Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 130

Thời gian trôi như bóng mây qua thềm, mới đó mà hỷ sự mọi người mong đợi nhất đã tới. Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời mới le lói những tia sáng ban mai, đoàn người Tuyết Lăng đã phi hành tới Vạn Yêu lâm

Ảo Nhãn, vật cưng của Bạch Băng, nhanh chóng dùng sức mạnh của mình, kiến tạo một khung cảnh thơ mộng với hàng ngàn cánh hoa tung bay trong làn gió thoang thoảng với rặng trúc phất phơ nhuộm xanh cả một khoảng trời

Tuyết Lăng đứng đó, sát bên Giang Luân Khánh Tước, đại diện cho cao đường của tỷ muội Hồng Hoa, không khỏi có chút mơ mộng, rằng một ngày nào đó, bản thân sẽ cùng với chàng, trải qua thời khắc tuyệt vời này

Đứng lặng đợi chờ sự xuất hiện của tân nương, gương mặt huynh đệ Khuynh Đình, Khuynh Kỳ không nén nổi bồi hồi. Yên Chi khẽ ngả đầu, dựa vào vai Khuynh Vũ, mãn nguyện khi nhìn thấy, rốt cuộc hài nhi của nàng cũng đã thật sự trưởng thành, thật sự là một nam nhân đúng nghĩa

Sau thời gian dài đắn đo suy nghĩ, Tử Y cuối cùng, trong đại sự hôm nay, vẫn khoác trên mình lớp phục y tân lang, giống như Khuynh Đình, Khuynh Kỳ. Bao năm nay, nữ y đã là một cái gì đó quá xa xôi với nàng. Nàng không muốn, trong ngày trọng đại nhất của cuộc đời mình, nàng sẽ trông... kỳ quặc, khiến cho mọi người khó xử

Và rồi, giây phút tất cả mọi người chờ mong đã tới

Khoác lên mình những bộ tân phục tuyệt sắc do Thiên Tằm của Tử Vân dệt nên, tỷ muội Hồng Hoa, Hoàng Điệp, dưới sự giúp đỡ của Dạ Nguyệt, Tú Sinh chậm rãi tiến vào

Dạ Cơ đưa mắt, kiếm tìm hình bóng Hồng Tuyết, Phụng Nhan nhưng lại chẳng thấy. Tử Vân lúc này cũng mới nhận ra, Thần lang mình cũng đang ở nơi nào đó không phải đây

Nhật Vy tò mò, ghé sát vào người Uyển Sa, thì thầm hỏi, "Tỷ tỷ, ca ca người đâu rồi?"

Uyển Sa lắc đầu, "Ta cũng không biết..."

Chợt, từ trên trời cao, nam tử với phục y lộng lẫy, thướt tha từng dải lụa dài từ từ hạ xuống, theo sau là một bé con tuổi chưa quá 10 cùng nam nhân khoác trên mình tà áo màu xám. Tóc mây xổ tung trong gió che khuất phần nào dung nhan như tạc của chàng. Khi đã ổn định thân mình, chàng quay người, tiến từng bước về phía Tử Y

Tử Y lắp bắp nói không nên lời khi thấy Phụng Nhan, giờ phút này, đang mặc trên người nam y, "Phụng Nhan ca ca... huynh... huynh..."

Phụng Nhan mỉm cười, một nụ cười sánh tựa trăm hoa. Giờ đây, tuy đã trở về là nam tử, là hình hài vốn có của mình, chàng vẫn trông thật xinh đẹp, vẫn ngời ngời sắc xuân, khác chăng giờ có pha thêm đôi chút cứng cáp

"Ta chỉ nghĩ rằng, vào ngày chúng ta thành thân, nàng ít nhất sẽ là tân nương tử một cách đúng nghĩa"

Phụng Nhan vừa nói xong, Đán Thần liền mang trên tay bộ đồ tân nương tuy đơn giản nhưng không hề kém phần sang trọng do đích tay chàng cùng với phụ tử Hồng Tuyết lấy từ hoàng cung Thiên Lang, đưa cho nữ nhi duy nhất của mình

