Thiên Lang quốc, thừa tướng phủ
Nằm yên giấc bên cạnh người đẹp, bỗng nhiên, một loạt tiếng huyên náo
truyền đến, khiến cho vị nam nhân râu ria xồm xoàm khó chịu ngồi dậy,
lớn tiếng hỏi, “Có chuyện gì ngoài đó mà ầm ĩ vậy?”
Một tên nô tài nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, hớt hải chạy vào, thưa, “Bẩm thừa tướng, có 1 nam 1 nữ tự tiện xông vào phủ ta ạk”
Thừa tướng Thiên Lang ngáp dài, ngái ngủ nói, “Thế thì cho quân lính bắt lấy chúng, sáng mai ta sẽ thẩm vấn sau”
Tên nô tài không ngừng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, “Bẩm thừa
tướng,… hai người đó đã giết không dưới 100 thị vệ của phủ ta rồi ạk”
“Cái gì????”
Thừa tướng Thiên Lang đứng bật dậy, khoác vội tấm áo khoác lên người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài sảnh chính. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước
mặt, hắn ta những tưởng đây không phải sự thật. Giữa sân ngổn ngang thi
thể, cận vệ của hắn, những tên cận vệ được đào tạo chuyên nghiệp người
chết, kẻ bị thương, thảm hại vô cùng.
Đưa mắt về phía hai kẻ chịu trách nhiệm, thừa tướng chỉ thẳng tay quát,
“Hai người các ngươi ở đâu tới lại dám gây náo loạn thừa tướng phủ của
ta? Chẳng nhẽ các ngươi không muốn sống nữa rồi sao?”
Nữ nhân yêu mị đưa tay nghịch nghịch mái tóc dài, nhả ra từng chữ từ đôi môi hồng mọng của mình, “Thừa tướng đại nhân cần gì phải quát to như
thế? Nhìn xem, người làm tiểu nữ sợ hãi rồi đây này”
Nàng vừa nói vừa đưa đôi tay trắng ngần lên vuốt ve chiếc roi của mình,
nơi điểm xuyết trên đó những vết máu vẫn còn chưa kịp khô. Thừa tướng
nhìn lên chiếc roi của nàng, nghiến răng ken két. Sợ hãi ư? Ta làm ngươi sợ hãi ư? Một kẻ giết người không chớp mắt lại sợ nghe tiếng hét ư?
Ngươi… ngươi … rõ ràng là đang trêu ngươi ta mà…
Nam nhân với cây tiêu ngọc đứng bên cạnh nhìn về phía yêu mị nữ nhân,
mỉm cười, “Phụng Nhan, ngươi nhìn xem. Dù sao thừa tướng đại nhân cũng
là người có tuổi. Ngươi việc gì phải so đo với một lão già cơ chứ?”
Phụng Nhan lấy tay che miệng, chớp chớp đôi mắt bồ câu của mình, “Sâu
lười, quen nhau bao lâu, giờ ta mới biết ngươi quan tâm đến người khác
đấy? Thật sự khiến cho Phụng Nhan ta được mở rộng tầm mắt”
“Tử Y ta là người có tấm lòng bồ tát, ai như một cơ số người, ra tay không chút lưu tình”
“Thật sao? Chứ không phải là do thực lực ngươi kém hơn ta nên mới chậm
rề rề xuất thủ? Bồ tát ư? Ngươi mà là bồ tát, ta đã là phật tổ rồi”
Tử Y quay lưng về phía sau, “Ta kém ngươi? Đừng nằm mơ giữa ban ngày, muốn mơ đợi đến tối hãy mơ”
“Ngươi nhìn xung quanh đi. Giờ không phải buổi tối sao? Hay đến cả khái niệm ban ngày ban đêm ngươi cũng không biết?”
“Ngươi….”
