Tuyệt Đối Khế Hợp

Chương 59

Chung tình

Vài ngày sau, dự án hợp tác của Trầm gia cùng Lôi gia, Phạm gia chính thức khởi công. Ngày hôm sau liền lên báo, không nói đến chuyện biệt thự xây xong có lợi nhuận không, chỉ cần việc hợp tác của ba nhà này cũng đủ trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Cho dù không có hai nhà Trầm, Phạm, thực lực của Lôi gia cũng không thể khinh thường, ngay cả hiện giờ không bằng lúc trước, cũng vẫn là một trong những gia tộc đứng đầu của thành phố N.

Sau chuyện này, Trầm Dịch Thành càng bận rộn hơn. Trước kia trong giờ học, ở trường còn có thể gặp phải, giở căn bản như long thần thấy đầu không thấy đuôi, cũng không biết hắn đang bận cái gì. Dù sao hắn cũng chỉ là thiếu gia chưa tốt nghiệp đại học mà thôi.

Tháng mười một, không khí lạnh tràn về, nhiệt độ không khí giảm xuống. Trước đó chỉ cần mặc áo khoác gió là đủ ấm, hiện giờ mọi người đều mặc áo bông, thậm chí người sợ lạnh đã mặc áo lông.

Trước khi không khí lạnh tràn về, Cố Hủ đã mua cho Hạ Tử Thần một cái áo lông màu trắng, chất liệu nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác dày nặng của quần áo mùa đông, nhưng mặc trên người rất ấm, Hạ Tử Thần rất thích.

Hết giờ học thứ tư, Hạ Tử Thần cùng An Cảnh, Đường Huy cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó định tới công ty đi làm. Mới vừa đi ra cổng trưởng, điện thoại của Cố Hủ gọi tới.

“Đã ăn cơm trưa chưa?” Hạ Tử Thần nhận điện thoại, cười hỏi.

“Ăn rồi. Em đang ở đâu?”

“Đang chuẩn bị tới công ty.” Hạ Tử Thần đi dọc theo lối đi bộ, “Muốn em mang cái gì đến sao?”

Cố Hủ ngẫu nhiên sẽ bảo Hạ Tử Thần mua đồ ăn nhẹ tới, buổi chiều không có việc gì Cố Hủ sẽ lấy cớ để Hạ Tử Thần lên tầng, hai người cùng nhau uống trà chiều.

“Không cần, tôi gọi cho em là muốn nói một chuyện.” Cố Hủ cười một chút, tiếp tục nói, “Cha mẹ tôi ngày mai sẽ bay đến thành phố N, mời em tối thứ sáu đến nhà ăn cơm.”

“A?” Cố Hủ đột nhiên nói cha mẹ hắn sẽ về, Hạ Tử Thần hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý. Vốn cậu nghĩ cha mẹ Cố Hủ trước khi trở về sẽ nói với bọn họ ít nhất trước một tuần, không ngờ lại chỉ trước hai ngày.

“Bị dọa sợ rồi sao?” Tuy cách điện thoại nhưng Cố Hủ tựa hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Hạ Tử Thần.

Thật ra khi nhận được điện thoại của mẹ, hắn cũng có chút bất ngờ, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng mẹ nói không nên kéo dài quá, nếu không trở về sợ Hạ gia cảm thấy bọn họ không coi trọng, cho nên chuyện bên kia xử lý xong liền vội vàng bay chuyến nhanh nhất về nước.

“Một chút.” Hít sâu một hơi, Hạ Tử Thần tận lực áp chế cảm giác khẩn trương, “Hai bác thích cái gì?” Lần đầu tiên gặp mặt, không thể tới tay không, sẽ rất không lễ phép.

“Bọn họ cái gì cũng không thiếu, em không cần quan tâm.” Mẹ hắn khi gọi điện cũng có nói, chỉ là muốn gặp Hạ Tử Thần, không cần cậu mua cái gì.

“Anh lần đầu tiên tới gặp cha em cũng mua đồ tới còn gì.” Tuy sau đó Cố Hủ mang về không ít đồ, nhưng hộp cà phê kia Hạ Ngự Trạch ngày nào cũng uống, “Là em tới nhà anh, em cần phải tính trước.”

Cố Hủ bật cười, không khuyên nữa, “Đi, em xem cái gì được thì mua.”

