Thẩm Đốc quân vừa bước chân vào nhà, thấy trên bàn cơm chỉ có mỗi một mình mình, nhíu mày hỏi: “Cậu chủ và mợ chủ đâu?”
Tiểu Hồng vừa đưa trà lên khay xong, đáp: “Cậu và mợ đã về phòng rồi ạ.”
Thẩm Đốc quân ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ mới có hơn 8 giờ rưỡi, đôi môi run rẩy nhưng không hỏi thêm.
Đêm chưa về khuya, người chưa chìm vào giấc ngủ, thế nhưng căn biệt thự nhỏ đã chìm trong xuân sắc kiều diễm.
Tiết Diệu Dẫn dường như đã quên mất buổi chiều bị ‘dạy dỗ’ kia, gấp gáp la lên rồi mau chóng lột đồ Thẩm Đạc, ấn anh đẩy lên trên mép ghế sô pha.
Trên cằm Thẩm Đạc hẵng còn in dấu son môi của cô, thở gấp nhìn cô lấy ra từ phía sau một cặp vòng tay, nhưng anh chỉ nheo mày mà không ngăn cản.
Tiết Diệu Dẫn khóa một đầu còng tay vào tay vịn sô pha, đầu kia siết chặt lấy đôi tay Thẩm Đạc, nhìn anh không cử động được mới quỳ trên đùi anh xoa eo đến là hài lòng.
“Diệu Diệu.” Thẩm Đạc nhìn tiểu yêu tinh khiến anh tức giận nhường này, trong giọng nói ẩn chứa sự nhắc nhở.
Tiết Diệu Dẫn hãy còn ôm cổ anh, cười bảo: “Thiếu soái, chúng ta chơi một trò chơi đi!”
“Gì?” Thẩm Đạc cảm nhận được mùi hương từ môi cô, tỏa ra luồng nhiệt gần gũi.
Đừng bảo là trò chơi, bấy giờ dù Tiết Diệu Dẫn có muốn cưỡi lên đầu anh anh cũng sẽ đồng ý thôi.
Ánh mắt Tiết Diệu Dẫn lóe lên, nom có vẻ vô cùng hưng phấn, “Chúng ta chơi trò ‘em bảo anh động’ nhé!” Tiết Diệu Dẫn nói, cầm một cái đồng hồ báo thức đặt ở tủ đầu giường.
Thẩm Đạc không hiểu lắm, nhưng vẫn hạ tay xuống như thể tùy cô, giây sau đó đã thấy cô mở khóa quần mình ra.
Thẩm Đạc cũng không hề che giấu dục vọng của mình dành cho Tiết Diệu Dẫn, vừa vào cửa nó đã bị cô chọc cho ngóc đầu dậy đầy hứng khởi, phần khóa bị mở ra, món đồ hùng dũng oai vệ bên trong nhảy bật ra đẩy khí phách.
Tiết Diệu Dẫn duỗi đầu ngón tay, chầm chậm trượt từ đầu ngực anh xuống, rồi chọt lên đầu thằng em đang dựng đứng của anh một cái, nhìn nó không kiềm được run rẩy, nhếch môi ngồi xổm xuống hôn lên.
Thẩm Đạc nhìn từng động tác của cô, cơn sóng trong lòng không kiềm được trào dâng, cổ tay vừa cử động, chiếc còng tay run lên ầm ầm.
“Thiếu soái có kỷ luật nghiêm minh, không đến đúng giờ thì không được bắn đâu nhé, nếu không sẽ không mở trói.” Tiết Diệu Dẫn trừng mắt nhìn đôi ngươi của Thẩm Đạc, âm cuối còn vươn theo chút tinh nghịch.
Thẩm Đạc bị cô quyến rũ mất hồn mất vía, cảm nhận được cây hàng sưng to nóng hổi được nằm trong chiếc miệng nhỏ nhắn ấm áp, cánh môi mềm mại dính lên những đường gân gồ lên rõ ràng, chiếc lưỡi đinh hương khẽ liếm láp lỗ chuông, trong thoáng chốc làm cả nửa thân anh phải mềm yếu đi.
Thẩm Đạc hít một hơi thô thiển, bàn tay theo bản năng muốn tránh đi nhưng chỉ đành uổng công, siết chặt tay vịn bên dưới đến nổi rung lên.
