Chúc phúc
Buổi chiều, Hạ Ngự Trạch thu dọn lại toàn bộ đồ dùng của mình, đơn từ chức lấy ra từ máy in, gấp vài lần rồi bỏ vào trong một cái phong bì màu trắng.
Về chuyện của Hạ Tử Thần, vì ông vẫn không chịu nhường nhịn, trước đó thái độ của Hạ Tử Thần đối với Lôi Tín vẫn rất lãnh đạm, cho nên người bên Lôi Tín đến làm loạn càng ngày càng lợi hại, thậm chí ảnh hưởng tới khách hàng của ông. Dù sao cũng là ông giữ con người ta trước, hiện giờ lại không trả. Chuyện này không phải một hai câu có thể giải thích rõ ràng, hơn nữa lại là việc riêng của bản thân, Hạ Ngự Trạch không muốn dính dáng đến công việc, cũng không muốn nói chuyện bản thân là gay.
Cứ mấy lần như vậy, khách hàng hoài nghi rất lớn về nhân phẩm của Hạ Ngự Trạch. Ai tốt tính sẽ yêu cầu đổi luật sư, ai không tốt tính trực tiếp thay đổi sở sự vụ, ngay cả thanh danh luật sư cả sở cũng bị kéo theo.
Cho dù Hạ Ngự Trạch là do sở bồi dưỡng, người phụ trách cũng không thể lưu lại ông. Dù chuyện này là thật hay giả, đối phương náo loạn như vậy, ảnh hưởng tiêu cực đã xảy ra. Hạ Ngự Trạch lại không giải thích, sở sự vụ chỉ có thể trực tiếp cắt đứt từ người bắt đầu.
Nghĩ đến Hạ Ngự Trạch vài năm gần đây đã cống hiến vì sở sự vụ không ít, cũng thắng lớn mấy vụ kiện cáo, người phụ trách chỉ yêu cầu ông tự động từ chức, mà không phải đuổi việc, như vậy Hạ Ngự Trạch tìm công việc khác sẽ không quá khó khăn, dù sao sự ảnh hưởng của từ chức nhỏ hơn nhiều so với bị đuổi việc.
Ở sở sự vụ vài năm, Hạ Ngự Trạch có không ít đồ, hồ sơ chỉnh lý cũng đã năm thùng, Hạ Ngự Trạch thấy có chút buồn phiền. Đối với chuyện từ chức này, Hạ Ngự Trạch không thấy khó chịu gì, sở sự vụ có lập trường của người ta, mà chuyện của ông cũng xác thực là rất phiền toái. Trước kia ông không cảm thấy Lôi Tín là người có thể làm ra những chuyện như thế này, nhưng mười mấy năm không gặp, ai cũng sẽ thay đổi.
Đang định lát nữa sẽ đưa đơn từ chức lên trên thì có tiếng gõ cửa phòng.
“Mời vào.” Hạ Ngự Trạch lên tiếng.
Mọi người sở sự vụ biết ông phải rời khỏi đây, công việc trong tay ông đã giao cho người khác, hẳn là không có việc gì cần tìm ông mới đúng.
Cửa từ bên ngoài mở ra, Cố Diễm đi tới, thấy thùng giấy đặt một bên cùng văn phòng trống rỗng cũng không lộ ra kinh ngạc.
“Sao cậu lại tới đây?” Thấy Cố Diễm, Hạ Ngự Trạch có chút bất ngờ. Cố Diễm là người vô cùng bận rộn, bình thường muốn gặp còn phải hẹn trước, hơn nữa lúc này, hắn nên đang làm việc mới đúng.
“Tìm anh có chút việc.” Cố Diễm cũng không khách khí, đưa tay đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt tò mò của người bên ngoài, ngồi xuống một cái sô pha.
“Chuyện gì?” Hạ Ngự Trạch để lại đơn từ chức, ngồi vào ghế sô pha đơn đối diện.
