“Đằng nhi, Lữ Nhiên, hai người có sao không? Nhanh … nhanh
lên… chúng ta sắp ra khỏi khu rừng chết tiệt này rồi, khi đó, chúng ta chắc chắn
sẽ an toàn”
Nắm chặt lấy bàn tay của Hoàng Đằng và Lữ Nhiên, Hoàng Lực
phi thân trên không trung, dùng tốc độ nhanh nhất của mình rời khỏi nơi chốn
nguy hiểm này. Trong sâu thẳm thâm tâm mình, chàng không ngừng lo lắng, sợ rằng
hài nhi, thê tử yêu dấu của mình sẽ gặp phải sự bất trắc. Không, Hoàng Lực ta
quyết sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, không bao giờ…
Hoàng Liễu bay đằng sau, nhìn thấy bờ trán không ngừng toát
mồ hôi do vận công quá lực của Hoàng Lực, nội tâm chàng càng thêm đau đớn. Người
đằng trước mặt quả thực là phụ thân của ta ư? Nếu là vậy, tại sao cả chặng đường
dài, người không hề quay lại nhìn ta dù chỉ một cái, đảm bảo rằng ta vẫn bình
an vô sự? Nếu là vậy, tại sao ánh mắt người lúc nào cũng chỉ quan sát lấy Hoàng
Đằng mà không bao giờ nhìn thấy ta? Ta cũng là nhi tử của người, cũng là máu mủ
ruột rà của người, … tại sao người mãi mãi không chấp nhận ta??? Tại sao???
Đám người Hoàng Lực đang phi hành trên không thì đột nhiên,
một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh thẳng về phía họ, khiến cho cả bọn ngã nhào xuống
mặt đất. Lấy lại tinh thần của mình, Hoàng Lực đứng lên hét lớn, bộc lộ ra hết
cái khí chất đế vương có trong người của hắn
“Là kẻ nào dám ra tay cản đường bổn vương? Có giỏi thì người
lộ mặt ra đây cho ta”
“Hoàng quân vương không cần phải nóng giận, ảnh hưởng đến
long thể, ta đây làm sao gánh vác cho được”
Một thanh âm nữ tử nhẹ nhàng vang lên, theo sau đó, thân ảnh
thon dài, mỹ lệ của nàng cũng từ từ xuất hiện trước mặt mọi người. Khi nghe thấy
giọng nói dịu dàng của nàng, ai nấy đều mường tượng ra một vị mỹ nhân khuynh nước
khuynh thành, trước không ai bằng, sau không ai có. Nhưng nhìn lên khuôn mặt của
nàng, tất cả đều không khỏi thất vọng, bình thường, thật sự quá mức bình thường!
Tuyết Lăng sờ tay lên gương mặt đã được Bạch Băng biến hóa,
khóe miệng khẽ nhếch. Đúng vậy, hôm nay, trước khi ra tay, nàng đã bảo Bạch
Băng dùng phép thay đổi diện mạo để tránh bại lộ thân phận. Dù sao, nàng cũng
đã hứa với Thế Thành cũng như đồng ý với Hoàng Quân sẽ tha mạng cho Hoàng Liễu.
Vậy nên, nàng làm sao có thể để chàng ta nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng cơ chứ?
Như vậy khác nào đem lại phiền toái vô tận cho Đoạn gia
Hoàng Lực chỉ tay về phía Tuyết Lăng, “Ngươi biết bổn vương
là ai ư?”
Tuyết Lăng đưa tay lên nghịch nghịch mái tóc mềm mượt tựa tơ
lụa của mình, trên môi nàng vẫn không ngừng nở nụ cười vô cùng tươi tắn, “Tất
nhiên ta biết ngươi là ai rồi. Chứ ngươi nghĩ, tại sao hôm nay tự dưng lại có
nhiều kẻ đến khiêu chiến với đám người của ngươi đến vậy”
“Là ngươi! Tất cả đều là kế hoạch của ngươi! Nói, ngươi rốt
cuộc muốn làm gì?”