“Buổi chiều cho em nghỉ.” Ngày mai cậu có nhiều tiết học, không có thời gian đi, chỉ có thể nhân lúc này, nửa ngày hẳn là chọn được.

“Đi mua đồ sao?” Suy nghĩ của Hạ Tử Thần không quá khó đoán đối với Cố Hủ.

“Vâng.” Hạ Tử Thần không phủ nhận, bắt đầu tính toán đi đâu mua đồ thì tốt.

“Tôi đi cùng em.” Chiều hôm nay hắn không có việc gì, vốn nghĩ chờ Hạ Tử Thần đến công ty thì gọi cậu lên, nhưng hiện giờ người đã xin nghỉ, hắn cũng có thể bỏ bê công việc nửa ngày. Tuy hắn không phải người giỏi biểu đạt, nhưng có thể vì người yêu mà ném công việc qua đầu.

“Anh xác định nửa đường sẽ không bị anh Mạc Tường gọi về?” Đã có bài học trước đó rồi.

Có một buổi chiều thứ năm, cậu có tiết học không thể tới công ty, Cố Hủ đợi buồn trong công ty, bỏ chạy đến trường đi học cùng Hạ Tử Thần.

Cố Hủ tuy đã tốt nghiệp nhưng người biết hắn không ít, đi học cùng Hạ Tử Thần tất nhiên dẫn theo không ít ánh mắt, Cố Hủ vẫn như cũ, trong mắt chỉ nhìn thấy Hạ Tử Thần. Hạ Tử Thần chỉ có thể giả bộ không có việc gì, trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bạn học mà kết thúc giờ học. Giáo viên cũng đã từng dạy vài môn cho Cố Hủ, cho nên cũng không đuổi người, giờ nghỉ còn đi tới nói chuyện một lúc.

Nhưng học xong môn đầu tiên, Hạ Tử Thần đang chuẩn bị đổi phòng học, di động Cố Hủ vang lên, bị Mạc Tường gọi trở vê công ty để họp. Thế nên ngày đó Cố Hủ không thể không làm thêm ca, bù lại mấy giờ bỏ bê công việc, bữa tối của Hạ Tử Thần cũng là chạy tới công ty ăn cùng Cố Hủ.

“Lần này sẽ không, cùng lắm thì tôi tắt máy.” Cố Hủ nói rất nhẹ nhàng, hiển nhiên không để trong lòng chuyện ngày đó cả tập thể chờ một mình hắn từ trường học quay về công ty họp.

“Được rồi, nếu anh hôm nay lại bị gọi về, danh dự của em liền tiêu tan.” Cố Hủ lần trước cũng nói nhàn rỗi không có việc gì mới đến, kết quả vẫn là có việc gấp không tìm thấy người.

“Không sao, tôi có thể chi thêm tiền lương cho bọn họ, sẽ có biện pháp.” Cố Hủ cười một tiếng, nói tiếp, “Tôi lái xe tới trường đón em.”

“Không cần, em đã tới ga tàu điện ngầm, định tới trung tâm thương mại trong thành phố, anh cứ lái xe thẳng đến đó, chúng ta gặp nhau ở cửa khu thương mại.” Hạ Tử Thần không muốn Cố Hủ phải chạy đi chạy lại, trời cũng không lạnh như vậy, không cần tới đón.

Cố Hủ nghĩ một chút, đồng ý. Sau đó hai người quyết định đi dạo trong khu thương mại liền ngắt điện thoại.

Khi Hạ Tử Thần tới nơi, Cố Hủ đã ở đó chờ cậu.

“Lạnh không?” Thấy tai Hạ Tử Thần lạnh đến đỏ ửng, Cố Hủ đưa cốc mocha nóng qua, khẽ chạm lên tai cậu.

“Vẫn tốt.” Hạ Tử Thần cười cười, nhận lấy cốc cà phê nóng trong tay Cố Hủ. Cùng một chỗ đã lâu, Cố Hủ biết thói quen của cậu, khi lạnh mà uống cà phê nóng hoặc ca cao nóng Hạ Tử Thần sẽ rất hưởng thụ.

“Nghỉ một chút hay đi luôn?” Cố Hủ kéo khóa áo Hạ Tử Thần ra một nửa, khăn quàng cổ cũng kéo ra một chút, sợ cậu không khu thương mại quá nóng, lát nữa ra ngoài sẽ bị cảm.

