Tuyệt Không Thể Tả

Chương 34


Khi Tiết Diệu Dẫn nhìn thấy Lận Ái Như đang bay nhảy ở trang trại nuôi ngựa, thì cũng biết Thẩm Đạc hãy còn có chuyện chưa đàm phán xong.
Tiết Diệu Dẫn đưa ra chủ ý với anh: “Không bằng anh nhờ mấy người Tần Cần giúp đỡ xem?”
“Bọn họ cũng không có cách nào phân thân, không cần phiền phức thế.”
Tiết Diệu Dẫn thấy nét mặt anh cũng không có gì quá là khó xử, biết anh có thể tự mình xử lý được nên không quản quá nhiều nữa, dời ánh mắt về phía bóng dáng màu đỏ với những chiếc đuôi ngựa đang bay phấp phới trong rào, động tác cầm dây cương vượt rào kia tiêu sái đến nỗi làm ai cũng phải hâm mộ.
Tiết Diệu Dẫn có một ông thầy phụ trách nghiêm túc tên Thẩm Đạc nên học cách cưỡi ngựa không quá lâu, nhưng cô vẫn không dám chơi như thế, chỉ đi vòng vòng dọc theo ven sông rồi thôi, so với Lận Ái Như tinh tường cách cưỡi ngựa thì đúng là nhạt nhẽo đến đáng thương.
Thẩm Đạc thấy cô cứ mãi ngắm người ta, cúi đầu hỏi: “Dẫn em chạy mấy vòng nhé?”
“Gió tạt vào mặt lạnh lắm.” Tiết Diệu Dẫn nói, rồi cầm lấy máy ảnh bên cạnh lên, “Anh chạy đi!”
Thẩm Đạc thấy vậy, khóe môi gợi nên một nụ cười nhàn nhạt, rất ngoan ngoãn leo lên thắt lưng.
Tiết Diệu Dẫn chụp vội một loạt ảnh dáng vẻ đĩnh bạt của anh khi cưỡi ngựa, nom có vẻ còn thích thú hơn cả những vị phóng viên chuyên hóng hớt ngoài kia.
Bên kia, Lận Ái Như nhìn thấy Thẩm Đạc chạy vào cũng cưỡi ngựa phi đến gần, thế nhưng Thẩm Đạc lại lên dây cương, chỉ trong giây lát đã chạy mất tăm mất dạng.
Lận Ái Như thấy thế cũng chỉ đành siết chặt dây cương, giả vờ chạy về hướng bên đó.
Buổi chiều, Thẩm Đạc xếp mấy cái nồi nhiệt, đặc biệt khui mấy bình rượu ngon chôn dưới hầm.
Tiết Diệu Dẫn thấy đường đường là Thẩm Thiếu soái mà lại cho đối phương mặt mũi lớn đến thế, nếu không bàn xong số sổ sách kia thì đúng thật là rượu mời không uống mà đòi uống rượu phạt đấy.
Lúc ăn cơm, Lận Ái Như khoan thai đến muộn, vận một chiếc sườn xám.
Tiết Diệu Dẫn âm thầm đánh giá từng bước chân lắc lư của cô ta, cứ thấy quái quái và không hài hòa chút nào so với ngày hôm qua.
Nhiệt độ buổi tối có hơi thấp, Thẩm Đạc đi về lấy cho Tiết Diệu Dẫn một cái quần dài.


Tiết Diệu Dẫn nhìn đôi chân bóng loáng trắng nõn nà của Lận Ái Như, một mặt nhe răng lạnh thay cô ta, mặt khác lại oán giận véo đùi Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc cầm tay cô, xoa xoa như thể đang trấn an.
Lận Ái Như có dòng máu của người nước ngoài, chẳng những ngũ quan phong tình hơn người trong nước, mà ngay cả dáng người cũng vô cùng cao ngạo.

Khoác lên lớp sườn xám càng làm tô đậm bộ ngực căng phồng đằng trước, bờ mông cong tròn đầy dưới phần thắt lưng lún vào sâu.
Tiết Diệu Dẫn mở rộng tay mình ra, xác định quả đúng là vòng eo một tay đã ôm trọn, rồi cúi đầu nhìn mình, muốn hỏi Thẩm Đạc xem thế nào nhưng cũng biết không hợp cảnh, đành nuốt hết vào bụng
Thẩm Đạc nào biết những suy nghĩ ngổn ngang đó trong lòng cô, dời mắt sang bàn ăn chứ chả buồn nhìn một lần.
Tuy rằng phòng đã được hun nước nóng, nhưng trời vẫn đang vào đông, chân trần vận sườn xám sao mà chịu cho thấu.

