Mà Anh Dạ Mạc hiện tại, lúc nói chuyện đôi khi cảm giác được y rất lạnh đạm, có lẽ bởi vì y không hiểu được cách biểu đạt? Hơn nữa người ngoài cũng không giống huynh đệ trong nhà, nguyện ý yêu thương y, thường thường gặp được cá tính lãnh đạm của y, vấp váp muốn khai toả, căn bản không có khả năng tiếp cận y.
Cho nên chỉ trong đoạn thời gian ngắn mà y đã dỡ tâm phòng đối với Mộc Tín Xa, thật sự làm cho tất bọn họ không tin vào mắt, Anh Húc Kì cũng có thể cho rằng, đại khái là Anh Dạ Mạc thực thành tâm mới có thể như vậy?
“Cho nên, Tín Xa, đệ thật sự muốn biết, đại ca thật sự thích Mạc Mạc sao? Nếu không xác định được, vẫn nên rời khỏi Mạc Mạc, đệ không muốn a Mạc đối với đại ca tình cảm quá sâu...” Anh Húc Kì còn thật sự thỉnh cầu Mộc Tín Xa.
“Kì Kì... Cho dù đệ nói như thế... Ta cũng không thể cam đoan với đệ..? Cho dù hiện tại ta toàn tâm toàn ý... Có thể cam đoan tình cảm chúng ta trong lúc đó sẽ không xảy chuyện xấu sao? Có lẽ có một ngày kia ta không thích Mạc... Hoặc là Mạc không thích ta... Như vậy... Ðê nói sao...?”
Mộc Tín Xa thủy chung không muốn buông thả tình cảm cũng là do lý do này, y mới không tin cái gì gọi là vĩnh cửu,ngu xuẩn.
Nếu tình cảm kết giao trong lúc đó có thể đơn thuần theo định nghĩa, y cũng không bị phản bội phải không?
“Đệ mặc kệ sau này, đệ chỉ hỏi đại ca hiện tại có toàn tâm hay không?!” Anh Húc Kì đột nhiên chấp nhất, hắn chỉ muốn biết hiện tại Mộc Tín Xa dùng thủ đoạn gì cùng Anh Dạ Mạc kết giao là được rồi.
“Được rồi, ta là toàn tâm.” Mộc Tín Xa nói xong, ngay cả bản thân cũng cảm thấy có phần giả dối. Y biết nếu không nói như thế, chỉ sợ không chỉ mình Anh Húc Kì, ngay cả các ca ca khác đều đến tham thượng một cước.
Y cũng không nên như vậy, ít nhất y hiện tại cũng thực thích Anh Dạ Mạc, còn không muốn buông tay.
Nói y ích kỷ cũng tốt, dù sao y chính là người như thế.
“Vậy là tốt rồi, như vậy, đại ca hảo chiếu cố Mạc Mạc nhà ta ác!”
Anh Húc Kì hồn nhiên không biết suy tính của y, nghe hắn nói vậy thì lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, cũng biết đối phương hỏi không chỉ là cho có lệ.
“Đương nhiên.” Anh Húc Kì nói chuyện rất được, hoàn hảo hôm nay hắn chất vấn không phải là những người khác, nếu không hắn có thể lộ ra sơ hở.
“Kì Kì đại ca nói gì?” Anh Dạ Mạc hỏi Mộc Tín Xa, cuối cùng hai người đã ở một chỗ.
“Đệ ấy nói... Nhĩ hảo thích em...” Mộc Tín Xa cười, cũng chờ hắn phản ứng.
“Tên đáng giận này...” Hắn nên sớm dự đoán được, Anh Húc Kì kia há mồm lại không xem thời cơ.
“Sao vậy...? Em cảm thấy được a Kì thực đáng yêu...” Mộc Tín Xa nói.
“Em đừng nghe a Kì nói... Nghe a Kì nói một chút là được rồi...” Thật là, cư nhiên đào hố cho mình nhảy vào.
“Ý của anh là... Anh không thích em...?” Mộc Tín Xa cố ý bắt lỗi hắn; lỗi ngôn ngữ.
“Anh không phải ý kia...” Hắn nên nói làm sao mới tốt? Hắn đương nhiên thích Mộc Tín Xa a, nhưng lời để cho người khác nói vẫn có điểm oán giận.
“Anh chính là ý tứ này...” Mộc Tín Xa quyết định tiếp tục cùng hắn đùa.
“Tín Xa...” Anh Dạ Mạc bất đắc dĩ cực điểm, hắn thật sự không phải loại ý tứ này a...
“Không cần gọi em... Anh đã muốn không thích em... Em xem chúng ta chấm dứt tại đây đi...” Mộc Tín Xa diễn nhiệt liệt, còn phải cố nhịn không cho mình cười.