Nhìn thấy hai người Đán Tử Y, Hồng Phụng Nhan hoàn toàn không để ý đến
mình, cơn tức giận của thừa tướng lại cao hơn một bậc. Hắn ta liếc mắt
về đám cận vệ của mình, quát to, “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Chẳng
nhẽ định để cho hai kẻ kia coi đây là chốn không người sao? Xông lên,
giết chúng cho ta. Ai có được thủ cấp của chúng sẽ được trọng thưởng”
Nghe thấy hai tử “trọng thưởng”, sự sợ hãi của tất cả cận vệ nhanh chóng biến mất. Chưa đến vài phút, lần lượt từng người từng người xông về
phía Tử Y, Phụng Nhan hồng chiếm được món tiền béo bở đó. Ở Thiên Lang
quốc, ngoại trừ hoàng cung, nơi quyền quý nhất phải kể đến phủ thừa
tướng. Vốn là tay sai thân tín của Lữ hoàng phi, số của cải, lợi lộc một năm của vị thừa tướng “đáng kính” này không sao kể hết. Do vậy, chắc
chắn tiền thưởng cũng không nhỏ
Nhìn đám người điên cuồng xông về phía mình, Phụng Nhan yêu mị cười
cười, Tử Y che miệng ngáp dài, thảnh thơi đối diện, không có chút gấp
gáp
Thừa tướng thấy hai người Tử Y tự tin khác thường đâm ra có chút lo sợ.
Cân nhắc một hồi, hắn ta ra lệnh cho thân tín của mình đi gọi đội pháp
sư trong phủ, thâm tâm mỉm cười. Đám chiến sĩ kia các ngươi có thể đánh
bại, ta không tin đội pháp sư của ta không thể làm nên trò trống gì
Một nhát kiếm rồi lại một nhát kiếm luân phiên chém xuống Đán Thần,
Phụng Nhan. Rất tiếc, ngoại trừ tạo nên những tiếng gió trong không
trung, những nhát kiếm đó không gây nên được chút thương tổn nào cả
Dùng roi quất mạnh vào tên chiến sĩ đang lao thẳng về hướng mình, Phụng
Nhan quay sang Tử Y, nói, “Sâu lười, chúng ta có nên giải quyết nhanh
chóng chỗ này rồi xông vào diệt trừ tên thừa tướng kia luôn không? Ta
bắt đầu thấy chán rồi. Ở đây chả có chút thú vị nào cả”
Đâm xuyên tiêu ngọc qua người đối thủ của mình, Tử Y buồn ngủ nói, “Công nhận. Ta cũng buồn ngủ rồi. Đám này để ta giải quyết, ngươi tiến lên
giết chết thừa tướng đi rôi chúng ta còn về”
“Được”
Thoát khỏi vòng vây người, Phụng Nhan phi thân lên cao, quất cây roi của mình thẳng về phía thừa tướng đang ung dung đứng. Đúng lúc cây roi của
nàng sắp chạm vào hắn ta, một quả cầu lửa lao nhanh đến, ngăn chặn đòn
công của nàng
Chưa hết, hàng loạt cầu phép sặc sỡ sắc màu cùng lúc bay về phía nàng.
Những tưởng, Phụng Nhan sẽ phải hứng chịu hết toàn bộ đòn thế đó nhưng
không, trước sự dồn dập của quân thù, nàng khẽ mỉm cười. Và rồi, thân
thể nàng uyển chuyển di động trên không trung, nhẹ nhàng tránh khỏi toàn bộ mối nguy trước mắt.
Nhìn màn đó, thừa tướng Thiên Lang nắm chặt tay, hung ác nhìn về phía
hai người. Mạng của hai tên này thật không tầm thường, đến như vậy mà
còn có thể sống được! Nhưng không sao, tránh được một lần không tránh
được suốt đời. Ta không tin hôm nay không giết được ngươi!
Một đoàn pháp sư không biết tự bao giờ đã tạo thành một vòng tròn, lấy
thừa tướng làm tâm. Vị pháp sư trông ra dáng đội trưởng nhất chỉ gậy
phép của mình về phía Tử Y, Phụng Nhan, “Hai tên yêu quái kia, khôn hồn
hãy cút khỏi đây, đừng để cho chúng ta phải ra tay”
Phụng Nhan thư thái tiếp đất, quay về phía đội trưởng pháp sư nói, “Hừ.