Cũng may trên bàn ăn còn có nồi ấm đun nóng, Tiết Diệu Dẫn nhìn đôi chân Lận Ái Như lạnh đến xanh xao.
Tiết Diệu Dẫn thấy trên đùi cô ta có đắp một chiếc áo choàng, thậm chí còn không nghĩ đến chuyện thay đồ, thầm nghĩ cô ta phải đầu tư dữ lắm để có được nhãn cầu à.
Cơm xong, Thẩm Đạc và Lận Hiến Lương đi đến phòng khách nói chuyện, Tiết Diệu Dẫn đi vào toilet, lúc đi ra thì chỉ còn lại mỗi Thẩm Đạc và Lận Ái Như.
Tiết Diệu Dẫn không vội đi qua, đứng bên cạnh một bàn dài bày trái cây, cầm một viên kẹo ngọt lên lột giấy gói ra.
Lận Ái Như vắt chéo chân, rút một điếu thuốc từ chiếc hộp thuốc dành cho quý bà đầy tinh xảo, kẹp giữa những ngón tay với chiếc móng được sơn đỏ chói.
“Thiếu soái, mượn bật lửa nhé.” Lận Ái Như vừa nói vừa cúi người xuống, đặt đầu thuốc lá của mình lên đầu thuốc của Thẩm Đạc mượn lửa châm, rồi chậm rãi rít một ngụm.
Sương khói cợt nhả phun ra từ bờ môi đỏ bừng, lượn lờ quyến rũ.
Thẩm Đạc đang chau mày trầm tư, chợt bị loạt động tác này của Lận Ái Như làm cho trở tay không kịp, sau khi hoàn hồn thì có chút không vui.


Anh không hút điếu thuốc ấy nữa, ấn vào gạt tàn rồi đứng dậy.
“Không còn sớm nữa, cô Lận về nghỉ sớm đi.

Còn về chuyện của tôi đã nói, mong ông nhà nhanh chóng đưa ra quyết định, mấy ngày nữa tôi phải về Việt Châu rồi.” Trên gương mặt của Thẩm Đạc có chút mất kiên nhẫn, cứ như đang nói cho Lận Ái Như biết rằng, chuyện này muốn thành thì thành, không thành thì thôi, anh không có dư nhiều thời gian vậy đâu.
Lận Ái Như vội vã đứng lên, những lời chưa kịp nói đã tắt ngay yết hầu, đành nuốt hết xuống bụng.
Thẩm Đạc mở cửa phòng khách đi ra, vừa qua góc cua đã nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn đang dựa người vào tường, ngây người ra trong chốc lát rồi mới đi về hướng của cô.
“Sao lại đứng đây thế này.” Thẩm Đạc chạm vào tay cô, lạnh ơi là lạnh, không khỏi nheo mày lại.
Tiết Diệu Dẫn nâng tay lên ôm lấy cổ anh, nói trắng ra: “Lúc này em ghen tị lắm đó.”
Thẩm Đạc vừa nghe liền biết chắc chắn cô đã nhìn thấy cảnh tượng Lận Ái Như thò qua châm thuốc, nên càng thêm tức giận với hành động vừa nãy của Lận Ái Như, nhưng chợt thấy có chút vui sướng khó hiểu.
“Anh nhận tội với em nhé?” Ánh mắt Thẩm Đạc dịu dàng hơn, khẽ khàng hỏi han.
“Cũng có phải anh sai đâu, anh nhận tội mà làm gì.” Tiết Diệu Dẫn chọt ngực anh, bỗng túm cổ áo anh kéo xuống, đẩy viên kẹo đã tan được một nửa sang cho anh.
Thẩm Đạc cảm nhận được kẹo này còn ngon hơn nhiều so với thuốc lá vừa hút.
Anh không khách khí cuốn một vòng quét sạch hương vị ngọt ngào trong miệng cô, rồi kéo cô lên, “Ngâm nước nóng với em.”
Mấy ngày này Tiết Diệu Dẫn ở đây cũng chỉ đi ngâm nước nóng một mình, đôi lúc Thẩm Đạc bận bịu xong về tới cũng đã khuya, có lòng muốn tắm cũng không tìm ra cơ hội.
Tiết Diệu Dẫn không hề rụt rè tí tẹo nào, dính lên tay anh, ra vẻ ‘anh tuyệt nhất’, về đến phòng là cởi sạch sành sanh, lủi ra suối nước nóng bên ngoài phòng.
Thẩm Đạc vẫn đang mặc quần, thấy dáng vẻ vẫy tay của cô với mình thì không khỏi bật cười.
Tiết Diệu Dẫn chờ anh đi vào trong bể, liền hóa thân thành con cá bơi đến bên cạnh anh, dính vào cơ ngực rắn chắc có co có dãn này, như tìm được chốn an ổn nhất, nom thật thích ý thở dài.

