Tuyệt Không Thể Tả

Chương 40


Tiết trời bắt đầu ấm dần, hành động của mọi người cũng ỡm ờ theo, dù là Thẩm Đốc quân bình thường không hay quản chuyện cũng thường xuyên đi ra ngoài.

Qua Kinh Trập, Thẩm Đốc quân lại đến Tân Châu thăm những lão tướng từng đi theo ông, lúc đi chỉ xách theo một cái vali, giản dị hệt như đi thăm nhà hàng xóm vậy.

Tiết Diệu Dẫn vốn nói chờ Thẩm Đạc về rồi bàn bạc, nhưng dường như Thẩm Đốc quân chờ không kịp, dẫn theo vài người rồi vội vàng lên xe lửa.

Tiết Diệu Dẫn gấp đến nỗi gọi điện thoại cho Thẩm Đạc, Thẩm Đạc hiển nhiên đã hiểu quá rõ cái nết cụ nhà, chỉ bảo cứ mặc ông thôi.

Từ ga tàu tiễn người đi về, Tiết Diệu Dẫn cảm giác trên người như dính dớp một tầng mồ hôi, về phòng tắm rửa trước rồi mới đi ra, thì thấy Thẩm Đạc đang ngồi trên sô pha.

“Hôm nay anh về sớm thế, cha đã lên tàu rồi, anh đã thông báo với bên Tân Châu chưa?” Tiết Diệu Dẫn lau tóc, thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh.

“Gọi điện thoại rồi, bên kia cũng là người nhà, không cần phải nhọc lòng đâu.

” Thẩm Đạc ngửi thấy mùi dầu gội trên người Tiết Diệu Dẫn rất thanh, căng thẳng suốt cả buổi sáng, trán chau mãi lúc này cũng thả lỏng hơn.

Tiết Diệu Dẫn cười nói: “Cụ cứ như sợ em không cho đi vậy đó, anh không biết là cụ chạy nhanh như trốn thế nào đâu!” Tiết Diệu Dẫn ngẫm mà buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ bình thản như nước của Thẩm Đạc lại thấy hai cha con nhà này thần kỳ thật.

Không biết Thẩm Đạc có nghe hay chăng, chỉ hơi cúi đầu lau những lọn tóc ướt cho cô.

Tiết Diệu Dẫn không nhìn thấy, đứng dậy đi đến huyền quan lấy một cái túi, những lọn tóc ấy trốn khỏi kẽ tay anh.

“Em đến Linh Thảo Đường lấy một ít nhựa đào về, sáng mai thím Lưu chưng với đường phèn và nấm tuyết.


” Tiết Diệu Dẫn nói xong thì đi tìm thím Lưu, bảo thím phơi khô nhựa đào trước.

Thẩm Đạc liền quay lại nói: “Thím Lưu và Tiểu Hồng về quê rồi.


Tiết Diệu Dẫn sửng sốt: “Về quê? Lúc vừa về nhà em còn thấy họ cơ mà, sao nhanh như trốn thế?”
“Mỗi người hầu trong nhà sẽ có dăm ba ngày được về quê thăm người thân, thuận tiện anh cho họ về luôn.


Tiết Diệu Dẫn nghe xong cũng không thấy có gì quá lớn, dù sao Thẩm Đốc quân không ở đây, hai người trẻ tuổi bọn họ có tay có chân, cũng không đến nỗi cần kẻ hầu người hạ.

Vì trong nhà có thím Lưu và Tiểu Hồng chuyên quản lý công việc nhà nên ở tầng một để tiện về làm việc, còn những người khác đương nhiên là không ở trong nhà rồi.

Bây giờ thím Lưu với Tiểu Hồng không ở đây, Tiết Diệu Dẫn càng không hề cố kỵ gì, ăn bận cũng mỏng tang hơn, chỉ độc một chiếc áo ngủ tơ lụa đi qua đi lại, giơ chân gác trên đùi Thẩm Đạc, tay cầm quả táo gặm tay lật sách, đôi chân dài thẳng tắp lồ lộ ra, tựa như được ánh sáng mạ lên lóng lánh mềm mịn, trắng nõn nà.