“Làm gi ư? Hoàng Lực, chẳng nhẽ ngươi còn không hiểu hay
sao?” Nói đến đây, nụ cười của nàng chợt tắt, tâm lực của nàng lan tràn trong
không khí, không chút giấu diếm. Tuyết Lăng nhìn thẳng về phía Hoàng Lực, lúc
này đây, trong ánh mắt nàng chính là sát khí nồng đậm, khiến cho đám thị vệ của
Hoàng Lực không tự chủ run run
“Ha ha… ngươi muốn giết bổn vương ư? Với sức của của một
mình ngươi, chỉ sợ nói dễ hơn làm” Tưởng cao thủ ở đâu, ai dè mới chỉ là một
Trung Thuần cấp 8! Năng lực cỡ đó mà cũng muốn giết ta ư? Quả là nằm mơ!
“Nằm mơ hay không, phải thử mới biết được”. Nói dứt lời, tâm
lực của Tuyết Lăng liền biến thành một cây roi dài, quất thẳng về phía Hoàng Lực.
Đối diện với đòn tấn công của Tuyết Lăng, Hoàng Lực khinh bỉ nhếch mép rồi dùng
tay không, phá nát cây roi của nàng
“Ngươi đừng quên ta là một Diệt Sư. Không như Thuần Sư các
ngươi, ta chiến đấu dựa vào bản thân ta! Thuần Sư ngươi nếu không có yêu quái,
căn bản sẽ không là cái gì hết!”
“Vậy sao? Ngươi coi thường ta quá rồi đấy, Hoàng Lực. Cửu
thiên huyền nữ thức thứ hai – Phong ba bão táp”
Một cơn lốc xoáy thật lớn xuất hiện, quấn tất cả đất đá, cây
cối xung quanh vào bên trong, đồng thời tàn phá cảnh vật nơi nó đi qua. Lốc
xoáy lao nhanh về phía Hoàng Lực khiến cho hắn có chút bất ngờ. Hắn dùng tốc độ
nhanh nhất của mình hòng trốn thoát nhưng chuyện há có thể dễ dàng như vậy? Lốc
xoáy ngày càng càng tăng tốc, khiến khoảng cách với Hoàng Lực dần dần ngắn lại,
làm cho hắn ta đổ mồ hôi như tắm
Chết tiệt! Chỉ là một Trung Thuần cấp 8, còn chưa triệu hồi
yêu quái lại có thể làm cho ta chật vật đến đường này ư? Làm gì có chuyện
Hoàng Lực dừng chạy trốn, đứng im một chỗ, tụ pháp lực vào
hai bàn tay của mình tạo nên một quả cầu xanh to lớn, ném thẳng về phía lốc
xoáy, “Băng cầu”
Băng cầu của ta có thể đóng băng mọi thứ, tàn phá mọi vật,
ta không tin cơn lốc xoáy chết tiệt kia có thể chống đỡ lại được!
Đúng vậy, băng cầu của Hoàng Lực không phải một chiêu thức tầm
thường nhưng phong ba bão táp của Tuyết Lăng cũng không phải thứ vứt đi. Tốc độ
của lốc xoáy đạt được từ khi được tạo ra lớn dần theo từng phút, từng giây, từng
tíc tắc! Càng đạt được tốc độ cao, lốc xoáy lại càng khó bề bị tiêu diệt!
“Ầm”
Băng cầu va chạm mạnh vào lốc xoáy, tạo nên một tiếng nổ lớn.
Tưởng như, sau tiếng nổ đó, lốc xoáy sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt. Nhưng không, lốc
xoáy vẫn ở đó, chỉ có điều kích thước bé hơn trước một chút mà thôi
Thấy lốc xoáy của mình bị thương tổn, Tuyết Lăng nhắm nghiền
mắt lại, lưu chuyển toàn bộ tâm lực của mình tập trung vào lòng bàn tay, “Phong
ba bão táp”
Toàn bộ tâm lực của nàng nhanh chóng bị cạn kiệt không còn một
chút. Sử dụng một chiêu phong ba bão táp đã là quá sức đối với cơ thể của nàng.
Đây còn những hai lần, nàng làm sao có thể chịu đựng cho được!
