Ads
“Ta nói các ngươi tránh đường”
Thanh âm nữ tử non nớt vang lên, khiến cho Tuyết Lăng không
khỏi nhíu mày. Giọng nói này, chính là giọng nói lúc nãy đấu giá cùng với ta…
Quay đầu về hướng phát ra âm thanh kia, trước mắt Tuyết Lăng
là một nữ tử với khuôn mặt thanh tú, hiền lành, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định
khác thường. Không hiểu sao, khi nhìn thấy người nữ tử ấy, Tuyết Lăng lại cảm
thấy một cảm giác là lạ, hình như nàng đã gặp nàng ta ở đâu đó rồi thì phải
Xung quanh vị nữ tử non nớt ấy giờ đây là ba bốn nam nhân vẻ
mặt ngả ngớn, đểu giả, lưu manh không đâu kể xiết. Trông thấy cảnh đó, Hy Đạt bỗng
nắm chặt tay, giữa chốn kinh thành lại có bọn côn đồ hoành hành, hơn nữa còn ở
trước mặt người ngoài, quả thực làm cho thể diện của Vĩ Đồ quốc ta bị bêu xấu
mà
Hy Đạt đi về phía trước, thẳng đến chỗ đám côn đồ kia, nói,
“Giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi cũng dám ở đây trêu ghẹo nữ nhân ư? Còn
đâu vương pháp nữa”
Một tên lưu manh nhìn nhìn Hy Đạt, cười lớn, “Vương pháp ư?
Ông mày chính là vương pháp. Nhãi con, đây không phải việc của ngươi, khôn hồn
cút ngay”
“Ngươi… ngươi dám….”. Tức giận không nói nên lời, Hy Đạt liền
dùng pháp thuật, tấn công bọn côn đồ kia. Đối diện với công kích của Hy Đạt, bọn
côn đồ khinh bỉ cười cợt, rồi cũng dùng phép chống đỡ
“Choang”
Hai dòng năng lượng vỡ tan trong không trung, khiến cho dân
chúng quanh đấy đứng thành vòng tròn quan sát, đồng thời tận lực tránh xa, sợ bản
thân mình bị liên lụy
“Hừ, chỉ một thằng nhãi con, Hạ Liệt cấp 9 mà thôi cũng đòi
anh hùng cứu mỹ nhân ư?”
“Ngươi….”
Hy Đạt lắp bắp không nói nên lời, từ trước đến nay, trong
hoàng cung, khi tập luyện cùng sư phụ, người đều nói tư chất ta không đến nỗi
nào. Vậy mà, lần đâu tiên ta thực chiến với kẻ địch, đòn công lại dễ dàng bị
phá giải như thế ư??? Không… không thể nào….
Thật ra, 15 tuổi, đạt đến Hạ Liệt cấp 9 mà nói cũng đã là 1
điều không hề bình thường. Vậy nên, những lời sư phụ Hy Đạt nói với chàng cũng
có phần đúng. Tư chất của chàng quả thực không đến nỗi nào. Chỉ hiềm, đối thủ của
chàng là Trung Vương cấp 1!!! Cấp bậc chênh lệch nhau như thế, sao chàng có thể
không bại cơ chứ? Nói ra, đây cũng là một cơ hội để chàng nhìn lại chính mình,
bớt ảo tưởng về bản thân, từ đó cố gắng tu luyện, để có thể đạt đến một trình độ
mới
Còn về việc, tại sao Hy Đạt lại là Diệt Sư chứ không phải là
Thuần Sư? Từ trước đến nay, mỗi khi đến một độ tuổi nhất định, tất cả mọi người,
bao gồm cả hoàng thất sẽ tiến hành lựa chọn hướng đi riêng cho mình trên con đường
tu luyện. Điều này phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người và thêm nữa là định hướng
của gia đình mình. Từ nhỏ, Hy Đạt đã mang trong mình bầu nhiệt huyết trừ yêu diệt
ma, mang lại bình an cho dân chúng, vậy nên, chàng đã lựa chọn gia nhập vào
hàng Diệt Sư
Từ trước đến nay, hoàng thất các nước vô cùng quan trọng
chuyện con cháu mình lựa chọn dòng pháp sư nào để tu luyện. Vì đây cũng là một
cách thể hiện thái độ xem rốt cuộc bản thân mình đứng về phía đại gia tộc nào.
