Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 114

Nguyệt Dạ quốc

Ngồi lặng người giữa ngự hoa viên rộng lớn, Đán Thần không ngừng suy nghĩ về câu hỏi ám ảnh mình nhất, phụ thân chàng rốt cuộc là ai?

Không hiểu sao, chàng có cảm giác, chính thân phận của ông là lý do vì sao Đán Kỳ Anh không dám tiết lộ sự thật rằng, mình chính là mẫu thân chàng trong suốt chừng ấy thời gian

Dòng suy nghĩ của chàng chợt bị tiếng khóc nức nở vang lên cách đó không xa làm gián đoạn

"Hu ... hu ... hu ..."

Là ai?

Đán Thần rảo bước về nơi tiếng khóc phát ra, chỉ thấy một bé gái 3 tuổi xinh đẹp đang ngồi xổm dưới đất, tuôn trào từng dòng lệ, thi thoảng lại nấc cục từng tiếng

Dù chỉ thoáng nhìn qua nhưng Đán Thần nhanh chóng nhận ra, đó chính là Đán Chi, hài nhi của Đán Kỳ Anh và Đán Lĩnh, hay nói cách khác ... muội muội của chàng

Đang phân vân không biết nên đi hay nên ở, bàn tay bé bỏng, mềm mại của Đán Chi chợt níu lấy góc áo Đán Thần, "Đại ca ca ... huynh đừng đi ... đừng đi ... có được không ...?"

Giây phút ấy, trái tim tưởng chừng như đã bị hóa đá bị đớn đau, vì dối lừa của Đán Thần không hiểu sao như bị tan chảy, trở về với bản chất nhiệt huyết sẵn có của mình

Ngồi xuống cạnh Đán Chi, Đán Thần dịu giọng hỏi, "Tiểu muội muội ... muội đang làm gì ở đây vậy? Phụ mẫu muội đâu ... cả rồi ..."

Bao nhiêu sợ hãi, tủi hờn tuôn trào, Đán Chi ngã vào người Đán Thần, òa khóc

Tuy bản thân đã lên chức cha, sắp tới còn là cha vợ thế nhưng Đán Thần không hề có kinh nghiệm trong việc dỗ dành trẻ con. Thứ nhất, Đán Tử Y của chàng không phải một đứa mít ướt. Thứ hai, người dành phần lớn thời gian chăm sóc, ở bên Tử Y là Khuynh Vũ chứ cũng không phải chàng

Vậy nên, với tình hình trước mắt, Đán Thần không biết làm gì hơn ngoài việc lấy tay xoa nhẹ lưng Đán Chi

Đến khi đã không thể khóc được nữa, đến khi nước mắt đã chẳng còn có thể rơi, đến khi cổ họng rát đi vì gào, vì thét, Đán Chi mới ngẩng đầu, giương đôi mắt lấm lem nhìn Đán Thần, "Đại ca ca ... có phải đại ca ca cũng đang có chuyện buồn ... muốn khóc phải không??? Nếu muốn ... đại ca ca cứ khóc đi ... muội muội sẽ canh chừng ... cho đại ca ca khóc..."

Đôi mắt ngây thơ, không vướng chút vẩn đục của Đán Chi thầm lặng nhen nhóm một chút gì đó trong lòng Đán Thần, dẫu cho chàng không hề hay biết

"Ta không sao ... Tiểu muội muội ... thế rốt cuộc muội làm sao vậy???"

"Muội ... muội ... không thấy mẫu thân ... phụ thân muội đâu cả ... Khi muội thức giấc ... đã chẳng có ai ... có ai bên cạnh muội ... muội cả ... Đại ca ca ... huynh dẫn muội đi tìm họ ... có được không ...?"

Hôm nay nếu nhớ không nhầm là ngày tam quốc nhị họ cùng với Pháp Sư hội họp bàn tìm cách đối phó với Hư Vô phái ... Bảo sao ...

Đán Thần cầm tay, đỡ Đán Chi đứng dậy, "Đi ... để đại ca ca dẫn muội đi tìm phụ mẫu ..."

