Khó nhọc mở mắt, Hồng Tuyết cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Chuyện gì đã xảy ra với mình vậy??? Nhớ không nhầm lúc đó, sau khi uống nước, mình liền …
“Con đã tỉnh rồi ư?”
Dáng hình Tùng Viên hiện lên trước mặt Hồng Tuyết khiến chàng cảm thấy tâm trạng đột nhiên khá lên rất nhiều
“Cha, đây là …”
Toan đứng dậy, Hồng Tuyết chợt cảm thấy thân thể mình nặng trịch, tựa như chàng đang bị thứ đó trói chặt, khiến chàng không thể cử động
Có điều không ổn!
Đảo mắt nhìn xung quanh, Hồng Tuyết nhanh chóng phát hiện ra điều đó là gì. Chàng bị những chùm dây xích nặng nề, to lớn khóa chặt trên nền đất lạnh lẽo, thứ được bày bố pháp trận với thứ cổ ngữ chàng đọc không hiểu. Xung quanh chàng, là những đầu lâu, xương chéo trắng ởn không biết đã có tự bao giờ
Khuôn ngực nhỏ nhắn hé lộ dưới lớp phục y bị xé nát, được vẽ trên đó một hình tròn tanh tưởi mùi máu phía tim chàng
Chàng, giờ phút này, chẳng khác nào một vật hiến tế cho ác quỷ!!!
“Cha … người … người … đây là … đây … đây là …”
Tùng Viên cúi người, vuốt ve bờ má mềm mịn Hồng Tuyết, “Ta cứ tưởng, khi mọi chuyện kết thúc, con mới tỉnh. Nào ngờ … như vậy cũng tốt, dù sao ta cũng không muốn con chết mà không hiểu vì sao mình chết…”
Những câu nói điềm tĩnh, nhẹ nhàng, tràn đầy tình cảm của Tùng Viên tựa như những tia sét đánh ngang tai Hồng Tuyết
“Cha … con nghe … nghe không hiểu??? Chẳng nhẽ … cha định … định …”
Tùng Viên gật đầu, “Đúng vậy … ta định giết con!”
Hồng Tuyết không tin vào điều mình vừa nghe được nữa, “Cha … chẳng phải chính cha từng nói, con có ý nghĩa vô cùng to lớn với cha đấy ư? Làm sao … làm sao … làm sao cha có thể … có thể …”
“Đúng vậy. Con có ý nghĩa vô cùng to lớn với ta. Không có con, ta làm sao có thể đạt được tuổi trẻ vĩnh hằng ta mơ ước cơ chứ? Không có con, ta làm sao có thể có được thứ sức mạnh vô song, thứ sức mạnh có khả năng thay thiên đổi địa cơ chứ??? Con có biết, ta chờ ngày này, lâu … lâu tới mức nào rồi không? Vì ngày này, không biết bao nhiêu năm qua, ta không dám, không, phải nói chính xác là ta không thể giết người, giết yêu, hay bất kỳ một sinh vật sống nào cả. Nếu như ta có thể, cái thứ yêu quái thấp kém Lục Nhĩ Hầu có thể đả thương ta ư? Trong cái rủi có cái may, nếu không vì nó, con cũng sẽ không tin tưởng ta, đi cùng ta tới đây, và nếu như vậy, ta sao có thể đạt được thứ ta thèm khát nhất trên đời này cơ chứ?”
“Chỉ cần ta ăn được tim ngươi, tắm trong máu ngươi, như cách ta trước đây từng làm với phụ mẫu, với nương tử, chỉ cần hy sinh hết thảy thân nhân ruột thịt với ta, ta sẽ có cuộc sống thiên trường địa cửu!!!”
Hồng Tuyết không thể tin vào cái sự thật phũ phàng trước mặt mình. Chàng, mở rộng trái tim mình, cho Tùng Viên bước vào, vì khao khát tình cha, vì cảm động trước những cực khổ, gian lao hắn trải qua khi kiếm tìm con trai mình. Nhưng rồi sao? Rồi sao??? Tất cả những điều hắn làm, tất cả những hi sinh, những “chân thành” của hắn đều chỉ là giả dối. Đều chỉ là giả dối mà thôi!!!
Hồng Tuyết cuồng tiếu, “Ha ha ha ha ha ha…………………..”
Tùng Viên sửng sốt hỏi, “Ngươi cười cái gì? Chẳng nhẽ ngươi hóa điên rồi sao???”