Do vậy, để đảm bảo an toàn cho quốc gia cũng như làm cho việc ngoại giao dễ
dàng, hoàng thất luôn luôn sắp xếp làm sao cho số lượng Thuần Sư và Diệt Sư của
mình ngang hàng nhau, không bên nào vượt quá bên nào
Việc Hy Đạt lựa chọn Diệt Sư, điều đó cũng có nghĩa, ít nhất
phải có 1 người nữa thuộc hoàng tộc bắt buộc phải đi theo dòng Thuần Sư. Vậy
nên, suy cho cùng, việc lựa chọn dòng pháp sư cũng chưa hẳn phụ thuộc vào suy
nghĩ bản thân mình.
Nắm chặt bàn tay của mình lại, Hy Đạt thầm hạ quyết tâm, từ
nay về sau, ta sẽ tiếp tục phấn đấu, tiếp tục nỗ lực, không bao giờ để cho bản
thân mình chịu nỗi nhục nhã ngày hôm nay nữa….
Nhìn về phía Tuyết Lăng, thấy nàng có dung mạo nghiêng nước
nghiêng thành, một tên côn đồ gian xảo tiến lại gần, “Tiểu mỹ nhân… đi theo ca
ca đi…. Ca ca sẽ…”
Lời chưa nói hết, một nguồn lực mạnh mẽ đã vứt tên côn đồ đó
bay ra xa, khiến hắn thổ huyết xong rồi ngất lịm, không nói thêm một từ, một chữ
nào nữa. Chứng kiến cảnh đó, đám côn đồ còn lại sợ lại không thôi, Trung Vương
cấp 1, lại dễ dàng bị đả bại thế sao??? Ma, có ma rồi…
Đỡ tên vừa bị ngất một chỗ, bọn lưu manh ba chân bốn cẳng chạy
thục mạng, không thèm ngoái lại phía sau. Tuyết Lăng nhìn bộ dáng đó liền cười
lạnh, rồi nhẹ nhàng đi về phía Hy Đạt, đỡ chàng đứng dậy.
“Cô nương xin dừng bước”
Giọng nữ tử non nớt lại vang lên lần nữa, khiến cho Tuyết
Lăng ngoái lại nhìn. Ngay khi 4 mắt chạm nhau, nữ tử kia kinh ngạc không thôi,
lắp bắp từng tiếng, “Là ngươi… chính là ngươi…”
Quan sát nét mặt của nữ tử, một khuôn mặt bé xinh bỗng chầm
chậm hiện lên trong đầu nàng. Là nàng ta sao? Là nữ hài năm nào đó sao? Là muội
muội của Lãnh Nhu đó sao?
“Ngươi cũng nhận ra ta rồi chứ gì? Hai lần… đã hai lần ngươi
cứu ta rồi. Xem ra, chúng ta thật sự có duyên. Ta tên Lãnh Tình, ngươi tên là
gì?”
Lãnh Tình ôn nhu lên tiếng, ánh mắt nàng chợt hiện lên một
quang mang khác thường, một quang mang khiến cho Tuyết Lăng c không thể lý giải.
Mặc dù vậy, Tuyết Lăng có thể đảm bảo một điều, nàng ta tuyệt sẽ không hại mình
“Ta tên Tuyết Lăng… Đoạn Tuyết Lăng. Ngươi đến Vĩ Đồ thành
phải chăng…?”