Quả nhiên, ngay sau khi cơn lốc xoáy thứ hai được hình
thành, khuôn mặt nàng trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Đôi môi nàng nhợt nhạt,
mồ hôi nàng bắt đầu túa ra. Mặc dù chật vật như vậy nhưng nàng vẫn mỉm cười, mỉm
cười đón nhận, chờ đợi kết quả của đòn liều mạng vừa rồi
Như nhận thấy cơ thể nàng trống rỗng, một sợi dây chuyền khắc
hình rồng màu đen, giấu sau lớp áo của nàng bắt đầu tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng đó chầm chậm thẩm thấu vào lớp da trắng trẻo của Tuyết Lăng, nhanh
chóng bổ sung lại tâm lực cho nàng
Ta biết, dùng hai chiêu phong ba bão táp quả thực là có chút
liều mạng. Nhưng không như thế, ta có thể chiến thắng sao??? Với công lực của
Hoàng Lực, đánh bại chàng ta đâu phải chuyện dễ dàng gì. Nếu không dốc toàn lực,
kẻ mất mạng chưa biết chừng sẽ là ta!
Chưa hết, ta không phải còn có sợi dây chuyền Hắc Long sao?
Có nó, ta sẽ không lo cạn kiệt tâm lực, như vậy, ta còn gì phải sợ nữa nào?
Khốn kiếp, những tưởng bạch cầu của ta sẽ phá tan cơn lốc
xoáy kia, ai ngờ, ngoài thu nhỏ nó lại, một chút tác dụng cũng không có. Hơn nữa,
con nữ tặc kia còn tranh thủ thời gian, tạo ra thêm một cơn lốc nữa. Một cái ta
còn chưa đối phó được nữa là hai! Chết tiệt, đúng là chết tiệt mà. Mấy tên pháp
sư bảo hộ ta làm cái gì mà mãi không thấy đến cứu giá! Đúng là cái thứ vô dụng
Nhìn cơn lốc thứ hai đang dần tiến đến bên mình, Hoàng Lực lại
tiếp tục chạy. Không dễ dàng như lần đầu, lần này, thứ chàng phải chạy trốn đã
là hai!
Nghiến răng nghiến lợi, Hoàng Lực đảo tầm mắt xung quanh,
nghĩ cách loại trừ chướng ngại vật này. Và rồi, bỗng nhiên chàng nhận ra một điều.
Nếu như hai cơn lốc này đã muốn đi theo ta, vậy thì ta sẽ để chúng toại nguyện
Hoàng Lực thay đổi phương hướng, phi thân vào một khu vực trống
rỗng gần đó. Đúng như dự đoán, hai cơn lốc của Tuyết Lăng không chút chậm trễ
liền theo dấu của hắn. Đợi đến khi hai cơn lốc gần chạm đến cơ thể mình, Hoàng
Lực dùng sức, bay thẳng vào chính giữa khoảng trống giữa bọn chúng
Tuyết Lăng nhận thấy ý đồ của Hoàng Lực, đưa tay lên vuốt
tóc, từng sợi tóc tựa tơ tựa lụa phất phơ nơi gò má nàng, kết hợp với nụ cười
thiên chân trên gương mặt, nàng mở lời, “Hoàng quân vương quả nhiên thông minh.
Nhưng nếu ngài nghĩ như vậy có thể phá chiêu của ta, e rằng ngài đã khinh thường
ta quá rồi”
“Bùm”
Một tiếng nổ lớn lại vang lên lần nữa. Và lúc này đây, trên
chiến trường, chỉ còn sót lại một cơn lốc xoáy vẫn đang không ngừng quay tròn,
hút sạch tất cả đồ vật gần nơi nó đứng. Tuy chỉ còn lại một nhưng ai nói, điều
này là có lợi đối với Hoàng Lực? Bởi, cơn lốc xoáy này to bằng hai cơn lốc kia cộng
lại!
Nhìn thấy kế hoạch của mình không mang lại kết quả như mong
muốn, Hoàng Lực điên tiết, liên tiếp bắn thẳng những băng cầu về phía chúng
không chút thương tiếc. Kết quả của đợt tấn công trong lúc bực tức này cũng
không khả quan gì. Nếu như lúc trước, băng cầu còn có thể làm suy giảm kích cỡ
của lốc xoáy thì giờ, khi đã có được gấp đôi sức mạnh, lốc xoáy đón nhận nó
hoàn toàn nhẹ nhàng, không chút sứt mẻ
Cứ như thế này cũng không phải biện pháp, muốn phá vỡ cơn lốc
này, trừ khi…
Đảo mắt xung quanh mấy vòng, chợt một thân ảnh thanh niên đập
vào mắt Hoàng Lực. Hắn ta nhếch mép, tạo thành một nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn,
một nụ cười khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy áp lực vô hình!