Hồng Tuyết điềm nhiên đáp, “Ta cười cho công dã tràng của ngươi, Tùng Viên. Ngươi khao khát nhất là thứ sức mạnh thiên kinh địa hãi. Vì nó, ngươi cam tâm tình nguyện là kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu. Vì nó, ngươi cư xử không khác thú vật là bao. Không, ngươi còn không bằng súc sinh. Hổ dữ không ăn thịt con, còn ngươi, ngươi sẵn sàng giết hại con đẻ của mình!!! Nhưng Tùng Viên, ngươi vạn vạn không thể ngờ 1 điểm, ta không phải là …”
Tùng Viên không đợi Hồng Tuyết nói hết câu, liền tiếp lời, “Ngươi không phải là con đẻ của ta? Mà chỉ là bán yêu sống trong thân xác nó? Ngươi tưởng ta không biết chuyện đó ư? Nhưng, Hồng Tuyết, dẫu ngươi có là bán yêu, thì thân thể này, trái tim này, một nửa dòng máu này vẫn là của con ta. Chỉ cần giết ngươi, ta sẽ hoàn thành Thân Huyết nghi thức”
Hồng Tuyết thật không ngờ Tùng Viên lại có thể biết rõ ràng thân phận thật của mình. Xem ra, ngay từ đầu, hắn ta đã coi chàng là con mồi, đã giăng sẵn bẫy, đợi chàng sa chân. Còn chàng, ngu ngu ngơ ngơ tiến đến không hề nghi ngờ, dẫn tới cục diện cá nằm trên thớt như hôm nay
Nhưng có 1 điểm Hồng Tuyết không hiểu, “Tại sao ngươi lại biết ta là bán yêu?”
“Ta làm sao có thể không nhận ra kiệt tác để đời của Thánh Sứ cơ chứ?”
“Ngươi … biết Hạ Vĩnh??? Có lẽ nào … ngươi lại là … người của tổ chức chữ VÔ?”
Lấy từ trong người ra thẻ bài chữ Vô bằng vàng, Tùng Viên nói, “Ta là Huyết Thi, một trong 3 vị trưởng lão của Hư Vô giáo phái, hân hạnh gặp mặt!”
“Thẻ bài đó … giống hệt với Hắc lão nhân … năm nào … Chẳng nhẽ, lão ta cũng chính là … trưởng lão giống ngươi ư?”
“Ngươi biết Hắc Lão ư? Thảm nào bấy lâu nay lão ta như bốc hơi khỏi thế gian này, hóa ra là do ngươi … không … khả năng cao là do Tuyết Lăng sát hại. Đúng vậy, Huyết Thi ta, Hắc Lão cùng với Thanh Nữ Lữ Nhiên chính là 3 trưởng lão của Hư Vô!”
“Tùng Viên, ngươi không sợ, bản thân mình đã nói quá nhiều rồi sao?”
“Ha ha ha … ở đây, ngoài ngươi ra thì chỉ còn có ta? Ngươi biết được thì làm sao? Đằng nào rồi ngươi chẳng phải chết??? Biết bao công, biết bao sức của ta sao có thể đổ sông đổ bể cho được?”
“Hay cho câu biết bao công, biết bao sức! Vì dụ ta được đến đây, ngươi không ngại bịa ra nào là mộ tổ, nào là bái tế tổ tông. Tùng Viên, ngươi … quả thực không tầm thường! Có trách thì trách Hồng Tuyết ta có mắt như mù, mới tin tưởng loại xảo trá như ngươi!”
“Hồng Tuyết, ta nghĩ chắc ngươi hiểu lầm rồi. Nơi đây đích thị là mộ tổ dòng họ Tùng ta. Chỉ có điều, khác với những nơi khác, mộ tổ dòng họ ta chôn sâu dưới 7 tấc đất, dưới lòng của kim tự tháp cao nhất Sa mạc Tử thần! Ngươi có biết, vì sao dòng họ ta lại chọn nơi không một bóng ngươi xây mộ tổ không?”
Hồng Tuyết im lặng suy nghĩ và rồi, một đáp án kinh người hiện lên, khiến gương mặt chàng không tránh khỏi có chút bàng hoàng, “Chẳng nhẽ … chẳng nhẽ …”
“Đúng vậy. Bởi, mộ tổ của Tùng gia cũng chính là nơi để trưởng tộc đời sau thực hiện nghi lễ nhậm chức, cũng tức Thân Huyết. Đời nào cũng vậy, mỗi khi người kế nhiệm đến tuổi trưởng thành, hắn ta sẽ phải thực hiện một nghi thức bắt buộc – chính tay mình móc tim, tắm máu của tộc trưởng đời trước, cũng chính phụ thân mình, tiếp nhận sức mạnh khổng lồ thiên hạ khó người sánh kịp! Đó cũng chính là lý do tại sao vết bớt trên người chúng ta mang tên Huyết Lệ!”
“Đó là lý do, mỗi đời Tùng gia chỉ có độc nhất một nam đinh?”
“Chính xác! Vậy nên, Hồng Tuyết, ngươi đừng oán ta. Ta cũng chỉ là làm theo tiền lệ dòng họ mà thôi”
“Tùng Viên, phụ thân ngươi đã qua đời từ lâu, hẳn là do một tay ngươi sát hại. Nếu nói như vậy, ngươi đã trải qua nghi lễ này rồi, cần gì phải tốn bao công sức tìm kiếm, đợi chờ cơ hội giết ta? Không, Tùng Viên, ngươi làm như vậy, là vì sự ích kỷ của chính bản thân mình, là vì ngươi đam mê sức mạnh! Ngươi đâu chỉ có sát phụ, người còn sát mẫu, sát thê và giờ định sát tử! Ngươi là một kẻ không bằng loài cầm thú!!!”
