Anh Dạ Mạc ôm Mộc Tín xa vào khách sạn, hắn ôm kiểu công chúa hấp dẫn không ít ánh mắt người khác, nhưng hắn một chút cũng không để ý.
Hắn cẩm thấy một bụng phát hỏa, Mộc Tín Xa này rốt cuộc là đang làm gì? Nếu hắn không có ở đó, y không phải sẽ đi cùng tên kia?
Tưởng tượng đến rất có thể như vậy, hắn sao mà không tức giận? Cự tuyệt hắn, lại tại nơi này câu dẫn nam nhân khác, hắn thật sự không hiểu Mộc Tín Xa rốt cuộc suy nghĩ gì?!
Hắn cũng không thể hiểu bản thân, rõ ràng nói rõ không dưới mấy ngàn, mấy vạn lần không được quan tâm Mộc Tín Xa, không được thích y nữa.
Nhưng vừa thấy y, cái gì cũng quăng hết ra sau đầu.
Đối! Hắn chính là thích y! Bất trị thích y!!
Anh Dạ Mạc thân thủ sờ sờ túi tiền Mộc Tín Xa, quả nhiên y có chìa khoá phòng khách sạn, hắn liền ôm y vào thang máy hướng tới phòng y.
Mộc Tín Xa uống đến cơ hồ say nhưng vẫn hoảng loạn, chỉ cảm thấy tựa hồ có người ôm y, lại không biết đối phương là ai?
Bỗng nhiên nhớ tới lúc y nhìn dường như là Anh Dạ Mạc? Nếu người này ôm y là hắn thì tốt rồi, bất quá y cũng biết là không có khả năng.
Biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn rất muốn, y thật sự là......
Tới cửa phòng cùng dãy số trên chìa khoá giống nhau, Anh Dạ Mạc mở cửa tiến vào cùng đem cửa đóng lại, hắn nhẹ nhàng đặt Mộc Tín Xa lên giường.
Mộc Tín Xa cơ hồ đụng tới giường lập tức liền kéo chăn cuốn lại ngủ, cũng không quản hiện tại không phải giờ đi ngủ, dù sao y uống rượu xong chỉ muốn ngủ một giấc.
Anh Dạ Mạc thật sự còn rất nhiều lời muốn hỏi y, nhưng nhìn trạng thái của y trước mắt cũng không có biện pháp cùng hắn hảo hảo nói đi?
Nhưng cũng không chờ y tỉnh lại sẽ hỏi, hắn hiện tại rất muốn biết vì sao Mộc Tín Xa phải cùng hắn chia tay?
Anh Dạ Mạc đành phải kéo chăn ra, đem y từ trên giường lần thứ hai ôm lấy đưa vào phòng tắm để vào trong bồn, thân thủ mở vòi nước, từ vòi hoa sen chảy xuống dòng nước lạnh lẽo làm Mộc Tín Xa giãy dụa.
Xúc cảm lạnh lẽo làm y bị hoảng sợ, trực giác của y muốn chạy trốn, Anh Dạ Mạc lại đè y không cho trốn, dù sao cũng phải làm y thanh tỉnh mới có biện pháp cùng hắn hảo hảo nói đáp a...
Chiêu này quả nhiên tác dụng, ánh mắt Mộc Tín Xa vốn đang mê mang đã thanh tỉnh tập trung vài phần, Anh Dạ Mạc lúc này mới tắt vòi nước, đưa y từ bồn tắm kéo ra.
Hắn đem Mộc Tín Xa để ở trên tường, lại sợ y lại ngã xuống, đành phải một tay chế trụ thắt lưng y.
Bị xối một đầu nước, toàn thân cao thấp ướt sũng làm quần áo dán lên trên người, khiến thân thể y từng đường cong như ẩn như hiện lộ ra.
“Hiện tại, đã tỉnh?” Anh Dạ Mạc xem nhẹ thân thể đang câu dẫn chính mình, đem tầm mắt đặt ở trên mặt y, miễn cho bản thân hồ tư loạn tưởng.
Mộc Tín Xa chỉ hơi tỉnh chút mà thôi, đầu còn không tính hoạt động cơ thể, y nhìn nhìn người trước mắt, tự hỏi một chút mới chậm rãi phun ra chữ.
“Dạ Mạc...?”
Mộc Tín Xa cảm thấy được thật sự không xong, vì sao lại vẫn nhìn thấy Anh Dạ Mạc? Bởi vì hay nghĩ muốn hắn mới vậy sao?
“Đúng! Em còn biết ta là ai a?!” Anh Dạ Mạc nói.
Đương nhiên Mộc Tín Xa vẫn tưởng là thanh âm huyễn ảo mà thôi.