Ngẩng mặt lên nhìn phụ hoàng của mình, một suy nghĩ chợt chạy
dọc trong đầu Hoàng Liễu. Phụ hoàng, phụ hoàng định, làm gì,…
Giơ bàn tay về phía Hoàng Liễu, Hoàng Lực hét to, “Hoàng Liễu,
không phải con luôn muốn được phụ hoàng ta công nhận ư? Tốt lắm! Sau ngày hôm
nay, ta sẽ luôn khắc ghi tên con”
Thân thể của Hoàng Liễu bị một nguồn lực mạnh mẽ kéo lên rồi
ném thẳng về phía cơn lốc xoáy hung tàn trước mặt. Không tin vào việc Hoàng Lực
vừa làm, Hoàng Liễu không ngừng lắc đầu. Không, không đâu, dù sao, dù sao người
cũng là phụ thân của ta mà, không phải sao? Trên đời này, hổ dữ còn không ăn thịt
con, người làm sao có thể đẩy ta vào chỗ chết???
Đáng thương thay, thực tế phũ phàng. Hoàng Liễu đã bị chính
người cha thân sinh của mình hy sinh không chút thương tiếc. Thân thể mảnh khảnh
của chàng nhanh chóng bị lốc xoáy nuốt chửng. Trong tiếng gió, dường như còn chứa
đựng cả nỗi sầu thương, bi ai, sự đớn đau khi bị bội phản của chàng thanh niên
mệnh khổ, Hoàng Liễu
Tuyết Lăng nắm chặt tay mình lại, móng tay nàng cắm sâu vào
lòng bàn tay, tạo nên những vết máu nho nhỏ, đẹp tựa cánh hoa đào trong tuyết
mùa đông. Từng hình ảnh, từng câu nói, từng ký ức xa xưa hiện về trong đầu.
Trương Cần bóp cổ nàng nghẹt thở, Dương Mẫn không ngừng đánh đập, Trương An,
Trương Hiểu liên tiếp chửi bởi, sỉ nhục, hành hạ nàng quay cuồng trong tâm trí.
Không… không… đó đều là chuyện đã qua. Giờ đây, ta là Đoạn Tuyết Lăng, không phải
là Trương Tuyết, không phải!
“Ầm”
Tuyết Lăng lập tức giải trừ phong ba bão táp. Lốc xoáy tan
đi, nam tử thân xác tiêu điều, quần áo rách rưới tựa một con diều đứt dây chậm
chậm đáp xuống mặt đất. Kéo Hoàng Liễu về phía mình, sau khi đã chắc rằng chàng
không có việc gì, Tuyết Lăng đưa đôi mắt ngập tràn sự giận dữ bởi lòng dạ độc
ác, vô tình của Hoàng Lực về phía hắn, khiến cho hắn ta không tự chủ được lùi
vài bước
Thấy cảnh Hoàng Liễu còn sống sót, Hoàng Đằng nãy giờ vẫn ở
bên cạnh Lữ Nhiên kẽo kẹt nghiến răng, thứ tạp chủng đó cũng thật có phước.
Dính chiêu như vậy mà vẫn còn sống. Hoàng Liễu, ngươi cứ chờ đấy, thoát được kiếp
nạn này, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, bù lại cho sự nhục nhã ngươi
gây nên cho ta!!!
Tuyết Lăng chầm chậm bước về phía Hoàng Lực, “Tại sao ngươi
lại làm như vậy? Hắn ta chẳng nhẽ không phải hài tử của ngươi ư?”