Tử Y mấp máy môi toan cất lời thì bị ngón tay thon nhỏ của Phụng Nhan chặn lại

"Y Y, hãy coi như đây là tâm ý của ta... muội đừng nói gì cả"

Bạch Băng hiểu điều tiếp theo cần làm là gì, ngay lập tức thiết lập thế giới gương, giúp Tử Y thay đồ

Trở về làm nữ tử, Tử Y tuy không kiều diễm bằng Phụng Nhan nhưng nàng khiến bất kỳ ai, dẫu chỉ một lần ngắm nhìn nàng, đều khó lòng dời mắt

Dạ Cơ tiến gần bên Hồng Tuyết, nhỏ giọng nói, "Bộ tân phục đấy tốn cả một gia tài. Không biết người nào lại hào phóng đến mức không tiếc kim ngân, đặt may nó như vậy? Tướng công, chàng có biết đó là ai không?"

Hồng Tuyết lí nhí đáp, "Dạ Cơ, nàng... nàng thật là..."

Ý cười đong đầy mắt Dạ Cơ, "Thiếp làm sao? Thiếp có biết gì đâu... có biết bất kỳ một cái gì đâu..."

Chứng kiến cảnh những người bạn cùng mình trải qua cả một thời ấu thơ khờ dại, đạt được hạnh phúc viên mãn, Thế Thành không khỏi ước ao, rồi một ngày nào đó, chàng cũng tìm được một người có thể cùng chàng đi hết cả kiếp nhân sinh

Ánh mắt chàng bất chợt nhìn về phía Khải Quân. Tình cờ làm sao, đúng lúc đó, Khải Quân cũng đang nhìn chàng. Ngay khi nhận ra 4 mắt 2 người chạm nhau, Khải Quân vội vàng quay đi hướng khác, không dám để cho Thế Thành nhìn thấy gương mặt ửng hồng của mình

Thế Thành cảm thấy tâm trạng vui vẻ một cách lạ thường. Và rồi, chàng vô thức đưa tay chạm nhẹ lên môi, dường như gắng kiếm tìm hơi ấm ai đó đã từng trao

"Hôn lễ xin chính thức được bắt đầu"

Nghe thấy tiếng nói dõng dạc của Bạch Băng, lần lượt Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Đán Tử Y được Dạ Nguyệt, Tú Sinh, Đán Thần phủ lớp hỷ khăn, dắt tay họ về phía Khuynh Đình, Khuynh Kỳ, Hồng Phụng Nhan đang mòn mỏi đợi chờ

"Nhất bái thiên địa"

Giữa cánh đồng bạt ngàn lúa chín, nữ nhân với mái tóc hồng bước đi vô định với nội tâm ngổn ngang trăm mối tơ vò. Nàng không biết, rốt cuộc bản thân phải làm thế nào mới là đúng

Bất chợt, trời đổ mưa. Mưa tầm tã

Nữ nhân lẩm bẩm rủa, "Đùa bà à? Sao sớm không mưa, muộn không mưa, lại nhắm ngay cái lúc bà mày đang đau đầu thì mưa hả??? Ông trời ơi, ông đùa ta đấy hả?"

Đột nhiên, một chiếc ô được giương phía trên đầu, giúp nàng thoát khỏi kiếp dầm mưa

"Hoa Hoa, chúng ta về thôi"

Hồng Hoa ngẩng đầu, trước mắt nàng là mỹ mạo mềm mại tựa nước, cùng thân hình thon thả tựa lụa trong tà áo nâu. Lúc này đây, nàng chợt nhận ra, nam hài năm nào nàng một tay chăm bẵm, giờ đã trưởng thành thật rồi. Không, phải nói là, chàng đã trưởng thành thật lâu, thật lâu lắm rồi. Chỉ là nàng không nhận ra

Hay là không muốn nhận ra?

"Khuynh Đình, sao chàng biết ta ở đây?"

"Không phải ta đã nói rồi sao, Hoa Hoa? Nàng là bạn đời duy nhất kiếp này của Vampire ta. Dù cho nàng ở bất cứ nơi đâu, ta đều sẽ biết. Vậy nên, kiếp này, nàng chạy không thoát khỏi ta"

Hồng Hoa im lặng giây lát rồi nói, "Ta xứng sao?"

