Ads
Sau khi nghe Thế Thành nói tất cả tình huống ở bên Thiên
Lang quốc, Tuyết Lăng rốt cuộc quyết định, nhất định sẽ giúp cho Hoàng Quân lên
ngôi quân vương. Thứ nhất, Hoàng Quân chắc chắn không phải người có liên quan đến
tổ chức chữ “Vô” bởi nếu vậy, hà cớ gì chàng ta phải quỵ lụy Ám Dạ các cơ chứ?
Do đó, nếu như chàng ta lên ngôi vua, ta sẽ nắm một phần Thiên Lang trong tay,
không sợ có bất trắc xảy ra
Thứ hai, chuyện những kẻ mang thẻ bài chữ “Vô” kia bỗng dưng
tập kích Khuynh Đình không tránh khỏi liên quan đến thái tử Hoàng Đằng. Chàng
ta chưa chắc đã là người triệu tập bọn họ nhưng mẫu thân, phụ hoàng của chàng
ta thì không ai dám nói trước. Như vậy, không sớm thì muộn, Tuyết Lăng cũng phải
đương đầu với một hoặc cả hai người đó. Có thể nói, đưa Hoàng Quân lên ngôi báu
là một mũi tên trúng 2 con chim, việc tốt như vậy sao lại không làm cơ chứ???
Tất nhiên, để cho Hoàng Quân thấy rằng, chỉ có ngươi cần ta
chứ ta không hề cần ngươi, việc đồng ý với giúp chàng ta phải đợi một khoảng thời
gian. Có như thế, ta mới ở thế trên trong cuộc giao dịch này và tất cả yêu cầu
của ta sẽ được đáp ứng, không gặp phải bất cứ bất trắc nào
Ly khai tổng bộ Ám Dạ các, Tuyết Lăng liền trở về Vĩ Đồ quốc,
quay lại phòng riêng của mình gặp mặt tỷ muội Hồng Hoa. Vừa mới đem chuyện hôm
nay kể lại với hai người, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng gõ nhỏ, theo sau
là giọng nói trầm ấm của nam nhân
“Muội muội, muội muội còn thức không?”
Thanh âm quen thuộc vang lên khiến cho tâm khảm của Tuyết
Lăng dậy từng trận sóng. Lúc này đây, nàng đâu còn là các chủ của Ám Dạ các, tổ
chức giết người không ghê tay, mà chỉ là một nữ nhân bình thường khi đứng trước
nam nhân mà mình yêu quý
Nhị ca… Giờ này, tại sao nhị ca còn đến gặp ta???
Hồng Hoa nhìn sắc mặt ửng hồng của Tuyết Lăng liền đứng dậy
mở cửa cho Khởi Tân vào rồi kéo theo Hoàng Điệp đi ra, để lại trong phòng chỉ
còn lại Tuyết Lăng cùng với Khởi Tân. Trong tình cảnh hiện tại, Tuyết Lăng không
khỏi cắn môi, Hồng Hoa, ngươi thật là… thật là…
“Muội muội, ta không làm phiền muội nghỉ ngơi chứ?”
“Đâu có nhị ca, muội cũng chỉ đang hàn huyên cùng Hồng Hoa,
Hoàng Điệp mà thôi. Đêm khuya như vậy, huynh đến gặp muội có chuyện gì không?”
“Nhị ca thấy nhớ muội, không đến gặp muội được sao?”
Ánh mắt trầm ổn của Khởi Tân hiện lên một tia trêu đùa,
chàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Tuyết Lăng khiến cho bờ má của nàng thêm sắc đỏ,
lúng túng không nói nên lời
Nhớ ta! Huynh ấy… nhớ ta sao??? Chuyện này… chuyện này...
“Thân là ca ca của muội, lâu ngày không gặp, ta nhớ muội có
gì không đúng? Không chỉ ta, đại ca cũng nhớ muội rất nhiều. Huynh ấy đêm nay
không đến đây do sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của muội. Còn ta thì đánh liều một
phen, xem xem muội còn tỉnh hay thức. Kết quả thật không làm ta thất vọng”
Không hiểu sao, nghe đến những lời sau của Khởi Tân, Tuyết
Lăng cảm thấy trong lòng có sự mất mát nào đó, một sự mất mát không nói nên lời.
Hóa ra, trong thâm tâm huynh ấy, ta chỉ là một muội muội không hơn không kém!