” Không cho phép em nói như thế, anh không đáp ứng chấm dứt!”
Anh Dạ Mạc có điểm phát hoả, gì chứ? Mộc Tín Xa nói muốn cùng hắn chấm dứt?! Lời chia tay là có thể tùy tiện lấy ra vui đùa sao?!
Bị hắn rống, Mộc Tín Xa hơi sửng sốt một chút, y dường như đùa đến phát hỏa?
Bàn tay to lôi kéo Mộc Tín Xa vào trong lòng, hắn hung hăng hôn lên miệng y, hơn nữa ra tiếng cảnh cáo y.
“Sau này không được tùy tiện nói tới chuyện chấm dứt, nghe rõ không, anh không cho phép! Tuyệt đối không cho phép! Em chỉ có thể theo anh cùng một chỗ, đã biết chưa?!” Anh Dạ Mạc bá đạo nói.
Nghe những lời này trong nháy mắt, Mộc Tín Xa kinh giác trong lòng giống như có thứ gì đó bị va phải, tim đập cũng dừng nửa nhịp, điều này khiến y bối rối.
“Hảo thôi... Tha thứ em... Là em không đúng... Em sẽ không nói nữa...” Mộc Tín Xa hống hắn, cũng lựa chọn xem nhẹ cảm xúc khác thường trong lòng kia.
“Ân, không cần nói nữa.” Anh Dạ Mạc gắt gao ôm y, còn nói một lần.
Hắn không muốn Mộc Tín Xa nói ra lời này, cho dù là nói giỡn cũng không muốn.
Hắn thật sự rất thích y, hắn tuyệt đối không muốn chia tay, hắn không có cách nào chịu được Mộc Tín Xa cùng nam nhân khác cùng một chỗ!
“Ân, không nói, không bao giờ … nói nữa.” Vỗ vỗ lưng hắn,nam nhân trước mắt giờ khắc này tựa hài tử, làm Mộc Tín Xa cảm thấy gặp gỡ hắn đúng là một điều kỳ diệu.
Bất quá ôm hắn cảm thụ độ ấm cực nóng, hảo ấm áp...
“Đúng rồi, Dạ Mạc, anh không phải đã giúp em tìm được người rồi sao?” Đột nhiên đem đề tài chuyển đổi, Mộc Tín Xa sợ chính mình nếu không mở miệng nói chút gì, sẽ vùi vào đống không khí khiến y không thể giải thích...
“Thiếu chút nữa đã quên.” Anh Dạ Mạc lúc này mới buông Mộc Tín Xa ra, hắn đi đến trước ngăn kéo, lấy ra vài tờ giấy.
“Là hắn đúng không? Địa chỉ của hắn ở trên đầu.”
Lúc Mộc Tín Xa nhờ hắn tìm người, Anh Dạ Mạc cũng dụng tâm giúp y tìm xung quanh khu phụ cận, tuy tìm mất chút thời gian, nhưng hắn vẫn tìm được đối phương.
Mộc Tín Xa nhìn đống tư liệu, còn có tấm ảnh, đúng vậy, kia đúng là người y muốn tìm.
Nắm chặt tấm ảnh, y nhất định muốn hắn trả giá đại giới!
“Hắn thật sự... Là tình nhân của em...?” Anh Dạ Mạc hỏi, hắn không quên Mộc Tín Xa đã từng nói qua.
Ngay từ đầu Mộc Tín Xa nghe không hiểu suy nghĩ của hắn, đến sau mới nhớ lúc trước có đùa hắn, không nghĩ tới Anh Dạ Mạc lại tin.
“Nếu đúng như vậy... Thì làm sao...?” Mộc Tín Xa vẫn không thay đổi bản tính, lại muốn đùa hắn.
“Cùng hắn chia tay, em hiện tại là của ta!” Anh Dạ Mạc trực giác trả lời, ngữ khí nghe ra muốn bao nhiêu bá đạo liền có bấy nhiêu bá đạo.
“Anh thật sự rất bá đạo ác...” Mộc Tín Xa cười, phản ứng này y rất thích.
“Anh rất nghiêm túc.” Anh Dạ Mạc bên nói bên tới gần Mộc Tín Xa, đưa y ấn lên tường.
Mộc Tín Xa cười không đáp, y cảm thấy được đã bị phản ứng cùng hành động của hắn thật sự vui vẻ. Vì sao y lại cảm thấy Anh Dạ Mạc đáng yêu chứ?
Thở dài, thân thủ nâng trụ cằm Mộc Tín Xa, Anh Dạ Mạc bắt đầu đối miệng y gặm cắn.
Mộc Tín Xa là của hắn, nói gì hắn cũng không cho nam nhân khác.