Khuynh Đình không chút suy nghĩ ôn nhu đáp, "Nàng có chỗ nào không xứng? Con tim nàng nhiệt huyết, cõi lòng nàng ấm áp, tình cảm nàng trao chân thật hơn bất kỳ ai. Có nàng bên cạnh, là phúc phần của ta. Nếu nói về không xứng, ta mới là kẻ phải hỏi câu đó mới đúng"

Hồng Hoa dựa sát vào lồng ngực Khuynh Đình. Nàng cảm nhận thấy có trái tim đang dồn dập từng nhịp đập nhanh, chỉ có điều nàng không dám chắc, đó là ai?

"Khuynh Đình, nếu như có ngày, chàng biết, ta có điều giấu chàng, không cho chàng biết. Một điều ảnh hưởng đến người chàng thương yêu nhất. Liệu, chàng có giận ta không? Liệu, khi ấy, tình cảm chàng dành cho ta có còn như hiện tại?"

Chưa bao giờ đợi chờ lại trở nên đáng sợ như vậy với Hồng Hoa. Nàng từng nghĩ, cả đời này, sau những tháng năm như địa ngục đó, nàng sẽ chẳng còn biết sợ là gì nữa. Nhưng hôm nay, nàng mới biết, hóa ra, nàng đã nhầm

Nàng sợ, sợ lắm cái viễn cảnh mất đi chàng, mất đi người nàng trao gửi con tim yếu mềm của mình

Nàng từng nghĩ, trên đời này, nàng sẽ chẳng bao giờ có thể yêu ai được nữa

Bởi đến cả thân nhân ruột thịt còn đối xử với nàng không ra gì, sao nàng có thể tin người ngoài?

Cho đến ngày, nàng gặp được tiểu thư, gặp được mọi ngươi nơi nhẫn giới, và gặp được... chàng...

Gặp được chàng, là niềm hạnh phúc lớn nhất cả kiếp nhân sinh của nàng

Dòng suy nghĩ của Hồng Hoa chợt đứt đoạn khi nàng cảm thấy, một đóa hồng mềm mại vừa chạm nhẹ lên trán mình, lưu luyến không nỡ rời xa

Gò má ửng hồng, Hồng Hoa lặng im lắng nghe từng lời Khuynh Đình nói, "Hoa Hoa, trên đời này, ai chẳng có bí mật, có điều khó nói? Nếu chỉ vì vậy mà ta thay đổi tình cảm bản thân, điều đó chẳng phải chứng minh lòng dạ ta thật hẹp hòi? Tình cảm ta dành cho nàng thật quá hời hợt hay sao? Hoa Hoa, tin ta. Dẫu sau này có chuyện gì xảy đến, ta vẫn luôn, và sẽ mãi mãi chỉ yêu một người, là nàng, là Hồng Hoa nàng!"

Ánh mắt kiên định, không gì có thể xoay chuyển của Khuynh Đình đẩy tan bóng đen u ám lẩn khuất cõi lòng Hồng Hoa

Và rồi, ông trời như chiều lòng người

Mưa tạnh. Và rồi, phía cuối chân trời, cầu vồng bảy sắc hiện thân, tươi đẹp vô ngần

"Nhị bái cao đường"

Ngâm mình trong dòng nước nóng ngập tràn những cánh hoa đỏ rực, mọi lo âu, suy nghĩ của nàng như tan biến

Dù chỉ là trong phút chốc, nàng không còn phải lo sợ về cái quá khứ nàng chôn cất tận sâu thẳm trái tim

Dù chỉ là trong phút chốc, nàng không còn cảm thấy lồng ngực nàng bị tảng đá khổng lồ đè chặt, khiến đến ngay cả việc thở cũng còn khó khăn, mỗi khi mường tượng viễn cảnh, rồi mọi người, đặc biệt là chàng, biết được bí mật đó

Dù chỉ là trong phút chốc, nàng thảnh thơi...