Ta … sao ta lại …
“Nhị ca, muội có việc cần nói với huynh… Muội….”
Ngập ngừng mấp máy môi thế nhưng hồi lâu vẫn không hề có
chút thanh âm nào. Thầm hạ quyết tâm, Tuyết Lăng ngẩng cao đầu, nhìn sâu vào mắt
Khởi Tân, chầm chậm nói
“Muội…”
“Két”… Đúng lúc Tuyết Lăng lấy hết can đảm để thổ lộ lòng
mình, cánh cửa phòng nàng chợt bị một lực đạo mạnh mẽ mở ra, gián đoạn khoảnh
khắc quan trọng của nàng. Nhận thấy có người đi vào, cả Khởi Tân lẫn Tuyết Lăng
đều quay lại nhìn. Đập vào mắt hai người họ là một nam nhân khôi ngô tuấn tú,
khuôn mặt như tạc với những đường nét mị hoặc mê người. Đó không phải ai xa lạ,
mà chính là người những tưởng đã về phòng nghỉ ngơi, huynh trưởng của Khởi Tân
và Tuyết Lăng, Đoạn Tuấn Khởi
“Hóa ra là đệ đệ ở đây, làm ta mất công đi tim mãi”
Tuấn Khởi vui vẻ nói, làm cho bầu không khí phút chốc trở
nên dễ chịu hơn hẳn, Tuyết Lăng cũng vì thế mà đem những tiếng lòng của mình cất
sâu rồi cùng với hai vị đại ca của mình hàn huyên tâm sự. Thi thoảng nhìn về
phía Khởi Tân, Tuyết Lăng không hiểu sao lúc này đây nhị ca của nàng lại trở
nên vui vẻ lạ thường nhưng rồi nghĩ lại, chắc bởi lâu lắm 3 huynh muội chưa được
tụ tập riêng với nhau nên mới vậy.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, 3 người Tuấn Khởi, Khởi Tân
và Tuyết Lăng đã giành cả đêm ngồi nói chuyện với nhau, như khi xưa lúc mà cả 3
còn là những đứa trẻ. Trời vừa rạng sáng, Tuấn Khởi và Khởi Tân liền quay về
phòng riêng của mình để cho Tuyết Lăng tranh thủ nghỉ ngơi và còn thay đồ. Có
hai nam nhân bên cạnh, dù là huynh trưởng đi chăng nữa, có những việc vẫn không
được tự nhiên.
Sau khi nghỉ ngơi một chút và thay bộ bạch y mới, Tuyết Lăng
liền mở cửa, bước ra ngoài ngắm cảnh sáng sớm. Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào
người nàng, mang đến cho nàng một luồng sinh khí tươi mới. Nhìn xuống đôi bàn
tay bạch ngọc của mình, Tuyết Lăng không khỏi cười nhạt, liệu ánh nắng ban mai
đẹp đẽ kia có thể soi sáng cho đôi bàn tay đã thấm đẫm máu tươi của ta hay
không?
“Tuyết Lăng tiểu thư, người cũng đã thức rồi sao?”
Tiếng nam tử hiền hòa vang lên phía sau Tuyết Lăng khiến
nàng quay đầu lại. Nhìn đến vị nam tử kia, Tuyết Lăng liền mỉm cười, “Lãnh Nhu
hoàng tử cùng với Lãnh Tình công chúa quả có nhã hứng”
“Tiểu thư lại chê cười huynh muội tại hạ rồi. Tuyết Lăng tiểu
thư, đến hôm nay, tại hạ cũng chưa có dịp cảm ơn người về việc năm đó”
Tuyết Lăng ngữ khí nhãn nhạt, “Lãnh Nhu hoàng tử, chuyên đã
qua rồi không nên nhắc lại. Ta cũng hy vọng chuyện hôm đó chỉ có 3 chúng ta biết
với nhau, không có thêm bất cứ ai khác cả. Hoàng tử hiểu ý ta nói chứ?”