Những lời của Đán Thần khiến cho đôi mắt Đán Chi sáng bừng rực rỡ, "Thật ư? Đại ca ca, người nói thật ư? Mà khoan ... đại ca ca ... người có biết phụ mẫu muội trông thế nào không???"

Nén tiếng thở dài vào trong, Đán Thần gượng cười, "Ta biết ..."

Gần tới ngự thư phòng Nguyệt Dạ, thân hình thanh mảnh của nữ nhân trung niên vụt chạy tới, nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy Đán Chi, không hề nhận ra người đang nắm tay bé ta là ai

"Chi nhi ... Chi nhi của mẹ ... con đi đâu vậy??? Lần sau đừng làm mẫu thân sợ hãi như vậy nữa ... có được không...?"

"Mẹ ... mẹ ... oa oa ... oa oa oa ..."

Đán Lĩnh hớt hải chạy tới, lo lắng đong đầy tâm can, chợt bất động khi ánh mắt bắt gặp dung mạo nam tử phía trước

"Kỳ Anh ... Kỳ Anh ..."

Tiếng nói có phần ngập ngừng của Đán Lĩnh giúp cho Đán Kỳ Anh lấy lại một phần bình tĩnh, toan ngẩng đầu định cảm ơn người vừa đưa đứa con gái bé bỏng về với mình thì cổ họng bà tựa như bị ai đó bóp nghẹn, không sao có thể thốt thành lời

Đán Chi lắc lắc tay Đán Thần, "Đại ca ca ... đây chính là phụ thân, mẫu thân của tiểu muội muội đó ... Cám ơn đại ca ca nhiều ... nhiều nha ... Đại ca ca ... huynh làm sao ... thế ... Sao huynh nhìn mẫu thân muội lạ thế ...?"

Đán Lĩnh đi tới, bế Đán Chi lên tay rồi quay người trở về phòng. Ngày hôm nay, nếu không phải ta tới tìm Kỳ Anh, để lại Chi nhi một mình thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi ...

Mà thôi ... tránh được một lần chẳng tránh được cả đời ...

Trước sau gì chúng ta lại chẳng phải gặp nhau ...

Kệ ... kệ ... đi ...

"Thần nhi ... mẹ ... mẹ ...", Đán Kỳ Anh run run mấp máy môi

Đán Thần nhìn những nếp nhăn ngày một hiện rõ trên dung nhan Đán Kỳ Anh, nhìn những vết chân chim nơi khóe mắt, chàng chợt nhận ra, bà ta đã già ... đã không còn là Đán Kỳ Anh trẻ trung, căng tràn sức sống của những ngày xưa ấy

Và rồi ... một cảm giác khó chịu chầm chậm xâm lấn cõi lòng chàng ... làm cho biết bao từ ngữ cay độc chàng chuẩn bị cất lên biến mất không chút tăm tích

"Dạo này ... bà vẫn ... vẫn khỏe chứ??? Đán Lĩnh ... đối xử với bà ... có tốt không ...?"

Đán Kỳ Anh mừng rỡ nắm lấy tay Đán Thần, "Thần nhi ... con ... con cuối cùng ... đã tha thứ ... cho ta rồi ... cho ta rồi ... có phải không? Tốt ... mọi sự giữa ta và Đán Lĩnh đều tốt ... Con đã gặp Đán Chi rồi ... con thấy con bé có đáng yêu không? ... Ta thường kể với con bé rằng, con bé còn người ca ca nữa nó chưa được gặp ... May quá ... hôm nay ... con lại ..."

Đán Thần khẽ nhếch môi, "Ý bà là hai người ca ca?"

"Con nói ... cái gì ... ta nghe không hiểu ...?"

"Đêm đó ... cái đêm Tần Hằng tới gặp bà ... ta có tới ... vậy nên ... những điều cần biết, ta đều biết cả rồi ... Kỳ Anh, bà có thể cho ta biết ... phụ thân của ta ... rốt cuộc ông là ai ... có được không???"

Đán Kỳ Anh kinh hãi, lùi dần từng bước về sau, "Không ... không ...ta không thể nói ... ta không thể nói..."

