Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 102

Từ sau khi được thuyên chuyển về thành phố Lịch, chỉ cần có thời gian thì Khương Nùng đều tới cửa hàng sườn xám của Tạ Âm Lâu để tham quan.

Trong căn nhà cổ kính ở ngõ Thanh Thạch Vũ, từng dây hoa tường vi leo lên trước cửa. Khi có cơn gió khẽ thoảng qua, ngay cả ở trước cửa sổ trong nhà cũng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quyến rũ trong không khí.

Khương Nùng đang thưởng thức bộ sưu tập sườn xám quý hiếm của mình, sau đó Tạ Âm Lâu chọn một bộ sườn xám gấm Tô Châu thêu hình vầng trăng trắng từ trong đó ra rồi cười nói: "Tuần trước vừa mới thêu xong, cháu luôn muốn tặng nó cho thím."

Màu này rất hợp với khí chất người đẹp Giang Nam của Khương Nùng.

Sau khi thay xong, đầu ngón tay thon trắng của Tạ Âm Lâu chỉnh lại cổ áo cho cô rồi lướt qua chất vải mềm mại: "Thím có thích không ạ?"

Thi thoảng Khương Nùng cũng mặc sườn xám, đôi mắt tựa làn nước thu hiện lên nụ cười: "Cháu thích gì vậy, thím cũng muốn tặng cháu một ít quà."

Tạ Âm Lâu rất thích tặng quà cho cô, đây không phải lần đầu.

"Ôi." Tạ Âm Lâu tựa chiếc eo mềm mại cạnh bệ cửa sổ, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc có chuông. Cô ta hơi nhấc tay lên, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra rồi nhìn bóng hình nhỏ nhắn đang nô đùa trong sân và nửa đùa nửa thật bảo rằng: "Cháu thích nhóc Đậu nhà thím quá. Tiếc là Phó Dung Dữ lại nói là khác thế hệ nên không thể nhận làm con trai nuôi được. Hay là để cháu nuôi nó mấy ngày nhé ạ?"

Cô ta đường đường là con gái lớn nhà họ Tạ, lại là học trò duy nhất theo học ông cụ Nhan mang dòng dõi thư hương. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Theo lý mà nói thì vai vế của Tạ Âm Lâu rất cao nhưng tiếc là lại bị Phó Dung Dữ kéo xuống dưới. Nếu xét về quan hệ thì cô ta phải gọi Khương Nùng là thím, cũng coi như là chị dâu họ trên danh nghĩa của nhóc Đậu.

Tạ Âm Lâu thở dài: "Vẫn là Cây Thước Nhỏ nhà cháu may mắn, đính hôn với Nam Chi xong thì vai vế cũng cao hơn một chút."

Khương Nùng cười: "Tùy mọi người thôi, nếu như nhóc Đậu có thể gọi cháu là mẹ nuôi thì quá hời."

Tạ Âm Lâu là viên ngọc quý của gia chủ Tạ, nếu như không phải là do không có hứng thú với vị trí người thừa kế thì e là hai đứa em trai ruột của cũng chẳng thể nào bì nổi với cô ta. Mà cô ta lại được mấy người đàn ông quyền cao chức trọng trong nhà chiều chuộng, có thể sai bảo cậu ấm nhà giàu mới nổi Phó Dung Dữ, thậm chí còn có tư cách đại diện cho nhà họ Tạ.

Nhóc Đậu rất được mọi người yêu mến, đi đến đâu cậu bé cũng có thể giành được tình yêu của các dì các mẹ.

Tạ Âm Lâu thích cậu bé, cũng cảm thấy thương xót nhưng rồi lại nghĩ bụng: "Ba cháu sẽ bảo cháu là không có phép tắc mất."

Bây giờ Khương Nùng được Thẩm Hành yêu thương, chiều chuộng nên có hơi tò mò nhà họ Tạ chiều cô ta như vậy thì sao lại mắng mỏ được?

Tạ Âm Lâu nói: "Ba cháu dạy cháu nghiêm lắm, hồi cháu 3 tuổi đã bái sư học nghệ rồi. Quà sinh nhật nhận được mỗi năm, ba sẽ lấy danh nghĩa của cháu để đi làm từ thiện. Đợi đến khi tổ chức xong sinh nhật tuổi mười tám thì cháu và mấy đứa em trai sẽ không còn được nhận tiền chu cấp sinh hoạt từ gia đình nữa."

Tất nhiên, cô ta chỉ cần làm nũng cầu xin ba mẹ thì sẽ có một đống tiền của để tiêu xài phung phí.