Lãnh Du ngật đầu, “Chuyện Tuyết Lăng tiểu thư cứu huynh muội
tại hạ sẽ không có ai biết ngoài 3 người chúng ta. Tiểu thư yên tâm”
“Như vậy là được rồi” Ít nhất như thế thực lực của ta cũng sẽ
không bại lộ, đỡ gây thêm phiền toái không cần thiết
“Tuyết Lăng tiểu thư, tại hạ có chút mạo muội xin thỉnh cầu
tiểu thư một việc”
“Lãnh Nhu hoàng tử lại khách khí rồi, có chuyện gì xin mời cứ
nói”
“Kỳ sát hạch tư cách pháp sư sắp tới đối với Tuyết Lăng tiểu
thư mà nói không thành vấn đề. Nhưng hoàng muội của ta thì…”
Tuyết Lăng nhìn về phía vị nữ tử nãy giờ vẫn đứng im đằng
sau Lãnh Nhu không lên tiếng, nhận thấy trong đôi mắt nàng tuy có một tia cảm
xúc Tuyết Lăng không thể nhận biết, nhưng không hề mang theo bất kỳ sự mưu tính
nào. Hơn nữa, khuôn mặt nữ tính của nàng lại khiến cho Tuyết Lăng có chút hảo cảm,
thêm vào việc nàng mua mất thứ Lãnh Tình cần ở hội đấu giá nên coi như việc này
là bù đắp
“Lãnh Nhu hoàng tử không cần nói thêm nữa. Ý tứ của người,
ta đã hiểu. Khi kỳ sát hạch tư cách pháp sư diễn ra, ta sẽ để mắt đến Lãnh
Tình, quyết không để cho nàng ta gặp phải bất kỳ biến cố nào. Hoàng tử xin yên
lòng”
Nghe được câu nói của Tuyết Lăng, vẻ mặt của cả Lãnh Nhu và
Lãnh Tình đều hiện lên nét vui mừng không sao tả xiết, một nét vui mừng đơn thuần,
ngây dại, khiến cho Tuyết Lăng vì vậy cũng cảm thấy tự dưng vui lây. Xem ra, ở
Nguyệt Dạ quốc, hiện tại chỉ có Lưu Ly hoàng hậu là người cần phải lưu ý, còn
huynh muội này cùng với Lãnh Khuyết quân vương đều không có dã tâm
Cậy nhờ Tuyết Lăng xong, huynh muội Lãnh Nhu thấy Tuyết Lăng
cũng không có việc gì bận tâm, liền quyết định cả ba đi dạo phố. Đối diện với sự
nhiệt tình vô tư của Lãnh Nhu, Tuyết Lăng chỉ có thể cười trừ rồi cùng bọn họ
du ngoạn. Dù sao, thời gian khảo sát pháp sư còn phải 2 tháng nữa mới tới, việc
của Hoàng Quân lại càng không phải gấp, Tuyết Lăng vậy nên cũng thoải mái đi
chơi
Cả buổi dạo phố cùng với Lãnh Nhu và Lãnh Tình khiến cho
nàng càng thêm hiểu rõ hai huynh muội này. Tính cách hai người bọn họ có phần
giống với Lãnh Khuyết, hiền lành, nhu hòa nhưng cũng vì vậy mà có đôi chút yếu
mềm. Cách họ đối nhân xử thế cũng vô cùng đúng phép, không vì mình là hoàng tử,
công chúa mà tỏ vẻ coi khinh người khác, làm cho Tuyết Lăng cũng bởi vậy mà có
thêm thiện cảm đối với hai người họ
Cuối cùng, khi mặt trời đã dần khuất núi, Tuyết Lăng cùng
huynh muội Lãnh Nhu quyết định trở về Vĩ Đồ hoàng cung nghỉ ngơi. Dù sao, hôm
nay thời gian dạo chơi cũng không hề ít. Đi đến chỗ ở của mình, Tuyết Lăng định
cáo biệt Lãnh Nhu và Lãnh Tình thì trông thấy đại ca, nhị ca của mình đang đi đến
nơi này.