Vẻ mặt tái đi vì sợ hãi của Đán Kỳ Anh không hiểu sao lại làm cho trái tim Đán Thần đau đớn khó tả, "Nếu vậy thì ... thôi ... Kỳ Anh ... bà có biết ...nguồn gốc sức mạnh mà ta có ... bà có ... là gì không?"

"Đã lâu ... đã từ lâu lắm rồi ... thế gian xuất hiện những nguồn năng lượng nguyên tố thuần khiết nhất, mạnh mẽ nhất. Những nguồn năng lượng này sẽ tự động kiếm tìm chủ nhân cho mình, tìm kiếm những vật chứa phù hợp nhất, một cách hoàn toàn ngẫu nhiên, không tuân theo bất kỳ quy luật nào cả"

"Những con người được nguồn năng lượng nguyên tố đó lựa chọn, sẽ trở thành Nguyên tố nhân. Thoạt nhìn, nguyên tố nhân không hề có điểm gì khác thường. Cũng có sinh, cũng có tử, cũng có lớn lên, cũng có già đi ... Sự khác biệt chỉ được bộc lộ khi họ thức tỉnh, hay nói cách khác, khi họ đánh thức được sức mạnh nguyên tố thuần khiết ngủ yên trong cơ thể mình"

"Một khi nguyên tố nhân thức tỉnh, sức mạnh của họ sẽ khiến cho tất cả yêu quái cùng nguyên tố đều sợ hãi, kính nể. Phép thuật cùng nguyên tố đều không thể gây thương tổn cho họ. Đồng thời ban cho họ những năng lực dị biệt, độc nhất vô nhị, không ai có. Đán Thần, đến đây chắc con cũng đoán ra được rồi, có phải không? Con là Kim nhân, với khả năng biến bản thân, biến bất kỳ vật gì thành kim loại, có khả năng điều khiển vũ khí trong tầm kiểm soát theo ý muốn của mình. Còn ta, Đán Kỳ Anh, là Mộc nhân, có thể tự phục hồi bất kỳ thương tổn cơ thể chịu phải, thúc đẩy khả năng phát triển của cỏ cây, hoa lá"

Hóa ra, đó là lý do, ta luôn cảm thấy Nhật Vy có gì đó sợ hãi, tránh né ta. Hóa ra là vì ta là Kim nhân!

"Kỳ Anh, có phải, ta là Kim Nhân ... vì ta ... hài nhi của bà ... hay không?"

"Không phải. Như ta đã nói, năng lượng nguyên tố thuần tự động chọn chủ nhân cho mình, không liên quan gì tới máu mủ, tới huyết thống cả. Khi con qua đời, nguồn năng lượng đó sẽ lại tiếp tục kiếm tìm chủ nhân mới cho mình. Ta cũng giống như vậy"

"Các nguyên tố nhân có phải có thể cảm nhận được sự tồn tại, vị trí của nhau phải không?"

"Chỉ khi người đó đã thức tỉnh, phải. Đó cũng chính là lý do ngày đó ta tìm được con tại bìa rừng cạnh Kỳ Anh trấn"

"Hoàng Lam có phải cũng giống chúng ta không?"

"Phải, nó chính là Hỏa nhân. Chỉ có điều, không hiểu sao ta có cảm giác nguồn năng lượng trong cơ thể nó bị ai đó gắng sức kiểm soát vậy nên nó mới thức tỉnh đột ngột tới vậy"

"Thời gian thức tỉnh của Nguyên tố nhân có phải đều giống nhau không?"

"Không hề. Như con, Thần nhi là thức tỉnh ngay vừa khi mới chào đời. Lo sợ bị kẻ có ý đồ bất chính lợi dụng sức mạnh đó nên ta mới tạm thời chế ngự, đợi thời cơ thích hợp rồi sẽ giải phóng nhưng rồi trước khi có cơ hội, con lại xuống núi, và rồi biệt tích và rồi ..."

"Kỳ Anh, sao bà lại có thể am tường về sức mạnh nguyên tố thuần đến như vậy?"