Cố Diễm lấy ra một phần hợp đồng làm việc từ trong túi áo, để lên bàn trước mặt Hạ Ngự Trạch, “Công ty chi nhánh của Cố thị muốn kí hợp đồng với anh làm trưởng phòng sự vụ, suy nghĩ một chút.”
“Tôi?” Hạ Ngự Trạch bất ngờ, ông biết luật sư của Cố thị rất nhiều, đa phần đều đã làm việc nhiều năm, khẳng định có kinh nghiệm hơn nhiều so với ông, để ông đi làm trưởng phòng dường như không quá hợp lý.
“Ừ. Trưởng phòng trước đây đã điều đến công ty chi nhánh khác, bên này liền để trống. Công ty mở hội nghị nội bộ, cảm thấy anh rất thích hợp.” Cố Diễm giải thích nguyên nhân, “Tuy anh đấu kiện không nhiều nhưng đều thắng rất được, trưởng phòng trước đó cũng rất thích tác phong của anh, cho nên muốn mời anh đến làm vị trí này.”
Hạ Ngự Trạch nhíu mày, thấp giọng nói, “Tôi có thể tự tìm công việc, không cần cậu giúp…..”
“Tôi không phải đang giúp anh, chỉ là đang nói chuyện công việc. Anh biết đấy, tôi từ trước đến nay công tư rõ ràng. Cho dù tôi muốn độc đoán cũng không lấy Cố thị ra để đùa giỡn.” Cố Diễm dừng một chút lại nói tiếp, “Vốn tôi còn lo anh không muốn rời khỏi nơi này, hiện tại ngược lại là một cơ hội để tôi bắt được anh.”
Hạ Ngự Trạch yên lặng suy nghĩ, ông thừa nhận Cố thị rất có lực hấp dẫn với ông, nhưng dù sao một mình mình làm luật sư cho cả một công ty, không đủ kinh nghiệm làm việc, không biết có thể làm được gì không.
Thấy ông còn đang lo lắng, Cố Diễm nói tiếp, “Anh cứ như vậy trở về, Tử Thần nhất định sẽ lo. Nếu Lôi Tín lại có uy hiếp gì, Tử Thần có lẽ không chịu để yên. So với chuyện để Lôi Tín uy hiếp, không bằng chủ động chặn các khả năng ông ta có thể uy hiếp anh. Ông ta dù không muốn bỏ qua, cũng không dám đến làm loạn ở Cố thị. Hơn nữa Cố thị từ trước đến nay không can thiệp vào riêng tư của nhân viên, anh không cần lo lắng việc đối tác không tín nhiệm.
“Cậu biết nhiều thật.” Hạ Ngự Trạch bất đắc dĩ cười cười.
“Tôi muốn kéo anh sang, tất nhiên phải tìm đến thời cơ thích hợp nên mọi chuyện cũng phải biết rõ ràng mới có thể an tâm.” Cố Diễm nhấc chân, tùy ý tựa vào sô pha. “Tử Thần sớm muộn gì cũng sẽ vào Cố thị, anh có thể coi như là mở đường trước cho cậu ấy. Cậu ấy biết anh ở Cố thị sẽ an tâm hơn hiện giờ.”
Hạ Ngự Trạch cười cười, “Việc mở đường này có lẽ không cần đến tôi làm.”
Nghe ông nói vậy, Cố Diễm cũng cười, “Đúng, Cố Hủ khẳng định đã sắp xếp tốt rồi. Hiện giờ cũng chỉ có Tử Thần mới khiến cậu ta để tâm.” Ngừng cười, Cố Diễm nghiêm túc nói, “Thật ra, là tôi tín nhiệm anh. Chuyện này rất quan trọng với tôi, tôi cần tìm một người tôi tin tưởng đến giúp, có anh ở công ty, đối với vấn đề pháp luật tôi sẽ yên tâm hơn.”
Nhìn dấu đỏ tinh xảo trên văn kiện, ngón tay Hạ Ngự Trạch quét một vòng qua con dấu của công ty, nghĩ một lát mới nói, “Được, tôi tới Cố thị.”