Tiết Diệu Dẫn cũng mặc kệ Thẩm Đạc bày ra nét mặt gì, vẫn đang vùi đầu vào đùa bỡn với thằng em của anh.
Vì ngậm không được sâu quá, chỉ có thể nghiêng đầu sang liếm dọc lên thân cây thô bự này, thỉnh thoảng còn quay về chăm sóc cho quy đầu bị bỏ bê, lại mút vào trong như thể muốn hút ra hết những tinh hoa trong ấy.
Thẩm Đạc nhịn đến độ mặt xanh lên, đôi chân dài vẫn còn mang đôi giày quân đội run lên, chỉ thấy Tiết Diệu Dẫn lại quỳ lên trước một bước, ngồi xổm thân mình vùi thật sâu vào giữa hai chân anh, ý đồ không cho anh nhúc nhích.
Tiết Diệu Dẫn ngẩng mặt, nắm cây hàng ra sức sục mạnh, nhìn hình dáng ấy ngày một sưng lên, đáy lòng không khỏi kinh ngạc.
Cô dùng một tay lưu loát cởi thắt lưng của anh, cơ bụng được che giấu lồ lộ hết ra ngoài, còn cô thì như một quỷ mê sắc sờ soạng yêu thích không buông tay, một hồi sau mới quay về chuyên chú trấn an cây hàng nóng hổi đang đập mạnh trong tay.
Ngón tay trắng nõn len lỏi giữa những sợi lông đen đậm, nắm món đồ thô tím nọ tạo nên một sự đối lập làm lòng ai xôn xao.
Tiết Diệu Dẫn hứng thú ngẩng cao đầu, chỉ là tò mò quá đỗi bèn nổi lên tâm trạng xoa nắn hai cái túi trứng no căng ẩn mình phía sau, liền cảm nhận được thứ đồ lớn trong tay run lên, một luồng dịch trắng đặc sệt bắn ra, phun tung tóe lên trên cổ áo và cả gương mặt đỏ hồng nho nhỏ của cô.
Tiết Diệu Dẫn dừng tay lại, theo sau đó là tiếng chuông reo vang trên tủ đầu giường phát ra.
Cô duỗi tay ấn cái nút trên mặt đồng hồ, rồi dùng đầu ngón tay lau đi chất lỏng trên mặt, khe khẽ phát tiếng thở dốc: “Thời gian chưa đến, Thiếu soái thua rồi.”
Thẩm Đạc dựa lưng vào ghế thở hổn hển một hồi, đưa mắt nhìn Tiết Diệu Dẫn ra vẻ đắc ý dạt dào, đỏ mắt đượm đầy dục vọng như thể muốn nuốt cả da và xương cô vào bụng.
Tiết Diệu Dẫn nói được là làm được, nhưng vẫn chưa phải lúc mở còng tay ra cho anh.
Cô cất đồng hồ báo thức đi, có chút mông lung đứng lên, uốn a uốn éo cởi bỏ chiếc quần trong sườn xám trước mặt Thẩm Đạc, móc lên trên đầu ngón tay để sang một bên.
Động tác của Tiết Diệu Dẫn rất cẩn thận, từ đầu đến cuối Thẩm Đạc không hề thấy lộ chút hàng nào, nhưng tâm lý đã không nhịn được suy nghĩ rằng trong rừng đào nhỏ kia đã ẩm nước đầm đìa đến nhường nào, cây hàng vừa mới bắn ra nay lại hừng hực phất lên.
Tiết Diệu Dẫn nhìn thấy, cười hì hì lại sờ soạng đôi lần, nói câu ‘ngoan quá đi’, đoạn, đỡ bả vai Thẩm Đạc dạng chân ra ngồi lên trên đùi anh, duỗi tay xuống đỡ thằng em của anh nhắm vào huyệt nhỏ đã ướt át của mình, chầm chậm hạ người.
“Ưm….
a….” Tiết Diệu Dẫn hơi ngửa đầu, cắn cánh môi đo đỏ thở dốc.
Vì đang ở tư thế nữ trên nam dưới nên cây hàng xâm nhập vào đường đi như là càng thêm mãnh liệt.
Tiết Diệu Dẫn không dám lỗ mãng, dịch chân tâm ra một tí nhè nhẹ đong đưa cơ thể, khuếch trương từng chút từng chút một để nuốt vào cho hết.