"Két" một tiếng, cửa phòng hé mở

Hoàng Điệp nhắm chặt mắt ngọc, lặng im không nói tiếng nào

Người vừa tới thấy vậy cũng im lặng, bước từng bước về phía trước, rồi chậm rãi vòng tay ôm lấy bờ vai có chút ửng hồng do ngâm trong nước nóng của nàng

"Tiểu Điệp, nàng đang lo nghĩ chuyện gì ư? Nói ta nghe, biết đâu ta lại có thể giúp được nàng"

Hoàng Điệp hất tay, nước bắn tung tóe lên trên mái tóc nam tử. Thứ chất lỏng nghi ngút khói tong tỏng chảy xuống dưới khuôn mặt như ngọc của chàng ta, bất giác khiến Hoàng Điệp lặng mình khi quay đầu lại nhìn

Ta thật sự đã quá mức coi thường sự quyến rũ bẩm sinh của Khuynh Kỳ...

Thì ra... chàng ta cũng có thể... đẹp... đẹp tới mức này...

"Vào khuê phòng nữ nhân cũng không gõ cửa, Khuynh Kỳ, chàng thật là to gan"

Nét xuân thì ẩn hiện dưới làn nước nóng, cộng thêm ngữ khí thách thức, trêu ngươi, thậm chí có phần lả lơi ong bướm, Khuynh Kỳ cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt. Gắng hết sức mình để giữ cho vẻ mặt không thay đổi, Khuynh Kỳ lạnh lùng nói, "Có cái gì mà ta chưa thấy ư, Tiểu Điệp?"

"Vậy sao?"

Đôi môi Hoàng Điệp bất chợt tiến tới, khóa chặt lấy môi Khuynh Kỳ. Khi hơi thở hai người đã dồn dập, đứt quãng, nàng mới chịu rời đi

"Nếu đã không còn việc gì khác, thì Khuynh Kỳ, chàng nên về phòng"

Lúc này, Khuynh Kỳ còn về được nữa ư?

Nhanh chóng thoát bỏ y phục, Khuynh Kỳ đi vào bồn tắm, quấn chặt lấy thân hình mỏng manh của Hoàng Điệp

Cảm nhận hơi ấm cơ thể của tình lang, Hoàng Điệp biết, hạnh phúc mình đang có trong tay, là thật

Niềm hạnh phúc này, nàng sẽ mãi gìn giữ, trân trọng

Niềm hạnh phúc giúp nàng sống, chỉ không chỉ đơn thuần là tồn tại

"Phu thê giao..."

Đột nhiên, bầu trời xuất hiện một vết nứt lớn. Từ trong vết nứt ấy, một luồng yêu lực khủng bố thoát ra, hất văng Khuynh Kỳ về phía sau, quấn chặt lấy Hoàng Điệp, đồng thời thổi bay hỷ khăn không chỉ của nàng mà còn của tất cả tân nương

Hoàng Điệp toan chống cự thì bên tai vẳng lên giọng nói đã từng quá mức thân thương, giọng nói nàng từng nghĩ cả đời sẽ chẳng thể nào nghe lại

"Mị Điệp... Mị Điệp... đúng là nàng rồi... thật sự là nàng rồi..."

Bàn tay nàng run run, giọng nói nàng ngứt quãng. Nàng không thể tin rằng, sau từng ấy năm tháng, chàng lại một lần nữa, hiện diện trước mặt nàng. Nàng... thật không... thể nào tin...

"Thả Tiểu Điệp ra"

Khuynh Kỳ lao tới tấn công nguồn yêu lực bí ẩn, nhưng bất ngờ bị Khuynh Đình cản lại

"Ca ca..."

"Kỳ Kỳ, đệ... không phải đối thủ... của hắn!"

Ánh sáng trên người tan biến, giúp cho mọi người quan sát rõ hơn kẻ vừa tới. Đó là nam nhân với làn da như sương sớm, ngũ quan ngọc ngà với mái tóc tím nhạt, khoác trên mình phục y nâu trầm, người đang ôm trọn thân hình Hoàng Điệp, không muốn buông tay

"Cảnh Hưng... ta... ta..."

Hoàng Điệp ấp úng nói chẳng thành lời. Cảnh Hưng thấy vậy, mới nhận ra y phục nàng khoác trên mình có chút khác thường. Đây... đây... chẳng phải là... là...