"Tất cả những điều ta biết, đều do sư phụ Đán Thần của truyền dạy. Người cũng giống như mẫu tử ta, cũng là nguyên tố nhân. Đán Thần, người chính là Phong nhân"

Nhắc tới người sư phụ yểu mệnh của mình, Đán Kỳ Anh chợt nhớ tới một việc vô cùng quan trọng, "Đán Thần, nam tử tên Thế Thành, hài nhi của Thế Ngọc Lăng, không, của Tuyết Lăng, rốt cuộc có thân phận ra sao?"

Đán Thần nhíu mày, "Kỳ Anh, bà hỏi như vậy, nghĩa là sao?"

Đán Kỳ Anh hít sâu rồi đáp, "Bởi vẻ ngoài, và cả chiêu thức của chàng ta, giống hệt sư phụ ta lúc sinh thời!!!"

Chiều tà dần buông

Nhìn sâu vào đôi mắt u sầu của Đán Kỳ Anh, Đán Thần quay người, trước khi cất bước rời đi không quên nói, "Kỳ Anh ... bà nhất định phải hạnh phúc ... biết chưa? Nhắn hộ ta với Đán Lĩnh ... nếu không chăm sóc bà cẩn thận ... ta sẽ không để yên cho hắn ... Còn nữa ... khi nào có thời gian ... ta sẽ tới thăm ... Đán Chi ... dù sao ... nó cũng là ... tiểu muội của ta ..."

Giọng điệu tuy đã tỏ ra lạnh lùng nhưng không sao che giấu được sự nhẹ nhàng, hiền từ của Đán Thần khiến cho Đán Kỳ Anh bật khóc. Rốt cuộc ... rốt cuộc ... Thần nhi đã tha thứ ... đã tha thứ cho ta rồi ...

Một ngày ... một ngày nào đó ... sẽ đến một ngày ... Thần nhi gọi ta ... hai tiếng mẫu thân ...

Ta ... sẽ ... đợi ... đợi ngày đó ... Ta nhất định ... sẽ đợi ... ngày đó ...

--------------------------------------

Giữa rừng trúc bạt ngàn, trong căn nhà lá đơn xơ, lẩn trốn ánh nhìn thế nhân vang lên tiếng nói nam nhân ngập tràn ngạc nhiên

"Cái gì? Ngươi nói thật ư?"

Đường Khiển Nha mỉm cười, bình tĩnh đáp, "Trước tới nay ta chưa hề nói dối. Chỉ cần ngươi tới nơi ta nói, vào lúc ta nói, ngươi nhất định có thể tìm thấy thứ ngươi hằng mong muốn"

Trấn định tinh thần, nam nhân để lại trên bàn túi tiền nặng trĩu, toan phi thân rời đi thì chợt khựng lại khi ánh mắt chạm tới thân hình mờ mờ ẩn dưới lớp rèm liễu sau lưng Đường Khiển Nha

Đó là ai? Sao khi nhìn về người đó ... cơ thể ta chợt có phản ứng ... khác thường ...?

Đường Khiển Nha nhấp nhẹ ngụm trà, "Các hạ còn có việc gì ư?"

Nam nhân lắc đầu, bàn chân khẽ nhún, biến mất khỏi nơi cư ngụ của Đường Khiển Tra. Thế gian nói quả không sai, Thần cơ diệu toán quả nhiên không gì không tường. Nếu biết sớm, ta đã tới tìm hắn từ lâu...

Đường Khiển Nha ném số bạc vừa nhận được ra ngoài hiên rồi quay người vén rèm, đi vào trong. Ngắm nhìn dung nhan kiều diễm bất động, Đường Khiển Nha khẽ vuốt bờ má trắng ngần, ôn nhu cất lời, "Đợi ta ... đợi ta ... chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi ... đợi ta ..."

--------------------------------------

Đã lâu lắm rồi, Tuyết Lăng mới có được một giấc ngủ ngon đến thế. Nàng tuy biết rằng, hiểm nguy rình rập nàng, rình rập thân nhân, gia đình vẫn chưa phải đã hết nhưng dẫu sao, ngay lúc này, mọi sự cũng thật sự quá đỗi bình yên

Nàng rốt cuộc cũng đã có thể thả lỏng phần nào tinh thần, không cần lúc nào cũng phải căng óc mưu toan mọi sự, trong lúc này

"Cộc ... cộc ... Tuyết Lăng ... nàng tỉnh chưa?"

