôn nhu kia nắm lấy, hơi có chút đau, dứt thế nào cũng không
ra.
Ngươi đang đau lắm sao?
Nếu đau, sao không trở về bên cạnh ta?
Phong Dực thấy hành động của hắn, lòng dấy lên một tia đau thương lạnh lẽo,
mở miệng nói: “Uyển phi nương nương đưa tin tới…. »
Rất khó phát hiện ra sự rung động của đôi lông mi tuấn lãng , đôi mắt Mặc
Uyên nâng lên, đợi câu nói tiếp theo.
“Thân thể của Cơ Nhi cô nương không khoẻ, đêm nay nghỉ tại Thần Hi điện,
sáng mai sẽ sớm hồi phủ ”
Thần Lộ điện.
Mấy chữ kia khắc vào trong tâm, làm cho Mặc Uyên có chút nghẹt thở, tiện đà,
trên môi lại tràn ra một chút mỉa mai lại tàn nhẫn cười, từ trên nhuyễn tháp ngồi
dậy, chậm rãi đi xuống dưới.
“Thần, Hi, điện…” Hình dáng cao to đầy uy nghiêm của thân thể đang ở giữa
đại điện thật có chút đáng sợ, theo ánh nến lập lòe mà khiến lòng người run
rẩy, “Đó là nơi cung phi nghỉ ngơi và thị tẩm …” thanh âm tà mị không nghe ra
được chút thâm tình nào, Mặc Uyên mang theo ý cười trong đôi mắt ánh lên
một tia lạnh như băng nhìn thẳng đến dáng người thị vệ kia “Phong Dực, bổn
vương có nhớ lầm không?”
Sắc mặt ẩn ẩn tái nhợt, Phong Dực khẽ mở cánh môi, “Vâng, đúng là không
nhớ lầm”
Vẻ cười cười biến mất, mắt Mặc Uyên ngưng tựa hồ như vĩnh viễn cũng không
có hé ra biểu cảm, con ngươi tràn ngập hàn khí khiến người khác như bị hắn
đông cứng.
“Đi chuẩn bị, đêm nay tiến cung.” Vân đạm phong khinh nhàn nhạt lưu lại một
câu, Mặc Uyên sát bên người mà qua.
“Vương gia, Phong Dực khẽ kêu một tiếng, ấn đường gắt gao nhíu lại, “Vào
cung trong đêm, không phải do hoàng thượng truyền thì không được vào
cung….đây là cung quy.”
Giọng nói băng lạnh truyền vào tai, nghe có chút đau đớn.
Mặc Uyên cười nhàn nhạt, cười đến vô cùng cương quyết, “Vậy, thật là không
may a… Đêm nay bọn thi vệ trong cung phải gặp hoạ rồi.”
Âm cuối thản nhiên vẫn như văng vẳng giữa không gian, làm người khác khiếp
sợ !
Đêm đó, cửa cung đại loạn.
Giờ tý, trăng sáng, ánh trăng mờ nhạt soi sáng màu nâu đỏ nạm vàng của cửa
cung, có vẻ vừa tuyệt đẹp lại vừa băng lạnh.
Binh khí bị đánh rơi hỗn loạn trên mặt đất, mấy người hộ vệ chẳng phải đối thủ
của hắn chật vật chạy thục mạng tới trước cửa cung cứu viện, lại bị một ánh
mắt nghiêm nghị cùng băng lạnh chặn lối đi!
Thanh kiếm sắc bén đưa lên đầu của mấy người họ!!!!
Dưới ánh trăng, thân ảnh của nam tử kia tiêu sái mà băng lạnh, ngữ khí tràn
ngập hàn ý: “Thấy rõ rồi chứ, hôm nay xông vào cửa cung chính là Tam Uyên
vương gia của Lạc Anh quốc.”
Chính là Tam Uyên vương gia của Lạc Anh quốc, ngăn cản hay không ngăn
cản, do các ngươi tự mình suy nghĩ đi!