Hoàng Lực ha ha cười, “Hài tử? Ta chưa bao giờ coi cái thứ
nghiệt súc đó là hài tử của ta! Nó chẳng qua chỉ là một nỗi nhục, một vết đen
khó xóa trong cuộc đời ta mà thôi. Có nó hay không, đối với ta mà nói cũng
không khác biệt”
Nghe xong những lời tuyệt tình của Hoàng Lực, nội tâm Tuyết
Lăng truyền đến từng trận đớn đau khôn nguôi. Kiềm chế xúc cảm của mình, nàng
thản nhiên nói, “Hoàng Lực, ta thật không bất ngờ khi có người thuê ta đến giết
ngươi. Thứ người như ngươi không đáng sống trên thế giới này”
“Ha ha… ngươi nghĩ hiện tại ngươi có thể giết ta ư? Sau khi
sử dụng đòn tấn công mạnh mẽ kia hai lần, tâm lực của ngươi còn lại bao nhiêu?
Ta đúng là có sử dụng băng cầu, nhưng so với ngươi, tâm lực của ta còn nhiều
nhiều lắm. Ha ha…”
“Vậy sao?”
Lời vừa dứt, thân ảnh của Tuyết Lăng liền biến mất trong
không trung, khiến cho Hoàng Lực tự nhiên cảm thấy sợ hãi, một sự sợ hãi từ trước
đến nay hắn chưa bao giờ cảm thấy. Sinh ra là hoàng tử, khi trưởng thành được
ngồi lên ngôi báu, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, có mấy ai dám gây khó dễ
cho hắn? Đoạn gia, Tần gia, Nguyệt Dạ quốc, Vĩ Đồ quốc, hắn đều tìm mọi cách giữ
hòa khí, quan hệ của hắn với họ cũng bởi vậy mà không hề xấu. Như vậy, toàn
thiên hạ này, người có thể gây tổn thương cho hắn là ai? Người có thể khiến hắn
sợ hãi là ai???
Thế nhưng, hôm nay, đứng trước một nữ tử vẻ ngoài bình thường,
sức mạnh kém hơn hẳn, hắn ta lại sợ hãi! Đây, đây là chuyện gì … chuyện gì cơ
chứ????
Con ả đó, con ả đó biến đi đâu rồi???
Đang không ngừng dò xét xung quanh, kiếm tìm đối thủ của
mình thì một giọng nói êm ái vang lên phía sau tai Hoàng Lực, “Ngươi … đang …
tìm … ta … đó ư?”
“Ngươi…” Chưa nói xong câu, Hoàng Lực chỉ cảm thấy cơ thể
mình tiếp nhận một ngoại lực vô cùng sung mãn, khiến cho từng bộ phận trong hắn
đều đau đớn không thôi
Cú đấm của Tuyết Lăng làm cho thân thể của Hoàng Lực bay thẳng
xuống dưới, tạo thành hố sâu hoắm trên mặt đất. “Phụt”, phun ra một ngụm máu
tươi, Hoàng Lực giọng run rẩy không tin chất vất Tuyết Lăng, “Ngươi… ngươi sao
có thể ra đòn nhanh và mạnh như vậy được? Ngươi chẳng phải là…”
“Đúng vậy, ta là một Thuần Sư. Lẽ thường, yêu quái của ta sẽ
thay ta cận chiến, còn ta chỉ đứng từ xa ra đòn. Nhưng, Hoàng Lực, ngươi không
biết sao, điều gì cũng sẽ có lần đầu tiên. Thuần Sư cũng có thể trực tiếp ra
đòn không khác gì Diệt Sư các ngươi”
Kiếp trước, ta là một đàn chị, một lão đại xã hội đen. Số lần
ta đích thân ra tay xử lý địch thủ, thanh trừ nội bộ đâu phải là ít. Từ khi đến
thế giới này, biết được nhược điểm của Thuần Sư, ta liền tập lại những thế võ
ngày xưa của mình, đề phòng những lúc sa cơ lỡ vận. Và Hoàng Lực ngươi chính là
kẻ đầu tiên khiến ta đích thân mình ra tay. Ngươi nên lấy làm vinh hạnh về điều
đó!!!
Quẹt vết máu nơi khóe miệng, Hoàng Lực liền “băng hóa” rồi
xông vào tấn công Tuyết Lăng. Ngươi có thể đánh trực diện, chẳng nhẽ ta thì
không? Vạn vạn đừng khinh thường Hoàng Lực ta!
Cây băng thương của Hoàng Lực đâm thẳng về phía Tuyết Lăng.