Thẩm Đạc cũng nín thở ngừng động, cố nén lắm mới không xúc động thẳng lưng lên.
Cơ thể mềm mại gần trong gang tấc tản ra từng luồng hơi nóng, trộn lẫn với hương hoa lan từ cơ thể ấy xộc vào đầu mũi anh, anh không hôn được cái miệng nhỏ ngày nhớ đêm thương ấy, chỉ có thể cọ sát nơi xương quai xanh của cô, hít chút mùi hương trên ấy.
Tiết Diệu Dẫn phải cọ sát vất vả lắm mới đi vào nguyên cây, đường đi đã bị chà ứa đầy nước, nằm liệt trên ngực Thẩm Đạc hơn nửa ngày trời mới chịu xoắn mông nhỏ ve vuốt nó.
Phải khó khăn lắm mới nuốt được thằng oắt này vào, Tiết Diệu Dẫn thấy sao mà từng cú từng cú đều tốn công quá thể, liệt nửa người động từng cú thật nông, vòng eo mảnh khảnh chuyển động từng hình số ‘8’.
Cánh hoa non mềm bao bọc cây hàng sưng to nóng bức không được mấy cái nhấp, phảng phất như thể hút đi mất linh hồn trong cô.
Thẩm Đạc thở dốc càng thêm nặng, nhìn Tiết Diệu Dẫn đong đưa vòng eo, thật muống duỗi tay giữ chặt cô đè lên người mình đặng vuốt ve cây hàng, gần như trước mắt là thế, chỉ mấy cái cọ sát nhè nhẹ thế này, sao mà đủ.
Tiết Diệu Dẫn đong đưa mấy cái đã thấy chân mềm eo đau, ngặt nổi cơn hứng tình trong người vừa dâng lên.
Cô không còn hơi sức đâu để giải quyết, thế là nhẹ nhàng kề sát môi Thẩm Đạc cắn một cái, thổi gió bên lỗ tai anh: “Một phút, đưa em lên đỉnh đi.”
Dục vọng của Thẩm Đạc bị cô trêu ghẹo phút chốc tăng vọt, không chờ cô có cơ hội lấy đồng hồ làm bộ đếm, thẳng lưng thúc lên.
Tiết Diệu Dẫn nào có ngờ chỉ với một cái eo có khả năng động thôi mà anh vẫn có đủ sức ngựa như thế, trong giây lát đã bị đâm cho rên bậy ưm a, nhanh tay ôm lấy cổ anh.
Chiếc ghế dưới thân chịu đựng sức nặng kêu ken két, Tiết Diệu Dẫn chỉ sợ nó không chịu nổi sức lực này và sập xuống, đến lúc ấy cả hai sẽ phải khó coi chừng nào.
“A a a… Chậm chút đi….” Tiết Diệu Dẫn cấu xé quần áo trên người Thẩm Đạc, muốn đứng lên lại luyến tiếc nước dịch và thằng oắt đang hưng phấn bừng bừng này.
Thẩm Đạc chỉ nhớ mỗi câu ‘một phút’ của cô, có chết rảnh cũng không dám thả lỏng, lại tăng thêm một hồi đâm rút điên cuồng, cảm nhận được quy đầu được tưới bởi một luồng nhiệt nóng, mới dừng lại động tác, khẽ cắn lên gương mặt ẩm mồ hôi của Thẩm Đạc, “Một phút.”
Tiết Diệu Dẫn hoảng hốt nhìn đồng hồ, rồi nhìn gương mặt vô cảm kia lại có thể bắt kịp thời gian chuẩn xác đến thế, lý trí trong lúc làm tình sao mà tỉnh táo thế.
Tiết Diệu Dẫn ăn vạ ngồi trên đùi anh sau dư vị của cao trào, căng chân trơn bóng gác trên cánh tay anh, ra chiều không định sẽ mở khóa cho anh vậy.
Thẩm Đạc thấy cô chưa hết tâm trạng muốn chơi đùa, cũng không định thúc giục cô, nhắm mắt lại hòa hoãn vẻ mặt.
Tiết Diệu Dẫn lại không để ý đến chuyện một hồi lâu rồi mà anh vẫn không lên tiếng, hôn lên khóe miệng anh rồi đứng dậy, “Em đi uống chút nước, chờ em nhé.”
