Tuyệt Địa Chiến Long

Chương 3

Chương 3: Quận Đông rung chuyển

Một giờ trước, vùng lãnh thổ biên giới, một vùng đất không người ở với bán kính hàng chục km.

Hai bóng người giống như hai bóng ma, một trước một sau đuổi theo nhau, chạy với tốc độ cực nhanh.

Người đàn ông phía trước khoảng bốn mươi tuổi. Dáng vẻ hung ác, trên mặt có vết sẹo hơn mười centimet, nhìn thấy mà giật mình.

Gã cầm một thanh đao Quan Công sáng bóng, toàn thân toát ra mùi máu tanh nồng nặc.

Người thứ hai khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.

Ngũ quan đoan chính, thân mặc áo gấm, toàn thân tỏa ra sát ý. Tay cầm đao thép, trên thân đao mơ hồ nhìn thấy hai chữ “Ảnh Môn”, thanh đao này có tên là “Lãnh Nguyệt Đao”!

“Phán Quan, mày đã đuổi theo tao ba ngày ba đêm, chỉ vì đồng lương ít ỏi của mình mà phải liều mạng vậy có đáng không?”

Mặt sẹo chạy đến một con sông rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào chàng trai phía sau bằng ánh mắt như dã thú.

“Đồ tể, mày tán tận lương tâm, tàn sát

người vô tột tội ác ngập trời!” Phán Quan cũng dừng lại, quát: “Hôm nay, là ngày chết của mày!”

“Hừ!” Đồ Tể hừ lạnh: “Người Ảnh Môn tụi mày thật sự coi mình là chúa cứu thế à?”

“Có rất nhiều ác nhân trên thế giới, tụi mày giết hết được sao!?”

“Trừ bạo an dân, trừ gian diệt ác, sẵn sàng đổ máu vì một thế giới hòa bình tươi sáng!” Phán Quan cao giọng đáp lại.

“Loại ác ma như Đồ tể mày, Ảnh Môn gặp một người giết một người!”

“Hừ!” Đồ tể lại hừ lạnh một tiếng.

“Mày thật sự tưởng tao sợ mày à? Mày và đồng đội đã bị tách ra, chỉ với mình mày mà cũng muốn giết tao, đúng là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao!”

“Ngớ ngẩn!” Ánh mắt Phán Quan trầm xuống: “Được rồi, không rảnh cùng mày nói nhảm nữa, chịu chết đi!”

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Vừa dứt lời, thân thể hắn phóng ra như một tỉa chớp, thanh đại đao trong tay phóng ra từng vệt sáng lạnh lẽo sắc bén.

“Muốn giết tao, vậy phải xem xem mày có

đủ bản lãnh không!” Đồ tể hét lớn, vung tay lên, đao Quan Công lao ra.

Đỉnh! Đỉnh!

Tiếng va chạm chói tai vang lên, tia lửa bắ n ra, ánh đao bay khắp nơi.

Xùy!

Sau khi hai người đánh nhau hơn mười hiệp, Phán Quan lách mình né tránh một nhát đao của đồ tể, khẽ lật cổ tay. Thanh đao khoét một miệng máu dài hơn mười centimet trên thắt lưng của tên đồ tể, máu phun ra như mũi tên.

“Hả? Mày thật sự làm tao bị thương, chết tiệt!”

Đồ tể gầm lên giận dữ, thanh đao Quan Công nhanh chóng chém xuống bả vai Phán Quan, thế như chẻ tre.

Đinh!

Đồng tử của Phán Quan có chút co rút, nhanh chóng né nửa người sang một bên, đồng thời giơ tay chặn lại, một tiếng va chạm sắc bén lại vang lên.

Bịch! Bịch!

Bởi vì đỡ đòn một cách bị động, Phán

Quan bị lực lượng bạo lực của đồ tể chấn động

khiến phải lùi lại năm sáu bước, hắn cảm thấy cánh tay tê dại, hơi thở có chút hỗn loạn.

Sau đó, tên đồ tể cũng không vội vã tấn công lần nữa, gã xé một miếng vải trên người để xử lý miệng máu ở thắt lưng.

Ting! Ting!

Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh trên người Phán Quan vang lên, sắc mặt hắn hơi thay đối.

Chỉ có một ít người biết số điện thoại này, nó chuyên dùng để xử lý sự vụ khẩn cấp, nếu điện thoại này đổ chuông thì chắc chắn có chuyện lớn!

“Tôi là Phán Quan, ai vậy?” Phán Quan liếc nhìn đồ tể, thấy gã không có ý định ra tay liền trả lời điện thoại.

“Tôi là Lục Nguyệt!” Giọng nói nặng nề của Lục Nguyệt truyền đến từ đầu bên kia điện thoại:

“Con gái Thống Soái đã bị bắt, sống chết không rõ, mau đến Vân Thành!”

“Cái gì!?” Phán Quan hét lớn, đồng thời hơi thở lạnh lẽo khiến người khác ngạt thở toát ra từ người hắn.