Thẩm Đạc ôm lấy bả vai bóng loáng trơn nhẵn của cô, cơ thể mỏi mệt cũng dần thư giãn hơn, rót một ly rượu gạo được đặt bên cạnh, nhàn nhã nhấm nháp.

Tiết Diệu Dẫn ngửi được một rượu, giương mắt hỏi: “Cay không anh?”
“Tự nếm thử nhé?” Thẩm Đạc giơ ly rượu đã vơi được một nửa lên, đưa đến bên môi cô.
Tiết Diệu Dẫn nào bận tâm đến ly rượu ấy, mà còn chu chu môi với anh.
Thẩm Đạc tỏ ý, uống cạn ly rượu rồi đặt môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Chất rượu trong miệng Thẩm Đạc có vị cay nồng, nhưng sau khi len vào miệng Tiết Diệu Dẫn, phảng phất như chỉ còn lại ngọt ngào.
Tiết Diệu Dẫn liếm môi, “Cũng dễ uống đấy.”
Thế là, một vò rượu gạo đã bị hai người nào đó đút nhau cạn sạch.
Suối nước nóng ngùn ngụt hơi cồn, phảng phất càng thêm say đắm lòng ai.
Tiết Diệu Dẫn ăn vạ bám dính lên người Thẩm Đạc, bờ ngực trắng nõn đè chặt lấy ngực anh, không khỏi cọ qua sát lại.
“Thiếu soái có muốn thử ở suối nước nóng không?” Gương mặt Tiết Diệu Dẫn đã ửng hồng, đáy mắt cũng ướm đượm men say, mông lung mơ màng, ngón tay mảnh khảnh quẹt nhẹ lên gương mặt anh tuấn của Thẩm Đạc một cách tùy ý.
Thẩm Đạc không đáp lời, nhưng phản ứng từ thân thể anh đủ để Tiết Diệu Dẫn biết ý nghĩ của anh lúc này là gì rồi.
Tiết Diệu Dẫn lại nhíu mi tự hỏi, “Chỉ là nghe nói làm trong suối nước nóng, sẽ bị hun nóng cho xỉu mất đấy…” Nghĩ đến viễn cảnh hai người ôm nhau hôn mê bất tỉnh ngâm cả đêm, có khi sẽ bị mọi người lan truyền đi khắp chốn mất.
Tiết Diệu Dẫn vừa dứt lời, chợt nghe ầm một cái, Thẩm Đạc ôm lấy cô đặt lên ven suối, đốt ngón tay tục tằng lần mò thăm dò dữ dội và kích thích, làm cho hang động vốn đã động tình của cô chớp mắt chảy nước róc rách.
Tiết Diệu Dẫn đỡ lấy cánh tay cường tráng của người đàn ông, nghe âm thanh thở dốc hầm hừ không có quy tắc và gấp gáp ấy, thấy sao mà gợi cảm muốn chết, vội giang hai chân ra đón nhận toàn bộ của anh đi vào trong.
Hai người đã quá đỗi động tình, thần kinh ai nấy đều tê dại như bị điện giật chạy tán loạn.
“A…..

ưm…..a….a….” Đôi chân dài của Tiết Diệu Dẫn kẹp chặt thắt lưng Thẩm Đạc, khoái cảm tự sâu bên trong cơ thể đánh thẳng vào làm cô không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm cổ anh, những ngón tay trắng trẻo không nhịn được xuyên qua những lọn tóc đen nhánh của anh.
Nhiệt độ suối nước nóng không ngừng bốc hơi lên, hòa quyện với mồ hôi tiết ra từ sự cọ xát giữa da thịt, trở nên trơn trượt bất kham.

