Tuyết Băng! Tôi Sẽ Sưởi Ấm Trái Tim Em

Chương 1

Giaosu...

Đây là truyện đầu tiên của mình, có lỗi gì mong các bạn thông cảm cho mình nha


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------





Tại sân bay Nội BàiCạch... Cạch..(tiếng bước chân)

Hiện tại tất cả mọi ánh nhìn đều đổ xô vào một cô gái trẻ trung, xinh đẹp kia. Khoác trên mình một màu đen huyền ảo với chiếc đầm bó sát người dài gần đến đầu gối, làm cho vòng eo thon gọn hiện lên. Đi đôi dày cao gót màu đen, lôi chiếc vali cũng màu đen nốt, cả chiếc kính đen che hết một nửa khuôn mặt của cô gái ấy. Đúng là một cây đen từ đầu đến chân. Đôi môi khẽ cong nên nở một nụ cười băng giá báo hại bảo nhiêu chàng trai ở đó phải vào bệnh viện vì các dây thần kinh bị ngưng trệ hoạt động. Có lẽ đã khá quen với việc này nên nó nhanh chóng đi nhanh khỏi sân bay rồi lái chiếc xe BMW về nhà nó.(còn xe lấy đâu ra thì độc giả tự phát huy trí tưởng tượng của mình nhé). Về đến nhà nó tìm ngay đến chiếc giường thân yêu của mình,đánh một giấc ngủ sâu đến sáng mai luôn. Trước khi ngủ nó khẽ nhếch môi cười lạnh" ngày mai sẽ có trò vui cho mà xem"

-------------–––-------------------±--±--------------------

Sáng hôm sau... 6:45"

Reng.. reng...reng..bụp..bụp

Sau khi bác đồng hồ đánh thức con heo lười thì đã bị nó tiễnn xuống âm tào hội ngộ với ông bà, uể oải bật dậy, nó nhanh chóng vào làm VSCN. Ngồi xuống bàn trang điểm, lấy ra chiếc kéo sắc bén của nó, như một thợ làm tóc chuyên nghiệp, chỉ vài phút, tóc nó trở nên rất ngắn, ngắn giống tóc còn trai ý. Nó mở tủ ra lâý một bộ đồng phục nam đi thay, xong nó vớ ngay hiec kính đeo vào và tập hồ sơ lướt nhanh xuống dưới nhà. Hôm nay nó không đi chiếc BMW hôm qua mà thấy vào đó là chiếc xe đạp. Phóng như bay đến nơi cần đến.

___________________------------_________________

Trường Lisngtart.


Đúng 6:58" nó có mặt tại cổng trường Lisngtart, còn 2 phút để bắt đầu cuộc chơi, nó dắt xe vào. Hiện tại nó là tâm điểm chú ý của mọi học sinh trọng trường

- ai vậy ta.- hs 1

- học sinh mới thì phải- hs2

Bla..bla....

Nó nhanh chóng tìm phòng hiệu trưởng để làm việc đồng thời thoát khỏi sự chú ý của mọi người.

PHÒNG HIỆU TRƯỞNG

Cốc cốc..

- vào đi..- giọn hiệu trưởng vang lên

- em chào thầy ạ- nó lễ phép cúi hào người trước mặt

- em là.../ Hs mới thưa thầy.- nó chèn ngang

- ừ. Linh à,, mà sao ăn mặc kỳ vâỵ. - Ông nhìn chằm chằm nó

- Cháu muốn vào đây với thân phận nam nhi, không phải nữ, ông có thể giữ bí mật cho cháu không?- nó nói với ánh mắt sát khí nhìn vào ông

- Được, nếu cháu muốn, cháu sẽ học lớp 11a1- ông khẽ đẩy gọng kính lên sau đó đi ra phía cửa cúi chào - mời tiểu thư.. à.. quên...công tử đi nhận lớp.

- Dạ! - tiếng dạ lạnh băng làm ông điếng người.

Lớp 11a1, lớp mệnh danh là "ngoan" nhất trường.

Bước vào lớp học là một cảnh hết sức hỗn loạn: ném giấý, chơi game, tô son chát phấn, ngủ,...bla..bla..

Ông ho khụ.. khụ.. vài tiếng lâý uy nghiêm rồi quát với volume không nhỏ.

- TRẬT TỰ!!

Cả lớp im bặt quay về chỗ ngồi. Ông hài lòng sau đó nghiêm giọng nói:

- lớp ta hôm nay có hs mới - quay ra cửa - em vào đi..

- nó bước vào lớp trước sự ngỡ ngàng của lớp

- ôi! Hoàng tử đời em - nữ sinh 1

- trời ơi! Chàng dễ thương ghê ý! - nữ sinh 2

- xấu mù, nhìn giống BD ghê ý! - Nam sinh 1

- không đẹp bằng người ta thì ông tức à?- nữ sinh 3

@&#+#&#₫₫&&@#*;:""¢£¢$^|==¢=¢=¢°

Bla..bla...

Những câu nói ồn ào làm nó cực kỳ khó chịu. Nó nói một từ tuy không lớn nhưng sức công phá vô cùng lớn:

- Im!! - cả lớp im bặt không một tiếng nói. - nó lại tiếp tục nói

- mình tên là Hoàng Ngọc.../ Nói mẹ tên đi, mất thì giờ của bổn lão gia quá.

Bực mình có kẻ chặn họng nhưng nó lấy hết bình tĩnh nói

- Linh!

Lại một trận bàn tán sôi nổi( hình như lớp này rất thích bàn tán thì phải) về cái tên của nó.

Thấy ồn ào hơn mọi khi, Ngọc liền ngẩng lên xem thì đơ

Vũ thấy Ngọc không nói gì liền hướng theo phía Ngọc nhìn thì đến lượt Anh đơ tiếp. Hai người mắt chữ A mồm chữ O.

Vậy họ đã nhìn thấy gì mà đơ vậy. Chắc hẳn các bạn có đáp án rồi chứ gì, nhưng cứ đọc tiếp nhé! Thú vị còn nhiều lắm!
Bình Luận (0)
Comment