Ngày hôm sau.
Anh Thiên Ngạo nhớ tới sự tình phát sinh tối hôm qua trong phòng Hàn Tử Hằng.
Hắn, Anh Thiên Ngạo, là một người có giới tuyến rõ ràng, hắn muốn, nhất định phải được, về phần y, ai cũng không thể loạn chạm.
Hàn Tử Hằng chính là y, từ lúc 18 tuổi năm ấy phụ thân muốn y đi theo bên cạnh hắn, Anh Thiên Ngạo vẫn cho rằng như thế, muốn nói hắn bá đạo cũng đúng.
Tối hôm qua cư nhiên cùng Hàn Tử Hằng làm, điểm ấy ngay cả chính hắn cũng có điểm hoảng sợ.
Cảm giác, thật cũng không kỳ quái như hắn tưởng tượng.
Kỳ quái ngược lại chính là Hàn Tử Hằng, dựa vào cá tính của y thì không có khả năng ngoan ngoãn như vậy, nhưng tối hôm qua dường như y không có giãy dụa nhiều, hắn còn nhớ rõ sau khi làm xong, Hàn Tử Hằng căn bản động cũng không động nằm im như đang ngủ, nhìn nhìn trên người y còn dính tinh dịch, hắn cũng chỉ hảo ôm lấy thắt lưng y đưa đến phòng tắm giúp hắn rửa sơ qua rồi thả lại trên giường.
Chẳng lẽ Hàn Tử Hằng thật sự mệt mỏi? Rốt cuộc đã ở chỗ Hoàng Khai kia làm gì, lại mệt thành như vậy? Nghĩ vậy hắn lại không thể thư thái.
Còn có, tại sao cùng nam nhân làm lại đau? Nhớ tới lúc hắn sáp nhập tối hôm qua, thật sự cảm thấy nơi đó muốn đứt ra, hơn nữa Hàn Tử Hằng cũng bị hắn làm cho rất đau, này rốt cuộc là tại sao? Cùng nữ nhân làm rất thông thuận a, gắt gao thoải mái, làm sao mà đau?.
..........
Một trận im lặng, lúc sau, trên mặt Anh Thiên Ngạo phủ đầy hắc tuyến.
Đệt! Hắn quên bôi trơn!
*-*-*-*-*-*
Lúc Hàn Tử Hằng tỉnh lại, đã là gần tối ngày hôm sau.
Ở chỗ Hoàng Khai hành một tuần, trở về lại bị Anh Thiên Ngạo thượng, Hàn Tử Hằng cảm thấy muốn dứt khoát chết ngất đi không dậy, con mẹ nó thật sự mệt, nhưng chỉ là suy nghĩ, tỉnh vẫn phải tỉnh.
Y nằm ngửa ở trên giường, vẫn có thể cảm giác được hậu đình truyền đến cơn đau.
Anh Thiên Ngạo chết tiệt cư nhiên thượng y!
Tuy rằng đi theo hắn nhiều năm như vậy, nhiều ít hiểu biết cá tính hắn, nhưng y vẫn nghĩ hắn chiếm hữu khát dục chỉ nhằm vào Anh Lạc Ngưng, lại không nghĩ rằng ngay cả y cũng bị quản chế?
Bất quá nói thế nào, cũng không có tất yếu thượng giường để chứng minh y là Anh Lạc Ngưng đi?
Nghĩ đi nghĩ lại, đều do y nói linh tinh với Anh Thiên Ngạo gì mà cùng Hoàng Khai làm thực thoải mái, y mệt điên rồi mới có thể nói ra lời nói ngu xuẩn này chọc giận hắn.
Y căn bản còn chưa có cùng Hoàng Khai làm.
Nhớ tới tối hôm qua, khi Anh Thiên Ngạo áp thượng y, y rất muốn đem hắn đẩy ngã trên mặt đất.
Nhưng trong nháy mắt ý thức được Anh Thiên Ngạo thật sự muốn làm y, y tự nói với bản thân một cắn là qua, coi như chỉ là kinh nghiệm.
Có kinh nghiệm lúc sau cùng Hoàng Khai sẽ có thích ứng hơn đi?
Hơn nữa, lần đầu tiên cùng nam nhân làm là cho Anh Thiên Ngạo chứ không phải Hoàng Khai, ít nhất, là người y quen thuộc.
Bất quá Hàn Tử Hằng vẫn không thích, Anh Thiên Ngạo là cố ý sao? Tại sao chưa giúp y bôi trơn đã trực tiếp sáp y, biến thành bây giờ y siêu đau! Hại y làm xong căn bản hoàn toàn không dám lộn xộn, vừa động sẽ liên lụy đến thịt vách tường!
Bất quá coi như hắn có lương tâm, ôm y vào phòng tắm giúp y rửa qua một chút.