“Muội muội, hôm nay muội đi đâu cả buổi mà ta cùng với nhị đệ
tìm mãi không thấy đâu vậy? Xa cách bao năm nay, huynh muội chúng ta mới có dịp
gặp nhau, vậy mà muội lại…”
Tuấn Khởi nói không ngừng khiến cho Tuyết Lăng đổ một trận mồ
hôi, từ khi nào ta lại quên tính cách của đại ca cơ chứ??? Nếu không dừng lại
thì có khi huynh ấy nói đến tối luôn quá
“Huynh đây là…”
Nhìn khuôn mặt có vài phần giống với Tuyết Lăng, Lãnh Nhu
lên tiếng, khiến cho Tuấn Khởi im lặng, cứu thoát Tuyết Lăng khỏi một bàn thua
trông thấy
Liếc mắt về Lãnh Nhu, Lãnh Tình, Tuấn Khởi cười cười, khiến
cho khuôn mặt của Lãnh Tình phút chốc ửng đò, “Xin lỗi, quên chưa tự giới thiệu,
ta là Đoạn Tuấn Khởi, đại ca của Tuyết Lăng. Còn đây là Khởi Tân, nhị đệ của
ta”
“Hân hạnh”
“Hân hạnh”
Ba người Tuấn Khởi, Khởi Tân và Lãnh Tình chào hỏi lẫn nhau
xong nói thêm vài câu xã giao rồi ai đi đường nấy. Huynh đệ Tuấn Khởi cùng với
Tuyết Lăng đi về phía gian phòng của chính mình nghỉ ngơi, còn Lãnh Nhu kéo
theo Lãnh Tình vẫn còn đang ngơ ngác trở lại nơi ở của mình
Từ đó về sau, ngày nào cùng vậy, Tuyết Lăng cùng với hai
huynh trường của mình, thêm cả huynh muội Lãnh Nhu dạo phố cùng nhau. Cả một
đám toàn tuấn nam, mỹ nữ tụ hợp khiến cho dân chúng kinh thành Vĩ Đồ chấn động
không thôi. Có rất nhiều nam tử, nữ tử mỗi khi nhìn về phía họ đều đứng hình,
không chút động tác.
“Ngươi xem, hai vị mỹ nhân kia là người ở đâu mà lại có thể
xinh đẹp dường vậy cơ chứ???”
“Muội muội, nhìn kìa, 3 vị công tử kia quả là tuấn tú phi
phàm, ôi ta chỉ mong chàng một lần nhìn về phía ta, dẫu bảo ta chết, ta cũng
cam lòng”
“Tiên nữ, ta hôm nay quả gặp được tiên nữ…”
…
Đêm khuya thanh vắng, một thân nữ tử áo trắng ngồi trên mái
nhà, làn gió đêm trườn trượt thổi qua, làm tung bay những sợi tóc mượt mà của
nàng, khiến cho tâm trí của nàng cũng bởi vậy mà rõ ràng hơn bao giờ hết
Đang ngồi ngắm trăng một mình, một thân ảnh nam tử nhẹ nhàng
ngồi sát cạnh bên nàng, ánh mắt của chàng không hướng đến vầng minh nguyệt trên
cao kia mà toàn bộ đều tập trung trên người nàng, dường như đang khắc sâu vào
tâm khảm của mình dáng hình tuyệt mỹ đó vậy
“Tiểu muội, hôm nay muội lại có nhã hứng ngắm trăng hay
sao?”
Tuyết Lăng mỉm cười, “Nhị ca, huynh nói xem, những vì sao
trên bầu trời kia có phải đều đã từng là những con người bằng xương bằng thịt
khi chết rồi hóa thành không?”
“Sao tự dưng muội lại hỏi ta chuyện này?”
“Muội chỉ là phân vân. Con người ta sống trên đời này ắt hẳn
phải có mong muốn, có tâm nguyện. Khi chết rồi, mấy ai trong chúng ta hoàn
thành hết được những điều ấy. Hóa thành sao, liệu có phải là một cách bù đắp
cho những mất mát đó không? Khi mà họ còn có thể soi sáng cho cuộc đời của những
người mình thương yêu, dõi theo từng bước chân những người đó đi trên con đường
mà họ đã chọn”
“Tuyết Lăng, muội nói đúng. Thế gian này mấy ai có được mọi
điều mình mong muốn cơ chứ? Muội cũng vậy mà ta cũng thế. Nếu như có một ngày ta
chết, ta cũng hy vọng mình được hóa thành vì sao kia, đời đời kiếp kiếp ở bên
người mình yêu. Đối với ta, có thể trông thấy người ấy hạnh phúc, đó đã là đủ…
đủ rồi…”
Tuyết Lăng quay mặt về phía Khởi Tân, ôn nhu nói, “Nhị ca, nếu
như muội chết, huynh có đau buồn không? Khi đó, huynh sẽ làm cái gì?”
Khởi Tân nhìn thẳng Tuyết Lăng, kiên quyết trả lời, “Tuyết
Lăng, cả đời này, ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ muội, nếu như một mai
muội chết, ta sẽ chết theo muội!”