“Ngươi... Sao lại rất giống Dạ Mạc...?” Mộc Tín Xa nhịn không được oai đầu đưa tới, muốn thấy rõ người trước mắt rốt cuộc là ai? Sao không nghĩ tới lại cứ nhìn thấy Anh Dạ Mạc a...
Môi y cách Anh Dạ Mạc chỉ có mấy cm, phi thường gần.
Anh Dạ Mạc cảm thấy được hắn thật hết cách, bộ dạng gì rất giống? Vốn chính là hắn a! Xem ra Mộc Tín Xa thật sự say đến không thể câu thông.
“Dạ Mạc...” Mộc Tín Xa cảm thấy được hắn là Anh Dạ Mạc, ra tiếng kêu hắn một lần.
Theo trong miệng phun ra hơi thở, lạc ở trước môi hắn, nóng rực người.
Vốn cũng đã cảm thấy có điểm khắc chế không được, lý trí nháy mắt bị gãy, hắn trực tiếp cắn lên môi y, đem đầu của y áp ra phía sau, hung hăng hôn trụ y.
Mộc Tín Xa bị hôn, nhất thời thanh tỉnh không ít, y ra sức muốn chống cự tên dám đối y xằng bậy, nhưng khi y cẩn thận nhìn lên nam nhân trước mắt, ngốc tại chỗ~.
Căn bản là không phải là ảo giác, người trước mắt đúng là Anh Dạ Mạc!!
Mộc Tín Xa biết nên đẩy hắn ra, nhưng y thật sự rất nhớ a Mạc, người ngày đêm mong nhớ hiện tại ngay trước mắt chính mình, còn cấp y một nụ hôn sôi sục thì y sao có biện pháp đẩy khai?
Thân thủ giết chết Mộc Tín Vọng vì y nghĩ có thể trả thù, nhưng là y sai lầm rồi.
Hai tay dính máu lại toàn thân dơ bẩn, còn có lý do gì tiếp tục ở bên người Anh Dạ Mạc? Ngoài ra hai người còn có thế giới bất đồng nhau?
Y không thể cho Anh Dạ Mạc cái gì, thậm chí ngay cả hứa hẹn cũng không có, y là mang tội đầy thân, ngay cả hắn cũng đã chán ghét mình, sao dám hy vọng xa vời Anh Dạ Mạc sẽ vô điều kiện thích y?
Nhưng điều khiến y sợ hãi chính là, y không muốn Anh Dạ Mạc biết quá khứ bản thân, cùng với chuyện Mộc Tín Uy bị giết. Tưởng tượng đến hắn sẽ dùng ánh mắt gì đối đãi mình, y căn bản không có dũng khí gặp lại Anh Dạ Mạc.
Nếu vậy thì nên chấm dứt, dù sao sớm hay muộn cũng chấm dứt không phải sao? Chỉ là thời gian hơi sớm...
Y cam chịu. Mỗi ngày, cùng ác mộng dây dưa, lại nhớ tới Anh Dạ Mạc, rất hy vọng hắn có thể ở bên người y, ôm y một lúc, cùng nhau nói chuyện, cho y dũng khí sống tiếp...
Tùy đối Anh Dạ Mạc càng ngày càng sâu, y mới phát hiện chính mình sai lầm rồi, y thật sự rất thích Anh Dạ Mạc, hơn nữa thích vô cùng...
Thích hắn đối y lãnh đạm lại mang điểm bá đạo, thích hắn không có biện pháp đến bất đắc dĩ, thích hắn bởi y mà biểu hiện dục vọng độc chiếm, thích hắn bị y đùa đến kích động mà ngốc lăng.
Hết thảy và hết thảy, đều làm cho y rất thích, thực thích...
Nguyên lai y đã sớm bất tri bất giác thích hắn, nhưng y thủy chung không muốn thừa nhận...
Không nghĩ tới bị Nghiêm thúc bức đến đây giải sầu, rồi lại gặp hắn, rốt cuộc là trùng hợp hay là trêu cợt?
Nhưng hiện tại y cũng không có biện pháp quản nhiều hơn nữa, y thích người trước mắt đang hôn chình mình, hơn nữa y cũng khát vọng bị hắn đụng chạm.
Đáp lại cái hôn của a Mạc, Mộc Tín Xa cũng vươn đầu lưỡi cùng hắn giao triền.
Cảm giác được Mộc Tín Xa thiết tha đáp lại, Anh Dạ Mạc bá đạo hôn sâu thêm.
Tác gia trong lời nói:
Tín Xa cuối cùng thừa nhận thích a Mạc đệ đệ ~, thịt tới a.