"Mị Điệp... nàng... chẳng nhẽ... nàng..."

Nhớ lại khi nãy có người kêu nàng là Tiểu Điệp, Cảnh Hưng quay lưng, thấy trong tầm mắt mình là nam nhân với ngũ quan như họa, khoác trên người lớp hỷ phục đỏ rực, với nhãn quang ngập tràn lo lắng, nồng đậm yêu thương hướng về nữ nhân trong lòng mình

Cảnh Hưng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện

"Không... không... không thể nào... Mị Điệp... Diễm Mị Điệp... hãy nói cho ta biết, đây không phải là sự thật... không phải là sự thật đi... có được không?"

Ánh mắt chàng bất chợt dừng trên gương mặt Hồng Hoa, "Nhược Hoa... tỷ... tỷ cũng ở đây ư??? Nếu tỷ ở đây, sao tỷ lại có thể tham gia vào việc này? Sao tỷ không ngăn Mị Điệp lại??? Tại sao???"

Nhược Hoa? Mị Điệp? Tại sao nam nhân tên Cảnh Hưng lại gọi tỷ muội Hồng Hoa như vậy?

Chẳng nhẽ... đó là...

Tuyết Lăng, theo sau là Yên Chi, đi về phía Cảnh Hưng, "Rốt cuộc, ngươi là ai? Có quan hệ gì với tỷ muội Hồng Hoa?"

Cảnh Hưng ngửa mặt lên trời cười lớn, "Ha ha ha... Ta là ai ư? Mị Điệp, nàng nói đi, ta là ai???"

Hoàng Điệp lùi dần về phía sau, vẻ mặt tràn đầy kinh hoàng, "Cảnh Hưng... ta... ta...". Khuynh Kỳ thấy vậy, mặc cả hiểm nguy, lao tới đỡ lấy thân hình run rẩy của nàng

"Ha ha ha... Bao năm qua, không ngày nào trôi qua, ta không nhớ đến nàng. Không đêm nào trôi qua, ta không mong chờ nàng. Đã biết bao lần, ta mơ đến cảnh, nàng sẽ trở về bên ta và chúng ta... 3 người nhà chúng ta sẽ lại hạnh phúc, sẽ lại êm đềm sống bên nhau đến tận kiếp... Nhưng nàng thì sao? Mị Điệp nàng thì sao???"

"Nàng đã quên ta... nàng đã quên ta thật rồi... Trong cuộc sống nàng đã không còn ta... đã không còn hài nhi của chúng ta nữa rồi... Mị Điệp, chẳng nhẽ nàng đã thật sự lãng quên những tháng ngày mặn nồng âu yếm của đôi ta? Lãng quên đi đứa con ta mang trong chính cơ thể mình? Lãng quên đi kết tinh tình yêu giữa ta và nàng? Nàng thật sự đã lãng quên thật sao???"

Những lời Cảnh Hưng nói như quả bom dội thẳng vào tâm trí mọi người

Mị Điệp lấy tay ôm chặt đầu, ngồi sụp xuống đất. Sức lực toàn thân tựa như tan biến khi cái bí mật nàng ngày đêm lo sợ, cuối cùng cũng đã bị bại lộ, hơn thế còn là trước tất cả mọi người!

Hồng Hoa, không, phải nói là Nhược Hoa, thấy thế hét lớn, "Cảnh Hưng, ngươi đừng nói nữa!" rồi đứng chắn trước Mị Điệp, "Mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ. Cảnh Hưng, ngươi hãy bình tĩnh lại đi, có được không? Ta rồi sẽ giải thích mọi chuyện với ngươi"

"Không!!! Không!!! Mọi chuyện có gì cần phải giải thích nữa đây? Nhược Hoa, ngươi nói đi, mọi chuyện còn cần gì phải giải thích nữa đây??? Ha ha ha... ta vì Mị Điệp mà bao năm qua không hề màng tới Sở Phong và rồi, nhìn xem, giờ đây mọi chuyện ra sao??? Ha ha ha... thật là kinh tâm động phách!!! Quả thật là kinh tâm động phách!!!"

"Ngươi đừng bao giờ nhắc tới tên ả ta trước mặt ta!!!", Nhược Hoa gắt

"Ha ha ha... ha ha ha..."