Với trình độ của các ngươi cũng đòi làm tổn thương ta sao? Biết điều thì hãy biến mau, còn không đừng trách ta ra tay độc ác”
Khuôn mặt của đội trưởng pháp sư chợt đỏ lên vì tức giận, “Yêu nữ, đừng
có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ta hỏi lại lần cuối, hai ngươi có rời đi hay không?”
Tử Y phe phẩy tiêu ngọc cất lời, “Chúng ta có thể đi. Nhưng đó là sau khi giết chết được tên thừa tướng kia”
“Láo toét, thừa tướng phủ há là nơi các ngươi có thể gây điều thị phi. Anh em, chúng ta lên”
Nghe thấy hiệu lệnh xuất trận của đội trưởng, cả đoàn pháp sư liền nhanh chóng chuyển sang trạng thái chiến đấu. 5 vị Diệt Sư sau khi đã nguyên
tố hóa, theo lệnh của đội trưởng, xông thẳng về phía Tử Y. Thấy vậy,
chàng đặt cây tiêu ngọc lên môi, bắt đầu thổi nên một nhạc khúc mê đắm
lòng người
Ngay khi từng tiếng nhạc vọng vang trong không trung, thân thể của 5 vị
diệt sư chợt cứng đờ rồi rơi thẳng xuống đất. Khó khăn mấp máy môi, một
trong 5 người họ nhả ra từng từ, “Ngươi… ngươi… đã làm gì… chúng ta?”
Tử Y đưa tay lên che miệng, đánh một cái ngáp dài, “Sắp chết đến nơi rồi, liệu điều đó còn quan trọng sao???”
“Ngươi… Yêu nghiệt… ngươi….”
Đội trưởng pháp sư thấy đồng đội của mình chưa đánh đã bại không khỏi có chút hoảng sợ trong lòng. Trấn định cảm giác bất an của mình, hắn ta
hét to, “Yêu nghiệt, ngươi hãy tránh xa 5 người bọn họ ra, nếu không
đừng trách ta độc ác”
Phụng Nhan yểu điệu mỉm cười, mái tóc mềm mượt tung bay đón gió, khiến
cho địch thủ của nàng có chút ngây người. “Đội trưởng đại nhân, người
việc gì phải tỏ ra nguy hiểm như vậy? Ta tin, nhìn qua, ngài cũng biết
trận này ai thắng ai thua. Hà cớ gì vì một kẻ không thân không thích mạo hiểm mạng sống của mình cơ chứ? Ta thật lòng khuyên ngài một câu, hãy
rời khỏi nơi đây trước khi quá muộn”
Thoát khỏi vẻ mê đắm của Phụng Nhan, đội trưởng pháp sư kiên quyết nói,
“Ta sống là người của thừa tướng phủ, chết là ma của thừa tướng phủ. Sao có thể vì tham sống sợ chết mà làm ra chuyện bất tin bất nghĩa như vậy
cơ chứ?”
Vuốt nhẹ mái tóc dài óng của mình, Phụng Nhan nói, “Nếu đã vậy, ta sẽ thành toàn cho ngài”
Một thân thể mềm mại lao thẳng về phía đội trưởng pháp sư, nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng. Đến lúc Phụng Nhan đến nơi, mấy tên thị vệ pháp
sư mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, liền dùng pháp thuật tấn công
nàng. Đáng thương thay, đó cũng là những hành động cuối cùng của họ
Chiếc roi của Phụng Nhan tựa như rắn, uyển chuyển di động, lần lượt
xuyên qua cơ thể của từng người kết thúc sinh mệnh của họ. Trước cảnh
đẫm máu đó, đội trưởng pháp sư cảm thấy sợ hãi vô ngần, đan xen với căm
thù rực cháy. Nhắm mắt lại, hắn ta luân chuyển toàn bộ tâm lực tập trung vào quyền trượng của mình
Lúc Phụng Nhan hạ sát xong tên thị vệ cuối cùng cũng là lúc quyền trượng của đội trưởng pháp sư tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa bao trùm cảnh vật.
Lau chỗ máu dính tại khóe miệng của mình, Tử Y hét to về phía Phụng
Nhan, “Điệu đà, cẩn thận đấy. Đòn tấn công này không vừa đâu”
Phụng Nhan quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ vô ngần, một nụ cười khác
hẳn với sự ngả ngớn thường ngày của nàng. Dường như, lúc này đây, nàng
không còn là nàng nữa. “Sâu lười, yên tâm, ta không có việc gì đâu.