Thẩm Đạc lặng lẽ dời tay từ bên xương hông rồi len vào trong vạt váy ngủ, sờ nơi mắt cá chân lành lạnh của cô, yết hầu khẽ trượt, nói: “Tiết trời còn lạnh lắm, vào bận thêm đi.


Tiết Diệu Dẫn ừ một tiếng nhưng không nhúc nhích, Thẩm Đạc cũng biết cô nghe chứ không hiểu, dứt khoát đứng dậy ôm cô lên trên lầu.

Bấy giờ Tiết Diệu Dẫn mới nhận ra, khẽ chu môi: “Trong nhà nào có lạnh, em vừa về đến nhà còn toát mồ hôi đây này.



“Ra mồ hôi mà còn bị cảm lạnh sẽ không tốt.


Thẩm Đạc ôm Tiết Diệu Dẫn đặt lên giường, quay người lại mở tủ lấy hai bộ đồ dài tay ra.

Tiết Diệu Dẫn cọ tới cọ lui không chịu mặt, lăn trên giường mấy vòng, thấy bộ Thẩm Đạc sắp đi đến và mặc vào cho cô, vội nhấc chân đặt trên ngực anh ra chiều không cho anh đến gần.

Cô vừa nhấc chân lên, phong cảnh dưới vạt váy gần như lộ ra hết, Thẩm Đạc nhanh chóng dừng lại, bắt lấy bàn chân cô không cho cô làm càn.

Tiết Diệu Dẫn lại còn khẽ khàng giẫm anh một cái, khóe mắt và đuôi mày đều đượm ý cười: “Thiếu soái đuổi hết mọi người đi, còn vờ đứng đắn cái gì?”
Thẩm Đạc mà đứng đắn thì sẽ đứng đắn thật sự, chưa từng giả vờ giả vịt, anh nghe cô nói thế thì thành thật đáp: “Lát nữa phải ra ngoài.


Nếu lau súng cướp cò thì thật không đủ thời gian.

Tiết Diệu Dẫn nghe là hiểu ý anh, cười ha ha: “Thiếu soái không phải giỏi nhất là canh chừng ư, muốn vài phút là chỉ cần vài phút thôi mà?”
‘Vài phút’ này đương nhiên làm cho Thẩm Đạc có chút bất mãn, anh niết mũi chân cô rồi thả xuống, đi vội ra ngoài.

“Có bữa tiệc, anh đi trước.


“Mấy giờ thì về?” Tiết Diệu Dẫn nằm trên giường, hỏi một câu, tự đáy lòng vẫn không hiểu được anh về nhà chuyến này để làm chi nữa.


“Nhanh thôi.

” Âm thanh của Thẩm Đạc biến mất dần nơi cuối hành lang.

Trong nhà thiếu hẳn ba người, Tiết Diệu Dẫn cứ thấy cả căn nhà quạnh quẽ thế nào, chuẩn bị xong đến phòng tối làm ảnh chụp xong rồi thì hết chuyện để làm.

Chừng hơn sáu giờ, Thẩm Đạc vẫn chưa quay về, đáng ra cần phải chuẩn bị cho bữa tối nhưng Tiết Diệu Dẫn lại thấy một mình thì ăn không được bao nhiêu nên không vất vả mà làm gì, bèn bắt một cái nồi nhỏ lên để nấu mì.

Lúc Thẩm Đạc về thì Tiết Diệu Dẫn đang cầm dao thái hành, mắt bị hun cay, ánh nước mênh mông.

“Anh ăn cơm chưa?”
“Ừ.

” Thẩm Đạc lên tiếng, đoạn vén tay áo lên đi đến bên cạnh Tiết Diệu Dẫn, thấy cô liếc mắt nhòm sang, vươn tay lên lau vệt nước mắt tràn khỏi khóe, “Sao không nấu cơm? Người trong nhà bếp đâu?”
“Anh không ở đây, không biết ăn gì nên không gọi người làm, nấu bữa nhỏ thôi ấy mà.