Cảm xúc bộc phát, yêu lực từ người Cảnh Hưng tuôn trào không chút kiểm soát

Với những người công lực đầy mình, điều này tuy có chút nguy hiểm nhưng không thể ảnh hưởng tới tính mạng. Nhưng Khuynh Vũ thì khác. Một thư sinh trói gà không chặt như chàng làm sao có thể tồn tại?

Yên Chi trở về bản thể, dùng 9 chiếc đuôi khổng lồ quấn chặt lấy thân thể chàng

Những chiếc đuôi trắng mượt, cùng tứ chi lốm đốm da cam như in sâu vào nhãn lý Cảnh Hưng, "Nàng... nàng... chẳng lẽ nàng là... là... Yên Chi???"

Hắn ta biết Yên Chi!

Nghĩ vậy, Khuynh Vũ toan sử dụng năng lực đọc tâm của mình với Cảnh Hưng thì đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội

"Cái gì vậy???"

Khuynh Đình nắm lấy cổ tay Cảnh Hưng, "Mọi chuyện đợi khi nào ngươi bình tĩnh rồi nói sau cũng không muộn. Còn bây giờ, ngươi đừng làm loạn nữa!"

"Ngươi!!! Chẳng nhẽ... ngươi... là... là...???"

Đột nhiên, Cảnh Hưng nhìn Khuynh Kỳ và rồi, như chợt hiểu ra điều gì đó, chàng cười lớn, "Ha ha ha... Mị Điệp, nàng phụ ta... lại chỉ vì... Ha ha ha... Ha ha ha..." rồi phi thân rời đi, để lại sau lưng một Mị Điệp vẫn chưa ngừng run rẩy

"Khuynh Kỳ... ta... ta... xin lỗi..."

"Nàng đừng nói gì cả... Tiểu Điệp... đừng nói gì cả..."

Nhược Hoa đi tới, nắm chặt lấy tay Mị Điệp, kéo nàng đứng dậy khỏi vòng tay Khuynh Kỳ, "Muội muội, cho dù ra sao chăng nữa, muội luôn luôn có người tỷ tỷ này!"

Tuyết Lăng toan đi về chỗ Mị Điệp thì mặt đất lại rung chuyển dữ dội. Và rồi, mặt đất nứt làm đôi

Từ dưới lòng đất, một khối chất đen đặc sệt, không rõ hình thù, ngút ngàn yêu khí từ từ trỗi dậy. Cả đám Tuyết Lăng tuy không rõ nó là gì nhưng có thể chắc chắn rằng, nó thực sự nguy hiểm

Khối chất đen đột nhiên lao thẳng về phía Tuyết Lăng. Trên thân hình nó xuất hiện một lỗ thủng lớn, tựa như một chiếc mồm, gắng sức nuốt trọn nàng

Trước tình thế ấy, tất cả trăm ngàn câu hỏi trong lòng mỗi người đều dẹp sang một bên, tập trung toàn lực đối phó với kẻ địch từ trên trời rơi xuống, không, phải nói chính xác là từ dưới đất mọc lên mới đúng

"Vũ khúc của hoa"

"Thoang thoảng mùi hương"

"Phượng vũ cửu thiên"

"Ngũ hành chú"

"Hấp lực đại pháp"

"Thiên la địa võng"

"Vạn kiếm quy tông"

"Cửu vỹ công tâm"

"Thế giới gương"

"Sét động trời quang"

"Diễm xà lãnh huyết"

"Băng khúc chấn thiên"

"Vuốt dơi tất sát"

"Tịch mịch đêm thâu"

"Tinh phong huyết lốc"

"Sinh linh đồ thán"

"Huyết tràn nhân gian"

"Vạn tiễn xuyên tâm"

"Cửu thiên huyền nữ thức thứ 3 – Thiên tru địa diệt"

Hàng loạt đòn công kích từ đám Tuyết Lăng khiến cho khối chất đen nổ tung thành từng mảnh to nhỏ khác nhau, trải đều khắp chốn. Những tưởng mọi chuyện đã qua, tất cả toan thở phào nhẹ nhõm thì những mảnh đen kích thước khác nhau ấy bất chợt lơ lửng giữa không trung và rồi, "bùm" một tiếng, vỡ tan, để lại dưới tàn tích của chúng những yêu quái đa chủng loại với công lực hùng mạnh