“Đi luôn đi, không mệt.” Thật ra Hạ Tử Thần cùng Cố Hủ không phải người thích đi dạo phố, trừ phi có chuyện cần thiết, không hai người chỉ muốn ở nhà chơi game, cũng không chạy tới trung tâm thương mại mà đi dạo.

“Được.” Cố Hủ tự nhiên nắm tay Hạ Tử Thần, không thèm để ý ánh mắt người ngoài, hai người cùng một cốc cà phê bắt đầu đi dạo.

Hai người chọn khu này vì nơi đây cũng coi như là trung tâm sa hoa trong thành phố N, nhiều đồ sang trọng nổi tiếng thế giới đều có đủ. Cố Hủ đồng ý tới nơi này không phải vì muốn Hạ Tử Thần mua đồ đắt tiền, chỉ là nơi này có vài thứ phẩm chất tốt trong phạm vi mua được với tiền lương thực tập của Hạ Tử Thần.

Nói đến tiền lương thực tập, bởi vì công ty chỉ có mình Hạ Tử Thần là thực tập sinh cho nên không có tham khảo tiền lương, Cố Hủ vung bút lên, cho cậu mức tiền lương tự cho là hợp lý – tuyệt đối cao hơn thực tập ở công ty bình thường, nhưng vẫn không cao hơn nhân viên kỹ thuật khác trong công ty.

Vốn Hạ Tử Thần nghĩ vậy không đúng, dù sao cậu đi thực tập coi như là đi học. Nhưng cuối cùng Cố Hủ vẫn lừa cậu nhận lấy, này cũng khiến cho khoản tiền trong tay Hạ Tử Thần nâng lên rất nhiều, không cần Hạ Ngự Trạch cho tiền tiêu vặt nữa.

Đi dạo hơn nửa tiếng, Hạ Tử Thần nhìn trúng hai chiếc khăn quàng lông cừu, kiểu dáng vừa phải, lại rất ấm, quả thực là lễ vật tốt nhất.

“Này thế nào?” Hạ Tử Thần hỏi.

Cố Hủ gật đầu, “Không tồi, cha mẹ tôi sẽ thích thứ dùng được.” Tuy điều kiện kinh tế gia đình hắn không tồi nhưng cha mẹ không phải người theo đuổi thứ xa xỉ, hơn chuyện trưng ra cho mọi người xem, bọn họ càng chú trọng tính thực dụng hơn.

“Vâng.” Hạ Tử Thần nhìn giá, có thể mua được, “Vậy mua cái này đi.”

Hai người chọn một lúc, cuối cùng chọn cho bác trai một cái màu đen và màu tro xen nhau, chọn cho bác gái một cái màu trắng có hoa văn chìm màu cam, màu sắc hai cái đồng đều, không bị lỗi gì.

Để nhân viên gói lại, Hạ Tử Thần lấy thẻ ra thanh toán, Cố Hủ không tranh với cậu, dù sao đây là tâm ý của Hạ Tử Thần, mà tháng sau cũng là tháng cuối năm, đến lúc đó lấy cớ là tiền thưởng cuối năm, cấp bù cho Hạ Tử Thần là được. Đương nhiên, ý tưởng này chỉ mình hắn biết, không hề nói với ai.

Khi chuẩn bị đi, Cố Hủ dừng bước một chút, lại lấy một cái khăn màu đen, trắng xen màu tro đưa cho nhân viên cửa hàng, “Cái này cũng gói lại.” Xong lấy thẻ ra trả tiền.

“Anh thích sao?” Hạ Tử Thần khó hiểu nhìn Cố Hủ.

“Không phải, tặng cho cha em.” Cố Hủ cười cười, viết lên giấy vài từ, “Đều là bề trên, hai bên đều phải quan tâm. Cha em hiện giờ ở một mình, càng phải quan tâm nhiều hơn.”

“Cám ơn.” Hạ Tử Thần cười, thât sự cảm ơn Cố Hủ. Có vài thứ bản thân xem nhẹ, Cố Hủ luôn giúp cậu làm tốt.

“Không cần khách khí.” Cầm khăn đi, Cố Hủ nắm tay Hạ Tử Thần, hai người đi ra ngoài.