Vừa thay y phục xong, Tuyết Lăng ngồi bên bàn trang điểm thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Giang Luân Khánh Tước

"Khánh Tước, chàng vào đi"

Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tuyết Lăng thanh thoát trong tà áo trắng, tinh khôi không vướng chút bụi trần, Giang Luân Khánh Tước lặng người

"Khánh Tước ... Khánh Tước ...Khánh Tước ..."

" ... Tuyết Lăng ... ta ... ta đây..."

Hồn về với xác, Khánh Tước đi tới sau lưng Tuyết Lăng, một tay cầm lược, một tay nhẹ nâng suối tóc nàng lên, "Hôm nay hãy để ta chải tóc cho nàng nhé, có được không?"

Tuyết Lăng mỉm cười không đáp

Khánh Tước thấy vậy liền chậm rãi chải từng đường từng đường, đến khi toàn bộ mái tóc Tuyết Lăng đã thẳng tắp, không bị rối dù chỉ một sợi mới dừng lại

Ta từng hy vọng cả đời này có thể chải đầu cho nàng, từng nghĩ đó sẽ mãi mãi chỉ là một ước vọng viển vông ... nhưng ai có thể ngờ được, sẽ có ngày ta được ở bên nàng, kề cận nàng, sớm tối gần gũi nàng, không chịu cảnh cách xa nghìn trùng cơ chứ?

Nếu từ nay cho tới cuối đời, ngày nào cũng được như vậy, ta có thể bất chấp mọi thứ, dẫu cho có bao nhiêu khó khăn, thử thách cản lối

"Khánh Tước, chàng đang nghĩ gì thế?"

Dung nhan tuấn tú của nam tử trong gương khiến cho Tuyết Lăng không khỏi thầm cảm thán. Da trắng như ngọc, tóc trắng như sương, phục y tựa minh nguyệt, Khánh Tước quả thật quá mức đẹp ... thậm chí so với nàng, còn có phần đẹp hơn

Không phải nàng tự huyễn hoặc bản thân nhưng nàng biết, mình chẳng phải người không có nhan sắc. Hoặc chí ít đó là những lời mọi người nói với nàng. Nhưng, đứng trước Khánh Tước, nàng cảm thấy mình chẳng khác gì những con đom đóm hèn mọn, le lói thứ ánh sáng yếu ớt trước ánh trăng rực rỡ muôn phần phía trên trời cao

Có được một nam nhân tuấn tú như vậy nguyện ý ở cạnh bên, Tuyết Lăng ta thật là có phúc

"Không có gì ... Ta chỉ là đang nghĩ, không biết liệu phụ mẫu nàng có chấp nhận một hiền tế như ta hay không thôi?"

"Sao lại không cơ chứ? Khánh Tước chàng có điểm nào thua kém người khác sao?"

"Tuyết Lăng, nàng biết ta không thể sử dụng phép thuật, đồng nghĩa với việc ta sẽ chẳng thể nào bảo hộ nàng. Ngoại trừ chút năng lực đặc biệt ta có, ta đâu thể làm được gì khác"

"Khánh Tước, từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ, Tuyết Lăng thiếp chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân sẽ cần người khác bảo vệ. Chẳng nhẽ chàng không có niềm tin vào bản lĩnh của thiếp hay sao?"

"Ta tin ... chỉ có điều ..."

"Vậy là được rồi"

Dứt lời, Tuyết Lăng đứng dậy, nắm lấy tay Khánh Tước rồi rời khỏi ngọc lâu

Đứng trước chính đường Đoạn phủ, Tuyết Lăng bất chợt cảm thấy hồi hộp vô cùng. Ngày này, rốt cuộc, cũng tới

Kể từ khi sống lại với thân phận Đoạn Tuyết Lăng, ta chưa hề nghĩ rằng, sẽ có một ngày, ta tìm được ý trung nhân của mình, sẽ có một ngày, ta mang chàng về ra mắt phụ mẫu

