Lục Bảo đột nhiên xuất hiện trong quán Liệt Diễm. Anh không nói không rằng
quăng hết một trăm đồng cho chủ quán. Đó là số tiền anh kiếm được trong
một tháng làm công. Tôi kinh sợ nhìn gương mặt lạnh lùng không hề có
chút biểu cảm đó. Ngây ngốc bị anh mạnh bạo lôi vào phòng không chút
tiếc thương.
Có phải Lục Bảo đã quay trở lại rồi không? Gương mặt băng lãnh và ánh
nhìn tăm tối đó rất quen thuộc. Có phải anh sắp nói “Triệu Lục Bình, tôi hận cô!” hay không.
Anh không nói gì, chỉ hung hăng đè tôi xuống, xé toang bộ đồ mà tôi đang mặc trên người ra. Rất thô lỗ, rất mạnh bạo; nhưng đó mới chính là anh. Tôi ôm lấy cổ Lục Bảo, hôn lên môi anh say đắm nhất. Lần này tôi không
bị đẩy ra, mà lại được đáp trả xứng đáng.
Anh không nhớ tôi, nhưng bản năng nhớ tôi. Anh mân mê hai đầu nụ hoa,
vồn vã như thèm khát lâu ngày. Cơ thể tôi thì nhớ anh nhiều lắm. Tim tôi đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng trong cơn hoan ái trào dâng. Cơ thể tự
động uốn éo theo động tác vuốt ve của anh. Người tôi cong lên khi Lục
Bảo lấy tay cho vào vùng kín của tôi. Trong miệng tôi không ngăn được
tiếng rên rỉ sung sướng. Tôi như sa mạc khô cằn, mỏi mòn chờ đợi cũng đã chờ được cơn mưa tới mát.
- Em nhớ anh, nhớ anh vô cùng! – Tôi thốt lên trong nức nở.Tôi ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền qua cho mình. Đôi vai này,
cánh tay này, cơ thể này tôi đều nhớ kỹ. Đã hàng trăm lần tôi huyễn hoặc mình, tôi chỉ để cho anh chạm vào thôi.
Mồ hôi bắt đầu đổ ra giữa một ngày đầy tuyết. Tôi hít thở một cách thèm
khát, muốn thu hết mùi đàn ông quen thuộc trong phòng. Thật sự, bây giờ
tôi chỉ có mình anh thôi. Lục Bảo nôn nóng ra rồi vào liên tục. Như thế
này không phải, anh đã quên hết những bài học ngày xưa rồi sao.
- Từ từ, chậm lại. – Tôi nhắc nhở. – Anh sẽ mau hết sức.Nhưng Lục Bảo không hề nghe tôi một lần. Anh giống như đang bực bội và phát
tiết bừa bãi. Nhưng tôi biết mà, cái kiểu phá hoại này sẽ chẳng kéo dài
được lâu. Cuối cùng Lục Bảo cũng mệt mỏi gục xuống, thở hỗn hễn, nặng
nề.
Anh nằm im để cho tôi vuốt ve mơn trớn. “Anh phải biết rằng như vậy vẫn
chưa đủ đối với em. Cho anh nghỉ ngơi một chút đó, rồi ta sẽ bắt đầu
lại!”
- Tại sao hôm trước em không về? – Giọng nói khàn khàn đầy nam tính của anh vang lên.Tôi ngẩn đầu, bỏ ngang công việc thưởng thức món ăn của mình.
- Bị bắt nhốt một tuần. Vài hôm nữa, em sẽ về.Trả lời xong, tôi có thể dùng miệng để tiếp tục làm việc. Dùng lưỡi trêu
ghẹo anh, dùng miệng kích thích anh. Lục Bảo quả là người đàn ông tôi
yêu nhất. Chẳng bao lâu sau lại có thể đứng dậy phát pháo khởi binh được nữa rồi. Tôi vẫn như cũ ung dung tự tại, vừa dùng tay vuốt ve, tỉnh
thoảng mới thay bằng miệng của mình.