Nắm tay đã là thói quen của cả hai người, trừ khi ở trong công ty, ở những nơi khác bọn họ không kiêng dè gì. Bọn họ là người yêu, đồng tính luyến ái cũng không phải phạm pháp, chỉ cần hai người vui vẻ là được. Về phần ánh mắt của người khác, ở cùng với Cố Hủ lâu, Hạ Tử Thần cũng học được không để ý tới.

Đi ra ngoài vài bước, Hạ Tử Thần tùy ý nhìn quanh, khóe mắt lại đột nhiên đảo đến hai người khiến cậu ngẩn người.

Cách bọn họ không xa, Phạm Giai Duyệt đang kéo một người đàn ông đi vào trong một cửa hàng sang trọng. Người đàn ông này nhìn qua khoảng hai bảy hai tám tuổi, bộ dạng không tồi, mặc đồ hiệu, nhưng cảm giác không có khí chất, giương cằm một bộ vênh váo tự đắc, tựa như cái gì cũng không để vào mắt.

Người kiêu ngạo cũng chia làm nhiều kiểu, có những người kiêu ngạo khiến người ta cảm giác chân thực là giàu có, kiêu ngạo mà có trình độ là một loại mị lực hấp dẫn người khác. Mà có vài người kiêu ngạo cuồng vọng không coi ai ra gì, thậm chí giả lão hổ hết sức vô lý nhưng thực ra lại như một con chó mà thôi. Người đàn ông bên cạnh Pham Giai Duyệt hiển nhiên là thuộc loại người sau, Hạ Tử Thần cảm thấy có loại khí chất vương bá của loại nhà giàu mới nổi vờn quanh người này.

Phạm Giai Duyệt dường như rất thích người đàn ông kia, vẫn kéo cánh tay dựa vào người hắn, cảm giác chỉ hận không thể dán lên người, khóe miệng mang theo ý cười đang không ngừng nói cái gì đó. Nhưng phản ứng của người đàn ông kia rất bình thản, thậm chí căn bản không mở miệng ra trả lời.

Thấy một màn như vậy, Hạ Tử Thần đột nhiên nhớ đến trước đó An Cảnh nói với cậu Trầm Dịch Thành cùng Phạm Giai Duyệt dường như đang có chuyện mâu thuẫn. Hiện giờ xem ra, Phạm Giai Duyệt tám chín phần là phản bội Trầm Dịch Thành mà đi với người khác rồi.

Hạ Tử Thần ngừng lại, Cố Hủ tự nhiên cũng nhận ra, theo ánh mắt của cậu nhìn qua, cũng thấy hai người phía xa.

“Sao vậy?” Cố Hủ nắm chặt tay Hạ Tử Thần một chút, hắn phát hiện ở cùng một chỗ lâu với hạ Tử Thần, Hạ Tử Thần chỉ cần nhìn ai đó lâu một chút, hắn sẽ ức chế không được biểu hiện ra ngoài cả bình dấm chua. Nhưng sau đó nghĩ lại thấy bản thân có chút buồn cười.

“Không có gì, chỉ là có chút bất ngờ.” Hạ Tử Thần lắc đầu. Trước kia chỉ là nghe An Cảnh hoài nghi nói qua, hôm nay tận mắt nhìn thấy vẫn rất kinh ngạc.

“Nói đến tâm nhãn, các cô gái không nhất định sẽ bại bởi đàn ông, các cô ấy luôn có thiên bẩm ngụy trang bản thân thực ôn nhu, đàn ông lại là thị giác động vật, cho nên dễ dàng cắn câu.” Cố Hủ vừa nói vừa nắm tay Hạ Tử Thần đi về phía trước, “Phạm gia cùng Lôi gia vẫn có hợp tác, nhưng đã hơn một năm đều là kiếm ít lỗ nhiều. Trầm gia lần này bị Phạm gia kéo vào. Hiện giờ Phạm gia đã đạt được mục đích, con gái Phạm gia có lẽ cũng không cần lại cột vào bên cạnh Trầm Dịch Thành.”

“Có ý gì?” Hạ Tử Thần hơi nhíu mày, “Anh là nói Phạm Giai Duyệt bởi vì muốn kéo Trầm gia tham dự hợp tác lần này nên mới cùng một chỗ với Trầm Dịch Thành?”