Nhìn rõ dung mạo nữ nhân trước mặt, Hy Đạt cắt ngang, “Lãnh
Tình công chúa, sao người không đi cùng với Lãnh Nhu thái tử, lại một mình dạo
phố như vậy? Nếu hôm nay không có Đoạn tiểu thư đây, thật sự không biết mọi chuyện
sẽ thế nào?”
Nói đến những lời cuối, Hy Đạt xấu hổ không thôi, bản thân
là một thái tử lại phải để người khác cứu, ta làm sao còn mặt mũi nhìn ai cơ chứ?
Hơn nữa, thực lực của Tuyết Lăng quả không thể xem thường, dù không biết giờ
nàng cấp bậc ra sao nhưng ta chắc một điều, nàng… mạnh… hơn… ta
Nghe đến tên Lãnh Nhu, Tuyết Lăng trầm ngâm, vậy là hôm nay
Lãnh Nhu và Lãnh Tình đều đã đến Vĩ Đồ quốc. Đây chắc hẳn là lý do tại sao lúc
này Hy Đạt rời đi vội vàng như vậy? Xem ra là để tiếp đón mấy vị khách quý từ
Nguyệt Dạ quốc rồi. Như vậy, hiện nay còn thiếu đúng Tần gia cùng với Thiên
Lang quốc nữa thôi là đông đủ rồi. Tin rằng không qua mấy ngày nữa, bọn họ rồi
cũng sẽ đến
“Đoạn tiểu thư, xem ra ta với người là bằng tuổi, Người cũng
tham gia kỳ sát hạch tư cách pháp sư đi. Ta tin với thực lực của người, vượt
qua kỳ sát hạch này không thành vấn đề”
Nghe được những lời khen thật lòng của Lãnh Tình, Tuyết Lăng
chỉ cười không nói. Trao đổi qua loa một lúc, ba người Tuyết Lăng, Lãnh Tình,
Hy Đạt cùng nhau bước về Vĩ Đồ thành
Qua những gì nghe được, cũng như Tuyết Lăng, lần này, Lãnh
Tình cùng với Lãnh Nhu theo Lãnh Khuyết quân vương đi đến Vĩ Đồ, còn Lưu Ly
hoàng hậu ở lại Nguyệt Dạ để thay phu quân giải quyết chính sự
Nghe đến đây, Tuyết Lăng không khỏi cười cười, Lưu Ly xem ra
không phải một người đàn bà đơn giản. Bao năm nay, mặc dù Lãnh Khuyết mang tiếng
là vua một nước nhưng thực quyền lại nằm ở trong tay Lưu Ly. Chuyện này không
ai không biết, không ai không hiểu. Thế nhưng chính Lãnh Khuyết lại xem đó là
chuyện bình thường, bởi “hoàng hậu ta giúp ta có gì mà không được?”. Cứ cái đà
này, không khéo, có một ngày Nguyệt Dạ quốc sẽ đổi chủ!
Về đến Vĩ Đồ thành, một thân ảnh thanh niên chạy nhanh ra ôm
lấy Lãnh Tình, thở phào lên tiếng, “Muội muội đi đâu mà giờ mới chịu quay về vậy?
Lần sau nếu có đi đâu nhớ nói với ca ca một tiếng hoặc ít nhất cũng mang theo
bên mình thị vệ, nhớ chưa?”
“Muội muội biết rồi, hoàng huynh không cần lo lắng. Huynh
nhìn xem, đây là ai?”, Lãnh Tình kéo Tuyết Lăng về phía mình, chỉ chỉ nàng. Đem
ánh mắt của mình dời về Tuyết Lăng, Lãnh Nhu lắp bắp, “Là … là nàng…”
“Đúng vậy, là ta. Lãnh Nhu thái tử, Đoạn Tuyết Lăng xin chào
người”
Ngẩn người ra vài giây, Lãnh Nhu liền lấy lại tinh thần. Đoạn
Tuyết Lăng… Nàng chính là tiểu thư của Đoạn gia. Là người ta cùng với phụ
vương, mẫu hậu đến chúc mừng sinh thần năm đó sao? Thế gian quả thực quá nhỏ
bé, quá nhỏ bé mà
Đem hết thảy tình hình nói lại cho Lãnh Nhu, hai huynh muội
Lãnh Tình liền xin phép đi trước. Lúc đi, cả hai không khỏi ngoái lại nhìn Tuyết
Lăng. Đối diện với hai luồng ánh mắt đấy, Tuyết Lăng chỉ đạm cười chứ không nói
gì cả
Ngập tràn phân vân trong đầu, Hy Đạt cuối cùng cũng không kiềm
chế được nữa, “Tuyết Lăng, nàng quen hai người bọn họ ư?”