“Đáng ra, ta đã có được sức mạnh mình cần từ ngày ta sát phụ, nhưng rồi một biến cố xảy đến, thổi bùng ngọn lửa tham vọng trong ta. Ngày ấy, khi chính mắt nhìn thấy trượng phu mình chết chẳng toàn thân, mẫu thân ta như phát điên. Ta cũng chẳng trách bà được, bởi dẫu sao, nghi lễ Thân Huyết này cũng chỉ được truyền trong nội tộc, không truyền cho dâu rể. Khi ấy, mẫu thân ta lao tới phía ta, trong lúc bất ngờ, con dao ta cầm trên tay đâm xuyên ngực bà. Và cứ như vậy, bà chết trên tay ta. Còn chưa kịp đau buồn, một nguồn sức mạnh dồi dào khác tuôn trào trong ta. Giờ khắc đó, ta nhận ra, ta chỉ cần tiếp tục sát hại thân nhân, những người mang trong mình dù chỉ một chút máu mủ với ta, ta nhận thêm sức mạnh, sẽ tiến thêm một bước đến đỉnh cao quyền lực!!!”
“Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản đến thế, không phải ư?”
“Đúng vậy, ta nào có thể ngờ rằng, trước khi sát hại được hài tử của ta, ta tuyệt đối không được sát sinh, bất kể là yêu, hay là người, thậm chí kể cả súc vật cũng không!!! Nếu không, Hồng Tuyết, ngươi nghĩ một con khỉ 6 tai nhỏ nhoi có thể thương tổn ta ư???”
“Ta chỉ có điều không hiểu, nếu như ngươi là đã là người của tổ chức chữ Vô, vì sao Hạ Vĩnh là dùng thân thể con ngươi tạo ra ta? Nếu hắn ta giao cho ngươi, chẳng phải mọi chuyện đã xong rồi ư?”
“Còn chẳng phải là vì ta là cánh tay đắc lực của Thần Giả hay sao? Cũng chỉ vì hai tên khốn nạn đó đấu đá lẫn nhau, ta mới phải khổ sở thế này. Nếu không phải ả Lữ Nhiên nói cho ta biết, con trai ta bị Thánh Sứ dùng để tạo bán yêu, ta đã không mất bao công sức tìm kiếm vô định!!! Nhưng mà chút tin tức đấy cũng không đáng giá là bao. Ta nào ngờ rằng, khi ấy Thánh Sứ đã tạo ra cả một quân đoàn bán yêu cơ chứ??? 3 năm, ta mất 3 năm cũng chưa thể tìm được ngươi, để rồi đến bước đường cùng, ta đành phải viện tới … Haizzz, nghĩ lại, việc truyền cho tên nhóc con Hoàng Đằng một phần tâm lực, cộng thêm sợi dây chuyền gia bảo của ta thật sự là lỗ nặng!!!”
Hóa ra đó chính là lý do Hoàng Đằng đột nhiên trở nên đáng gờm đến vậy!!!
Tùng Viên đột nhiên ngừng lời, rồi sau đó lấy dao găm từ trong tay áo, nhắm thẳng ngực Hồng Tuyết, đâm mạnh xuống, “Tán dóc nhiêu đó là đủ rồi. Tạm biệt Hồng Tuyết, con trai của ta!!!”
Đúng lúc ấy, hàng loạt tiếng động từ trên đầu Tùng Viên vang lên, kèm theo đó là những tảng đá to nhỏ khác nhau rơi xuống như mưa, mang theo cả những hạt cát nóng bỏng trên sa mạc
“Chuyện … chuyện quái gì vậy???”
Tùng Viên xoay người, chỉ thấy trên không trung, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, thoát tục trong tà áo trắng, bên phải nữ nhân yêu mị với bờ vai trễ nải, bên trái nữ hài đáng yêu với đôi mắt to tròn như ngọc, từ từ hạ xuống. Ánh mắt ai nấy ngập tràn lửa giận, như chỉ muốn thiêu cháy thân xác Tùng Viên!
“Sao … sao … các ngươi lại có thể tìm đến đây? Ở trong mộ tổ, tất cả các loại khế ước, kết giới, không gian thuật, bao gồm cả vòng ngọc của Hồng Tuyết, đều trở nên vô dụng rồi mà? Tại sao … tại sao …”
Tuyết Lăng đáp, “Tùng Viên, ngươi quả thật đã chuẩn bị mọi thứ hết sức cẩn thận. Ta không hề có chút nào hoài nghi ngươi. Vậy nên, khi Phụng Nhan nói ngươi là người của tổ chức chữ Vô, khi ấy ta mới nhận ra bản thân đã quá bất cẩn khi để ngươi tiếp cận ta, tiếp cận gia đình ta! Khi biết ta không thể thông qua nhẫn giới tới chỗ Hồng Tuyết, ta đã biết có sự chẳng lành!”