Nhưng Tạ Âm Lâu cũng là người nuôi chí, từ lâu cô ta đã mở cửa hàng sườn xám để tự lực cánh sinh rồi…

Khương Nùng hơi ngạc nhiên rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó nói chuyện: "Thím cảm giác những quy tắc của ba cháu cũng na ná nhà họ Phó vậy."

Váy của Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng đung đưa dọc theo mắt cá chân, cô ta cười nói: "Sự dịu dàng của ba cháu đều dành hết cho mẹ cháu rồi. Nói ra cũng có duyên thật đó, thím họ Khương, mẹ cháu cũng họ Khương, bà ấy tên là Khương Nại."

Chính vì vậy mà Tạ Âm Lâu mới có ấn tượng rất tốt với người phụ nữ dịu dàng như nước trước mặt mình này.

"Thím biết, Khương Nại…" Khương Nùng ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: "Bà ấy là nữ thần nổi tiếng nhất trong giới giải trí, đến bây giờ chưa ai có thể làm lung lay vị trí đó được. Có rất nhiều nữ nghệ sĩ mới đều coi bà là thần tượng và hết mức kính trọng. Thím cũng có một cô bạn thân tên là Thẩm Già Hòa, cô ấy cũng là người hâm mộ của mẹ cháu đó."

Mà Tạ Âm Lâu thì thừa hưởng trọn vẹn nét đẹp của Khương Nại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Về điểm này, Phó Thanh Hoài cũng đã nói với cô rất nhiều lần: "Nếu như có một cô con gái, vừa hay vẻ ngoài lại giống em thì anh ba chắc chắn sẽ chiều con bé đến nỗi không ai có thể sánh bằng."

Khương Nùng suy nghĩ nghiêm túc mấy lần, cô cảm thấy nếu như có con gái thật thì Phó Thanh Hoài chắc chắn không thể nào nghiêm khắc được với con gái như nhà họ Tạ được.

Mà phần lớn là có thể chiều đến nỗi con bé trở thành một con quỷ nhỏ nghịch ngợm. 

Đuôi mắt Tạ Âm Lâu có một nốt ruồi lệ màu đỏ, khi nở nụ cười nó trở nên vô cùng bắt mắt dưới ánh đèn: "Nhóc Đậu nhà thím ngọt ngào như thế thì cứ chiều như con gái đi, như thế thì chú cũng có thể thực hiện được giấc mơ của mình mà."



Nhóc Đậu đang chơi đùa rất vui vẻ với Thang Nguyễn ở trong sân, mặc dù không hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng cậu bé cũng không bắt nạt Thang Nguyễn, mà lại còn ra hiệu cực kì nghiêm túc: "Chú Bánh Trôi nhỏ ơi, chú dạy cháu thủ ngữ đi."

Thang Nguyễn là trợ lý trong cửa hàng sườn xám, cũng là người mà nhà họ Tạ cử tới để chăm lo cho từng cái ăn giấc ngủ cho Tạ Âm Lâu.

Anh ta vô cùng yêu quý nhóc Đậu, còn đặc biệt nấu một bát canh ngọt dỗ dành cậu bé.

Nhóc Đậu thỏa mãn uống canh, nói rằng muốn ở lại đây bằng giọng nói đầy hơi sữa.

Sắc trời bên ngoài dần dần trở tối, trước khi Khương Nùng đi còn xác nhận lại với cậu bé: "Tối nay con không về nhà với mẹ thật à?"

Nhóc Đậu ôm lấy cổ Thang Nguyễn, gật gật đầu.

Khương Nùng quay đầu lại nhìn Tạ Âm Lâu đang đứng dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo nghiêng người dựa vào cửa.

Chỉ thấy cô ta cong môi cười, tay cầm chiếc quạt gấp, chiếc vòng ngọc ở cổ tay cũng phát ra âm thanh: "Mấy hôm nữa cháu chắc chắn sẽ trả nhóc Đậu lại cho thím mà."

Trước giờ Khương Nùng đối xử với trẻ con đều rất dịu dàng có lý lẽ, thấy nhóc Đậu thật sự muốn ở lại đây nên cũng không ép cậu bé về.

Một hai ngày còn đỡ nhưng lâu rồi Phó Cẩm Uyên ở nhà lại không vui nổi.

Tối đến, sau khi tắm xong, cậu nhóc tr@n truồng chạy tới đầu giường hỏi Phó Thanh Hoài: "Ngày mai anh con sẽ về à ba?"

Cậu nhóc hỏi suốt mấy ngày, cũng mong ngóng suốt mấy ngày.