Mấy người thị vê đã bị doạ tới mức chân đã run rẩy, run run nhìn về phía cỗ xe
xa hoa kia, thấp thoáng có thể thấy được, người nam tử ung dung tuấn mỹ lại
hào hoa như là thần bóng đêm, tà mị ưu nhã đang dựa trong xe, bên môi như
nở nụ cười ung dung vô tội.
“Thuộc hạ…Thuộc hạ không dám ngăn trở… Thuộc hạ lập tức đi thông báo!!”
Trong cung điện tĩnh mịch, đêm đen tịch mịch.
Ngoài chiếc rèm sa, tiểu công công trực đêm đang dồn dập thở dốc, bất chấp
Hoàng thượng đã an giấc ngủ, gấp gáp muốn nói ra tình huống nguy hiểm
trước mắt.
“Cái gì?” Giọng nói mang đầy hàm ý tức giận vang lên sau rèm, khiến tiểu công
công đứng bên ngoài cả kinh một trận run rẩy
“Nô tài vừa nhận được thông báo, Uyên Vương điện hạ đã xông vào cửa cung, còn làm bị thương mấy người thị vệ….” Tiểu công công quỳ phục xuống, thành
thật nói.
“Hiện giờ hắn ở đâu?!” Màn sương mịt mù trong tâm trí hắn rốt cục cũng từ từ
tan ra khiến hắn sáng suốt trở lại, Mặc Húc liền đứng dậy, trên người chỉ mặc
phong phanh duy nhất một chiếc áo trong.
“Bẩm hoàng thượng, vương gia đang đi về phía Thần Hi điện!”
Trong bóng tối, sự im lặng khiến người ta không thở nổi.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cười giận dữ, trong mắt tích tụ dâng lên tia lạnh
giá, “Không ngờ hắn lại dám xông vào cung, cũng do….Trẫm bình thường đã
quá dung túng hắn! ”
Đằng sau, có một tiếng ưm mơ hồ, một cánh tay trắng nõn nà đặt lên vai hắn,
ôn nhu hỏi: “Hoàng thượng đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Gạt bàn tay của phi tử thị tẩm trên vai xuống, ngữ khí Mặc Húc băng lạnh: “Trở
về tẩm cung của ngươi ngay!”
Màn sa bị vén lên thô bạo, thân thể to lớn của hắn đứng thẳng lên, lạnh lùng
phân phó với người hầu, “Thay y phục cho trẫm!”
Sau khi đau đớn thống khổ đi qua, chính là một giấc ngủ say.
Vừa an ổn vừa uể oải.
Trong mộng không gặp cái gì khác, chỉ có tiếng đàn lượn lờ, như là chính tay
mình đàn tiếp khúc nhạc còn dang dở, bi thương mà lại thê mỹ, làm người
nghe không khỏi rơi lệ… Nàng bất an ưm một tiếng, chung quanh thân thể
bỗng nhiên truyền đến một trận khô nóng, một làn hơi thở khác thường vây
quanh, khiến trong lòng nàng có chút đề phòng
Cái loại hơi thở này, có tên là nguy hiểm—–
Hàng mi dài của nàng đột nhiên mở phắt ra.
Một ánh sáng chói loà chiếu tới, làm cho đôi mắt vừa rồi bị bóng đêm bao phủ
lại bị kích thích, nàng hơi nheo mắt, cảm giác khớp xương toàn thân như bị
tháo rời, đau đớn chua xót, trong mơ hồ, hình như có người đang đi về phía
nàng, cúi người, ôm chặt lấy thân thể tuyết trắng của nàng.
Một cơn hoảng sợ mơ hồ xâm nhập vào đầu nàng, Lạc Cơ Nhi chịu đựng ánh
sáng gay gắt kích thích, chậm rãi mở mắt ra, một hình dáng tà mị quen thuộc
dần dần hiện rõ ra trước mắt.
Mu bàn tay lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, bên môi
hắn hiện lên nét cười vừa thống khổ vừa nguy hiểm, thản nhiên mở miệng,
“Tỉnh rồi?”