“Cũng có thể gọi là quen biết. Bọn họ với ta mà nói cũng chỉ
là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi”
“Ra là vậy”
Hy Đạt muốn hỏi thêm nhiều nữa nhưng nhận ra Tuyết Lăng
không muốn nói về chuyện đó, chàng ta cũng không còn cách nào khác ngoài im lặng
dẫn đường, đưa Tuyết Lăng về nơi nghỉ chân của mình. Xong xuôi đâu vào đấy, Hy
Đạt xin phép cáo từ, rồi chạy một mạch về phía sân tập trong hoàng cung của
mình, lao đầu vào luyện tập đến tận đêm khuya
------------------------
Đẩy nhẹ cửa đi vào, Hoàng Quân đảo mắt nhìn xung quanh một hồi
và rồi một thân ảnh nữ tử xinh đẹp nhưng có phần gầy yếu hiện lên, khiến cho
thân thể chàng chợt run run
Đang định mở miệng, một thân ảnh bé nhỏ từ bên trong chạy
ra, lao thẳng vào lòng chàng, “Hoàng Quân ca ca, huynh đến rồi ư? Lại còn cả
Hoàng My tỷ tỷ, Hoàng Liễu ca ca nữa. Mọi người vào đi. Mấy hôm nay mẫu hậu
cũng nhớ mọi người lắm đấy”
“Hoàng Lam, ca ca biết rồi”, nói đoạn quay sang Hoàng My,
Hoàng Liễu, “Chúng ta cũng vào thôi”
Hoàng Quân dắt tay Hoàng Lam, sánh bước cùng Hoàng My, Hoàng
Liễu đi vào nội phòng. Nhìn thấy cảnh Hoàng Quân quấn quit lấy ca ca của mình,
Hoàng My không khỏi mỉm cười. Từ khi sinh ra đến giờ, trong số tất cả mọi người,
Hoàng Quân đệ thân thiết nhất với cả ca ca, ngay cả đối với phụ hoàng cũng
không được như vậy. Tình cảm hai người đó quả thật đáng ghen tỵ!
“Tham kiến mẫu hậu”
Đứng trước người phụ nữ cao quý trước mắt, đám người Hoàng
Quân liền quy xuống vấn an. Mộc Nhã thấy vậy liền phất tay, ý bảo bình thân. Hiểu
được ý của Mộc Nhã, Hoàng Quân cùng muội muội, đệ đệ của mình đứng lên, đem ánh
mắt chuyển dời đến khuôn mặt có phần tiều tụy của nàng
“Các con đến rồi đấy ak? Lại đây”
Nghe thấy giọng nói của Mộc Nhã, Hoàng My, Hoàng Liễu bỗng cảm
thấy một sự đớn đau từ trong tâm khảm của mình. Mẫu hậu,… mẫu hậu… người suy yếu
đến mức này ư? Người tuy không phải mẹ ruột của ta nhưng đối với ta đâu khác gì
cơ chứ? Nếu không có người, e rằng trên đời đã không còn ta nữa rồi…
“Mẫu hậu…”
Òa lên hai tiếng, Hoàng My, Hoàng Liễu liền chạy đến ôm chầm
lấy Mộc Nhã, để lại Hoành Quân đứng lặng im suy tư đằng sau cùng với Hoàng Lam
đang nắm chặt lấy tay chàng. Đôi mắt chàng nhìn về phía Mộc Nhã mang nhiều suy
nghĩ không thể nói thành lời. Sâu thẳm trong ánh mắt đấy là bi ai, là phẫn nộ,