Những tưởng nàng sẽ né tránh, nhưng không, nàng đưa tay ra đón lấy và “rắc rắc”,
trong phút chốc, băng thương vụn vỡ
Cái gì! Không thể nào! Nó có thể dùng tay không phá hủy băng
thương của ta ư? Chuyện này …
Nực cười! Chỉ là một cây thương tạo thành băng nguyên tố có
thể gây khó dễ cho ta sao? Đừng quên ta đã được tắm trong máu của hỏa kỳ lân,
thứ yêu quái có lớp da vô cùng cứng rắn. Nếu chỉ bằng thế này có thể thương tổn
ta, đúng là si tâm vọng tưởng
Trong lúc Hoàng Lực đang mải ngỡ ngàng bởi chuyện vừa xảy
ra, một nắm đấm nữa lại tiếp thẳng lên phía ngực trái của hắn. Và cũng giống với
băng thương, băng giáp của hắn nhanh chóng vụn vỡ, khiến cho hắn lãnh chọn toàn
bộ lực lượng của Tuyết Lăng
Hoàng Lực bay thẳng về phía sau, đập mạnh lưng vào gốc cây.
Từng dòng máu đỏ tươi thi nhau trôi xuống từ khóe miệng của hắn, tạo nên một bộ
dáng vô cùng chật vật. Lãnh đạm bước về phía Hoàng Lực, Tuyết Lăng mỉm cười, một
nụ cười đẹp tựa thiên sứ. “Hoàng quân vương, thế nào, ta hôm nay liệu có thể hạ
sát được ngươi hay không?”
Định dùng chút tàn lực của mình để đứng lên nhưng sau nhiều
lần thử vẫn không thể thành công, Hoàng Lực đành ngồi im một chỗ. Hắn ta mở lớn
mắt, trừng trừng nhìn vị nữ nhân với nụ cười rạng rỡ tựa ánh ban mai trước mắt,
thều thào từng tiếng, “Ngươi … ngươi…”
“Phập”
Cánh tay của Tuyết Lăng không chút nương tình xuyên thẳng
qua ngực trái của Hoàng Lực, khiến cho từng dòng máu thẫm đấm sắc đỏ ào ào tuôn
chảy. Trông thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, Hoàng Đằng sợ hãi co rúm người lại rồi
ngất xỉu, ngã vào lòng Lữ Nhiên
Rút bàn tay mình ra khỏi người Hoàng Lực, Tuyết Lăng lấy
khăn tay lau sạch những dấu vết còn sót lại rồi quay sang nhìn Lữ Nhiên, phát
hiện trong đôi mắt nàng ta không hề có dù chỉ một chút sợ sệt, thương cảm hoặc
bất kỳ cảm xúc một người bình thường sẽ có vào lúc này
“Ngươi không sợ ta cũng sẽ giết ngươi sao?”
Lữ Nhiên đưa tay quấn lại mái tóc đã bị rối bời của mình, nhẹ
nhàng cất lời, “Với sức mạnh của ngươi ư? Ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó
đi. Hoàng Lực bại bởi tay ngươi, đơn giản là vì hắn là một quân vương, cơ hội
thực chiến gần như không có. Thử hỏi, một kẻ không có kinh nghiệm chiến đấu, dù
cho năng lực có cao cỡ nào chăng nữa, có thể tạo nên được mấy phần uy hiếp?”
Điều Lữ Nhiên nói quả thực không sai. Hoàng Lực mặc dù là một
Trung Vương cấp 10 nhưng bao năm nay, mải lo việc triều chính, hắn không có nhiều
cơ hội để đích thân ra tay. Có việc phải xuất chiến cũng sẽ có người thay hắn
giải quyết. Đó cũng là lý do, tối nay, ta để cho đám Hồng Tuyết lần lượt tiêu
diệt đội pháp sư cận vệ của Hoàng Lực. Vừa để giảm bớt nguy hiểm, vừa buộc hắn
phải đích thân ra tay. Bởi ta biết, đối đầu với Hoàng Lực, ta sẽ có phần thắng!
Tuyết Lăng nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của Lữ Nhiên, đề
phòng nói, “Lữ Nhiên, ngươi rốt cuộc là ai?”