“Vậy sao, vậy sao ngươi có thể …?”
Phụng Nhan kiêu sa trả lời, “Điều đơn giản thế sao ngươi không nghĩ ra? Tùng Viên, ngươi đã quên ta là xà yêu sao? Thứ yêu quái có khả năng ghi dấu, lần theo khí của kẻ khác??? Ngươi chắc hẳn đang phân vân, vì sao ta biết được ngươi là người của tổ chức chữ Vô lắm có phải không? Nhiều, nhiều năm về trước, khi ta còn là một tiểu yêu, chẳng phải ngươi là kẻ đã bắt ta, nhốt trong trứng yêu, mang về cho Thần Giả ư???”
Uyển Sa tiếp, “Tùng Viên, tuy ta không ưa gì thằng nhóc láo xược kia, nhưng dù sao nó cũng là phụ thân của đại ca ta! Ngươi, một kẻ hạ cấp, còn không bằng loài sâu bọ, lại dám bày mưu tính kế hãm hại nó!!! Ta, Vệ Khúc Uyển Sa, quyết không tha thứ cho ngươi!!!”
Nghe hết những điều 3 người Tuyết Lăng nói, Tùng Viên liền cười lớn, “Các ngươi nghĩ, 3 người các ngươi hợp sức lại có thể đánh bại ta ư? Các ngươi đã quá coi thường ta rồi đấy!!! Đứng dậy đi, hỡi tộc nhân họ Tùng!!! Đứng dậy, chiến đấu cho Tùng trưởng gia là ta!!!”
Đột nhiên, những bộ xương trắng ởn lục đục cử động, rồi ghép lại thành hình người, bao vây đám Tuyết Lăng
Tuyết Lăng, Uyển Sa, Phụng Nhan đứng chụm lưng vào nhau, mặt không đổi sắc đối diện quân thù
“Vạn sự cẩn thận!”
“Lên!”
Dưới hiệu lệnh của Tùng Viên, hàng loạt bộ xương đồng loạt lao tới tiến công
“Phong ba bão táp”
“Xà muôn nẻo lối”
“Huyết tràn nhân gian”
Sức mạnh bộc phát, đánh nát toàn bộ bộ xương có trong tầm mắt chỉ trong giây lát
Uyển Sa chĩa Thanh Long đao về phía Tùng Viên, nhếch môi nói, “Chỉ thế thôi sao? Từng đó chưa đủ để gây khó dễ cho ta đâu!”
Tùng Viên cười, “Ta chẳng phải đã nói rồi sao? Các ngươi đã quá coi thường ta rồi!!!”
Lời vừa dứt, những bộ xương khi nãy tan vỡ, rơi vãi trên mặt đất lại cử động, lại ghép thành hình và lại trong tư thế sẵn sàng tấn công
“Chết tiệt!”
Phụng Nhan hiện nguyên hình là Medusa Nam, dùng những sợi tóc rắn nanh độc biến những bộ xương đáng ghét kia thành đá, một lần và mãi mãi tiêu diệt hòn đá ngáng chân mình. Nhưng ở đời, mọi sự đâu có như mình dự tính?
Ngay khi hàm răng sắc nhọn của tóc rắn chạm vào xương, chúng còn chưa kịp hóa đá thì đã vụn nát. Và rồi, vòng tròn luẩn quẩn như trên lại lặp lại
“Chết tiệt!!!”
Phụng Nhan bực tức gắt, không ngờ rằng trên đời có thứ tóc rắn mình không thể hóa đá!
“Thiên tru địa diệt”
Sét gắt gao, đất hung hăng, tiêu diệt, nuốt chửng toàn bộ số bộ xương của Tùng Viên
“Để ta xem, rồi chúng sẽ sống lại bằng cách nào?”, Tuyết Lăng nhếch môi nói
Chợt, mặt đất bằng phẳng vẳng lên những tiếng động nhỏ rồi to dần, to dần. Và rồi, những bàn tay trắng ởn cào đất, lồm cồm bò dậy
Tùng Viên cười lớn, “Đừng phí công vô ích, trừ khi các ngươi giết được ta, còn không các Skeleton của ta sẽ mãi mãi bất diệt!!! Nhưng, đâu thể nào dễ dàng làm được điều đó, phải không?” rồi xoay người, cầm dao găm tiến về phía Hồng Tuyết nằm im bất động
Đúng như lời Tùng Viên nói, từ lúc Skeleton xuất hiện, chúng đã sớm hình thành những bức tường, lớp này đến lớp khác, bao bọc lấy Tùng Viên. Để đến được chỗ hắn, cách duy nhất là phải tiêu diệt hết Skeleton. Nhưng cách để tiêu diệt Skeleton, lại là phải giết Tùng Viên!!!
Như vậy, đấy há chẳng phải là điều không thể ư???