Dù là tình yêu hay sự nghiệp, hai chữ tín nhiệm này quan trọng hơn cả, cũng khó có được. Có tín nhiệm mới có thể hiểu được lẫn nhau rõ ràng, hợp tác cũng dễ đạt được tiếng nói chung, làm cho công việc tiến hành thuận lợi, cũng tránh sự không thoải mái.
Thấy ông gật đầu, Cố Diễm đứng lên nói, “Đi thôi, mấy thứ này đừng mang về nhà, đưa thẳng đến công ty là được, đỡ phiền. Văn phòng đều đã dọn dẹp sẵn, anh thuận tiện xem lại hợp đồng một chút.”
Hạ Ngự Trạch còn muốn nói có phải nhanh quá rồi không, nhưng nghĩ đến mấy cái thùng nặng này, cuối cùng lại quyết định đem đi trước.
Cố Diễm gọi điện thoại, vệ sĩ chờ dưới tầng lên đem các thùng của Hạ Ngự Trạch đi.
Hạ Ngự Trạch đưa đơn từ chức cho bộ phận nhân sự, người sở sự vụ thấy tư thái này của Hạ Ngự Trạch căn bản không phải thất nghiệp mà là thăng chức.
Lúc này, cán bộ cấp cao của sở sự vụ đi ra từ phòng hội nghị, nhìn thấy Cố Diễm, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó nhiệt tình chào đón, trong giới này, ai không thể trêu vào, bọn họ tất nhiên biết.
Sau khi thấy Hạ Ngự Trạch đứng bên cạnh Cố Diễm, chủ tịch sở sự vụ cười nói, “Ngự Trạch biết Cố tổng sao?”
Không đợi Hạ Ngự Trạch mở miệng, Cố Diễm đã nói, “Cố thị chính thức kí hợp đồng với Hạ luật sư làm trưởng phòng pháp vụ.”
Tuy Cố Diễm nói câu này không có cảm xúc gì nhưng chủ tịch vẫn nhận ra sự khác thường trong đó, kinh ngạc lặng lẽ quan sát khuôn mặt lạnh lùng của Cố Diễm, cảm thấy có chút hối hận, sớm biết Hạ Ngự Trạch quen biết Cố Diễm, thế nào ông cũng không đuổi người đi.
“Ngự Trạch a, cậu ở sở sự vụ nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng luyến tiếc cậu, nhưng không có cách nào khác, cậu phải thông cảm.”, chủ tịch cũng biết không có khả năng giữ lại Hạ Ngự Trạch, chỉ có thể nói khéo một chút, bù lại chút ấn tượng.
“Tôi biết.” Hạ Ngự Trạch thật ra cũng không oán giận cách làm của sở sự vụ, “Mấy năm nay cũng may có mọi người giúp đỡ, về sau có cơ hội sẽ gặp lại.”
Chủ tịch còn muốn nói tiếp nhưng Cố Diễm chờ một bên dường như đã hết kiên nhẫn, “Ngự Trạch, đi thôi.”
Hạ Ngự Trạch cũng không ở lại, nói tạm biệt với mọi người xong, cùng Cố Diễm đi vào thang máy.
Sau đó hai người cùng quay về Cố thị. Sau khi đưa đồ của Hạ Ngự Trạch vào văn phòng, hai người lại thảo luận một chút về hợp đồng.
Xác nhận nội dung hợp đồng xong, Cố Diễm không kéo dài nữa, trực tiếp ký luôn, cũng cho Hạ Ngự Trạch thời gian nghỉ ngơi một tuần, cuối tuần chính thức đi làm.
Để chúc mừng Hạ Ngự Trạch gia nhập Cố thị, Cố Diễm mời ông ăn tối, vốn Hạ Ngự Trạch muốn mời bữa cơm này, dù sao Cố Diễm đã cho ông một công việc đãi ngộ rất tốt, nhưng Cố Diễm từ trước đến nay ra ngoài ăn cơm với người nhà không thích để đối phương trả tiền. Nếu trước đó hai người chỉ là bạn bè, hiện giờ có quan hệ của Hạ Tử Thần, hai người thành ra nửa người nhà, cũng coi như là người nhà luôn.