là cảm tình mênh mông tựa biển khơi
Mộc Nhã vỗ về hai người đang nức nở trong lòng mình rồi ôn
nhu hỏi thăm tình hình dạo gần đây của họ. Hoàng My, Hoàng Liễu liền đem hết tất
cả mọi chuyện xảy ra gần đây nói ra hết cho nàng nghe, không chút giấu diếm. Độ
chừng nửa tiếng, sau khi Mộc Nhã nghe được thấy hết những điều hai người Hoàng
My nói, nàng liền bảo hai người họ dẫn Hoàng Lam ra ngoài dạo chơi, đồng thời
cho tất cả đám nô tì, thái giám lui ra, để lại trong cung cấm một mình Hoàng
Quân đang chất đầy tâm sự trong cõi lòng
Khi đã xác thực không còn bất kỳ ai quấy rầy, Hoàng Quân nặng
nề lê từng bước chân đến bên Mộc Nhã, mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lòng
Vỗ vỗ lưng Hoàng Quân, Mộc Nhã mỉm cười, “Ta không sao”.
Nghe được câu nói của Mộc Nhã, Hoàng Quân lại càng ôm nàng chặt hơn, dường như muốn
đưa hết nỗi đau của nàng truyền vào thân thể của mình, không để sót dù chỉ một
chút
“Ta không sao, thật mà”
Hoàng Quân từ từ buông Mộc Nhã ra, đôi tay chàng run run đặt
trên bờ vai hao gầy của nàng, không thốt lên một từ dù là nhỏ nhất. Đôi mắt
chàng nhìn thật sâu vào đôi mắt Mộc Nhã, trong đó lấp lánh những giọt lệ châu
tươi đẹp, chỉ chực vỡ òa
Không… ta không để chuyện này tiếp diễn được nữa… Không thể…
Nhận thấy Hoàng Quân có chút không được bình thường, một suy
nghĩ chợt lóe qua đầu Mộc Nhã, chẳng nhẽ, Hoàng Quân định….
“Hoàng Quân, đừng nói với ta rằng … “
Thanh âm nhỏ bé của Mộc Nhã bỗng bị chen ngang bởi giọng nói
trầm ấm của nam tử trước mặt nàng, “Tâm – Ta – Đã – Quyết”
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Hoàng Quân liền cáo từ Mộc Nhã
ra về, trên con đường trở lại biệt phủ, bàn tay chàng trước sau nắm chặt lại,
không hề buông lỏng. Đôi mắt chàng nhìn chăm chăm về phía trước, ảnh lên một
tia kiên định không thể che dấu
------------------------------
Trở về cung, thái tử Thiên Lang uất ức đập phá cho xả bớt
cơn uất ức trong lòng mình hôm nay. Choang choang từng tiếng thi nhau vang lên,
khiến cho cả thái tử cung xao động không thôi. Nghe thấy động tĩnh lớn như vậy,
một thân ảnh nữ tử quyến rũ uyển chuyển bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng đổ nát
trước mặt, nữ tử quyến rũ cười cười, “Là ai? Rốt cuộc là ai cả gan đụng đến Đằng
nhi yêu dấu của ta? Nói cho mẫu phi biết đi, để mẫu phi thay con xử lý hết thẩy?”