Lục Bảo nặng nề thở gấp. Tôi khoái trá dùng răng cà nhẹ vào, thì anh lại hừ hừ rên lên. Cậu em nhỏ lộ diện với dáng hình cứng cáp vào oai dũng
nhất. Chỉ một lần nuốt sâu đã khiến đạn lên nòng. Tôi vừa nhả ra thì
chất màu trắng cũng đi ra theo luôn. Thật là một người không có tính
kiên nhẫn. Đành phải bò tới nằm cạnh anh để chờ đợi thời gian hồi phục
lại.
Chờ đợi, chờ đợi, cả năm qua tôi cũng chỉ biết chờ đợi. Tại sao quen Lục Bảo tôi chỉ biết chờ đợi. Lục Bảo vòng tay, ôm chặt tôi vào lòng. Hai
cơ thể trần trụi dán sát với nhau khít khao.
- Sao lại vào đây? Anh vừa ném đi hết số tiền công cả tháng trời! – Tôi giận dữ nói.
- Tại sao đàn ông cả phố này đều đến được, còn tôi lại không? – Anh gầm gừ. – Bởi vì tôi không đủ tiền để cho em sao?
- Nghe này Lục Bảo, bây giờ anh lại nổi điên cái gì? – Tôi giận quá mất khôn, không chịu thua hét lại.Đột nhiên không gian im lặng thật quỷ dị. Tôi đột nhiên bị xô mạnh ra. Lục
Bảo đứng dậy nhìn tôi. Ánh nhìn tối tăm, hỗn loạn và cả đau đớn.
- Em vừa gọi ai? – Giọng nói như vỡ oà ra.
- Lãng ... không phải ... em chỉ. – Tôi hoảng sợ lắp bắp không nên lời.Trong lúc vô ý tôi đã gọi anh là Lục Bảo. Nhưng thì ra anh vẫn chưa hề nhớ ra được thứ gì hết. Vì vậy, anh chỉ là Lãng chứ không phải người đàn ông
tên Lục Bảo mà tôi đã gọi. Anh giận dữ gom quần áo mặc lại rồi đi ra
ngoài. Tôi sợ hãi trào nước mắt, chỉ biết gọi anh trong vô vọng.
- Lãng ... Lãng ... em xin lỗi!Nhưng bóng người yêu thương đó đã khuất sau góc rẽ rồi. Anh lần này đã bị đả kích thật
sự, đã bị sự vô ý của tôi xé nát con tim. Lần nào chúng tôi ở gần nhau,
đều lần lượt gây tổn thương cho nhau. Lẽ nào ông trời muốn chúng tôi
chia ly thật sao.
^_^
Rất nóng lòng lo lắng, nhưng tôi không cách nào đi tìm anh để giải
thích. Ngày nghỉ chưa đến, tôi cũng không cách nào thoát khỏi sự giám
sát của người trong kỹ viện. Lúc anh bỏ đi kích động như thế, giận dữ
như thế. Tôi không biết việc này có gây tổn thương gì cho Lục Bảo hay
không. Thần kinh của anh vốn đã không chịu nổi kích động.
Đến lúc Quý Dương xuất hiện, tôi chỉ còn biết bám lấy cậu ta mà khóc
lóc, van nài cậu ta dẫn tôi đi ra ngoài. Tôi lại một lần nữa trở nên ích kỷ, lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình. Tôi không ngờ
tội ác của mình đã chồng chất cao đến nổi ông trời cũng muốn trừng phạt
tôi. Phía trước vẫn còn một chuyện đau đớn hơn đang chờ đợi.
- Hoa Tuyết, bây giờ đã chiều tối rồi. Hàng quán bình thường đều đã đóng cửa hết, thật ra chị muốn đi đâu. – Quý Dương nhìn tôi khó
hiểu.