Ngươi đừng quên, ta mặc dù trông thế này nhưng thật sự, ta không phải
là…”
Lời chưa nói xong, một quả cầu lớn mang sắc trắng đã lao nhanh về phía
thân thể mảnh khảnh của nàng, kèm theo là tiếng hét lớn của đội trưởng
pháp sư, “Yêu nữ, chết đi”
“Ầm…”
Khói bụi tung bay, phủ nhà đôi chỗ tan hoang, đổ nát. Thừa tướng nhanh
chóng được mấy tên chiến sĩ còn sót lại đưa về phía sau lánh nạn. Chết,
hai tên yêu quái đó chắc chắn đã thịt nát xương tan. Dính phải tuyệt
chiêu đó, ai lại có thể sống sót cơ chứ? Muốn lấy mạng của ta ư? Đợi
kiếp sau nhé. Ha ha…
Cười chưa dứt câu, hai thân ảnh tuyệt mĩ dần dần xuất hiện bên trong
khung cảnh tan nát đó. Nữ yêu mị, quyến rũ. Nam thanh tao, nho nhã. Hai
người họ từ từ cất bước về phía đội trưởng pháp sư và thừa tướng, trên
môi như trước vẫn là nụ cười đẹp đến mê hồn
Phe phẩy tiêu ngọc, Tử Y mở lời, “Ta cứ tưởng đòn đó sẽ nguy hiểm thế nào, ai ngờ… Quả thực mất công …” ta lo lắng
Phụng Nhan phủi phủi lớp bụi sót lại trên y phục của mình, yểu điệu nói, “Đội trưởng, ngài khiến ta có đôi chút bất ngờ đấy. Ai lại có thể nghĩ
rằng, ngài có thể ra một đòn như vậy cơ chứ? Nhưng thật đáng tiếc, thật
đáng tiếc, ta … “
Đang định tiếp tục, một sợi tóc dài thư thả ly khai Phụng Nhan, chầm
chậm tiếp đất. Nhìn thấy cảnh đó, Tử Y lắc đầu rồi lui dần về phía sau,
cách xa nàng ta một đoạn. Không xong rồi, tên pháp sư kia, ta thật sự
cảm thấy xót thương cho số phận sắp tới của ngươi…
Tóc! Mái tóc của ta! Mái tóc óng ả, mềm mượt của ta!!!
Phút chốc, toàn bộ yêu khí của Phụng Nhan nhanh chóng tuôn ra, không còn kiềm chế một chút nào cả. Nếu như lúc trước, vừa ra tay, nàng vừa chơi
đùa thì giờ đây, sát khí tỏa ra từ thân thể xinh đẹp của nàng đủ để
khiến cho bất kỳ sát thủ lành nghề nào sợ hãi không thôi
Đội trưởng pháp sư xanh mặt quay về phía thừa tướng hét lớn, “Thừa tướng đại nhân, ngài hãy chạy trốn ngay bây giờ. Thuộc hạ sợ rằng, chần chừ
thêm chút nữa, cục diện sẽ trở nên xấu hơn bao giờ hết”
Thừa tướng run rẩy đáp, “Ta muốn lắm… nhưng … nhưng thân thể ta không
chịu nghe lời ta. Ta… ta…” Nói chưa xong câu, thân thể to lớn của hắn ta đã ngã phịch xuống. Lúc này đây, trên mặt đất bỗng xuất hiện một chất
lỏng màu vàng, thong thả di chuyển
Phụng Nhan nhìn thấy vậy liền cười to, nụ cười sảng khoái, thậm chí có
chút thô bỉ, không còn giữ kẽ như mọi khi. Bình thường có đôi chút ngả
ngớn nhưng lúc nào nàng cũng tỏ ra mình là một tiểu thư khuê các, lá
ngọc cành vàng, quyến rũ vô ngần. Mọi hành động, cử chỉ đều toát lên một thứ mị hoặc không nói nên lời. Tất cả những điều này đều chịu ảnh hướng không nhỏ của Hoàng Điệp, hình mẫu lý tưởng trong lòng Phụng Nhan
Nhưng, hiện tại, người thiếu nữ khuê các đó đã biến mất mà thay vào đó