Trước nay, Tuyết Lăng ta chưa hề tin vào tình yêu

Người ta nói, tình thân, nghĩa phu thê, tình mẫu tử là những tình cảm cao quý nhất trên đời. Rằng sẽ chẳng có gì có thể thay đổi hoặc phá vỡ chúng

Nhưng, Trương Tuyết lại chẳng có cái phúc phận được chứng kiến điều ấy

Chị cả, anh hai nàng năm lần bảy lượt đẩy nàng vào chỗ chết

Cha nàng từng suýt chút nữa bóp chết nàng

Mẹ nàng vì sinh tồn, nhẫn tâm hạ sát cha nàng, trơ mắt nhìn hai đứa con mình dứt ruột đẻ ra chết mà không cứu

Người nhà còn như thế, nói chi người ngoài?

Nhưng nay, gặp được Khánh Tước, mọi thứ đều đã thay đổi

Rời ngọc lâu, điều đầu tiên Thế Thành nhìn thấy là đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, tựa như thế gian chẳng có gì có thể chia lìa, hiện lên trên trước mắt chàng. Cõi lòng chàng rỉ máu. Đôi mắt chàng nhòe lệ

Nhưng rồi, tất cả sự thống khổ đó nhanh chóng biến mất khi mẫu thân quay đầu nhìn chàng, "Thế Thành, con tới rồi sao? Chúng ta vào thôi"

Cánh cửa nhẹ mở, ba người Tuyết Lăng chậm rãi tiến vào

Chính giữa phòng, trên chiếc ghế bằng gỗ Thiên Mộc quý giá, nam tử trung niên với đôi mắt hiền từ dán chặt lên dung nhan bạch y nữ tử vừa xuất hiện. Sát bên cạnh là nữ nhân với vẻ ngoài bất biến với thời gian. Hai bên là hai nam, một nữ trẻ tuổi với dung mạo bất phàm đang không ngừng trong ngóng sự hiện diện của một-ai-đó

Đó còn là ai khác ngoài Đoạn Trung, Vương Nhạn, Đoạn Tuấn Khởi, Đoạn Khởi Tân và Lãnh Tình?

Tuyết Lăng cúi đầu thi lễ, "Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu đã trở về"

Khánh Tước quỳ xuống bái lạy, "Tại hạ là Giang Luân Khánh Tước, xin mạo muội ra mắt mọi người"

Thế Thành hờ hững nói, "Thế Thành có lễ"

Đoạn Trung, Vương Nhạn rảo bước đi tới, đỡ lấy Khánh Tước, Tuyết Lăng rồi dìu hai người ngồi xuống bên cạnh mình. Thế Thành thấy vậy cũng đi theo, tìm chỗ gần Tuyết Lăng rồi cũng an tọa

Vương Nhạn nức nở cất lời, "Con gái của mẹ, bao năm qua con đã đi đâu, làm gì? Đã có những chuyện gì xảy tới với con mà giờ con lại có thể ... có trong tay ... sức mạnh to lớn tới nhường này?"

Tuyết Lăng nhẹ đáp, "Tất cả điều đó giờ có còn quan trọng nữa sao? Không phải con cũng đã trở về nhà, trở về bên cha, bên mẹ, bên mọi người rồi ư?"

Đoạn Trung đánh giá một lượt từ trên xuống dưới Khánh Tước, khiến cho chàng ta có cảm giác mình như sắp bị làm thịt tới nơi, da gà cũng vì thế nổi lên khắp người

Chàng ta trông có vẻ yếu mềm, thậm chí có phần không đáng tin ... nhưng ta tin vào con mắt nhìn người của nữ nhi ta

Nếu không phải nhìn thấy chàng ta có điểm gì hơn người, Tuyết Lăng sao có thể trao trọn con tim mình cho chàng?

Khởi Tân đang định bắt chuyện với Thế Thành thì chợt có cảm giác, hình như hai người họ đã từng gặp nhau ở đâu trước đó rồi thì phải. Ánh mắt chàng ta sao mà quen thuộc ... tới mức đó ...

"Nhị đệ, có chuyện gì sao?"