Cyclop sừng sững đứng giữa trời cao, giương con mắt duy nhất của mình, hằn học nhìn vào đám con mồi ngon lành trước mặt. Ký ức kinh hoàng từ những năm tháng ấu thơ phút chốc ùa về trong Đán Tử Y. Nàng cúi gập người, run rẩy trong sợ hãi

Hồng Phụng Nhan thấy thế liền đứng chắn trước nàng, "Y Y, năm xưa, ta đã không thể bảo vệ muội. Ngày hôm nay, hãy để ta chuộc lại lỗi lầm ngày ấy!"

Dứt lời, Hồng Phụng Nhan hiện nguyên hình là Medusa, xõa tung bộ tóc rắn công kích Cyclop

Toàn thân một màu xanh lá, đeo trên lưng mai rùa tua tủa gai nhọn, trên đỉnh đầu là chiếc đĩa dẹt chứa đầy nước, cùng với mái tóc lưa thưa, Kappa hung hăng gằm ghè Uyển Sa và Nhật Vy

Uyển Sa rút Thanh Long đao, ngạo nghễ tiến từng bước về phía Kappa, "Thứ yêu quái xấu xí, kinh tởm như ngươi cũng dám nhắm vào ta??? Ngươi nghĩ, Vệ Khúc Uyển Sa ta sợ ngươi??? Nhật Vy, đệ đứng đây đợi ta" rồi dũng mãnh tấn công kẻ địch

Ngửa cổ hú vang một tiếng, Werewolf toàn thân lông lá với những chiếc răng nanh, móng vuốt to lớn, sắc nhọn không hề chần chừ xuất kích. Đứng trước thiên địch, Khuynh Đình không dám có chút khinh suất. Chàng biết, chỉ cần bản thân dính phải một phát cắn của Werewolf, chàng tuy sẽ không chết như những Vampire khác nhưng sẽ phải chịu thương tổn không hề nhẹ. Và khi ấy, cách duy nhất để hồi phục, đó chính là trở về với bản thể thật sự của mình

Nhưng chàng không thể làm điều đó!

Khuynh Kỳ dường như cũng hiểu được ca ca mình có điều khó nghĩ, nên ngay lập tức lại gần chàng, cùng chàng hợp công

"Ca ca, đệ không tin chúng ta sẽ bại dưới tay kẻ lông lá đầy mình kia!"

Ánh mắt u ám của Khuynh Đình chợt bừng sáng, "Chỉ cần ta còn có đệ, tất cả mọi thứ đều sẽ chẳng thể ngăn bước chân ta"

Yên Chi chở Khuynh Vũ trên lưng, uyển chuyển né từng nhát rìu hung hãn của Minotaur, yêu quái thân người đầu bò với bản năng khát máu bẩm sinh. Minotaur liên tục công kích, không hề dừng lại, với mục đích dồn phu phụ Yên Chi vào chỗ chết

Hỏa Long toàn thân rực cháy, thở từng ngọn lửa hừng hực sức nóng tấn công Đán Thần. Là Kim Nhân, hỏa chính là khắc tinh của chàng, còn chưa kể tới việc nó xuất ra từ rồng, từ một trong những yêu quái đáng sợ nhất thế gian

"Thiên la địa võng"

Huyết chỉ của Tử Vân bắn ra tứ phía, kéo Đán Thần ra sau lưng nàng, đồng thời bủa vây Hỏa Long

"Hỏa Giới chú"

Nhốt Rock Golem trong chiếc lồng được tạo nên từ những lá bùa của mình, Hồng Tuyết cười nói với Dạ Cơ, "Nương tử, đừng lo, có ta ở đây, không ai có thể làm hại nàng"

Dạ Cơ bẽn lẽn đáp, "Tướng công, chàng nhớ cẩn thận, đừng khinh suất"