“Tám chín phần là như vậy. Cho dù bọn họ gặp nhau trong game chỉ là trùng hợp, gặp mặt xong có thể nhanh như vậy đồng ý, còn đính hôn, hiển nhiên là có kế hoạch. Hơn nữa sao có thể trùng hợp như vậy, Liên Phi Nhi sẽ đúng lúc gặp Vô Tình Huyết trong game sao?” Cố Hủ nhẹ nhàng nói lên quan điểm của mình.

“Chúng ta chẳng phải cũng gặp nhau trong game sao?” Hạ Tử Thần cười cười liếc mắt nhìn hắn.

“Chúng ta là duyên phận.” Cố Hủ nói mà không có nửa điểm ngại ngùng, “Khi chúng ta quen biết nhau cũng không biết là ai, nhưng thời gian Liên Phi Nhi chơi game muộn hơn bọn em rất nhiều, có phải tra xong mới vào chơi không thì không ai biết được.”

Hạ Tử Thần ‘chậc’ một tiếng. Cho dù Phạm Giai Duyệt cùng Trầm Dịch Thành gặp nhau thế nào, đối với Hạ Tử Thần mà nói không quan trọng, cũng không phải chuyện cậu quản được.

“Người đàn ông kia là Tính Thường, con riêng của Thường gia. Trước đó vẫn nuôi bên ngoài, năm trước mới đón về, bởi vì gia chủ Thường gia vẫn không sinh được đứa con trai nào, con gái thì có một mà lại bỏ trốn cùng người khác, cho nên mới đưa đứa con riêng này về nuôi dưỡng. Có lẽ muốn bồi dưỡng để thừa kế gia nghiệp.” Cố Hủ nói, “Tính Thường này mặc dù ở nhà biểu hiện nghe lời nhưng bên ngoài lại ăn chơi trác táng, sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn.”

Hạ Tử Thần nhăn mày, thầm nghĩ, thảo nào trên mặt có biểu hiện bị bệnh thận hư.

“Phạm Giai Duyệt tìm tới hắn, Trầm Dịch Thành cũng không thể oán được. Thường gia có thực lực hơn so với Trầm gia, kéo được đầu tư của Thường gia, đối với Phạm gia là trăm lợi mà không hại. Dù sao hiện giờ Trầm gia đã nhập cuộc, không có khả năng rút lại đầu tư, cho nên Phạm Giai Duyệt không có gì cố kỵ.”

Hạ Tử Thần khẽ thở dài, “Thương giới thật sự quá loạn.”

“Tôi nói với em, em cứ coi như chuyện cười thôi, không cần đế ý.” Tuy hiện giờ hắn không tham dự chuyện của Cố gia nhưng vẫn biết một chút chuyện làm ăn trong thương giới, có nhiều chuyện cũng chỉ là nghe qua.

“Vâng.” Hạ Tử Thần cũng không định tiếp tục đề tài này, “Đi thôi, đi xem tiếp.”

Hai người đi một thời gian, Cố Hủ nhìn đồng hồ, còn sớm, hắn không định quay về công ty, tính chờ Hạ tử Thần đói bụng, hai người giải quyết luôn bữa tối ở bên ngoài rồi trở về.

Đi đến một cửa hàng đồng hồ nổi tiếng, Cố Hủ lấy cốc cà phê đã hết trên tay Hạ Tử Thần, cười nói, “Em đi vào trước xem, tôi đi vứt cái này.” Nói xong chỉ thùng rác cách đó không xa.

“Vâng.” Hạ Tử Thần cầm túi trên tay Cố Hủ, đi vào trong cửa hàng. Hạ Tử Thần rất ít khi đeo đồng hồ nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự yêu thích những kiểu đồng hồ thiết kế khác biệt, cho nên bình thường khi đi dạo sẽ tới xem. Nhưng đối với bảng giá tiền kia, Hạ Tử Thần chỉ có thể nhìn mà thôi.

“Xin chào, hoan nghênh tới cửa hàng.” Hạ Tử Thần vừa vào cửa, nhân viên cửa hàng liền nhiệt tình tới chào đón.