Thẩm Đạc nhìn cô vén sườn váy ra trước mặt mình, bên trong đôi chân dài như ẩn như hiện, gợi cảm giác thèm thuồng cho người nhìn.
Tiết Diệu Dẫn đứng trước bàn trà uống nước xong, đứng tại đấy mở những nút thắt bên dưới của sườn xám, mũi chân móc một cái là rớt, thân thể như ngọc như ngà bày ra.
Thẩm Đạc ngồi ở sau thiếu điều rớt luôn tròng mắt, cắn răng mắng con nhóc yêu tinh này, trên mặt trừ dục vọng đượm đầy ra thì chẳng thể nhìn ra biểu cảm nào khác.
Tiết Diệu Dẫn bưng tách trà đến, hai bầu vú đầy đặn làm cân đối tay chân thon thả, như thể đây chính là kiệt tác do bàn tay Chúa tạo ra.
Ánh mắt của Thẩm Đạc còn chưa kịp dời đến khe hẹp ướt át mê người của cô, đã nhìn thấy ‘kiệt tác’ ấy ngồi xuống lòng mình, nâng tách trà đưa đến bên môi anh, thế nên anh cũng nể tình cúi đầu uống một hớp.
“Ngọt không?” Tiết Diệu Dẫn híp mắt xoay tách trà đi, để lộ dấu son môi in trên ấy cho anh xem.
Nào chỉ ngọt, Thẩm Đạc cảm thấy là ngọt chết người cơ.
Anh chỉ cười chứ không đáp, hôn nhanh lên môi Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn chỉ cho anh lướt qua một chút là ngừng, rồi đẩy anh ra, véo cái cằm căng cứng của anh nhắc nhở: “Trò chơi hẵng còn chưa kết thúc đâu, Thiếu soái phải giữ sức mới được.”
“Toàn lực phối hợp.”
Tiết Diệu Dẫn bị động tác cong môi cười khẽ của anh hút mắt, nhưng vừa lúc ấy chợt nghe hai tiếng cành cạch, đã thấy trên tay Thẩm Đạc treo hai nửa còng tay đã bị mở ra, một tay còn cầm một cái kim cài áo mà cô chả biết nó từ đâu ra, lắc lư như thể đang khoe mẽ.
Tiết Diệu Dẫn khẽ méo miệng, trợn tròn mắt ngập đầy kinh ngạc.
Thẩm Đạc cắn nhẹ lên gò má cô, ôm cô rồi áp chặt lên trên giường, bàn tay to lớn lưu loát trở mình, giữ hai cổ tay của cô đưa lên đầu giường và khóa còng tay lại.
Tiết Diệu Dẫn giật cổ tay, không chút hoang mang nói: “Thiếu soái đã đồng ý toàn lực phối hợp rồi kia mà, đâu thể nói lời mà không giữ lời được.”
Thẩm Đạc nhìn cô, chầm chậm cởi lớp quần áo hỗn động trên người, tiện đà cúi xuồng hôn lên thân thể mềm mại ấy, thấp giọng đáp: “Diệu Diệu nói thế nào, anh sẽ thế ấy.”
Tiết Diệu Dẫn vẫn còn bận suy tư xem nên tiếp tục trò chơi này như thế nào, đã thấy Thẩm Đạc dạng hai chân mình ra, đẩy cây nóng vào bên trong.
“Á! Hmmm… Em không cho Thiếu soái đi vào!” Tiết Diệu Dẫn vẫy chân, nhưng bị những cú đẩy vào không ngớt từ dương vật thô dài làm lùi bước.
Thẩm Đạc nhấp một cú vào tận sâu bên trong, nắm được khoảng không nhấp hai cái, tìm được vị trí phù hợp nhất mới mở miệng trả lời, “Không phải em nói anh động ư, không vào trong thì động thế nào được.”
Người trưởng thành bảo động trên giường như nào à, nhắm mắt cũng có thể đoán ra được, Thẩm Đạc đương nhiên không ngây thơ đến độ chọn chỗ khác.
Tiết Diệu Dẫn nheo mắt như tơ nhìn anh, mũi chân lại cọ cọ bên hông anh, gằn từng chữ một: “Em bảo, không cho anh động.”