Vẫn giữ lễ nghi khi dùng bữa, hai người trong khi ăn không nói gì, cho đến khi ăn cơm xong, cà phê được đưa lên mới phá vỡ sự yên tĩnh.
“Ăn hợp không?” Cố Diễm hỏi.
“Không tồi, ăn rất ngon.” Hạ Ngự Trạch hơi gật đầu, “Thật ra mỗi lần ăn cơm Tây đều cảm thấy lễ nghĩ rất phiền toái.” Trước mặt Cố Diễm, Hạ Ngự Trạch không cần câu nệ, tự nhiên có gì nói đó.
“Ừ, ở nhà ăn sẽ thoải mái hơn.” Cố Diễm tuy từ nhỏ đã được dạy loại lễ nghi này, nhưng so ra vẫn thích đi ăn ở chỗ thoải mái hơn, nhưng bởi vì nghe nói đồ ăn nơi này rất ngon nên mới muốn dẫn Hạ Ngự Trạch đến ăn thử.
“Trong nhà không thể làm ra loại hương vị này.” Tuy ông ở làm làm đồ ăn không tệ nhưng làm cơm Tây thì hơi khó với Hạ Ngự Trạch.
Cố Diễm cười cười, chỉ chỉ cà phê, “Nếm thử xem.”
“Ừ.” Hạ Ngự Trạch bưng cà phê lên uống một ngụm, đúng là hương vị ông thích, hơn nữa pha rất đúng vị, “Đúng rồi, cám ơn cà phê lần trước cậu cho Hạ Tử Thần mang về, hương vị rất ngon.”
“Anh thích là được.” Một hộp Lam Sơn không tính là gì với Cố Diễm. Uống cà phê một lúc, Cố Diễm nói, “Chuyện của Lôi Tín anh không cần quá để ý.”
Hạ Ngự Trạch nghe thấy vậy giương mắt lên nhìn hắn.
“Ông ta vội vã muốn nhận Hạ Tử Thần về như vậy một mặt là muốn mượn sức nhà chúng ta, mặt khác, Tử Thần là con trai duy nhất thế hệ này của Lôi gia, nói cách khác, là cháu trai duy nhất của Lôi gia. Hiện giờ Lôi lão gia đã trong tình trạng xấu, hai anh em Lôi Tín cùng Lôi Thành chuẩn bị tách ra. Lôi lão gia vẫn rất theo truyền thống, nếu Tử Thần quay về cùng Lôi Tín, Lôi Tín khẳng định có thể nắm được nhiều tài sản hơn, nếu may mắn, nói không chừng cả Lôi gia sẽ là do Tử Thần thừa kế.”
“Thần Thần không thể trở về cùng Lôi Tín, Lôi Tín lợi dụng Thần Thần xong khẳng định sẽ đuổi nó đi.” Hạ Ngự Trạch nhíu mày.
“Toi biết. Thật ra anh không cần lo lắng, tuy Lôi Thành chỉ có con gái là Lôi Lan Dĩnh, nhưng không có khả năng ông ta sẽ để Lôi Tín dùng Tử Thần để thừa kế Lôi gia. Anh em bọn họ từ trước đến nay trong ngoài luôn bất hòa. Đến lúc đó Lôi Thành nhất định sẽ tranh giành, cho nên Lôi Tín nhiều nhất chỉ có thể nắm được chút tài sản, nhưng cũng phải xem Tử Thần có cùng ông ta trở về hay không, và cũng còn phải xem Lôi Thành có nguyện ý để lão gia biết chuyện này hay không đã.” Cố Diễm phân tích tình huống.