Tuyết Lăng quay sang nhìn Uyển Sa, “Ngươi thân hình nhỏ bé nhất, có khả năng xuyên qua đám Skeleton tới chỗ Tùng Viên nhất. Mọi sự đều trông cậy vào ngươi!!! Ngươi nhất định phải kéo dài thời gian, đợi ta và Phụng Nhan!!!”
Uyển Sa còn chưa kịp hét lên, ai là người có thân hình nhỏ bé nhất, với Tuyết Lăng thì đã bị Tuyết Lăng dùng tâm lực phóng qua các kẽ hở do thân hình trống rỗng của Skeleton tạo nên, thẳng tới chỗ Tùng Viên
“Keng”
Dao găm của Tùng Viên đang trên đà đâm xuống ngực Hồng Tuyết chợt bị cản lại bởi lưỡi đao khổng lồ của Thanh Long đao
Chuyện tốt của mình lại bị phá hư một lần nữa, Tùng Viên làm sao có thể không tức giận. Ngẩng mặt nhìn, phát hiện đối thủ của mình là bé gái đáng yêu, tuổi chỉ khoảng 6 – 7, hắn cười khẩy nói, “Uyển Sa, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể là đối thủ của ta?”
Uyển Sa nhẹ nhàng vung Thanh Long đao, ngạo nghễ đáp, “Điều đó thì còn phải xét”
Tùng Viên hai tay cầm dao găm, lao nhanh về phía Uyển Sa, “Thanh Long đao của ngươi quả thật đáng sợ. Nhưng, thứ vũ khí đó có một nhược điểm. Nó không phù hợp cho lắm cho việc cận chiến, ngươi có nghĩ vậy không, Uyển Sa?”
Uyển Sa nhún chân, lùi về phía sau vài bước, “Tùng Viên, ngươi nói không sai. Nhưng ngươi nghĩ, ta chỉ có một thứ vũ khí là Thanh Long đao thôi sao?”
“Không phải mỗi yêu quái khi tu luyện, chỉ có thể dùng yêu lực của bản thân, để tạo nên một thứ vũ khí duy nhất, dành riêng cho mình thôi sao? Ngươi, sao lại có thể có thứ vũ khí khác, ngoài Thanh Long đao?”
“Vì, ta cũng chỉ vừa mới biết rằng, bản thân không chỉ đơn thuần là Succubus”
Thanh Long đao khổng lồ của Uyển Sa lập tức phát sáng, gãy làm đôi, xoay vòng vòng trên không và rồi rơi thẳng xuống đôi lòng bàn tay nàng
Ánh sáng tan đi, trước mặt Tùng Viên hiện lên đôi cây chùy gai sắc nhọn, to lớn dễ phải gấp 2 người Uyển Sa, với tay cầm ngắn, thuận tiện cho việc cận chiến
Chuyện gì thế này???
Điều Tùng Viên nói khi nãy không sai. Phàm là yêu quái, chỉ có thể dùng yêu lực bản thân tạo nên một vũ khí, hoặc là củng cố một bộ phận cơ thể, biến nó thành chiến cụ duy nhất dành cho mình
Nhưng trường hợp Uyển Sa thì lại khác. Nàng khi là Succubus, vũ khí của nàng là Thanh Long đao. Nhưng từ khi sức mạnh Nagini ngủ quên trong người nàng thức tỉnh, phần yêu lực đấy vẫn chưa được thành hình. Chuyện đó Uyển Sa biết. Nhưng nàng vẫn chưa hề nghĩ tới sẽ biến hóa nó thành thứ vũ khí nào
Cho tới ngày hôm nay!
Cho tới khi Tùng Viên nói ra nhược điểm chí mạng của Thanh Long đao!
Vậy nên, nàng tạo nên Song Chùy! Thứ vũ khí khắc phục điểm yếu của Thanh Long đao!
Nhân lúc Tùng Viên đang bị chấn động, Uyển Sa lao tới, dùng Song Chùy công kích. Hoàn hồn lại, Tùng Viên né tránh đòn công của nàng trong tích tắc. Nhưng mọi sự đâu có dừng ở đó. Song Chùy đập mạnh xuống đất, ngay lập tức biến thành những dòng nước bắn mạnh về tứ phía, làm ướt một góc y phục Tùng Viên
Những chỗ bị nước thấm vào, ngay lập tức bốc hơi nghi ngút. Thấy vậy, Tùng Viên liền lấy dao găm rạch đứt góc y phục của mình, đồng thời lui về phía sau vài bước
Song Chùy một lần nữa hợp lại, xuất hiện trong tay Uyển Sa, “Nước đấy là xuân dược thượng hạng. Nếu dính vào người sẽ khiến cho toàn thân nóng bỏng, chỉ hận không thể lập tức xé bỏ quần áo, tìm người giải khuây. Còn nếu dính vào các thứ khác, thì ngươi đã nhìn thấy rồi đấy, sẽ khiến chúng tan chảy! Tùng Viên, ngươi nói xem, Uyển Sa ta có là đối thủ của ngươi hay không?”