Nghe được những lời nói của Khởi Tân, tâm Tuyết Lăng dâng
lên từng cơn sóng, cơn sau mạnh hơn cơn trước. Bờ má nàng ửng hồng, trái tim
nàng loạn nhịp. Không khống chế được tình cảm đang trào dâng trong mình, Tuyết
Lăng liền ôm lấy Khởi Tân, không nói dù chỉ một chữ
Trong lòng huynh ấy có ta! Trong lòng huynh ấy chắc chắn có
ta!!!
Trước hành vi có phần đột ngột của nàng, Khởi Tân chỉ khẽ cười
rồi đưa tay nhẹ vuốt mái tóc buông dài của nàng. Hai con người đó cứ như vậy, lặng
im ở bên nhau cho đến khi một tiếng nói nhỏ vang lên trong đầu Tuyết Lăng
“Mẹ, đã 2 tuần trôi qua rồi, xem chừng Hoàng Quân đang rất
nóng lòng. Mẹ, đây có phải dịp tốt để thực hiện giao dịch với chàng ta không?”
Tiếng nói của Thế Thành khiến cho Tuyết Lăng phút chốc lấy lại
thần trí của mình. Nhận ra điều minh vừa làm, Tuyết Lăng nhanh chóng buông Khởi
Tân rồi phi thân xuống dưới, lẩn khuất vào màn đêm. Dù cho từng cơn gió mát thổi
qua nhưng không sao khiến cho đôi bờ má nàng bớt đỏ
Ta… ta vừa làm … làm gì vậy ….?
Quan sát nàng rời đi, Khởi Tân không khỏi mỉm cười và rồi
sau đó cũng đi về căn phòng của mình yên giấc. Cách đó không xa, tại hai gốc
cây khác nhau, hai bóng hình nhìn xa xăm về phía chân trời, trong đầu hiện lên
những suy nghĩ khác nhau về tình cảm rối ren trong lòng mình lúc này. Quả
nhiên, hành vi lúc nãy của hai người Tuyết Lăng, Khởi Tân đều đã lọt vào tầm mắt
của họ, không chút bỏ sót.
Nhận thấy cả Tuyết Lăng và Khởi Tân đã ly khai, hai bóng đen
đó cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi cũng nhanh chóng biến mất vào đêm đen sâu
thẳm mang theo những nghĩ suy của riêng mình
-----------------------------------------
Trở về sau khi nói chuyện với Hoàng Liễu, Phụng Nhan nhanh
chóng quay lại tụ họp với bọn Thế Thành. Nhìn thấy nàng, Tử Y che tay ngáp một
cái, “Phụng Nhan, buổi tối nhận được phong thư ngươi liền đi ra ngoài, có chuyện
gì sao?”
“Sâu lười, ta tự nhiên có chuyện của ta, không cần ngươi
quan tâm”
Khuynh Đình rụt rè núp sau lưng Khuynh Kỳ, “Có phải Hoàng Liễu
tìm ngươi nói chuyện không?”. Nếu như những kẻ đã bị chết kia nghe thấy giọng
điệu của Khuynh Đình, chắc chắn không thể nào tin được đây chính là kẻ đã ra
tay giết bọn chúng dã man, không chút xót thương. Mỗi khi ở bên đệ đệ của mình,
Khuynh Đình lại trở về với tính cách nhút nhát của mình, không còn là một
Vampire khát máu, đáng sợ nữa
Nghe thấy lời Khuynh Đình nói, Phụng Nhan liền lườm chàng ta
một cái, khiến cho chàng ta càng núp sâu sau lưng Khuynh Kỳ. Thấy vậy, Khuynh Kỳ
liền tỏ ra không hài lòng, cũng trừng mắt nhìn Phụng Nhan, không chịu thua kém
Ta thế nào quên mắt Vampire thính lực tốt hơn kẻ khác cơ chứ?
Quả thực một giống yêu quái phiền hà mà…
Thế Thành phân vân, “Phụng Nhan, Hoàng Liễu tìm ngươi rốt cuộc
có việc gì?