“Mẫu phi”, Hoàng Đằng trông thấy mẫu thân của mình liền chạy
lại, đem hết cơ sự chiều nay tả lại. Chỉ có điều, tất cả lỗi lầm của mình, hắn
ta giấu nhẹm đi, đem tất cả đổ hết lên đầu đám người Thế Thành, đặc biệt là
huynh đệ Khuynh Đình, không quên nói rằng Hoàng Quân, Hoàng My, Hoàng Liễu cũng
có liên quan
Nhắc đến mấy thứ cặn bã đấy với mẫu phi, đảm bảo người sẽ
không thể kiềm chế. Dù sao ba cái thứ đấy cũng đã trở thành cái gai trong mắt mẫu
phi lâu lắm rồi, mẫu phi luôn muốn tìm cách dạy cho chúng một bài học. Giờ thì
tốt rồi, cơ hội đó rốt cuộc cũng đã đến
Quả như dự đoán của Hoàng Đằng, mẫu phi của hắn liền nghiến
răng, độc ác lên tiếng, “Lũ cặn bã đó ỷ vào con tiện nhân Mộc Nhã vẫn đang làm
hoàng hậu mà tự tung tự tác. Đằng nhi, nỗi nhục hôm nay, mẫu phi sẽ thay con
đòi lại. Con xác định hai kẻ trực tiếp đánh con là cặp huynh đệ song sinh kia chứ?”
“Vâng ạk, tuyệt đối chính xác. Thưa mẫu phi, theo con thấy,
tên đại ca trông có vẻ vô dụng, không làm nên trò trống gì. Trong khi tên đệ đệ
thì khác, hắn ta vô cùng mạnh mẽ. Mẫu phi xem xem…”
“Mẫu phi tự có cách giải quyết. Đằng nhi, giờ con hãy vào
chuẩn bị tư trang, mẫu phi và phụ hoàng sẽ đưa con đến Vĩ Đồ quốc tham gia kỳ
sát hạch pháp sư. Con yên tâm, trước khi đi, mẫu phi sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả
mọi chuyện. Đến khi chúng ta trở về, những kẻ dám đụng vào con…”
“Sẽ có kết cục không ra gì, đúng không mẫu phi”
“Quả xứng hài nhi của ta, giờ con hãy đi chuẩn bị đi. Mọi
chuyện cứ để ta lo”
Hoàng Đằng nghe được đáp án mình muốn liền vui vẻ ra đi. Lần
này, để ta xem xem rốt cuộc các ngươi lợi hại hay mẫu phi ta lợi hại. Ha ha ha…
các ngươi hãy chờ chết đi… Ha ha…
Nhìn thấy nhi tử mình cao hứng rời đi, nữ tử quyến rũ liền
cho gọi Hứa tướng quân sau đó âm thầm ra lệnh cho hắn ta. Nhận được mệnh lệnh của
nàng, Hứa tướng quân lập tức vâng lệnh, rời đi an bài mọi thứ. Trong phòng giờ
phút này chỉ còn lại một vị nữ tử quyến rũ vô ngần với khóe miệng còn đang cong
lên, đôi mắt nàng mang theo ý cười cùng với một tia độc ác vô ngần hướng cửa ra
vào nhìn xa xăm. Lũ sâu bọ, ta sẽ cho các ngươi biết, hậu quả của việc đụng vào
hài nhi của Lữ Nhiên ta ra sao? Ha ha ha …
---------------------------------------
Cả một ngày dài mệt mỏi rốt cuộc cũng trôi qua, mặt trời
mang theo tia nắng cuối cùng của mình khuất sau những áng mây hững hờ trôi trên
thiên không xanh ngắt, nhường lại chỗ cho vầng trăng nhàn nhạt tự bao đời nay
Dưới ánh trăng ấy, một thân ảnh áo nâu nhẹ nhàng cất bước đi
về phía căn phòng quen thuộc, đẩy nhẹ cửa đi vào. Nhìn quanh không thấy người
mình cần tìm đâu cả, chàng ta cất giọng, hỏi mọi người trong phòng
“Có ai thấy ca ca của ta đâu không?”
Nghe thấy Khuynh Kỳ hỏi, Phụng Nhan yểu điệu lên tiếng,
“Huynh đệ hai người lúc nào chả đi với nhau, hỏi bọn ta sao bọn ta biết được?”