- Quý Dương, ngay góc phố kia có một tiệm mì. Ở đó rất ấm cúng mà lại
buôn bán suốt đêm. Cậu đến đó ăn mì rồi chờ tôi một chút nhé. Chỉ một
nửa tiếng thôi. Tôi xin cậu chỉ cần chờ tôi nửa tiếng.
- Nhưng mà chị muốn đi đâu mới được. Tại sao trông chị kích động vậy?
- Tôi không thể nói được. Nhưng tôi hứa sẽ quay lại đúng giờ. Xin cậu hãy tin tưởng tôi.Quý Dương vừa gật đầu, tôi đã chạy bay về nhà nhà nhanh hết mức có thể. Căn nhà mà tôi thuê nằm tận trong cùng của con hẻm nhỏ, đi vòng vèo hết mấy khúc cua mới đến nơi. Tôi nhấc cục gạch bên ngoài lên để lấy chìa khoá. Bởi vì tôi không về nhà cố định nên không thể bắt anh chờ đợi mở cửa
được. Chìa khoá để ở đây, là để tôi có thể vào nhà bất kỳ lúc nào.
Tôi mở cửa, chạy vào tìm kiếm anh khắp nơi.
- Lãng, tôi gào lên. – Không ý thức được nước mắt mình bắt đầu trào ra.Anh mở cửa bếp nhìn ra. Mới đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nhíu mày khi nhìn thấy tôi khóc.
- Sao em lại về giờ này? – Anh khó chịu hỏi.
- Em muốn gặp anh. Em cần phải giải thích. – Tôi ráng chùi hết nước mắt đi. Nhớ rằng anh luôn khó chịu khi nhìn thấy tôi khóc.
- Có gì thì đợi đến cuối tuần về rồi nói. Em lại trốn ra, rồi sau này bị nhốt luôn thì sao?
- Nhưng em không thể chịu được khi nhìn anh bỏ đi như vậy. Lãng em không cố ý gọi tên người khác.
- Đó là buột miệng đúng không? – Anh thở dài. – Có rất nhiều người đến với em. Em không thể gọi đúng hết tên mọi người được.Lần này thì tôi sụp đổ. Lời nói vô tâm của anh thật sự đã giết chết tôi
luôn rồi. Tôi là kỹ nữ, là người ngủ với bất cứ người đàn ông nào chịu
bỏ tiền ra. Tôi dơ bẩn, tôi nhơ nhớp đến mức ghê tởm. Dĩ nhiên tôi đã
không còn xứng đáng với anh, không có tư cách để van xin tình yêu của
anh. Tôi nghẹn ngào, nức nở không nói nên lời. Lẽ ra năm xưa tôi nên
chết đuối dưới sông luôn cho rồi. Ít nhất lúc đó tôi cũng không chịu sự
giày vò, đau đớn còn hơn cả cái chết.
Rốt cuộc, cũng chẳng thể giải thích gì. Tôi chỉ có thể nặng nề lê bước
trở về. Tôi đã phản bội tình yêu của Lục Bảo, không thể huỷ diệt luôn
niềm tin của Quý Dương. Tôi mở cửa bước ra, sững sờ khi thấy Quý Dương
đang đừng chờ tôi bên ngoài. Trên vai áo cậu ta đã vương đầy tuyết.
Không biết Quý Dương đã đứng đây từ khi nào, không rõ cậu ta đã biết
những gì.
Quý Dương chỉ nắm lấy bàn tay của tôi. Bàn tay đó đã lạnh ngắt vì phơi trong giá rét.
- Quý Dương. – Tôi khẽ gọi.
- Đừng nói gì hết. Đi về. – Quý Dương lạnh lùng ra lệnh.Và
sau đó tôi bị kéo đi một nước. Không hề hay rằng có một đôi mắt đang âm
thầm dõi theo mình. Ánh mắt đau buồn và u oán, tuyệt vọng nhìn người yêu mình bỏ đi trong tay kẻ khác. Lại một lần nữa hai người lại không thể
nào thấu hiểu nhau, không thể truyền đạt tâm tư mình cho đối phương
được.