Hạ Tử Thần hơi gật đầu, đảo mắt liền thấy Phạm Giai Duyệt cùng Tính Thường đang xem đồng hồ. Lúc này người đàn ông đang cầm một cái đồng hồ đeo thử lên tay. Phạm Giai Duyệt đứng bên cạnh hắn, dường như đang xem qua những cái khác, nghe thấy nhân viên cửa hàng ân cần chào hỏi, Phạm Giai Duyệt thoáng quay mặt qua, sau khi ánh mắt thấy Hạ Tử Thần đang vào cửa, biểu tình cứng ngắc hai giây, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường, dường như căn bản không lo lắng Hạ Tử Thần sẽ nói cho Trầm Dịch Thành biết chuyện cô ta cùng người đàn ông khác dạo phố.

Như vậy xem ra, không phải Trầm Dịch Thành không còn giá trị gì đối với Phạm Giai Duyệt, mà là Trầm Dịch Thành đã biết việc này, nên cô ta không sợ. Nghĩ vậy, Hạ Tử Thần cũng không để ý tới Phạm Giai Duyệt, dù sao cậu biết Phạm Giai Duyệt vì cô ta là bạn gái Trầm Dịch Thành, hiện giờ nếu đã không còn quan hệ, vậy cùng lắm chỉ là người xa lạ thôi.

Nhân viên cửa hàng dẫn đường, Hạ Tử Thần chậm rãi nhìn đồng hồ trong cửa hàng, từng cái đều rất khác biệt, rất đẹp. Nhưng nhìn không được mấy cái, chợt nghe bên kia Phạm Giai Duyệt lạnh nhạt mở miệng nói, “Bây giờ thật sự là người nào cũng dám vào cửa hàng này a. Nghèo chính là nghèo, đừng tưởng vào nhà giàu có thì thân phận liền cao quý. Bản thân có thân phận như thế nào vẫn nên tự hiểu lấy, không phải nơi nào cũng có tư cách vào, thật sự nghĩ bản thân là chim sẻ biến phượng hoàng sao?”

Trong cửa hàng không có mấy khách, nghe thấy lời nói của Phạm Giai Duyệt đều quay đầu nhìn cô ta, đồng thời cũng nhăn mày. Có thể ở đây tiêu tiền bình thường đều là người có tiền, mà những người này đang trong cửa hàng nghe thấy lời nói như vậy, chỉ cảm thấy Phạm Giai Duyệt không lễ phép, cũng hủy đi sự hưng trí của bọn họ.

Hạ Tử Thần ngẩng đầu, từ chiếc gương đối diện nhìn thấy ánh mắt mang theo châm chọc của Phạm Giai Duyệt. Lời của cô ta, Hạ Tử Thần không để ý nhiều, tuy cậu cùng Cố Hủ một chỗ nhưng cậu chưa từng cảm thấy bản thân giỏi giang hơn người khác. Nhưng người đàn ông bên cạnh Phạm Giai Duyệt lúc này lại đen mặt, trong mắt rõ ràng lộ ra sự tức giận cùng hận ý vì bị người khác làm cho nhục nhã. So với Hạ Tử Thần, hắn còn phù hợp với loại người mà Phạm Giai Duyệt vừa nói hơn. Mà Phạm Giai Duyệt chỉ lo nhìn chằm chằm Hạ Tử Thần nên không phát hiện.

Hạ Tử Thần hơi nhếch môi, không để ý tới Phạm Giai Duyệt, tiếp tục xem đồng hồ. Lúc này, Cố Hủ cũng đi đến.

“Cố thiếu gia, hoan nghênh ngài tới đây.” Thấy Cố Hủ, cửa hàng trưởng tự mình đi tới đón.

Cố Hủ hơi gật đầu, đi tới bên Hạ Tử Thần, nói với cửa hàng trưởng, “Lấy thứ đó ra, thuận tiện thu dọn nơi này một chút.”

“Vâng, Cố thiếu gia.” Cửa hàng trưởng gật đầu, phân phó nhân viên cửa hàng, sau đó đi vào trong.

Hạ Tử Thần khó hiểu nhìn hắn, Cố Hủ cười cười, lấy túi trong tay cậu để sang một bên, đây ghế dựa khu khách VIP ra để Hạ Tử Thần ngồi xuống. Sau đó hắn cũng ngồi xuống bên cạnh.

Nghe thấy lời nói của Phạm Giai Duyệt lúc này, mấy vị khách cũng không có hứng xem tiếp liền đi khỏi, dù sao ai cũng không muốn ở cùng một nơi với người không có giáo dục như vậy.

Nhân viên cửa hàng cũng thu lại đồng hồ đưa ra cho bọn họ thử, lễ phép mời hai người đi. Với khách lớn như Cố Hủ, cửa hàng không để ý mất vài vị khách.