Phụng Nhan âu yếm nhìn về phía Thế Thành, giọng điệu trở nên
mềm dẻo đến lạ kỳ, làm cho thân thể Thế Thành không tự chủ run lên vài cái, “Tiểu
Thành Thành đã hỏi, ta tự dưng sẽ nói. Hoàng Liễu… muốn ta… làm thê tử của hắn”
Những lời sau cùng vừa được nói ra gây nên một sự chấn động
không hề nhỏ cho mọi người trong phòng. Thế Thành trợn tròn mắt, Tử Y ngồi bật
dậy, cơn buồn ngủ thường trực của chàng ta bỗng dưng mất sạch sành sanh. Khuynh
Đình với Khuynh Kỳ ngược lại có chút bình tĩnh, dù sao với thính lực của
Vampire, cuộc nói chuyện của hai người bọn họ sao có thể không nghe được cơ chứ?
Im lặng một lúc, ngay sau đó là một tràng tiếng cười, tràng
tiếng cười to vang đến mức khiến cho ngự lâm quân không khỏi phân vân, thứ yêu
nghiệt nào dám tới Thiên Lang cung reo rắc tai họa? Làm cho đêm ấy, ngự lâm
quân không ai dám lơi lỏng cảnh giác, thậm chí so với mọi hôm còn tăng cường tuần
tra gấp nhiều nhiều lần đề phòng bất trắc
Đối diện với trận cười của bọn Thế Thành, Phụng Nhan tự dưng
cảm thấy xấu hổ không thôi, “Các ngươi… các ngươi cười cái gì??? Ta bảo các
ngươi không được cười nữa, các ngươi có nghe ta nói không???”
Tử Y ôm bụng, “Phụng Nhan, ak không, Hoàng phu nhân, rốt cuộc
nàng trả lời tướng công mình thế nào? Bao giờ hai người định ngày làm lễ động
phòng?”
“Sâu lười, ngươi … ngươi …”
“Ta làm sao? Tất cả còn không phải tại ngươi sao? Đừng có ở
đó mà “ngươi… ngươi” với ta”
Phụng Nhan chống nạnh,“Ai cũng có thể có tư cách nói ta câu ấy,
riêng ngươi thì không”
Thế Thành nén cười, “Phụng Nhan, vậy nói cho bọn ta biết,
ngươi trả lời Hoàng Liễu ra sao?”
“Tiểu Thành Thành, đến ngươi cũng cười ta. Ta không biết, ta
không biết gì hết”. Phụng Nhan nói xong liền chạy ra bên ngoài, trước khi đi
không khỏi vùng vằng. Thật là mất mặt, thật sự quá mất mặt mà, may mà phụ thân,
mẫu thân không có ở đây, nếu không không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa???
Phụng Nhan đi rồi, Thế Thành, Tử Y vẫn không thể ngừng cười.
Một lúc sau, Thế Thành khổ sở đứng lên, “Khuynh Đình, rốt cuộc Phụng Nhan trả lời
Hoàng Liễu ra sao?”
“Thế Thành, Phụng Nhan ngoài nói thật ra thì còn biện pháp
nào nữa đâu. Ta thấy chỉ khổ Hoàng Liễu, lần đầu tiên có tình cảm với một người,
ai dè, kết quả lại là…”
Khuynh Kỳ nắm lấy tay ca ca mình, “Ca ca, huynh đừng nghĩ nữa.
Dù sao chuyện đấy cũng đã được giải quyết rồi mà, không phải sao? Giờ huynh hãy
nghe đệ, nằm nghỉ đi, cả ngày hôm nay, huynh đã mệt lắm rồi”
“Nhưng ta,,, Á…”
Không để cho Khuynh Đình phản ứng, Khuynh Kỳ liền bế chàng
trên hai tay, mang đến chiếc giường trước mặt rồi thả chàng xuống. Đắp chăn cho
ca ca của mình xong, Khuynh Kỳ lạnh lùng mở mồm, “Ca ca ta cần nghỉ ngơi. Hai
người cũng nghỉ đi. Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi”
Nói rồi Khuynh Kỳ đi ra đóng cửa, thổi tắt nến. Thế Thành, Tử
Y đều mỉm cười rồi nằm xuống. Một lát sau, Phụng Nhan chạy về, nhìn quanh một hồi
rồi cũng chìm vào giấc ngủ
Ở cách đó không xa, một nam tử độ 15 vẫn đang trằn trọc
không yên giấc, trong đầu chàng là những lời nói được lặp đi lặp lại, không ngừng
không nghỉ. “Nàng … nàng là… là….”