Thẩm Đạc siết chặt lấy eo mông và cánh tay Tiết Diệu Dẫn, gần như muốn đâm cô vào bờ suối, đốt ngón tay thon dài vì quá dùng sức mà bóp chặt lấy bờ mông trắng nõn đầy thịt, để lại những dấu hằn xanh trắng bên trên bờ mông trắng nộn ấy.

Tiết Diệu Dẫn cố gắng hết sức mở hông ra để tiện cho người đàn ông ra vào, song lại vì không đón nhận nỗi những đợt mưa rầm gió dữ của anh mà mất ý thức muốn khép chân lại, bên dưới khép khép mở mở, không phân rõ rốt cuộc bản thân muốn cái gì.
Vì ao cạnh bên mờ mịt sương mù, trên da thịt ẩm một tầng hơi nước, có mấy bận Thẩm Đạc không giữ được đùi Tiết Diệu Dẫn, thế là ảo não không thôi, dứt khoát ôm cô bước ra ngoài, đặt cô xuống bên cạnh một cái tủ gỗ có đựng dụng cụ rửa mặt, dùng khăn lông lau chớp nhoáng mồ hôi nóng trên thân hai người đôi ba cái, rồi mới tiếp tục thẳng lưng đâm mạnh vào.
Tiết Diệu Dẫn đỡ lấy bả vai Thẩm Đạc, chỉ cần cúi đầu xuống đã chiêm ngưỡng được cảnh dương vậy thô to thụt ra rút vào chân tâm, vì sung huyết mà màu sắc càng thêm tối đi, trên thân gậy gân xanh um tùm, chặt chẽ vuốt ve thịt non trong đường đi, mỗi một lần nện vào là làm cho lòng ai mềm nhũn.
Có chăng là vì rượu vào, Tiết Diệu Dẫn thấy cả người xôn xao vượt quá tầm kiểm soát của bản thân, cánh tay thon dài mảnh mai không sao nhịn được mà choàng qua cần cổ của Thẩm Đạc thật chặt, vặn eo, huyệt nhỏ nộn nộn ngập nước cũng siết lấy anh chặt muốn chết.
Phản ứng dây chuyền từ đó mà ra, Thẩm Đạc kiềm lòng không đậu, dương vật thô to đâm rút không còn khách khí, mỗi lần đâm vào là lút cả cán, đến khi rút ra thì chỉ còn mỗi quy đầu, hứng lên là nện vào nơi sâu nhất nghiền nát mấy bận, đến tận lúc ma sát cho Tiết Diệu Dẫn ngâm nga liên tục mới rút ra được phân nửa, nhanh chóng động mấy cái rồi khôi phục lại chiến tuyến dài dòng ung dung ban đầu.
Tinh thần và hô hấp của Tiết Diệu Dẫn đều bị những cú động có quy luật từ thân dưới của anh kiềm chế, chút bất mãn hầm hừ và thở dốc khẽ khàng, khoái cảm bên trong cơ thể mãnh liệt và phập phồng lồ lộ ra thật rõ ràng.
“Ưm….

Chết mất….

ư ư a a….”
Thẩm Đạc đã cảm nhận được sự co rút mất khống chế của huyệt mật, bản thân cũng không nhịn nổi nữa, thít chặt lấy Tiết Diệu Dẫn rồi nhanh chóng run mông, cầm dương vật nóng bỏng trong cơn đê mê ra, sục mấy hồi rồi bắn ra.
Chất dịch đặc sệt bắn tung tóe lên cái đùi trơn loáng của Tiết Diệu Dẫn, quá đỗi phóng đãng và đẹp đẽ.
Tiết Diệu Dẫn rũ hai chân xuống dựa lên ngực Thẩm Đạc, thoáng bình ổn lại hơi thở, nói: “Hai ngày nữa là em đến kỳ hành kinh, anh có thể bắn vào trong mà.”
Lời nói trắng trợn bật ra từ miệng Tiết Diệu Dẫn nhưng lại không hề thô tục chút nào, mà càng khiến người ta cứ như thể bị hút hồn.

Thẩm Đạc véo cằm cô, nom cô sao mà trong veo mềm mại như con mèo hoang, không rõ là cô đang có tâm nhắc nhở hay là cố ý, nhưng chỉ lo vùi dương vật nửa mềm của bản thân vào trong huyệt đầy nước ấm áp, hưởng thụ dư vị.

Bình Luận (0)
Comment