“Dù bọn họ phân chia thế nào cũng không quan hệ, quan trọng là phải xem Lôi gia còn có bao nhiêu tài sản để mà chia.” Cố Diễm nhếch miệng không để ai nhận ra, “Trước đó Lôi gia đầu tư hai hạng mục đã toàn bộ thất bại, lỗ không ít tiền, Lôi Thành cùng Lôi Tín không dám nói cho lão gia, cho nên thời gian trước liên kết với nhau thực hiện dự án biệt thự sang trọng ở thành phố N. Nhưng không may khu đất này cũng thua lỗ, chẳng qua tạm thời không hiện rõ mà thôi. Hơn nữa vài năm nay thu nhập của Lôi gia không đủ trả cho sự tiêu xài của hai anh em bọn họ cùng Lôi Lan Dĩnh, Lôi gia hiện giờ cũng là ngoài mặt thì không tệ nhưng bên trong đã sớm nợ nần. Cho nên Lôi Tín mới vội vã muốn hợp tác với Cố gia như vậy.”
Hạ Ngự Trạch yên lặng nghe. Chuyện về Lôi Tín ông không biết nhiều lắm, cũng không nghĩ tới Lôi gia cuối cùng sẽ biến thành như vậy. Mấy năm sau khi Lôi Tín rời đi, ông còn vô tình nghe thấy tin tức về Lôi gia trên TV, Lôi Tín cùng một đại tiểu thư của tập đoàn tài chính nào đó kết hôn, nhưng không tới vài năm đã ly hôn, nguyên nhân không rõ, cũng không có con.
Cố Diễm khoanh hai tay trước người, như cười như không nói, “Cho nên chúng ta không cần phải làm gì, cứ chờ đến ngày mà Lôi gia sụp đổ thôi, sẽ không lâu lắm.”
Dù là Lôi gia sụp đổ hay hai anh em nhà đó phân chia, Lôi gia khẳng định sẽ không còn có thực lực cùng địa vị như trước nữa, đến lúc đó sẽ không còn uy hiếp gì với Hạ Ngự Trạch.
Hạ Ngự Trạch cười cười, đột nhiên cảm thấy cà phê hôm nay ngoại trừ đúng vị còn rất nồng đậm.
Thời gian an nhàn cứ thế trôi qua, biết Hạ Ngự Trạch vào Cố thị, Hạ Tử Thần cũng thấy đây là lựa chọn không tồi. Tuần thứ ba của tháng mười hai, Hạ Tử Thần đã thi xong môn cuối cùng của khóa học, chính thức nghỉ đông. Cố Hủ cũng dùng tư quyền, thả cho Hạ Tử Thần một tuần nghỉ ngơi rồi mới quay lại làm việc.
Sau ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Hạ Tử Thần mời An Cảnh cùng Đường Huy đến nhà ăn cơm trưa, Cố Hủ vì phải đi làm nên không thể ở nhà chiêu đãi, nhưng buổi tối hôm trước đã cùng Hạ Tử Thần đi siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn về sẵn. Hạ Tử Thần cũng không định nấu nướng gì nhiều, chỉ chuẩn bị một nồi lẩu để chiêu đãi An Cảnh bọn họ.
Khi cậu chuyển ra ngoài đã nói phải mời An Cảnh bọn họ đến chơi, nhưng thời gian của ba người không trùng nhau, khi Hạ Tử Thần không phải học thì hai người này đều có tiết, chờ đến lúc hai người đó rảnh rỗi thì Hạ Tử Thần lại phải học, cho nên vẫn kéo dài tới bây giờ.
Khi hai người đến, Hạ Tử Thần xuống tầng đón bọn họ vì không có thẻ từ sẽ không vào được cửa khu.
Mở cửa nhà, An Cảnh cùng Đường Huy thay dép đi vào, Hạ Tử Thần khóa kỹ cửa, để bọn họ tự nhiên. Dù sao không có người ngoài nên có thể tùy ý.
An Cảnh đi xem một vòng phòng khách, cười nói, “Nhà này rất rộng, anh Cố kiếm được không ít tiền đi?”
“Đại ca anh ấy tặng, không hỏi giá cả.” Hạ Tử Thần thành thật nói.
“Thật không tồi, nếu sau này anh không có nhà để về, sẽ tới nương nhờ cậu.”