Nhưng y vừa đau lại mệt, kí ức về tối qua không không có, ngay cả Anh Thiên Ngạo ôm y trên giường khi nào cùng với khi nào rời khỏi cũng nhớ không nổi.
*-*-*-*-*-*
Hàn Tử Hằng ăn không vô, thân thể không thoải mái cảm giác chẳng muốn ăn uống, cho dù như vậy vẫn nên bồi mọi người ăn bữa tối, tổng không thể vì ngày hôm qua không chào hỏi hôm nay lại không tới đi?
Hàn Tử Hằng đứng ở bên cạnh Anh Thiên Ngạo, không có ngồi xuống.
Anh Húc Kì vừa vào phòng ăn, nhìn thấy Hàn Tử Hằng liền nhịn không được chạy tới ôm y.
“Tử Hằng ca! Rốt cục đã nhìn thấy anh!”
“Cậu cũng quá khoa trương, đã thật lâu chưa gặp sao?” Hàn Tử Hằng nhìn cậu, thấy buồn cười, Anh gia ngây thơ hồn nhiên chính là cậu.
“Đương nhiên lâu, không thấy anh đi theo bên cạnh đại ca tổng cảm thấy là lạ thế nào ấy.” Anh Húc Kì nói.
“Chúng ta cũng không có cảm tình tốt tới dính với nhau cả ngày đi?” Hàn Tử Hằng bất đắc dĩ, nói như thể y cùng Anh Thiên Ngạo là vợ chồng ý, tuy rằng mấy năm nay y ít khi rời khỏi Anh Thiên Ngạo.
Thân là bảo tiêu, trừ bỏ tắm rửa, ngủ ra, thời gian cơ hồ đều cùng một chỗ.
“Tử hằng ca, anh rốt cục đã trở lại.” Anh Dạ Mạc ở phía sau đầu vào tới cửa cũng nói, nhưng không giống Anh Húc Kì khoa trương nhào đến ôm y.
“Oa, nhìn xem ai vậy, Hàn Tử Hằng a!” Anh Mị Sí vừa đến đã lớn tiếng ồn ào.
“Anh Mị Sí, cậu kêu như vậy, tại sao cuối cùng tôi vẫn cảm thấy tôi rất không thích?” Hàn Tử Hằng nói.
Y cùng Anh Thiên Ngạo, Anh Mị Sí từ nhỏ đã chơi cùng nhau, cho nên Anh Mị Sí sẽ không giống các đệ đệ khác gọi y là Tử Hằng ca, toàn là Hàn Tử Hằng, gọi gì cũng Hàn Tử Hằng.
“Tôi nào biết cậu khó chịu cái gì?” Anh Mị Sí nhún nhún vai.
Anh Lạc Ngưng cuối cùng cũng tới, nhìn thấy Hàn Tử Hằng cũng thực vui vẻ, cậu cũng nhào tới ôm Hàn Tử Hằng.
“Hoan nghênh trở về, Tử Hằng ca.”
Anh Mị Sí nhìn thấy khó chịu, hắn lập tức đưa bọn họ tách ra, đối Hàn Tử Hằng nói.
“Cậu không có việc gì không cần loạn ôm Lạc Ngưng, Hàn Tử Hằng.”
“Gì? Mắt cậu rốt cuộc có vấn đề hay không?” Thấy thế nào thì cũng là Anh Lạc Ngưng ôm y đi?
“Đều ngồi xuống ăn cơm.” Anh Thiên Ngạo quyết định ra mặt ngăn cản bọn họ ồn ào, nhất là Anh Mị Sí, ồn muốn chết.
Mọi người vừa nghe đại ca nói lập tức đều từ bên cạnh Hàn Tử Hằng ly khai, ngồi trở lại vị trí của chính mình, trừ bỏ Hàn Tử Hằng.
“Hàn Tử Hằng, cậu cũng ngồi xuống.”
Anh Thiên Ngạo nhìn Hàn Tử Hằng nãy giờ vẫn đứng đấy, tới giờ ăn cơm không ăn cơm đứng ở kia làm gì? ( Còn tại ai~ =.=+)
“Không được, tôi không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ngồi xuống cho tôi.”
“Không cần, không... tiện.” Câu sau kia là nói cho chính y nghe, bất quá Anh Thiên Ngạo vẫn nghe được, hắn quay đầu nhìn Hàn Tử Hằng liếc mắt một cái, lúc này mới phát hiện ngay cả tư thế đứng của y cũng có điểm là lạ.
Sau đó nghĩ tới tối hôm qua, vì thế cũng không miễn cưỡng y.
Tác giả:
* Tôi: Đại ca cậu tại sao thô lỗ không giúp Hằng ca bôi trơn?!
Đại ca: Tôi lại không cùng nam nhân làm tôi như thế nào biết?!
Tử Hằng ca: Các cậu cho dù cãi nhau cũng thay đổi không được chuyện tôi đau mông đi = =.