“Xem ra, ta không thể không sử dụng toàn lực của mình rồi!”
Toàn bộ tâm lực Tùng Viên cuồn cuộn tuôn trào, khiến cho thân thể Uyển Sa khẽ run rẩy
Cái gì??? Thượng Tôn cấp 8!!! Khốn nạn, ai nghĩ hắn ta lại thâm tàng bất lộ thế này cơ chứ??? Tuyết Lăng, Phụng Nhan, hai người các ngươi phải nhanh lên, ta … ta … chỉ sợ … không cầm cự được bao lâu!!!
Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt, Uyển Sa vẫn dửng dưng như không, “Chỉ có nhiêu đó cũng nói là toàn lực. Để ta hôm nay dạy cho ngươi biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!!!”
Đây mới chính là lý do vì sao tên Hạ Vĩnh lại bắt cóc con của Tùng Viên để tạo bán yêu!
Tất cả là vì Hạ Vĩnh biết sức mạnh của hắn ta đã sớm vượt qua mình!!!
“Chết tiệt. Cái đám Skeleton này dai còn hơn cả đỉa đói!!! Thánh chủ, cứ cái đà này, chỉ sợ trước khi đánh bại được chúng, tâm lực và yêu lực của chúng ta đã cạn kiệt rồi!!!”, Phụng Nhan vừa nói vừa không quên dùng tay chỉnh lại mái tóc rối bời trong gió của mình
Tuyết Lăng đánh vỡ đám Skeleton trước mặt mình rồi đáp, “Ta thì không sao, dù sao ta còn có dây chuyền Hắc Long. Nhưng còn ngươi, Phụng Nhan, ngươi có thể cầm cự được không?” và tiến tới, đứng chạm lưng với chàng
Chứng kiến Phụng Nhan, Tử Y, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ lớn lên từ tấm bé, với Tuyết Lăng, 4 người đó có khác nào Thế Thành, Ngọc Giai? Khác nào những đứa con do nàng dứt ruột đẻ ra? Nàng làm sao có thể không đau đớn nếu như, ngộ nhỡ, có chuyện chẳng lành xảy tới cho Phụng Nhan?
Phụng Nhan ném một viên đan dược vào mồm, cao ngạo nói, “Thánh chủ, người yên tâm. Chẳng phải tiểu yêu vẫn còn đan dược của Nguyệt Dạ bá ư?”
“Dù sao chúng ta cũng phải nhanh lên. Uyển Sa chỉ e chẳng phải đối thủ của Tùng Viên!”
Biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, Phụng Nhan liền lao lên phía trước, dùng toàn bộ sức mạnh tạo nên một con đường, đồng thời dùng tóc rắn kìm hãm sự phục hồi nhanh chóng của đám Skeleton, “Thánh chủ, cứ thế này cũng không phải là cách. Người mau đi giúp muội muội của tiểu yêu. Chuyện ở đây đã có Phụng Nhan!”
Tuyết Lăng toan cất lời phản đối nhưng nhìn thấy sự quyết tâm ngút trời trong ánh mắt Phụng Nhan, nàng biết dẫu có nói gì cũng là vô dụng. Thời gian hiện giờ là vô cùng đáng quý, nàng sao có thể lãng phí cho được?
Quay đầu nói vội hai tiếng bảo trọng, Tuyết Lăng phi thân qua con đường trước mắt, để lại sau lưng dáng hình thanh mảnh của Phụng Nhan
Giữa muôn trùng quân địch, Phụng Nhan không hề cảm thấy chút xíu sợ hãi nào cả. Chàng đứng đó, với mái tóc dài tung bay trong gió, với đôi môi anh đào khẽ nhếch, với thân hình thon thả nhưng ẩn chứa nguồn sức mạnh không hề tầm thường
Một nụ cười làm đổ giang san!
Đó chính xác là thành ngữ miêu tả Phụng Nhan lúc này!
“Chúng xà quy nhất!!!”
Tất cả những con rắn nanh độc có trên mặt đất, nghe hiệu lệnh của Phụng Nhan, đều không hẹn mà cùng trườn về phía chàng, và rồi sau đó, một cảnh tượng vô cùng tráng lệ đã diễn ra
Rắn, trườn tới, con này nối tiếp con kia, không ngừng không nghỉ, trườn lên từng tấc, từng tấc da thịt của Phụng Nhan. Chúng quấn chặt lấy nhau, tạo thành một lớp áo giáp trơn trượt, nhầy nhụa, nhưng cũng vô cùng cứng cáp, bao bọc toàn bộ cơ thể chủ nhân. Những chiếc đầu rắn ngẩng cao, nhe đôi răng nanh sắc nhọn, cùng với chiếc lưỡi chẻ đôi, hướng thẳng về phía quân thù, tạo thành một thứ vũ khí chết người
Giờ đây, Phụng Nhan đã hòa làm một với chúng xà, biến chàng trở thành một thứ chiến khí với sức công phá, lực phòng ngự không thể nào có thể tưởng tượng
Chỉ cần tất cả số rắn bám trên da chàng, chưa kể tới số tóc rắn vốn có, cắn một phát thôi cũng đủ để san bằng cả một quả núi!