Hạ Tử Thần nhún nhún vai, “Trong nhà không có phòng cho khách.” Lúc ấy cậu và Cố Hủ đều muốn đây là thế giới hai người nên không nghĩ đến vấn đề phòng cho khách, trong nhà ngay cả giường gấp cũng không có.
“Cùng lắm anh ngủ sô pha.” An Cảnh chỉ vào sô pha rộng rãi trong phòng khách, nơi này một người ngủ hoàn toàn không thành vấn đề.
“Nhìn tiền đồ của cậu này.” Đường Huy liếc một cái, “Cậu muốn tới, nơi này đều sẽ lộn xộn hết lên.”
“Hừ.” An Cảnh nhìn xem thường Đường Huy một cái, tiếp tục đi thăm mọi nơi.
Bọn họ cãi nhau như vậy, Hạ Tử Thần thấy mà không thể nói gì, “Nếu anh không ngại thì cũng được.”
Giữa trưa, Đường Huy cùng Hạ Tử Thần ở trong bếp rửa đồ ăn, nồi lẩu đặt trên bàn ăn, vặn lửa nhỏ để đun nước dùng, chờ sôi lên là có thể trần thịt.
An Cảnh không biết làm việc nhà cũng rất vui vẻ thoải mái, vừa đi quanh trong phòng, vừa chú ý tới nồi canh, tránh để sôi bị tràn ra. Khi đi ngang qua chiếc đàn tranh đặt trong phòng khách, tùy tay trên mặt đàn gảy một chuỗi nốt nhạc, bị Đường Huy nói là ma âm. Thật sự An Cảnh cảm thấy căn phòng này rất thoải mái, tuy không phải là người cẩn thận nhưng An Cảnh có thể nhìn ra những thứ trong nhà đều có đôi, tuy màu sắc đơn điệu nhưng mọi nơi đều có cảm giác ấm áp.
“Nhìn qua cậu sống không tồi.” Đường Huy để phần khoai đã cắt xong vào đĩa, trong tủ lạnh để đầy đồ ăn, vừa nhìn đã biết hai người sống rất vui vẻ.
“Vâng.” Hạ Tử Thần gật gật đầu. Có câu: sống có tốt hay không chỉ có bản thân hiểu rõ. Cậu hiện giờ cảm thấy tốt thì hẳn là tốt.
“Nghe nói sang năm Thiên Phong Nhã Các định chuyển sang ‘Kiếm Chỉ Thương Ngân’?
“Đã xác định như vậy, các anh có muốn gia nhập Thiên Phong không?” Cậu nghe An Cảnh nói, Chiến Minh Điện dường như không phải tất cả mọi người đều có ý muốn chuyển đi.
“Đến lúc đó rồi xem, khi beta có thể gia nhập, chờ sau đó chính thức sẽ xem có bao nhiêu người tới chơi.” Chiến Minh Điện tuy trải qua chuyện của Liên Phi Nhi, bên trong không có sự đoàn kết trước kia nữa nhưng trong bang có mấy người từ trước đến nay chơi rất tốt, đến lúc đó bọn họ muốn tiếp tục chiến đấu ở chiến trường ‘Kiếm Chỉ Thương Ngân’, Đường Huy sẽ cân nhắc tự xây dựng một bang hội.
“Vâng.” Hạ Tử Thần để rau cải đã ráo nước lên đĩa.
Đường Huy im lặng một lúc mới nói, “Dịch Thành và liên Phi Nhi hoàn toàn chia tay rồi, cậu ta cũng không chơi game nữa, Liên Phi Nhi cũng biến mất. Nghe cậu ta nói phải bắt đầu giúp trong nhà làm việc, cho nên kỳ sau sẽ không ở trong trường nữa.”
“Vậy sao…..” Hạ Tử Thần không định nói cậu thấy Liên Phi Nhi cùng người đàn ông khác một chỗ, dù sao không quan hệ gì đến cậu, cậu không nghĩ bát quái với người khác.