Tình cảm thân ái giữa Hồng Tuyết và Dạ Cơ như những mũi dao đâm thẳng vào tim Golem, nếu như nó có. Golem, yêu quái được sinh ra từ trái tim vụn vỡ của những kẻ mang mối tình đơn phương không được đền đáp, sinh tồn với mục đích duy nhất là phá hoại tình yêu của các đôi uyên ương, khiến họ đau khổ như chính cái nguyên do sinh ra nó

"Choang"

Hỏa Giới của Hồng Tuyết vỡ nát, lộ diện một thân thể gồ ghề, trầy xước, được tạo nên từ những tảng đá to nhỏ khác nhau, với gương mặt đằng đằng sát khí, trừng mắt lườm chàng cùng Dạ Cơ

Giant, thổ yêu bề ngoài giống con người, khác chăng là ở kích cỡ khổng lồ cũng như thói quen ăn uống. Chúng to lớn phải bằng ba tòa núi cộng lại, một dấu chân của chúng có thể tạo thành biển cả, một hơi thở của chúng có thể tạo thành phong ba. Món ăn ưa thích của chúng là thịt người, thức uống ưa thích của chúng là máu người. Khẩu vị của chúng là con người!

"Hỏa rực thiên không"

"Thế giới gương"

"Lôi chấn"

Bạch Băng khống chế Giant. Dạ Nguyệt và Tú Sinh tấn công nó. Cả 3 không dám có chút bất cẩn khi đối đầu với thứ yêu quái khát máu này

Emerald Rat xuất hiện dưới hình hài bé trai 3 – 4 tuổi, cầm trong tay viên ngọc lục bảo hình thoi, giơ nó về phía tỷ muội Nhược Hoa. Hai người họ còn chưa hiểu nó làm vậy vì lý do gì thì bên trong viên ngọc đó chợt hiện lên hình ảnh ong vò vẽ

Emerald Rat lẩm bẩm, "Ong... ong... ong..."

Đột nhiên, không biết từ đâu kéo đến, hàng đàn hàng đàn ong phủ kín cả khoảng trời

Đôi chân Mị Điệp gục xuống. Lấy hai tay ôm đầu, nàng la hét trong thống khổ, hệt như cái ngày tại khu rừng năm xưa, cái ngày Khuynh Vũ phát hiện chuyện giữa tỷ muội nàng với hai đứa con của mình

Thân thể ở dạng chất lỏng nhầy nhụa, bất định hình với đôi tay như những chiếc xúc tu với khả năng co dãn, Slime há to miệng, toan nuốt chửng Thế Thành

"Tam tiễn xuyên tâm"

Mũi tên của Khải Quân xé gió mà đi, đâm xuyên qua người Slime. Nhân lúc Slime chưa thể cử động, Thế Thành nhanh chóng lùi về phía sau, đứng sóng vai cùng Khải Quân

The Monster of Thousand Eyes, Vạn Nhãn Yêu, không miệng, không tai, với chiếc đầu trọc lốc, trải khắp thân mình, khắp tứ chi, khắp gương mặt trắng bệch là hằng hà sa số con ngươi mở lớn, khiến cho bất kỳ ai, dù chỉ một lần nhìn qua nó, cũng thấy kinh hãi

Nhưng Tuyết Lăng thì không. Nàng biết, Vạn Nhãn Yêu đáng sợ. Nàng biết, Vạn Nhãn Yêu là một cỗ máy giết người không cảm xúc. Nàng biết, trận đấu này sẽ là một trận đấu sinh tử

Nhưng nàng cũng biết. Rằng, nàng không thể chết tại đây, tại chốn này. Rằng, nàng còn phải đợi Ngọc Giai thức giấc. Rằng, nàng và thân nhân của nàng còn một chặng đường dài, dài lắm để đi. Rằng, nàng và Giang Luân Khánh Tước còn đợi chờ một ngày vô-cùng-đặc-biệt

Vậy nên, nàng không sợ

Nàng không thể sợ!

"Huyết Lang, Huyết Sắc, hai ngươi hãy bảo vệ Khánh Tước"

Dứt lời, Tuyết Lăng lao thẳng về phía Vạn Nhãn Yêu. Và cứ như vậy, một hồi quyết chiến chính thức bắt đầu
Bình Luận (0)
Comment