Nắm lấy tay Khởi Tân, Tuấn Khởi lo lắng hỏi. Đáp lại, Khởi Tân chỉ nhẹ lắc đầu, xiết chặt bàn tay chàng, không nói gì cả

Thế Thành nhẹ nhõm thở dài. Ta cứ tưởng hắn nhận ra, kẻ cố ý đồ ám sát hắn ngày đó là ta rồi chứ ... May ... may thế ...

Bưng chén trà về phía Tuyết Lăng, Lãnh Tình ôn nhu mỉm cười, "Tam muội, mừng muội quay về"

"Tẩu tẩu, cám ơn tẩu", Tuyết Lăng mỉm cười rồi khẽ nhấp môi, thưởng thức vị thanh khiết của từng lá trà

Vương Nhạn chăm chú quan sát Lãnh Tình, đặt tay bên mu bàn tay nàng và hiền từ nói, "Tình nhi, bao giờ con và Khởi nhi mới cho ta tin vui đây? Không phải là ta thúc giục gì con, chỉ là ..."

Chỉ một câu nói tưởng chừng như đơn giản của Vương Nhạn ngay tức khắc khiến cho nội tâm của ba người trong phòng cuồn cuộn sóng dâng. Đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Khởi Tân và Tuấn Khởi khẽ run. Nụ cười trên môi Lãnh Tình chợt cứng

Đoạn Trung nén tiếng thở dài vào trong, "Nhạn nhi, con cái là của trời cho, đâu phải cứ muốn là được"

"Thiếp biết ... chỉ là ..."

Đúng lúc đó, lão Vệ, nô bộc trung thành của Đoạn gia đi vào, cùng với Tiểu Cúc, a hoàn thân cận của Vương Nhạn và một số kẻ dưới khác bưng lên bữa trưa thịnh soạn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, mừng ngày tam tiểu thư của họ hồi phủ sau biết bao biến cố

Để sang một bên những suy tư, những lo lắng chưa thể giải trừ, 7 con người đó vui vẻ dùng bữa, ngoại trừ một nam nhân với phục y màu ngọc. Cửa phòng chợt khép, để lại phía ngoài những hiểm nguy thường trực, những mưu đồ toan tính, những đố kỵ thiệt hơn

--------------------------------------

Nửa đêm, Lãnh Tình nằm mãi mà không sao yên giấc. Nhìn sang bên cạnh trống rỗng không bóng hình người được nàng gọi hai tiếng "trượng phu", nàng không cần nghĩ cũng biết giờ này chàng ta đang ở đâu, với ai, làm gì

Nàng có thể không biết ư?

Đi về phía bàn trang điểm, ngồi nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương dưới ánh sáng lập lòe của ánh nến, Lãnh Tình khẽ nhếch môi cười. Nhưng rồi, nụ cười đó nhanh chóng biến mất khi điều nàng luôn sợ hãi đã bắt đầu ... từ từ ... xảy đến ...

Không! Không! Ta quyết ... quyết không để chuyện đấy xảy ra!!!

Cài chiếc trâm ngọc lên tóc, Lãnh Tình nói, "Ngọc Thố, ngươi ra ngoài canh chừng, không để bất cứ ai lại gần đây"

Ngọc Thố hiện thân, chăm chú nhìn bóng lưng của Lãnh Tình rồi không nói không rằng đi ra, đóng sập cửa phòng lại

Khi đã chỉ còn lại riêng mình nàng, Lãnh Tình chầm chậm cất lời, "Nhớ ngày đó, khi ngươi tặng ta cây trâm này, ngươi từng nói, chỉ cần là điều ta muốn, ngươi sẽ làm cho ta, bất kể đó là gì. Bao năm đã qua, liệu rằng ngươi còn nhớ? Hay tất cả chỉ là lời trót lưỡi đầu môi?"

Giữa căn phòng vắng lặng, một hắc y nhân không biết đã xuất hiện tự bao giờ, không chút suy nghĩ, kiên định đáp, "Lời năm đó ta nói, là sự thật. Bây giờ cũng vẫn là sự thật. Nếu không, ngày hôm đó tại Triệt Hạ đài, ta vì cớ gì lại mạo hiểm tính mạng cứu nàng? Lãnh Tình, nàng nói, điều nàng muốn ta làm, là gì?"