Lại có người dám bắt con gái của Thống Soái, đây là muốn bị diệt tộc đúng không!?

“Cho tôi vài tiếng, lập tức đến!”

Sau khỉ cúp điện thoại, Phán Quan ngẩng đầu nhìn đồ tể: “Tao không có thời gian chơi với mày nữa, kiếp sau nhớ làm người tốt!”

Bùm!

Vừa dứt lời, khí thế trên người hắn lập tức táng vọt, mạnh hơn trước gấp mấy bậc.

Ngay sau đó, bóng người phóng ra như pháo đại bác.

Lãnh Nguyệt Đao phóng ra vô số tia sáng lạnh trong hư không, tạo thành một tấm lưới đao cực kỳ sắc bén, đánh về phía đồ tể.

“Hả!?”

Ngay lập tức Đồ tể cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy toàn thân, đồng tử của gã co lại thành kích cỡ của lỗ kim.

Gã tự hiểu lấy mình, với thực lực của gã tuyệt đối không có khả năng tiếp được một chiêu này!

Gã muốn né tránh, nhưng lại phát hiện toàn bộ đường lui của mình đều bị đao quang trên bầu trời chặn lại, muốn lui cũng không thể!

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Vô số ánh đao đều chui vào thân thể đồ tể,

xung quanh yên tĩnh trở lại, chỉ còn nghe thấy tiếng gió núi gào thét.

Ầm!

Ngay sau đó, gã đồ tể ngã thẳng xuống, toàn thân đầy máu.

“Quá… Mạnh…” Gian nan thốt ra mấy chữ, chân gã đạp nhẹ một cái, tắt thở!

Phán Quan không nhìn Đồ tể nữa, quay đầu lại, tăng tốc mà đì.

Cùng lúc đó, hắn lấy điện thoại vệ tỉnh ra bấm một dãy số, sau khi cuộc gọi được kết nối, hắn hét lớn.

“Thông báo cho tất cả thành viên từ ba sao trở lên của Quận Đông, mặc kệ đang ở đâu, bất kể đang làm gì, toàn bộ lập tức chạy đến Vân Thành!

“Người vi phạm, chém!”

Dưới mệnh lệnh của hắn, tất cả thành viên từ ba sao trở lên của Quận Đông thuộc Ảnh Môn đều dừng lại việc trong tay và lao về phía Vân Thành.

Đây là điều chưa từng có trong lịch sử Ảnh Môn!

Trong lúc nhất thời, tất cả thế lực ở khu

Vực phía đông đều bàng hoàng, không biết có chuyện lớn gì đang xảy ra!

Vân Thành, khách sạn Hoàn Vũ, phòng Suite 808, một nam một nữ đang ngồi trên ghế sô pha.

Người đàn ông này khoảng mươi tám hai mươi chín tuổi. Một thán hàng hiệu, dung mạo hiên ngang, tay trái cầm điếu xì gà, tay phải cầm ly rượu vang đỏ.

Người phụ nữ có khuôn mặt tuyệt thế khiến ông trời cũng phải ghen tị, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Dung mạo tinh xảo, dáng người tuyệt vời, làn da mịn màng trắng nõn.

Đây là người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đông Châu – Tần Vũ Hân, và cũng là mẹ của Thụy Thụy!

Lúc này, đôi mắt cô đỏ hoe, vẻ mặt đầy u sầu, toàn thân khẽ run rẩy.

“Đào… Đào thiếu gia, làm ơn… Xin hãy giúp tôi tìm con gái…”

Tần Vũ Hân đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt tên thiếu gia đang ngồi, giọng nói nghẹn ngào.

“Ha ha, Tần Vũ Hân, cô hẳn là không ngờ

rằng sẽ có một ngày cô phải cầu xin Tôn Minh Đào tôi đúng không?”

Tên thiếu gia rít một ngụm xì gà rồi phả thẳng lên mặt Tân Vũ Hân.

“Không phải cô rất kiêu ngạo sao? Không phải cô luôn coi thường một thiếu gia như tôi sao?”

“Tôi theo đuổi cô ba năm, cũng không ghét bỏ cò có đứa con hoang, nhưng cô chưa từng để tôi vào mắt!”

“Còn bây giờ là thế nào? Sao lại cúi cái đầu kiêu ngạo của cô xuống?”

“Đào thiếu gia, anh nói gì cũng được, chỉ cần anh giúp tôi một chút…” Tần Vũ Hân khóc, vừa dập đầu vừa nói.

“Ngoại trừ anh, tôi không tìm được ai có thể giúp tôi… cầu xin anh…”

“Cô thật sự muốn tôi giúp?” Ánh mắt Tôn Minh Đào quét lên quét xuống trên người Tân Vũ Hân: “Vậy tôi được lợi gì?”

“Chỉ cần… Chỉ cần anh có thể giúp tôi tìm được con gái, anh muốn làm gì cũng được…” Tân Vũ Hân toàn thân run ray đáp.

Bình Luận (0)
Comment