Kết quả là nhóc Đậu ở bên chỗ của Tạ Âm Lâu, hàng ngày hết nô đùa vui vẻ với Thang Nguyễn ở cửa hàng sườn xám lại tới được cậu ấm nhàn hạ Tạ Thầm Thời dẫn đi đua xe, lại còn ngồi trên xe lăn của Phó Dung Dữ với em trai ruột, đung đưa chân ăn đủ thứ đồ ăn vặt.

Cuối cùng Phó Cẩm Uyên cũng không chịu được thêm nữa. Một tối nọ, cậu nhóc tắm xong, tr@n truồng chạy tới đầu giường Phó Thanh Hoài, bàn tay nhỏ nắm chặt lại đấm xuống chăn: "Con phải đi tìm anh!"

Thấy cậu nhóc đòi hỏi quyết liệt như vậy, trời vừa sáng đã được đóng gói đưa tới cửa hàng sườn xám của Tạ Âm Lâu.

Ngoài mẹ ra thì từ trước đến giờ Phó Cẩm Uyên không thích chơi với phụ nữ.

Thế nên khi đến cửa hàng cậu nhóc chỉ có thể bám theo sau anh chàng Tạ Thầm Thời chuyên hành động liều lĩnh. Cậu nhóc lục được chiếc kính râm trong xe đua, nó gần như che hết gương mặt của cậu nhóc, thi thoảng lại trượt xuống rồi lại được đẩy lên.

Tạ Thầm Thời tới cửa hàng trang sức cao cấp chọn trang sức cho Tạ Âm Lâu thì cậu nhóc cũng bám theo.

Lần đầu tiên Phó Cẩm Uyên được ngợp trong vàng son diễn ra như thế đấy. Tạ Thầm Thời tiêu tiền như nước, thấy vừa mắt cái gì là tay còn chẳng buồn nhấc, chỉ nhìn qua một cái là giám đốc sẽ tự động ân cần bưng đến trước mặt.

Tạ Thầm Thời đút một tay vào túi quần, lười nhác tựa ở bên cạnh. Chiếc áo sơ mi nhung đen mặc trên người cũng không cài hẳn hoi, cúc áo bung trước ngực, dưới ánh đèn pha lê toát lên vẻ hoang dã của kẻ lắm tiền.

Rất nhiều nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc đồng phục của cửa hàng đều xúm lại nhìn trộm nhưng lại không ai dám bước lên bắt chuyện.

Tạ Thầm Thời mua đồ trang sức xong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nhân viên nam thường đón tiếp mình bây giờ đã được lên chức.

"Đã làm phó giám đốc rồi cơ à?"

Một nhân viên như anh ta có thể bò lên vị trí này tất cả đều nhờ vào doanh số đến thăm của vị đại gia trước mắt nên anh ta tất nhiên là phải kính cẩn lễ phép: "Tuần trước tôi mới được thăng chức ạ."

Tạ Thầm Thời hờ hững ờ một tiếng, chiếc cằm tinh tế hơi hất lên: "Tôi lấy hết đống đồ trong cửa hàng này."

"Cảm ơn cậu hai Tạ, này là…"

"Quà thăng chức cho anh."

*

Phó Cẩm Uyên thấy Tạ Thầm Thời ăn chơi xả láng như vậy nên cũng muốn học theo. Nhưng cậu nhóc không bắt chước được nét bút của ba mình như nhóc Đậu, lại chẳng có bất kỳ tài sản nào do mình đứng tên, thế nên mỗi khi muốn ăn chơi đàng đi3m đều phải hỏi trước một câu: "Chú có biết ba cháu là ai không?"

Đối phương lắc đầu, không nhận ra nổi gương mặt này.

Phó Cẩm Uyên sẽ phổ cập cho họ biết: "Ba cháu là Phó Thanh Hoài, là người đứng đầu nhà họ Phó, cháu là con trai nhỏ được ba cưng chiều nhất."

Tại sao cậu nhóc lại thêm vào mấy chữ "con trai nhỏ được ba chiều nhất" là nhờ có Tạ Thầm Thời đầu độc. Cả đời này anh ấy chỉ muốn làm con một nên đã nói với Phó Cẩm Uyên: "Ở nhà cháu không tranh giành tình cảm, người làm ba thường sẽ ưu ái con trai cả hơn, sau này kết cục của cháu sẽ thảm khốc lắm."

Phó Cẩm Uyên không hiểu lắm, cậu nhóc tò mò hỏi: "Ba cháu yêu cháu lắm mà, ba chú không yêu chú ạ?"

Tạ Thầm Thời véo khuôn mặt kiêu ngạo của cậu nhóc, anh ấy không bao giờ nghe lọt được câu này: "Chú là cậu con trai được Tạ Lan Thâm chiều chuộng nhất mà cháu lại bảo ông ấy không yêu chú à?"