là một tên khát máu điên cuồng, chỉ ưa thích việc chém giết. Phụng Nhan
nhìn thẳng về phía thừa tướng và đội trưởng pháp sư, hung dữ quát, “Muốn chạy ư? Đừng có mơ”
Đứng ở đằng sau, Tử Y không ngừng lắc đầu, trận này xem ra ta không cần
phải ra tay nữa rồi. Ôi, lâu lắm mới có dịp… vậy mà…. Thôi, thế cũng coi như rảnh tay, để lần sau vậy. Điệu đà àk, ngươi nhớ giải quyết nhanh
nhanh nhé, ta buồn ngủ lắm rồi…
-----------------------------------------------
Thiên Lang quốc, tướng quân phủ
Hai thân ảnh áo nâu thư thái tiếp đất, không làm cho bất cứ ai quanh nơi đây chú ý. Nhìn xung quanh một hồi, nam tử với vẻ mặt lạnh lùng nói,
“Đình ca, nhiệm vụ lần này có vẻ dễ dàng rồi. Huynh xem, đệ thậm chí còn không cảm thấy được chút xíu pháp thuật nào ở đây cả. Thật là …”
Nam thanh niên với khuôn mặt giống nam tử vừa rồi như đúc, hiền từ lên
tiếng, “Kỳ đệ, mọi sự không thể khinh địch. Nhỡ đâu ở đây tàng giấu cao
thủ, lúc đó thì… Nếu chẳng may, đệ bị thương, ta … ta…”
Khuynh Kỳ quay lại nhìn thẳng vào Khuynh Đình, ánh mắt chàng hiện lên sự ấm áp, nét cảm xúc hiếm thấy ở một con người khô cứng như chàng, “Đình
ca, huynh yên tâm, đệ quyết sẽ không để cho bản thân cũng như huynh gặp
bất cứ thương tổn nào đâu. Đệ hứa đó”
“Ta tin đệ. Nếu như lúc đó, có chuyện xảy ra, ta sẽ …” khiến cho kẻ nào làm đệ bị thương sống không bằng chết!!!
Biết được ẩn ý trong câu nói của Khuynh Đình, Khuynh Kỳ nắm lấy tay ca
ca mình, “Huynh yên tâm đi, chuyện đó không thể nào xảy ra đâu”
Khuynh Đình gật đầu rồi cũng với Khuynh Kỳ tay trong tay đi vào chính
điện tướng quân phủ. Lạ lùng thay, cả quãng đường đi, không có xuất hiện bất kỳ một ai cả. Những tưởng chỉ là do phòng vệ có phần lỏng lẻo nhưng không, càng tiến vào trong, sự yên tĩnh này càng không bình thường
Khuynh Kỳ để Khuynh Đình núp sau lưng mình rồi hóa phép cho bộ móng tay
mình dài ra để có thể sẵn sàng chiến đấu. Đôi tai của chàng không ngừng
nghe ngóng tứ phía, đề phòng có kẻ đánh lén, thế nhưng, 5 phút, 10 phút, 30 phút, 1 tiếng, 1 tiếng rưỡi trôi qua nhưng ngay cả một bóng người
cũng không hề có!
Khi đã xác định không còn có thể ẩn nấp để phục kích mình với ca ca,
Khuynh Kỳ dẫn theo Khuynh Đình lục soát khắp nơi phủ tướng quân. Đúng
như dự đoán, tất cả vật dụng, tư trang vẫn còn nhưng toàn bộ nhân khẩu
nơi đây đã hoàn toàn biến mất, tựa như bốc hơi vào không khí vậy, không
để lại dù chỉ một chút dấu vết
Quái lạ! Tại sao toàn bộ phủ tướng quân không còn một ai? Chẳng nhẽ có
người biết trước đêm nay ta với Đình ca sẽ đến đây ư? Chuyện đó làm sao
có thể? Chúng ta hành động vô cùng thận trọng, tin tức sao có thể lọt ra được?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???