Thẩm Đạc nghe xong cũng không nói gì, ôm cô đặt sang một bên, nhanh tay băm nửa miếng hành tây còn lại rồi cho vào trong nồi.

Chờ đến khi vớt ra, Tiết Diệu Dẫn lại cho trứng lòng đào vừa chiên lên trên, thêm mấy miếng hành lá đã thái hạt lựu, nhìn cũng khiến người khác giơ ngón cái lắm chứ.

Tiết Diệu Dẫn tự nhận bản thân không có tài nghệ gì quá tuyệt vời để làm một mẹ hiền dâu thảo, song lúc đi du học, vì không quen ăn những món nửa chín nửa sống ấy, bèn học cách làm mấy món ăn đơn giản và không tốn quá nhiều công sức, mì trứng chính là một trong số món sở trường của cô.

Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc ngồi xuống đối diện mình chứ không định đi lên thay đồ, cầm chén đẩy đến trước mặt anh, cười tủm tỉm nói: “Cho anh nếm một ngụm nhỏ, thưởng thức tay nghề của em này!”
Thẩm Đạc rất nể tình nhận đũa, nếm một miếng: “Ngon lắm.



Người bình thường hay nói một câu tùy ý kiểu ‘không tệ’, Tiết Diệu Dẫn thấy anh đánh giá nghiêm túc như thế thì lòng như nở hoa vậy.

Thẩm Đạc đặt một tay lên bàn, ngắm nhìn Tiết Diệu Dẫn ăn mì, nhất thời cũng chẳng còn tâm tư mà làm chuyện gì khác nữa.

“Không phải anh nên đi lên tắm rửa trước ư? Ngồi ở đây nhìn em là vì chưa no đấy à?” Tiết Diệu Dẫn cắn một miếng trứng rồi ăn mì, sau đó ngẩng đầu lên vừa nhìn anh vừa nhai.

“Không vội.

” Thẩm Đạc nói rồi lại đổi sang một tư thế khác, cứ như ngắm nhìn cô ăn mới là chuyện quan trọng trước nhất ấy.

Tiết Diệu Dẫn nhếch mày, cũng không kiêng dè trước mặt anh mà làm gì, hút sợi mì vào rồi bưng cả tô mì ngửa đầu lên trời húp nước sồn sột, thậm chí còn tấm tắc lưỡi nữa.

Khóe mắt Thẩm Đạc hiện ý cười, tiện đà đứng dậy dọn chén của cô cho vào nhà bếp, vài ba động tác đã rửa sạch.

Tiết Diệu Dẫn xoay người đỡ lưng ghế, thấy cạnh cửa có treo cái tạp dề, thế là chạy lại cầm lấy rồi choàng lên người Thẩm Đạc.

Quân trang được tạp dề bọc lại, nhìn chẳng ra gì, song lại ẩn chưa chút hơi thở khói lửa trên thân hình cứng cáp ấy, khiến cho một con người lạnh lùng khó bề tiếp cận ấy trông chợt trở nên bình dị và gần gũi hơn nhiều.

Thẩm Đạc nâng cánh tay bị ướt nước lên để tùy cô quậy, lại nghe cô cười nói: “Thiếu soái thế này hiền huệ hơn hẳn à.


Hiền huệ dùng cho một người đàn ông mạnh mẽ như thép, hiển nhiên là không thích hợp tí nào, ấy thế mà Thẩm Đạc lại chẳng chút bất mãn, dùng tay đẩy đẩy cô đến, cúi đầu hôn lên trên đỉnh đầu của cô, rồi mặc luôn chiếc tạp dề ấy lên lầu.

Tiết Diệu Dẫn nhìn sau tấm lưng gầy nhưng rắn chắc của anh có một cái nơ bướm thì không thể nào nhịn cười nỗi, vội túm lấy sau vạt áo anh đi lên cùng.



Bình Luận (0)
Comment