“Nhưng, chuyện trong nhà cậu ta hình như cũng không thuận lợi lắm, cụ thể anh không hỏi nhiều.” Đường Huy do dự một chút, nói tiếp, “Tuần trước anh cùng cậu ta đi uống rượu, cậu ta uống hơi say, hỏi anh, nếu không có Cố Hủ, cậu có chọn cậu ta không?”
Hạ Tử Thần dừng động tác trên tay, khẽ cười hỏi, “Anh nói thế nào?”
“Anh nói ‘sẽ không’.”
Hạ Tử Thần nở nụ cười, đáp án của cậu cũng là ‘không’.
“Các cậu không thích hợp.”
“Đúng vậy. Em cùng Cố Hủ một chỗ, vẫn là anh ấy làm mọi thứ cho em. Nhưng Trầm Dịch Thành sẽ không như vậy, trước kia anh ta tốt với em, cũng là dùng suy nghĩ của bản thân để phán đoán hoặc chi phối ý nghĩ của em. Nói cách khác, anh ta không cần biết em nghĩ gì, chỉ quan tâm anh ta muốn em nghĩ gì.” Vấn đề này Hạ Tử Thần đã hiểu rõ.
“Cậu nói đúng, vì là Cố Hủ cho nên cậu mới là cậu của hiện tại.” Nói xong, Đường Huy lại nói thêm hai chữ, “Tốt lắm.”
Hạ Tử Thần cười thêm sâu, không nói tiếp đề tài này, quay đầu gọi An Cảnh đến hỗ trợ bưng thức ăn.
Ba người cười nói ngồi quanh bàn ăn lẩu, Hạ Tử Thần mở một chai rượu trái cây nồng độ thấp làm đồ uống, nhẹ nhàng khoan khoái mà lại kích thích ăn uống.
Ăn được một nửa, An Cảnh nâng chén rượu, biểu tình nghiêm túc nói với Hạ Tử Thần, “Thần Thần, anh trước đó rất khó tưởng tượng hai người con trai sống với nhau sẽ thành như thế nào, hôm nay đến nhà cậu, nhìn cách bày biện ở nơi này, cảm thấy thật ra hai người con trai sống cũng không tồi. Chỉ cần có tâm là được. Anh thật sự chúc phúc cậu cùng Cố Hủ, hy vọng hai người về sau sẽ luôn tốt đẹp, nắm tay nhau đến già.”
Hạ Tử Thần nâng chén rượu, chạm cốc với An Cảnh một cái, thật tâm cười nói, “Cám ơn. Thật ra anh có thể thử một chút.”
“Anh chỉ thích con gái.” An Cảnh nhấp một ngụm rượu.
“Cậu về sau ở chung với con gái mà lại không sống được tốt t như Thần Thần vậy mới mất mặt.” Đường Huy nói xong, cũng nâng chén chạm cốc với Hạ Tử Thần, “Thấy cậu sống không tồi, anh cũng hiểu Cố Hủ là lựa chọn tốt nhất. Chúc các cậu hạnh phúc.”
“Vâng, cám ơn.” Hạ Tử Thần uống một hơi hết chén rượu, An Cảnh gắp một miếng thịt dê cho cậu, để cậu ăn nhanh tránh uống nhiều quá mà hôn mê.
“Cậu mới mất mặt. Đừng để đến lúc đó tớ đã sinh em bé, cậu vẫn sống độc thân một mình.” An Cảnh tiếp tục cùng Đường Huy đấu võ mồm.
Hạ Tử Thần vừa ăn vừa nhìn hai người đáp trả lẫn nhau, có bạn bè tán thành cùng chúc phúc, bữa cơm này cũng ăn cực kỳ vui vẻ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi phải làm sáng tỏ một chút, Cố Diễm và Hạ Ngự Trạch không phải CP, bọn họ chỉ là bạn bè có quan hệ tốt. Cha Hạ sẽ có hạnh phúc của chính mình. Mặt khác, An Cảnh cũng thật sự thích con gái, cho nên không thể nói toàn dân đều là BL.