Nhận thấy có điểm không đúng, Thế Thành ôn nhu nói, “Khuynh
Kỳ, Khuynh Đình không phải đi dạo cùng ngươi cả buổi nay ư? Giờ sao chỉ có mình
ngươi trở về?”
Nằm ngủ một bên, nghe thấy những lời của Thế Thành, Tử Y liền
ngồi dậy, cơn ngái ngủ thường ngày của chàng ta tự dưng biến mất không chút dấu
vết. “Khuynh Đình chẳng nhẽ xảy ra chuyện?”
“Khuynh Kỳ, ngươi nói xem, tại sao tự dưng hai người các
ngươi lại không đi cùng nhau nữa?”
Nét mắt của Phụng Nhan biến đổi vì lo lắng, trời ơi, tên
Khuynh Đình đấy đi đâu được cơ chứ? Không có đệ đệ của mình, hắn chẳng may …
Lúc đấy thì chúng ta ai có thể cáng đáng nổi cơ chứ???
“Lúc nãy, đang đi dạo cùng nhau, đại ca ta nói hơi mệt, muốn
đi về trước. Ta cũng định đưa huynh ấy về rồi nhưng huynh ấy bảo không cần, nói
ta hãy cứ thư giãn đi. Ta nài nỉ mãi nhưng huynh ấy nhất quyết không chịu, nên
ta đành để huynh ấy một mình đi về. Giờ ta quay lại đây vẫn không thấy huynh ấy
đâu cả nên mới hỏi mọi người, chẳng nhẽ, như Tử Y nói, ca ca ta … đã xảy ra …
chuyện ư?”
Khuynh Đình càng nói giọng càng run run, nhất là những chữ
cuối cùng, dường như khi nói những từ đấy, chàng đã phải đối diện với sự sợ hãi
kinh khủng nhất của đời mình vậy. Ca ca… rốt cuộc ca ca đang ở đâu??? Ca, huynh
nhất định không có chuyện, nhất định không được có chuyện…
Đưa ánh mắt nhìn đến bàn tay của Khuynh Kỳ, Thế Thành bỗng mở
to mắt, “Khuynh Kỳ, ngươi bị thương rồi”
Giơ bàn tay còn đang dinh máu của mình lên, Khuynh Kỳ lắc đầu,
“Không sao. Các ngươi cũng biết rằng chút vết thương này vốn không mang lại bất
kỳ thương tổn nào cho ta mà. Nói đi nói lại tất cả cũng chỉ bởi đám côn đồ khi
nãy. Đang dưng đang lành lại xông vào gây sự với ta. Chắc lúc xử trí chúng, ta
bị trầy xước chút”
Thế Thành ngồi dậy, nhìn ra ngoài khung cảnh đang dần trở
nên tối đen hơn bao giờ hết, trầm ngâm suy nghĩ. “Chúng ta hãy chia nhau đi tìm
Khuynh Kỳ thôi. Ta chỉ sợ rằng…”
Nói chưa hết câu, một tiếng hét lớn vang vọng khắp không
trung, khiến cho đám Thế Thành thầm nói một câu không ổn
“Đại ca…”
Phi thân về phía âm thanh kia, gương mặt lạnh lùng của
Khuynh Kỳ trở nên lo lắng hơn bao giờ hết. Đại ca, huynh nhất định không được
có việc gì … nhất định đừng có việc gì…
“Chúng ta cũng đi thôi”
Cả bọn Thế Thành liền phi thân theo Khuynh Kỳ. Cả đám người
ai nấy đều dùng tốc độ nhanh nhất bay về nơi phát ra tiếng hét kia. Không quá 5
phút sau, trước mặt mọi người hiện lên một cảnh tượng máu me be bét, lục phủ
ngũ tạng trộn lẫn vào nhau, khiến cho những người yếu tim nếu như nhìn thấy chắc
chắn sẽ phải nôn mủa
Máu… máu… ngập tràn mọi nơi!