“Ha … ha … ha …”
Cuồng tiếu một tràng, Phụng Nhan lao vào chính giữa vòng vây Skeleton. Đuôi chàng quất chúng, tóc rắn chàng cắn chúng, hàng ngàn hàng vạn con rắn trên người chàng phá nát chúng, bất kể gần hay xa
Chỉ trong chốc lát, cả một khoảng không gian rộng lớn đắm chìm trong khói bụi, bủa vây bởi hàng loạt tiếng đổ vỡ của xương cốt
Ồn ã qua đi, xung quanh Phụng Nhan tất cả chỉ còn là những hạt cát trắng toát, thứ tàn tích sau cùng của đám Skeleton
Ngã gục trên mặt đất, mồ hôi chàng tuôn như suối, “Cuối cùng … mọi thứ … cũng xong …”. Cơ thể đã tới cực hạn, chàng không còn có thể duy trì hình dạng Medusa Nam, nói gì tới hợp thể với chúng xà? Trở về nhân dạng, số rắn bám trên mình chàng nhanh chóng rời đi, để lại chàng nằm đó, bất động
Trong người chàng chỉ còn duy nhất một viên đan dược phục hồi yêu lực, thứ chàng cũng đã chẳng còn đủ sức để mà lấy. Có thể nói, lần đầu tiên trong đời, Phụng Nhan gặp phải cảnh tình cảnh bất lực tới mức này
Thánh chủ, tiểu muội, mọi sự đành trông cậy vào hai người!
Chợt, hàng loạt tiếng động nhỏ bé dần dần vang lên, xé bỏ sự yên tĩnh vất vả lắm mới được Phụng Nhan tạo
Chết tiệt! Đừng nói với ta là …
Không ngoài dự cảm của Phụng Nhan, tàn tích của Skeleton, những hạt cát trắng mịn bắt đầu chuyển động, dính lấy nhau, kiến tạo lại đám đông quân thù, bao vây lấy chàng
Phụng Nhan muốn đứng dậy, muốn chống trả, muốn một lần nữa kết liễu chúng nhưng chàng có thể sao? Hiện giờ, đến ngay cả cử động ngón tay chàng còn khó khăn, làm sao có thể phản công cơ chứ?
Phụng Nhan tự giễu nói, “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày ta chết ở một nơi xấu xí, trong tình cảnh khổ sở thế này. Tóc ta thì rối, quần áo thì chỗ rách chỗ không, da dẻ thì bẩn thỉu … Ha ha ha … Biết vậy, khi nãy ta nên đi tìm mẫu thân, giờ thì mọi sự đã quá trễ rồi … Y Y, ca ca xin lỗi … ca ca không thể không thể … thành thân với muội được rồi … Tha lỗi cho ta … Y Y …”
Dưới hàng ngàn đao kiếm sắc nhọn đâm tới, Phụng Nhan nhắm nghiền mắt ngọc, lẳng lặng đợi chờ cái chết không thể né tránh của mình
Phụ thân … người phải sống … người nhất định phải sống …
Người phải thay con chăm sóc … cho mẹ … cho tiểu muội … cho Y Y …
Phụ thân … con xin người … người nhất định phải sống …
Có như vậy … con chết … mới nhắm mắt …
Sự chênh lệch sức mạnh quá rõ ràng. Dẫu cho Uyển Sa có cố tới đâu chăng nữa, nàng cũng không phải là đối thủ của Tùng Viên. Mặc cho thay đổi vũ khí giữa Thanh Long đao và Song Chùy liên tục, nàng cũng chỉ có thể cầm chân Tùng Viên, đợi chờ cứu viện mà thôi
Nhưng cái gì cũng có điểm dừng của nó. Sức lực đã cạn, Uyển Sa cũng chẳng thể làm gì hơn
Đánh một canh bạc cuối cùng, nàng vứt vũ khí sang một bên, biến trở về bản thể. Nữ tử quyến rũ với cánh dơi, với bộ móng tay dài nhuốm màu của máu, trên đầu là đôi sừng mang màu của đêm, vòng eo thon nhỏ giờ đây được bao quanh bởi chiếc đuôi quỷ thanh mảnh, nửa thân dưới là thân rắn dài ngoằng, so với Phụng Nhan chỉ có hơn chỉ chẳng có kém, với y phục chỉ vừa đủ che đi những bộ phận nhạy cảm nhất của mình, lồ lộ trước mặt Tùng Viên
Tùng Viên nheo mắt, “Ngươi tính làm gì?”
Uyển Sa lấy tay chạm hờ lên khuôn ngực căng đầy, ánh mắt mời gọi liếc nhìn Tùng Viên, “Cảnh xuân tươi đẹp thế này, cớ sao ta và ngươi lại lãng phí thời giờ để đánh nhau cơ chứ? Chúng ta nên chăng dùng sức lực đó để làm việc khác có ích hơn?”