Lữ Nhiên từ ái vuốt ve khuôn mặt Hoàng Đằng, “Ta ư? Ta chỉ
đơn giản là một hoàng phi khuynh đảo hậu cung Thiên Lang mà thôi. Còn về chuyện
khác… ngươi hãy xuống địa ngục mà tìm hiểu”
Giải phóng toàn bộ pháp lực của mình, Lữ Nhiên khiến cho
Hoàng Lăng bị đẩy mạnh về phía sau, không thể phản kháng dù chỉ là một ít. Thần
Đế cấp 3! Ả ta là Thần Đế cấp 3!!!
“Ngươi cũng nhận ra rồi phải không? Ngươi thật sự không phải
là đối thủ của ta. Chỉ cần ta muốn, ta có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào”
Gồng mình chống đỡ lại pháp lực của Lữ Nhiên, Tuyết Lăng
lãnh đạm nói, “Tại sao? “
“Tại sao ư? Với chênh lệch …”
“Không! Ý của ta là, tại sao với năng lực của mình, ngươi lại
không cứu Hoàng Lực?”
Lữ Nhiên che miệng cười lớn, “Ha ha ha… Tại sao ta phải cứu
hắn? Ha ha ha… Vì hắn là trượng phu của ta, là phụ thân của hài nhi ta sao???
Ha ha ha… Là một sát thủ, ngươi hỏi câu này liệu có quá khờ khạo không?”
“Những điều đó chẳng phải là đủ để ngươi ra tay cứu hắn rồi
sao? Ít ra khi ngươi còn ở Thiên Lang, Hoàng Lực đối với ngươi không hề tệ bạc”
“Ha ha… Đó là bởi ta đem lại cho hắn những thứ hắn trước nay
vẫn mong muốn, do đó, hắn không thể không ở bên ta. Chứ hắn đâu có thật lòng
yêu ta. Và ta cũng không hề yêu hắn. Chúng ta nói cho cùng cũng chỉ là quan hệ
lợi dụng lẫn nhau. Ta hà cớ gì phải liều mạng, bại lộ sức mạnh bản thân để cứu
hắn chứ? Ngươi nghĩ, với một kẻ sẵn sàng hy sinh con đẻ của mình, trong mắt hắn
một hoàng phi thì tính là gì? Ta nói ngươi nghe, không là gì hết”. Hoàng Lực chết
cũng tốt, ta sẽ đưa Hoàng Đằng lên làm ngôi vua. Với thế lực ta xây dựng ở
Thiên Lang bao năm qua, việc đó dễ như trở bàn tay. Khi đó, Thiên Lang sẽ nằm
trong tay “chúng ta”, như vậy, Hoàng Lực còn cần phải sống sao?
Quan sát ánh mắt của Lữ Nhiên nhìn Hoàng Đằng, Tuyết Lăng
bình tĩnh cười, “Ngươi định để cho Hoàng Đằng lên ngôi vua ư? Rất tiếc, ta sẽ
không để cho chuyện đó xảy ra”
“Ngươi nghĩ rằng một mình ngươi có thể ngăn chặn ta sao? Ha
ha… Nực cười… Lâu lắm rồi ta mới gặp một việc đáng cười đến như vậy… Ha ha ha…”
Xoa xoa chiếc nhẫn ngọc nơi ngón tay mình, Tuyết Lăng chậm
rãi thốt nên từng từ, “Ai nói, ta chỉ có một mình”
-----------------------------------------------
Cầm trong tay tài liệu về bè cánh của Lữ Nhiên tại Thiên
Lang, Ngọc Giai mỉm cười rồi từ biệt Yên Chi và Khuynh Vũ. Trước khi đi, hai
người bọn họ định gặp qua Khuynh Đình, Khuynh Kỳ một lúc nhưng rồi sau đó lại
thôi vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ Tuyết Lăng giao cho hài tử của mình
Sau khi đã nhờ Ngọc Giai chuyển lời nhắc nhở huynh đệ Khuynh
Đình, Yên Chi và Khuynh Vũ liền trờ về tổng cục Huyền Thiên lâu và Ngọc Giai
cũng liền nhanh chóng quay lại nơi đám Phụng Nhan đang ở, nói qua về việc cần
làm đêm nay cũng như phân chia công việc
Nhìn thấy Ngọc Giai, Phụng Nhan lấy tay nghịch nhẹ mái tóc của
mình, yểu điệu cất lời, “Ngọc Giai, sao đêm nay không để Thế Thành xuất hiện.