Lãnh Tình quay đầu, nhìn vào đôi mắt ẩn trong bóng tối, dường như có thể nhìn thấy ánh sáng tình yêu đong đầy khóe mắt hắc y nhân

"Nếu ngươi có thể làm giúp ta một việc, chỉ duy nhất một việc này, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi khao khát nhất"

Hắc y nhân ngập ngừng nói, "Thứ ta ... khao khát ... nhất?"

"Đúng vậy", vừa nói, Lãnh Tình vừa đưa tay nhẹ cởi phục y mỏng manh trên người, để lộ dưới ánh nến từng tấc da thịt trắng hồng lấp ló sau lớp nội y che giấu những nơi nhạy cảm nhất của mình, "...thứ ngươi khao khát nhất ..."

"Nói ... nàng muốn ta làm gì?"

"Ta muốn ngươi giết một người"

"Ai?"

"Kẻ phá hoại hạnh phúc của ta!"

--------------------------------------

Đứng lặng dưới gốc cây anh đào, Thế Thành không hiểu rốt cuộc kẻ đó hẹn mình ra đây làm gì. Tuy vậy, chàng vẫn đợi, vẫn chờ, và có một phần trong chàng, vẫn vui mừng khi đứng tại đây

Sự buồn bã, sự đau lòng khi một-kẻ-nào-ấy xuất hiện trong phút chốc tựa như chưa bao giờ tồn tại

"Thế Thành, người tới rồi sao?"

Quay người, nhìn phục y màu hồng cánh sen tung bay trong gió, Thế Thành mỉm cười đáp, "Ta đã tới. Tần công tử, người hôm nay hẹn ta ra gặp có chuyện gì không?"

Tần Khải Quân chợt thấy buồn khi thấy Thế Thành khách sáo với mình tới vậy, "Chẳng nhẽ không có việc thì ta không thể gặp người được ư?"

Đáy mắt bi ai tựa như lưỡi đao nhọn cứa vào tim, giọng điệu Thế Thành vì vậy mà trở nên có chút sầu não, "Ý ta ... không phải như vậy ... Khải Quân ... người đừng hiểu nhầm ..."

Tên ta ... lần đầu tiên Thế Thành gọi ... tên ta ...

"Thế Thành ... 3 tuần nữa ... ngày này ... 3 tuần nữa là sinh thần của ta ... Người có thể ... có thể ... tới Tần gia ... tham dự sinh thần ta ... có được không?"

Sao tự dưng ta lại ... hồi hộp ... đến mức này cơ chứ???

"Ta ... nhất định sẽ tới ... Dẫu cho có chuyện gì xảy ra chăng nữa ... ta cũng nhất định sẽ tới..."

"Thật ư?", Tần Khải Quân vui sướng thốt lên

"Thật", nhìn bộ dạng như trẻ con được quà của Tần Khải Quân, Thế Thành bất giác cảm thấy vạn vật trên thế gian này sao mà tươi đẹp tới thế

"Một lời đã định?"

"Một lời đã định!"

Gió thổi tới, ngàn vạn cánh hoa đào thắm tươi tung bay

Tần Khải Quân chăm chú nhìn Thế Thành tựa như muốn mang theo dáng hình chàng, mang theo dung mạo chàng, mang theo tất cả những thứ thuộc về chàng trở về Tần gia thành cùng mình

Hội nghị giữa tam quốc nhị họ và Pháp Sư hội đã kết thúc, ai nấy đều chuẩn bị lên đường trở về bản địa. Chàng cũng vậy. Sao chàng có thể ở mãi tại Thiên Lang quốc cho được? Hơn nữa, thâm tâm chàng lúc này cũng đã chẳng còn lưu luyến nơi chốn đó

Nguyên do tại sao? Chàng không rõ

Chàng thật sự ... không rõ ...

Tần Khải Quân biến mất giữa cơn mưa hoa rực rỡ đã lâu nhưng Thế Thành vẫn đứng đó, lặng yên, không cử động ... tới tận khi mặt trời đã ngủ say giấc ...
Bình Luận (0)
Comment