Phó Cẩm Uyên cũng hét lên: "Thế cháu cũng là con trai được Phó Thanh Hoài chiều nhất!"

Đợi đến khi nhóc Đậu ở chán bên chỗ Tạ Âm Lâu, sau khi thấy nhớ mẹ thì ngoan ngoãn về nhà.

Nhưng Phó Cẩm Uyên lại ham chơi đến quên trời quên đất, suốt ngày ôm lấy bình sữa đi khắp nơi với Tạ Thầm Thời.

Khi Tạ Thầm Thời đi uống rượu trong phòng bao ở câu lạc bộ cùng lũ bạn thì cậu nhóc sẽ ngồi bên cạnh uống sữa.

Nửa đêm khi Tạ Thầm Thời chạy xe đua lượn lờ con phố xa hoa nhất trung tâm thành phố thì cậu nhóc quấn lấy chiếc áo vest của người lớn chỉ để lộ ra gương mặt khôi ngô đang ngủ gật, thỉnh thoảng bị ánh đèn chói mắt đánh thức sẽ nhìn ngó xung quanh một cách mờ mịt.

Có kẻ sẽ chụp trộm Tạ Thầm Thời cũng tiện thể chụp cả cậu nhóc.

Ngay cả khi đua xe bị đăng lên tờ báo buổi sáng, tiêu đề giới truyền thông viết cũng không quên viết cả cậu nhóc vào.

Có điều họ nói cậu nhóc là con trai riêng của Tạ Thầm Thời.

Tạ Thầm Thời muốn đòi lại sự trong sạch, khi quyết định không đưa thằng bé này đi lượn lờ khắp nơi nữa thì cuối cùng Phó Thanh Hoài cũng tới cửa đòi con trai.

Nguyên nhân chẳng có gì khác, anh đã đọc tin tức trên tờ báo buổi sáng.

Anh phải phòng ngừa trước việc sau này Phó Cẩm Uyên lớn sẽ trở thành một kẻ ngồi mát ăn bát vàng.



Tuy Tạ Thầm Thời là cái loại công tử đạp người ta chỉ sợ họ què nhưng Khương Nùng rất tin tưởng vào nề nếp nhà họ Tạ. Cho dù hành động của con trai trông có vẻ hư hỏng nhưng vẫn có giới hạn đạo đức.

May là Tạ Thầm Thời không bao giờ chơi với đám KOL vớ vẩn trên mạng, cũng không có món nợ tình cảm nào.

Cô an ủi người làm ba thương con hết mực là Phó Thanh Hoài, nhẹ nhàng nói: "Cẩm Uyên sẽ không học thói xấu đâu mà."

Phó Thanh Hoài ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô đè trên tấm chăn mềm mại, mang theo mùi hương nóng rực cũng lan tới bên tai: "Em có biết tại sao cùng là một mẹ sinh ra nhưng Tạ Thầm Ngạn lại có dáng vẻ của người làm chủ nhà họ Tạ, còn Tạ Thầm Thời lại là một cậu ấm chỉ biết gây họa không?"

"Tại sao?"

"Vì cậu ta có một người chú hai truyền thụ kinh nghiệm." Phó Thanh Hoài áp lên trán cô, thân mật chia sẻ hơi ấm với nhau, sau đó nhẹ nhàng bảo: "Phó Cẩm Uyên rất giống anh ba, e là sau này nó sẽ vượt cả nhóc Đậu tính tình hiền lành."

Đôi môi đỏ mọng của Khương Nùng dán lên: "Không sao đâu, cho dù nhà họ Phó được đứa nào nắm quyền thì em tin hai nhóc cũng sẽ đoàn kết yêu thương nhau."

Phó Cẩm Uyên rất yêu thương anh mình, ban đêm ở nhà cậu nhóc đều ngủ ở bên cạnh, chỉ cần mở mắt ra là thấy.

Nhóc Đậu cũng rất biết nhường nhịn em mình, mới có tí tuổi đầu đã vô cùng nhân hậu rồi. 

Cho dù là đứa nào đi nữa, được ở bên Phó Thanh Hoài từ nhỏ thì đều được nuôi dạy rất tốt.

"Anh ba."

"Ừ?"

"Tay phải của em mọc một chiếc nốt ruồi màu đỏ." Khương Nùng giơ tay lên, cô mượn ánh sáng ấm áp để cho anh xem lòng bàn tay trắng nón của mình, dịu dàng nói: "Bà ngoại em bảo, khi con rất yêu rất yêu một ai đó thì tay phải sẽ mọc nốt ruồi."

"Thế nên là, em yêu anh, yêu anh nhiều khôn kể..."
Bình Luận (0)
Comment