Sau khi Phạm Giai Duyệt nói lời kia xong, sắc mặt của người đàn ông kia vẫn rất khó xem, nhân viên cửa hàng giải thích xong hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, căn bản không để ý tới Phạm Giai Duyệt. Lúc này, Phạm Giai Duyệt mới ý thức được hành vi của mình không chỉ trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, cuống quít đuổi theo.

Nhân viên cửa hàng đóng cửa lớn, treo lên tấm bảng tạm dừng bán hàng.

Một lúc sau, cửa hàng trưởng từ bên trong đi ra, đặt một cái hộp hình chữ nhật lên bàn trước mặt hai người, sau đó mỉm cười nói, “Không quấy rầy hai vị nữa.”

Cố Hủ nói cám ơn, đưa thẻ qua.

Cửa hàng trưởng cầm thẻ đi khỏi, nhân viên cửa hàng cũng thức thời đi tới phòng phía sau nghỉ ngơi.

“Là cái gì vậy?” Hạ Tử Thần nghi hoặc nhìn Cố Hủ.

Cố Hủ cười cười, mở hộp ra. Trong hộp đặt song song hai chiếc đồng hồ kiểu nam tinh xảo chói mắt, hai chiếc hình thức giống nhau, chỉ có một chút khác biệt nho nhỏ, mười hai viên kim cương khảm ở vị trí mười hai con số, rất dễ thấy. Kim đồng hồ mỗi lần di chuyển đều phản xạ ánh sáng đèn trong cửa hàng, lấp lánh khiến người khác tâm động.

Cố Hủ lấy ra chiếc gần Hạ Tử Thần, cầm lấy cổ tay trái của Hạ Tử Thần, đeo giúp cậu, hơi lạnh cùng cảm giác ấm áp bởi bàn tay Cố Hủ trong lòng bàn tay cậu hình thành đối lập, dường như hơi lạnh này cũng trở nên ấm áp.

“Tôi biết em rất thích đồng hồ, vẫn muốn tặng em, nhưng chọn cái nào cũng không hợp ý. Hai chiếc này là tôi chế tác, hôm qua mới đưa đến, vốn muốn thứ sáu dẫn em dến, nhưng hôm nay vừa lúc ở đây nên tới lấy luôn.” Cố Hủ cài xong dây đeo, đánh giá một chút, rất hài lòng.

“Cám ơn.” Hạ Tử Thần rất kinh ngạc, không biết phải nói gì nữa, đồng hồ này quá sức tinh xảo, lại tao nhã, các chi tiết làm rất cẩn thận, cậu vừa vui mừng vừa cảm động.

Cố Hủ lại gần, hôn lên môi cậu một cái, thấp giọng nói, “Em còn nhỏ, giờ kết hôn thì hơi sớm. Tặng nhẫn thì bình thường em cũng không tiện mang theo, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, tặng đồng hồ thì thích hợp hơn, dù sao tôi đối với em cũng là ‘nhất kiến chung tình’.”

Hạ Tử Thần cắn môi, cầm tay Cố Hủ.

Cố Hủ dùng trán dựa vào trán Hạ Tử Thần, các ngón tay xen vào cùng một chỗ với Hạ Tử Thần, nghiêm túc nói, “Thần Thần, chúng ta đính hôn được không?”

Mắt Hạ Tử Thần hơi mở lớn, không tin được nhìn Cố Hủ ngay gần trước mắt.

“Tôi muốn cùng em cả đời.” Cố Hủ cầm tay Hạ Tử Thần dùng sức nắm chặt.

Ý cười khóe miệng Hạ Tử Thần sâu thêm, gật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Được.”

Cố Hủ nâng khóe miệng, hôn Hạ Tử Thần, dữ tử chung tình, dữ ‘Tử’ chung tình. (chung tình với em, chung tình với Tử Thấn)

Sự cảm động này không phải một câu hạnh phúc là có thể nói hết được, cũng không phải một nụ hôn là có thể biểu đạt được. Tình yêu như vậy tồn tại trong lòng, quý trọng chân thành với nhau, vĩnh viễn không ngừng.

Yêu a, không cần quá phức tạp, có tâm mới là hứa hẹn gắn bó tốt nhất…..
Bình Luận (0)
Comment