Chàng đi làm nhiệm vụ với ta cũng được mà. Dù sao, công lực của chàng đâu có thấp
gì cho cam”
Ngọc Giai không thèm để ý đến những lời Phụng Nhan nói mà
quay sang Tử Y đang ngồi cách đó không xa, “Tử Y, ngươi với Phụng Nhan một đội.
Nhớ phải giải quyết thật sạch sẽ, không để lại chút vết tích nào đấy”
“Cái gì? Ta với tên sâu lười này một tổ á?”
“Cái gì? Ta với tên điệu đà này một tổ á?”
Phụng Nhan và Tử Y đồng thời chỉ tay về phía nhau, cực lực
phản đối quyết định của Ngọc Giai. Tiếc thay, mọi phản đối đều vô hiệu. Khuynh
Đình, Khuynh Kỳ là một đội, chỉ còn lại 3 người Ngọc Giai, Phụng Nhan, Tử Y. Từ
trước đến nay, Ngọc Giai đều hành động một mình nên kết quả chỉ có thể là như vậy
Phụng Nhan kéo tay Khuynh Đình, hét lớn, “Ta không đồng ý.
Ta muốn đi với Khuynh Đình”
Tử Y bám lấy Khuynh Kỳ, nói to, “Ta không đồng ý. Ta muốn đi
với Khuynh Kỳ”
Khuynh Kỳ phũ phàng gạt tay Tử Y ra, sau đó “giải cứu” cho
Khuynh Đình, bất mãn lên tiếng, “Ta với đại ca ta chưa bao giờ xa nhau. Ta
không biết hai ngươi thế nào, nói chung ta với ca ca chắc chắn phải cùng một đội!”
Ngữ khí kiên định cùng với ánh mắt đằng đằng sát khí của
Khuynh Kỳ khiến cho Phụng Nhan, Tử Y không dám tiến lại gần, trong lòng thầm mắng,
sao tự dưng lại dây vào ổ kiến lửa này cơ chứ?
Cuối cùng, sau mọi nỗ lực bất thành, Hồng Phụng Nhan và Đán
Tử Y đành nghiến răng nghiến lợi cùng nhau ra tay đêm nay. Trước khi xuất phát,
Ngọc Giai không quên nhắc nhở, “Nên nhớ mọi chuyện phải kết thúc trước khi trời
sáng và không được để lại bất kỳ dấu vết nào. Đừng có khiến cho mẹ ta cũng như
cha mẹ các ngươi thất vọng”
Tất cả cùng “ừ” một tiếng rồi chia thành ba hướng, tiến vào
đêm đen sâu thẳm. Đôi cánh chim trắng muốt của Ngọc Giai giương lên, nhanh
chóng phi thân về nơi sắp-sửa-biến-mất. Huynh đệ Khuynh Đình trở lại nguyên thể
với đôi cánh dơi, bộ móng tay dài và hàm răng nanh sắc nhọn, rồi cũng bay về hướng
đã định
Phụng Nhan quay ra nhìn Tử Y, nghịch nghịch suối tóc của
mình, yểu điệu nói, “Sâu lười, chúng ta cũng đi thôi. Lâu lắm rồi ta chưa được
thỏa sức chiến đấu. Đêm nay ta phải chơi cho đã đời”
Tử Y che miệng ngáp ngắn ngáp dài, “Với ta thế nào cũng được.
Làm nhanh nhanh lên để ta còn về ngủ tiếp”
Phụng Nhan thấy vậy cũng chỉ lườm một phát, rồi quay sang, cầm
lấy tay của Tử Y. Trước hành động bất ngờ của Phụng Nhan, cơn buồn ngủ của Tử Y
chợt mất tăm mất tích. Chàng quay ra, mấp máy môi không nói nên lời, để yên cho
Phụng Nhan dẫn đường
Và cứ như vậy, 5 con người đó ra đi, chuẩn bị tạo nên một biển
máu nơi Thiên Lang quốc, chấm dứt thời kỳ trì vì của Hoàng Lực cũng là thời điểm
bắt đầu của vị tân vương Hoàng Quân, người sẽ tạo nên những sóng gió không nhỏ
nơi đây.