Tùng Viên đâu phải kẻ ngu. Hắn nhanh chóng hiểu được ý đồ của Uyển Sa, “Ha ha ha … Sắc dụ ư? Ha ha ha … Quả thật, sức quyến rũ của Succubus là không thể bàn cãi. Đối diện với ngươi, những kẻ nào ham nữ sắc đều sẽ đánh mất thần trí, từ đó trở thành con mồi, món đồ chơi của ngươi. Chiêu này không sai, chỉ có điều ngươi đã tính toán nhầm một điểm. Đến chính nương tử chung chăn gối với ta, ta còn giết được, huống chi một kẻ không quen không biết như ngươi? Chưa kể, bao năm qua ta cô thanh quả tịnh đã quen, vốn nữ sắc đã chẳng còn bận lòng!!! Uyển Sa, chiêu này của ngươi, thất bại rồi!!!”
Dứt lời, Tùng Viên dùng đôi dao găm, một hướng về tim, một hướng về đầu, thẳng tiến công kích Uyển Sa
Hồng Tuyết thấy thế hét lớn, “Ranh con, cẩn thận!!!”
Yêu lực đã cạn, Uyển Sa cũng chỉ đành đứng yên chịu trận. Giờ phút này, hàng loạt ký ức ùa về trong nàng. Nàng nhớ mẹ, nhớ mái nhà thân yêu của mình, nhớ cả cuộc sống vô lo vô ưu trước kia của nàng và Nhật Vy
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày nàng chết, nhất là chết vì một kẻ nàng ghét cay ghét đắng
Cái gì trên đời cũng đều có thể xảy ra, điều này quả không hề sai!
Ngay tại cái khoảnh khắc Uyển Sa những tưởng mình nắm chắc cái chết, điều kỳ diệu đã xảy ra. Một nguồn tâm lực mạnh mẽ đột nhiên tấn công Tùng Viên, buộc hắn phải lùi lại đằng sau
“Có ta ở đây, Uyển Sa, ngươi không chết được đâu!”, Tuyết Lăng ôm chầm lấy Uyển Sa và nói
Đặt nhẹ Uyển Sa nằm xuống bên cạnh Hồng Tuyết, Tuyết Lăng đi tới, mặt đối mặt Tùng Viên, “Ta trăm vạn lần không nên khuyên Hồng Tuyết tiếp nhận ngươi. Nếu chàng ta không làm theo lời ta, cớ sự hôm nay đâu có xảy đến! Tùng Viên, để bù đắp cho lỗi lầm của mình, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!!!”
Đòn công của Tuyết Lăng vừa nãy, tuy không thể gây nên vết thương đáng gờm nào cho Tùng Viên nhưng chừng đó cũng đủ khiến cho thân thể hắn xước xát
Xé bỏ lớp tay áo rách nát, Tùng Viên ngạo nghễ nói, “Tuyết Lăng, ta đã luôn biết, ngươi sẽ là vật cản cuối cùng ngăn ta tới đỉnh vinh quang. Hôm nay, nếu không phải ngươi tử, sẽ là ta vong!!!”
Dưới ánh sáng mờ ảo trong động, vết bớt hình ngọn lửa đỏ rực trên cánh tay Tùng Viên hiện lên trong mắt Tuyết Lăng, khiến cho nội tâm nàng chấn động không thôi
Đó … đó … chẳng phải … chẳng phải là …
Ta muốn ngươi nhớ một điều, kẻ thù của ta mang trên bắp tay của mình một cái bớt màu đỏ hình ngọn lửa. Cái bớt đó có từ khi hắn mới ra đời, không thể dùng bất cứ cách nào để xóa đi cả, phép thuật cũng không thể
Tâm trí nàng chợt trở về một đêm tối nhiều năm về trước, trong thạch phòng bí ẩn được canh giữ bởi Ma Long điên dại, trên đỉnh núi cao nhất tại Huyết Âm lâm. Khi ấy, nàng nghe được chuyện đời tràn đầy bi kịch của một nam tử si tình, người dùng quãng thời gian còn lại trong đời để trả thù kẻ đã hại chết nương tử, hại chết hài nhi còn chưa kịp chào đời của bản thân nhưng cũng không sao hoàn thành được ước nguyện duy nhất đó
Để lại bảo vật cho nàng là ba chiếc nhẫn, ẩn chứa trong đó lần lượt là dây chuyền Hắc Long, Bạch Phụng, hồ máu Hỏa Kỳ Lân, Bạch Băng kính, nam tử si tình cậy nhờ Tuyết Lăng trả giúp chàng trả thù, giết chết nam nhân mang trên cánh tay vết bớt mang hình ngọn lửa
Hóa ra, kẻ thù của nam nhân si tình, kẻ đã lợi dụng Hợp Cẩm, hại chết mẫu thân Đán Kỳ Anh, lại chính là ... chính là Tùng Viên!!!